Nhìn đoàn xe càng ngày càng xa, Lưu Mẫn Quân thở dài thật sâu.
Phùng Trinh nói: "Cũng không biết bọn họ đi Túc Châu, sẽ có ảnh hưởng gì đối với Túc Châu hay không. Cũng không biết, bên kia đã là bộ dáng gì."
Trương Định Nam và Tiêu Sơn đã đến Túc Châu gần nửa tháng.
Lúc này bên Túc Châu cùng trước kia rất khác biệt.
Trước kia là quan hệ giữa tướng lĩnh và cấp dưới, hiện tại lại biến thành quan hệ quân thần. Nhiều quy củ đã thay đổi.
Trương Tế Thế ngược lại coi như còn lý trí, không buộc phải có cung điện rầm rộ, chỉ là cho người ta tu sửa nhà cửa trong thành Túc Châu, cửa đều là sửa sang khắc rồng lại, tạm thời làm cung điện của mình cùng hành cung của hai đứa nhi tử.
Hiện tại Trương Tế Thế tự lập làm hoàng đế, thủ hạ tự nhiên lại muốn phong ra Thái tử.
Trương Thừa Tông là trưởng tử, lại quanh năm ở cùng Trương Tế Thế, cho nên đề nghị này mới đưa ra, Trương Tế Thế liền trực tiếp phong Trương Thừa Tông làm Thái tử, Trương Định Nam là Hà Sáo vương.
Tin tức này khi đám người Trương Định Nam mới đến Túc Châu, cũng đã được truyền ra.
Mấy người Tiêu Sơn nghe được tin tức này, đều tức giận không thể nói. Vốn tưởng rằng lần này đến Túc Châu, còn có thể vì Trương Định Nam tranh thủ một chút vị trí người thừa kế. Không nghĩ tới bọn họ còn chưa tới, bên này liền đã điều động nội bộ.
Trương Định Nam ngược lại bình tĩnh lại. Hắn ta không có phản ứng nhiều.
Tống lão vuốt râu nói: "Chủ công chí không có ở đây. Tiêu tướng quân không cần tức giận như thế, chỉ yên lặng quan sát kỳ biến là tốt rồi."
Tiêu Sơn cũng chỉ có thể nhịn xuống. Lại nhớ tới lúc trước khi tới Túc Châu, Phùng Trinh từng dặn dò hắn, ở bên ngoài mọi việc xem nhiều, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng hắn càng cẩn thận vài phần, để tránh làm hỏng chuyện.
Đi tới Túc Châu nửa tháng, Trương Tế Thế cũng không có thời gian gặp bọn họ, chỉ để cho bọn họ ở trong phủ Hà Sáo vương của Trương Định Nam.
Chu Mãnh ngược lại đến thăm Trương Định Nam một lần, bất quá cũng là thần sắc vội vàng, hiển nhiên là có chút cố kỵ.
Dù sao hiện giờ Trương Thừa Tông đã là Thái tử, ngày sau mặc kệ Trương Tế Thế đánh hạ bao nhiêu giang sơn, người thừa kế đều là Trương Thừa Tông. Lúc này đang là thời kỳ đặc thù, bọn họ chỉ có thể bảo trì khoảng cách với Trương Định Nam.
Trương Định Nam ngược lại cũng nghĩ thông suốt, cả ngày ở trong phủ cùng Tống lão uống trà, chơi cờ.
Tiêu Sơn ở trong phủ đợi không được, lại nghĩ đến chuyện Phùng Trinh dặn dò lúc trước, liền mang theo người đi Phùng gia bên này.
Bởi vì quan hệ của Phùng Trinh, Phùng gia đã sớm mua nhà ở Túc Châu, Phùng Thụy cũng ở nhà an tâm học hành, học rất không tồi, lúc trước còn viết thư cho Phùng Trinh, nói là qua vài ngày nữa, liền muốn đi Hà Sáo thăm nàng.
Tiêu Sơn nhớ tới tiểu cữu tử ngoan ngoãn này, cũng rất vui mừng.
Bất quá nhìn thấy cửa lớn Phùng gia bị khóa, hơn nữa xem ra đã lâu không có người ở, hắn liền ngây ngẩn cả người.
"Cái gì, người không thấy, khi nào không thấy?"
Tửu trang bên cạnh là trước đó Phùng Trinh mở, hiện tại còn có người quản. Người Phùng gia không thấy đâu, bọn họ cũng muốn chuẩn bị đưa thư ra ngoài, chỉ là lúc trước đưa tin, cũng không nhận được hồi âm, cho nên bọn họ còn tưởng rằng Phùng Trinh bên này mặc kệ nhà mẹ đẻ.
"Thời điểm đầu tháng đã không thấy đâu, chúng tiểu nhân còn đưa tin cho đông gia, nhưng phía đông gia vẫn không trả lời, liền cho rằng là mặc kệ." Chưởng quỹ nơm nớp lo sợ nói.
Tiêu Sơn thì trong lòng chấn động: "Đầu tháng đã không thấy?" Hắn và Trinh nhi cho tới bây giờ đều không nhận được thư từ. Ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?
Người Phùng gia đột nhiên biến mất, chuyện này làm cho Tiêu Sơn có chút trở tay không kịp.
Còn chuẩn bị an bài cho cả nhà nhạc phụ đến Hà Sáo sinh sống. Bây giờ bọn họ đã biến mất không dấu vết, việc này phải làm thế nào cho phải.
Trong lòng Tiêu Sơn sốt ruột, vội vàng trở về phủ tướng quân nói việc này với Trương Định Nam.
Chuyện này xảy ra ở Túc Châu, không cho phép hắn không nghi ngờ đến trên người của đám người Trương Thừa Tông.
Phủ Hà Sáo vương ở Túc Châu, Trương Định Nam chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, mày nhíu chặt.
Lúc này chính là thời khắc quan trọng, người Phùng gia lại đột nhiên biến mất, sự thật này không thể không khiến hắn ta cảnh giác. Tiêu Sơn và Phùng Trinh là những người quan trọng bên cạnh hắn ta, nói không chừng Trương Thừa Tông chính là nhìn trúng điểm này, cho nên động tay động chân với Phùng gia.
Trương Định Nam cũng có chút hối hận, nên sớm chú ý đến những chuyện này. Bây giờ quả thật trở tay không kịp.
Tống lão cũng là bình thanh tĩnh khí: "Chủ công, việc này còn phải điều tra tỉ mỉ, bất quá hiện giờ có thể cam đoan chính là, người Phùng gia cũng không có nguy hiểm. Vả lại thuộc hạ thấy, những người này hẳn là rất nhanh sẽ chủ động tìm Tiêu tướng quân cùng Tiêu phu nhân."
Tiêu Sơn mang vẻ mặt sầu não: "Nếu là tìm ta thì thôi, Trinh nhi hiện giờ thân thể còn chưa khôi phục, nếu biết những chuyện này, lại phải vất vả quá nhiều."
Lúc này trong lòng Tiêu Sơn thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện trên chiến trường, tự nhiên là ở trên chiến trường giải quyết, lại đem người vô tội kéo xuống nước, quả thật là khinh người quá đáng. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, chỉ cần biết là ai động thủ, chỉ cần nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ bị thương tổn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua hung thủ này.
Tuy rằng Trương Định Nam phái người âm thầm tìm người Phùng gia, Tiêu Sơn cũng không chỉ chờ đợi, tự mình an bài thuộc hạ, ở trong thành khắp nơi hỏi thăm tin tức có liên quan đến Phùng gia.
Đứng ở cửa Phùng gia, Tiêu Sơn phiền não xoa đầu.
"Sơn tử, thật sự là ngươi a. Ngươi thế nhưng đã quay lại."
Tiêu Sơn đang chuẩn bị lên ngựa đi tìm tin tức, một phụ nhân vọt tới trước mặt con ngựa của hắn, ngăn cản đường đi. Tiêu Sơn vừa nhìn, kinh ngạc nói: "Nương."
Người tới một thân lăng la tơ lụa, tóc dùng dầu chải đầu vào nếp, chẳng qua trên mặt vẫn không có nửa điểm hình tượng quý phụ nhân. Cách ăn mặc cùng khí chất tự thân đã thập phần không phù hợp, chính là lão nương ruột thịt Tiêu Ngô thị của Tiêu Sơn.
Nhìn thấy Tiêu Sơn nhận ra mình, Tiêu Ngô thị lập tức mười phần tự tin đi tới, kéo cánh tay Tiêu Sơn: "Ngươi là con bất hiếu a, ngươi còn biết ta cái người mẫu thân không? Thời gian dài như vậy, ngươi cũng không gửi thư cho gia đình, trở về Túc Châu, cũng không về nhà thăm những người nhà như chúng ta. Ngươi vẫn còn lương tâm sao?"
Bị lôi kéo như vậy, Tiêu Sơn nhất thời có chút đen mặt.