Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 178

Chương 178
Chương 178
Trương Định Nam nghe vậy, thần sắc trong mắt lóe lên một chút, lại không nói một lời.

Lúc này Tiêu Sơn cũng không nói lời nào. Đánh Túc Châu không thành vấn đề, nhưng Hoàng thượng chính là thân phụ của Vương gia, thân tử này đánh thân phụ, rốt cuộc không dễ nhìn.

Trong nhà dân chúng đều đã không nói được, huống chi hiện tại cũng là hoàng gia. Tuy rằng hiện tại hoàng triều Đại Ninh của Túc Châu còn chưa được người ta thừa nhận, bất quá thực lực so với hoàng triều Đại Đường chính thống hiện giờ cường hãn hơn nhiều. Đó chỉ là vấn đề thời gian.

Nếu Vương gia thật sự đánh Hoàng thượng, vậy sau này người trong thiên hạ chẳng phải đều muốn nói xấu hay sao.

Phùng Trinh lại nhớ tới đế vương hùng tài đại lược ở thời không của nàng, giam cầm thân phụ, tàn sát thủ túc, tuy rằng sau này công huân trác tuyệt, nhưng vẫn có rất nhiều người nói ông ta tàn bạo bất nhân.

Có thể tưởng tượng được, nếu thật sự phát sinh loại chuyện phụ tử tương tàn này, tuyệt đối sẽ bị các sử gia kia rêu rao vô cùng đặc sắc.

Trương Định Nam thở dài một tiếng, chắp tay cúi người về phía Tống lão: "Thỉnh Tống tiên sinh chỉ giáo cho ta."

Tống lão đáp lễ: "Vương gia nói quá lời, lần này Vương phi vào Túc Châu, cũng không nhất định chính là Vương gia chịu sự khống chế của người khác. Hiện giờ Túc Châu tranh giành Trung Nguyên, trên dưới Túc Châu nhất định dốc toàn lực mà ra, chinh chiến thiên hạ. Sau khi Vương phi tới Túc Châu, muốn đối mặt, cũng bất quá là những người trong hậu trạch. Thuộc hạ nghĩ, với tài trí của Vương phi, còn có năng lực của Phùng nương tử, muốn lập căn cơ ở Túc Châu này, nói vậy lại không khó. Vả lại Vương gia không cần quên, lão tướng quân phu nhân ở phủ Túc Châu đã nhiều năm, hiện giờ tuy rằng bị vây ở nội trạch, nhưng với nhân mạch của lão phu nhân, nơi này là thiên hạ của ai, chỉ sợ nhất thời khó có thể nói rõ."

Nghe Tống lão phân tích một phen, mọi người đều là thần sắc khác nhau.

Lấy cách nói này của Tống lão, Lưu Mẫn Quân đến Túc Châu, không chỉ không phải để Hà Sáo vây vào thế xấu, ngược lại còn là một cơ hội tiến quân vào Túc Châu quang minh chính đại.

Lúc này Túc Châu muốn chinh chiến thiên hạ, các nam nhân tự nhiên sẽ không canh giữ ở tấc vuông này. Bất kể là Hoàng đế Trương Tế Thế, hay là Thái tử Trương Thừa Tông, hoặc là mưu sĩ tướng lĩnh bên cạnh bọn họ, nhất định sẽ tranh công ở phía trước. Ở lại Túc Châu cũng chỉ là nữ nhân nhất lưu như Lưu Mẫn Thục mà thôi.

Phía trước là thiên hạ của nam nhân, hậu phương này, có lẽ chính là chiến trường của nữ nhân.

Tiêu Sơn có chút lo lắng nhìn Phùng Trinh, hắn tình nguyện ở phía trước tắm máu chiến đấu, cũng không muốn để Trinh nhi gặp nguy hiểm. Đi Hà Sáo rốt cuộc đều là người một nhà, không cần hắn lo lắng. Nhưng nếu đến Túc Châu này, khắp nơi đều là âm mưu quỷ kế, trong lòng hắn thật sự lo lắng.

Tiêu Sơn lo lắng cho Phùng Trinh, Trương Định Nam đương nhiên cũng lo lắng cho Lưu Mẫn Quân.

Hắn ta và Lưu Mẫn Quân tình đầu ý hợp, giờ phút này để nàng ta đến Túc Châu làm con tin, trong lòng hắn ta thật sự cảm thấy bất an.

"Vương gia, Vương phi cùng Vương gia nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, nói vậy nếu Vương phi ở đây, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy. Lúc trước Vương phi có thể tự mình ra trận đánh trống giết địch, chứng tỏ Vương phi cũng không phải nữ nhân bình thường. Vương gia chớ có thể lấy nữ nhân bình thường đối đãi Vương phi a." Tống lão khổ tâm khuyên nhủ.

*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Mỗi mắc xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắc xích bị tổn hại, các mắc xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

"Nếu Vương gia không đồng ý để Vương phi đến Túc Châu, ngày sau nhất định sẽ càng thêm bị Hoàng thượng nghi kỵ, về sau ở bên ngoài hành quân đánh giặc, chỉ sợ khắp nơi đều chịu quản chế."

"Để ta suy xét lại." Trương Định Nam nhíu mày nói.

Nghe Trương Định Nam nói như vậy, trong lòng Phùng Trinh cũng thay Lưu Mẫn Quân thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ như thế nào, Trương Định Nam không lập tức đáp ứng chuyện này, cũng chứng tỏ tâm ý của hắn ta đối với Lưu Mẫn Quân.

Sự tình không quyết định, Tiêu Sơn cùng Phùng Trinh cũng tự mình trở về phủ.

Mặc kệ Lưu Mẫn Quân có tới Túc Châu hay không, nhất định phải đưa người Phùng gia đến Hà Sáo, cho nên Phùng Trinh vừa trở về, liền an bài thương đội bên này chuẩn bị dẫn người về Hà Sáo.

Tiêu Sơn đứng sau lưng nàng trầm mặc không nói, chờ nàng sắp xếp xong hành trình, liền lôi kéo nàng trở về phòng.

Phùng Trinh cười nói: "Vội vội vàng vàng, đây là làm gì đây?"

"Trinh nhi, nàng cũng phải thu thập đồ đạc trở về Hà Sáo."

"Tại sao?" Phùng Trinh khó hiểu nói: "Chuyện này cũng không có trì hoãn, đợi sau khi Vương phi biết, nhất định sẽ tới. Ta tự nhiên sẽ phải ở lại chỗ này."

Tiêu Sơn nói: "Không, nàng phải trở về, nàng chăm sóc cho Văn nhi cùng Tĩnh nhi, không nên ở lại Túc Châu. Nơi này không phải là nơi thái bình, nàng ở chỗ này, ta không yên tâm."

"Nhưng Vương gia nhất định sẽ để cho ta ở lại chỗ này cùng một chỗ với Vương phi. Vương phi đối với nơi này cũng không quen thuộc, Vương gia há có thể để cho nàng ấy một mình ở đây. Tuy rằng lão phu nhân cũng ở Túc Châu, nhưng lại bị Trương Tế Thế vây khốn ở nội trạch, cũng bằng như không."

"Nhưng ta không yên tâm về nàng."

Trong lòng Phùng Trinh động dung, trên mặt cười nói: "Ta biết, nhưng Tống lão tiên sinh có một câu nói đúng, Vương phi cùng Vương gia nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, chúng ta cùng Vương gia làm sao không phải như thế. Mặc dù ở Hà Sáo bên kia thì như thế nào, nếu Vương gia thất bại, ngày sau Hà Sáo cũng không giữ được."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Phùng Trinh sớm đã không giống người từng chỉ theo dòng nước chảy. Nàng hiểu tình hình của mình và biết những gì mình nên làm.

Nếu đã đi vào vũng nước đục này, phải chuẩn bị tốt cho một mực chiến đấu.

Hơn nữa nói thật, tựa như Tống lão nói, những người như Lưu Mẫn Thục này, trong lòng nàng thật đúng là không kiêng nể gì.

Lúc này trong phủ tướng quân, Lưu Mẫn Thục đã nhận được tin tức, biết chuyện Lưu Mẫn Quân sắp tới Túc Châu.

Sau khi biết tin tức này, nàng ta không thể ngừng cười lạnh.

Lưu Mẫn Quân ở trong mộng cảnh, chính là bộ dáng cùng thế vô tranh, ở Túc Châu này căn cơ không sâu, chờ nàng ta đến Túc Châu, không phải là bị mình xoa tròn bóp dẹp sao.

"Đừng trách ta không nhớ tình tỷ muội, muốn trách thì trách chính ngươi đối nghịch với ta."
 
Bình Luận (0)
Comment