Tuy rằng sự tình có biến hóa lớn, thậm chí còn không biết nữ nhân này xuất hiện sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với cục diện hiện tại, nhưng Trương Định Nam đã hạ quyết tâm không thể trở về Túc Châu, hơn nữa còn sai người đưa thư cho Phùng Trinh, lúc cần thiết mang theo Lưu Mẫn Quân rời khỏi Túc Châu. Mà đại quân Hà Sáo thì đi đường vòng đến Tiềm Châu, chuẩn bị ở bên kia vượt sông.
Chỉ cần vượt sông, Trương Tế Thế chỉ có thể tạm thời theo không kịp.
Lúc này trong lòng Trương Định Nam đã có quyết định, mặc kệ như thế nào, cũng không thể đem vận mệnh của mình giao cho người khác.
Lúc Phùng Trinh nhận được tin tức, thật sự là nhịn không được muốn trợn trắng mắt.
Nữ nhân trong Túc Châu này đã đủ loạn rồi, không nghĩ tới Ninh thị đã chết kia lại từ hoàng cung trở về, đây là muốn trở về nhặt đồ có sẵn sao?
Đối với hành vi của nữ nhân này, Phùng Trinh đã vô lực chửi bới, cũng cảm khái thâm tình của Trương Tế Thế, nữ nhân như vậy còn có thể tiếp tục tiếp nhận, đây là ghét bỏ mũ trên đầu mình không đủ xanh?
Tuy rằng trong lòng không nói gì đến cực hạn, nhưng hiện giờ Phùng Trinh cũng chỉ có thể bắt đầu tính kế, nếu tình thế bất lợi, làm sao mang theo Lưu Mẫn Quân rời khỏi Túc Châu.
Đương nhiên, chuyện này nàng cũng không gạt Lưu Mẫn Quân, cùng Lưu Mẫn Quân nói rõ tình huống tương lai sắp phải đối mặt.
Lưu Mẫn Quân nghe xong, cũng rất tức giận. Thứ nhất là đối với sự thiên vị đến mức này của ông công Trương Tế Thế, cứ như thế đem trượng phu của nàng ta bức đi xa, thứ hai là vì nữ nhân thủy tính dương hoa kia, thế nhưng để cho bà mẫu của mình ở hậu viện trong phủ chịu lạnh nhạt.
Người này quả thật so với phụ thân không đáng tin cậy kia của mình còn muốn làm cho người ta oán hận hơn.
"Tạm thời chúng ta không thể đi. Nếu chúng ta cũng đi, tình cảnh bên Vương gia càng thêm gian nan, bọn họ nhất định sẽ nói Vương gia có mưu đồ khác. Chúng ta ở đây, cũng là để cho những người này có một phương thuốc an thần, không đến mức để cho bọn họ nhanh như vậy liền đưa tay đối phó Vương gia. Ta tin tưởng, chỉ cần sau khi Vương gia vượt sông đứng vững gót chân, những người này cũng sẽ có điều kiêng kỵ."
Phùng Trinh cảm thấy cũng là đạo lý như vậy. Lúc này không nên cùng quân Túc Châu náo loạn. Dù sao hiện tại Trương Tế Thế vẫn còn, đối với quân Túc Châu còn có sự thống trị nhất định. Nếu quân Túc Châu đánh nhau với quân Hà Sáo, đến lúc đó chính là chuyện lưỡng bại câu thương, hơn nữa binh lực lợi hại nhất của Trương Định Nam là kỵ binh. Thế nhưng bây giờ là đấu trận bên trong Đại Đường, chỗ để dùng kỵ binh cũng không nhiều. Nói cho cùng, nền tảng này còn kém một chút. Nếu lần này Trương Định Nam mang theo đại quân vượt sông thành công, lấy được thế lực bên kia, vậy thì có nắm chắc.
"Cũng không biết nữ nhân kia sẽ lấy tư thái gì trở về." Phùng Trinh có chút lo lắng nói.
Rất nhanh, Túc Châu bên này liền nhận được tin tức, Hoàng đế Đại Ninh chuẩn bị trở về thành Túc Châu, đồng hành còn có một nữ nhân, nghe nói Hoàng thượng rất coi trọng người này, hai người như hình với bóng, như keo như sơn.
Tin tức này truyền về, đám người Phùng Trinh ngược lại không có phản ứng gì, thế nhưng lại khiến Lưu Mẫn Thục kinh hãi.
Hiện tại ở Túc Châu, tuy rằng nàng ta chỉ là Thái tử phi, nhưng bên người Hoàng đế căn bản cũng không có nữ nhân nào lên đài, cho nên nàng ta nghiễm nhiên đã là nửa nữ chủ nhân của Túc Châu.
Nhưng lúc này xuất hiện một nữ chủ nhân được sủng ái, vậy thì rất kỳ quái.
Đối với thân phận của nữ nhân này, Lưu Mẫn Thục cũng đoán không ra.
Trong mộng cảnh, lúc này nàng ta đã bị người hại, căn bản cũng không biết chuyện hiện tại. Điều này cũng làm cho nàng ta đối với nữ nhân sắp xuất hiện này càng thêm kiêng kỵ. Người này, không còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta nữa.
"Thái tử phi, Lưu trắc phi bên kia lại ầm ĩ, Lưu nhị phu nhân cùng nhị lão gia ở bên ngoài buôn bán, cùng tiểu cữu tử Hàn tướng quân nháo lên. Hiện tại Lưu trắc phi đã cầm lệnh bài của Thái tử, sai người đi bắt người." Nhũ mẫu Lưu Mẫn Thục vội vàng chạy vào.
"Lại nháo, lúc nào mới có thể yên tĩnh." Lưu Mẫn Thục nghe được những tin tức này liền đau đầu không thôi.
Đường muội này từ sau khi vào cửa, không chỉ không thân cận cùng với nàng ta, ngược lại còn ỷ vào tuổi trẻ, quyến rũ Thái tử mấy ngày liền ở trong phòng đường muội này, trên tay còn lấy được lệnh bài tùy thân của Thái tử, ngày thường còn cầm lệnh bài đến trước mặt nàng ta vênh váo tự đắc. Quan trọng hơn là, nhị thúc cùng nhị thẩm so với lúc ở kinh thành còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn, cả ngày khắp nơi trêu chọc thị phi, đã đắc tội không ít quan quân ở Túc Châu này.
Nàng ta đã biết, không ít tướng lĩnh đối với Thái tử có ý kiến. Chuyện này Lưu Mẫn Thục cũng không dám xem thường, cho dù nàng ta không có tầm mắt, cũng biết trong tay nên có người có quyền. Bằng không nàng ta cũng sẽ không an bài nhiều nhãn tuyến như vậy đi tới phủ của những tướng lĩnh này.
Hiện tại người thật vất vả mới lung lạc, lại bị phá hủy như thế, trong lòng nàng ta làm sao có thể cam tâm.
"Sai người giữ chặt Lưu trắc phi, không cho nàng ta gặp lại người Lưu gia."
"Nhưng trong tay Lưu trắc phi có lệnh bài của Thái tử a, chuyện này cũng không dễ làm." Nhũ mẫu lo lắng nói. Tính tình Lưu Mẫn Lan thì bà ta rõ ràng nhất.
"Thật sự là há có lý này, đến phủ lâu như vậy, không sinh được một nhi tử, ngược lại là dân chuyên gây chuyện. Sớm biết thế này, lúc trước nói cái gì cũng không thể để cho nàng ta vào phủ Thái tử." Lưu Mẫn Thục tức giận vô cùng.
"Để cho người đi bắt, nói là bản cung nói, bản cung ngược lại muốn nhìn xem, nàng ta chỉ là một trắc phi nho nhỏ, còn có được bao nhiêu lá gan."