Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 193

Chương 193
Chương 193
Hoàng cung kinh thành

Tất cả mọi người trong ngự thư phòng đều không dám thở dốc, đều cúi đầu, không dám nhìn Thành Đế đang thịnh nộ.

"Bệ hạ, chuyện này tuy rằng có chút ngoài dự liệu, nhưng cũng không phải không thể thay đổi."

Hoàng hậu Ninh Phi Loan nhẹ giọng trấn an, tay còn không ngừng vuốt lưng ông ta.

Thành Đế che mặt, thở dài thật sâu: "Thật sự là không ngờ tới, quân Túc Châu này vì sao nhanh như vậy. Những người dân chúng.. Bọn họ thế nhưng đều phản bội Đại Đường ta. Chẳng lẽ bọn họ đã quên, năm đó là ai bình định thiên hạ này, để cho bọn họ tránh khỏi chiến hỏa sao? Hiện tại quân Túc Châu tạo phản, bọn họ lại không hề chống cự. Trẫm nghe nói, những dân chúng kia thậm chí còn nhao nhao đi tòng quân, cùng nhau phản trẫm."

Lúc trước để Trương Tế Thế tạo phản, chỉ là một phần trong kế hoạch của Thành Đế mà thôi.

Không thể không nói, một bước cờ này là Thành Đế vạn bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định. Ở thế gia san sát, thời điểm hoàng quyền bị tước đoạt, ông ta chỉ có thể đi phá rồi mới lập một bước cờ này.

Cũng giống như Phi Loan nói, Trương Tế Thế người này có tài đại tướng, năng lực thống lĩnh binh lực, lại không có năng lực quản lý dân chúng.

Mặc dù người này có khả năng đánh hạ thành trì, dân chúng cũng sẽ không nhanh như vậy mà quy tâm. Người này có thể làm chẳng qua là phá vỡ bế tắc thế gia mà thôi.

Chỉ cần thế gia cùng dân chúng nền tảng liên hợp phản kháng, Trương Tế Thế cũng chỉ có thể chiết kích trầm sa*, đến lúc đó thế gia cùng Trương Tế Thế lưỡng bại câu thương, nhân mã duy nhất trong tay ông ta có thể đi ra chủ trì đại cục, thiên hạ có thể lần nữa khôi phục lại thời kỳ huy hoàng của Thái Tông. Ông ta sẽ là người đứng đầu trung hưng của Đại Đường.

*chiết kích trầm sa: Kích gãy chìm trong cát

Tất cả các kế hoạch đều thiên y vô phùng, tại sao, tại sao lại như thế?

Nhìn thấy tâm tình Thành Đế như thế, trong lòng Ninh Phi Loan cũng thập phần không đành lòng. Hai người đã bố cục nhiều năm, vốn tưởng rằng khổ tận cam lai, sắp đạt thành nguyện vọng nhiều năm, ngày sau đế hậu hai người chia sẻ thiên hạ, lại không nghĩ tới, thực lực của Túc Châu này vượt xa những gì bọn họ biết.

Cứ như vậy, những gì bà ta làm lúc trước, chẳng phải là thành toàn cho Trương Tế Thế sao.

Nghĩ đến nam nhân kia, trong lòng Ninh Phi Loan vô cùng phức tạp.

Nỗi si tình của ông ta đã từng làm cho bà ta xúc động, nhưng cũng không có gì hơn. Là trưởng nữ Ninh gia, lại là Hoàng hậu nội định của Hoàng thượng, bà ta thế nào cũng không thể tiếp nhận cùng một nam nhân sinh ra từ lùm cỏ qua loa trải qua cả đời.

Ai có thể nghĩ thế sự khó lường, hiện giờ cũng chính là nam nhân này, muốn phá hỏng tâm nguyện nhiều năm của bà ta.

"Hoàng thượng, để thần thiếp tự mình đi tìm Trương Tế Thế, nghĩ biện pháp ngăn cản hành trình của bọn họ, tạo ra hỗn loạn trong quân Túc Châu, để cho những thế gia kia có cơ hội thở dốc." Trong lòng Ninh Phi Loan đau đớn khó chịu nói.

Thành Đế bình tĩnh nhìn bà ta: "Nàng muốn đi tìm ông ta?"

Nhìn thấy Thành Đế như vậy, trong lòng Ninh Phi Loan căng thẳng: "Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài hoài nghi thần thiếp là muốn rời khỏi ngài, đi tìm Trương Tế Thế?"

Thành Đế vẻ mặt thê lương cười cười: "Chẳng lẽ không phải sao, hiện giờ trẫm sắp thất bại thảm hại, mà Trương Tế Thế sắp leo lên vị trí của trẫm, đạt được sơn hà tốt đẹp này, Thái tử của ông ta lại là thân tử của nàng, nàng muốn trở về, trẫm.. Cũng sẽ không trách nàng."

"Hoàng thượng, ngài sao có thể nghĩ thần thiếp như vậy?" Vẻ mặt của Ninh Phi Loan đau đớn nói.

Thành Đế nhắm mắt lại, rơi lệ: "Ta không trách nàng, lúc trước nàng đã vì ta hy sinh quá nhiều, mấy năm nay cũng chịu không ít khổ sở. Mặc dù là Hoàng hậu, nhưng chưa bao giờ hưởng thụ tôn vinh làm Hoàng hậu, vẫn là thay thế thân phận người khác mà sống, trẫm biết nàng luôn luôn kiêu ngạo, làm được điểm này, đã là tận hết khả năng của nàng. Vốn trẫm còn tưởng rằng, ngày sau có thể thống nhất thiên hạ, cho nàng sủng ái cùng tôn vinh vô thượng, để bù đắp cho nàng. Cho dù nàng không có hài nhi nữa, trẫm cũng không sao cả, chỉ cần là nàng vẫn ở cùng trẫm thì tốt rồi. Nhưng bây giờ trẫm không dám hy vọng xa vời như vậy nữa. Con hổ Trương Tế Thế này là chúng ta tự mình bồi dưỡng, hiện giờ ông ta đã mài giũa nanh vuốt, trẫm không còn nắm chắc, cũng may tình nghĩa của ông ta đối với nàng, luôn có thể bảo vệ nàng một đời."

Nói xong cuối cùng, thanh âm Thành Đế càng thêm suy yếu khàn khàn, càng nghẹn ngào nói không nên lời. Ninh Phi Loan đưa tay ôm lấy ông ta: "Không, chúng ta còn chưa thua, còn chưa đến lúc nhận thua. Thần thiếp nói, thần thiếp có thể đi tìm Trương Tế Thế, nghĩ biện pháp bố cục ông ta, nhưng thần thiếp sẽ không ở lại bên cạnh ông ta, thần thiếp là Hoàng hậu của ngài, là thê tử của ngài."

"Phi Loan, như vậy, sẽ ủy khuất cho nàng." Thành Đế vẻ mặt đầy lệ nhìn bà ta.

Ninh Phi Loan nhìn tâm đều mềm nhũn rối tinh rối mù.

Người trước mắt mang theo quá nhiều gánh nặng đế vương, chỉ có ở trước mặt bà ta thì mới có thể biểu hiện ra nội tâm yếu ớt. Giống như lúc trước bọn họ quen biết, hoàng tử văn nhược kia, mỗi khi nhìn bà ta đều sẽ đỏ mặt.

Khi đó, bà ta đã nghĩ tới, nhất định phải che chở người này. Ngày nay, mong muốn này vẫn còn.

"Phu thê chúng ta một thể, làm sao nói gì là ủy khuất. Thần thiếp chắc chắn sẽ ngăn chặn được ông ta." Ánh mắt của Ninh Phi Loan kiên định nói.

Đêm đó, một chiếc xe ngựa vụng trộm rời khỏi hoàng cung, thừa dịp bóng đêm, rời khỏi kinh thành phồn hoa này.

Lúc này, Trương Tế Thế trải qua lộ trình hơn mười ngày, rốt cuộc cũng đến Sâm Châu.

Trương Định Nam mang theo rất nhiều nhân mã đến nghênh đón, trên tường thành khắp nơi cắm đầy cờ Đại Ninh, cờ tung bay pháp phới, một cảnh tượng cường thịnh.

Trên thực tế dọc theo đường đi Trương Tế Thế đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng như vậy, đi đến đâu, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai cũng khen ngợi. Nghiễm nhiên là thiên hạ thái bình.

Nhìn thấy những thứ đó, trong lòng ông ta tự nhiên có chút chấn động, nhưng sau khi biết rõ chính sách Trương Định Nam thi hành ở những nơi này, sắc mặt của ông ta cũng không đẹp lắm. Cho nên sau khi đến Sâm Châu, ông ta không cho Trương Định Nam sắc mặt tốt, càng trực tiếp biểu thị bất mãn của ông ta đối với đứa con này.
 
Bình Luận (0)
Comment