Lúc chủ tớ hai người nói chuyện, xe ngựa của Lưu Mẫn Thục đã đến cửa phủ Hà Sáo Vương.
Hiện giờ nàng ta coi như là nữ chủ nhân chân chính của Túc Châu, tuy rằng so ra kém với thân mẫu của Trương Thừa Tông không biết từ đâu ra, nhưng cũng không nhường một tấc. Dù sao Ninh gia ở Túc Châu này cũng không có căn cơ như Lưu gia của nàng ta.
Có thân phận như bây giờ, nàng ta tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Lưu Mẫn Quân. Nếu không phải Trương Thừa Tông không cho phép, hiện tại nàng ta đã cho người bắt Lưu Mẫn Quân. Làm sao còn để cho người tiêu dao ở lại vương phủ này.
"Để cho người đi gọi cửa."
Tùy tùng bên ngoài nghe xong, vội vàng chạy tới cửa chính của phủ Hà Sáo Vương.
Phủ Hà Sáo Vương thấy Thái tử phi đích thân đến, lập tức mở trung môn nghênh đón. Lưu Mẫn Thục cố ý đợi một lát, lại không thấy Lưu Mẫn Quân tự mình đến nghênh đón, chẳng qua là mấy hạ nhân không thể lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: "Vương phi các ngươi đâu?"
"Thân thể của Vương phi không khỏe, để cho chúng nô tài đến nghênh đón Thái tử phi." Một lão bà tử nơm nớp lo sợ nói.
"Hừ, thân thể không khỏe, ta thấy trong lòng nàng ta là không thoải mái." Trong lòng Lưu Mẫn Thục âm thầm cười lạnh. Ngoài miệng lại nói: "Nếu thân thể Vương phi không khỏe, bản cung càng nên đi thăm. Dẫn đường, bản cung tự mình đi gặp Vương phi các ngươi."
"Vâng." Lão bà tử vội vàng khom người dẫn đường ở phía trước.
Hạ nhân trong vương phủ thấy Lưu Mẫn Thục vào vương phủ, nhao nhao quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Chỉ có lão bà tử còn nơm nớp lo sợ dẫn đường phía trước.
Khóe miệng Lưu Mẫn Thục hàm chứa ý cười.
Nếu bọn họ quả thật có phương thuốc kia, nói không chừng nàng ta còn có thể lưu lại kết cục tốt cho tiện nhân Lưu Mẫn Quân kia, nếu không, đừng trách nàng ta vô tình vô nghĩa.
Đến cửa phòng Lưu Mẫn Quân, lão bà tử nhỏ giọng nói: "Nương nương, Vương phi chúng nô tài rốt cuộc còn bệnh, kính xin đừng dẫn quá nhiều người vào quấy nhiễu người."
"Nô tài lắm miệng, bản cung còn không cần ngươi đến quản giáo." Quay đầu lại nàng ta nói với các tùy tùng phía sau: "Các ngươi ở lại bên ngoài vả miệng bà ta cho bản cung, Lý ma ma đi theo bản cung vào là được."
Lão bà tử vừa nghe, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp trên mặt đất: "Thái tử phi tha mạng a."
Lưu Mẫn Thục nhìn bà ta một cái, khinh miệt cười cười, xoay người trực tiếp đẩy cửa vào.
Sau một nén nhang, lão bà tử bị đánh đến ngất xỉu.
Những hạ nhân này thấy Lưu Mẫn Thục không có ở đây, cũng không dám xuống tay đánh, tùy ý để cho hạ nhân Vương phủ nâng người xuống.
Một lát sau, bên trong truyền đến âm thanh của Lưu Mẫn Thục. "Sai người mang kiệu của bản cung vào. Bản cung muốn đi thắp hương bên ngoài thành."
"Vâng." Người bên ngoài nghe xong, vội vàng vội vàng đi cho người khiêng kiệu.
Chờ kiệu mang vào, Lưu Mẫn Thục đi ra, phía sau đi theo hai nha hoàn.
"Hai người các ngươi nếu là thay Vương phi đi thắp hương, liền cùng bản cung ngồi kiệu, đợi lát nữa bản cung còn có chuyện muốn hỏi các ngươi."
"Vâng." Hai người cúi đầu đáp.
Chờ ba người lên kiệu rộng rãi, tùy tùng Lưu Mẫn Thục mới nghi hoặc nhìn nhau, hiển nhiên không biết Thái tử phi nhà mình lại xướng khúc nào. Bất quá Lưu Mẫn Thục ngày thường tích uy đã lâu, cho nên cũng không ai dám hỏi cái gì, chỉ có thể đầy bụng nghi hoặc rời khỏi phủ Hà Sáo Vương.
Rất nhanh đoàn người trực tiếp đi đến cửa thành, Lưu Mẫn Thục làm Thái tử phi, lại là người Lưu gia, tự nhiên thông suốt không trở ngại, rất nhanh liền ra khỏi thành.
Thời điểm tin tức Lưu Mẫn Thục xuất thành truyền đến tai Ninh Phi Loan, đã là một canh giờ sau.
Nghe nói Lưu Mẫn Thục là từ phủ Hà Sáo Vương trực tiếp ra khỏi thành, phía sau còn có hai người, Ninh Phi Loan liền cảm giác có chút không thích hợp, chờ đến lúc cho người đi phủ Hà Sáo Vương điều tra, mấy người phủ Hà Sáo Vương đã không thấy đâu.
Hóa ra sau khi Lưu Mẫn Thục rời đi, lại có người đi ra mua đồ, bởi vì là một ít hạ nhân, cho nên cũng không ai chú ý, hiện giờ đã không biết những người này đi đâu.
Lúc này Ninh Phi Loan xác định người của phủ Hà Sáo Vương là bị Lưu Mẫn Thục đưa ra ngoài, liền sai người thông báo cho Trương Thừa Tông, bảo hắn ta phái người đuổi theo.
"Chuyện này có quan hệ gì, dù sao chúng ta cũng đã chiếm được quân Túc Châu rồi."
Trương Thừa Tông có chút khó hiểu nói. Hiện giờ hắn ta đã nắm giữ đại quyền Túc Châu, tuy rằng uy tín còn kém phụ thân Trương Tế Thế của mình, nhưng hắn ta tin tưởng chỉ cần cho hắn ta một chút thời gian, hoàn toàn nắm giữ Túc Châu tuyệt đối là không thành vấn đề.
Ninh Phi Loan có chút hận bộ dáng sắt không thành thép: "Huynh đệ Trương Định Nam kia của con là lòng muôn dạ thú, hiện giờ trong tay hắn cũng có binh mã, nếu hắn không nghe hiệu lệnh thì làm sao bây giờ, chỉ có bắt được thê nhi của hắn, mới có thể nắm giữ người này. Hôm nay mọi người đều chạy đi, ngày sau còn còn nắm giữ hắn như thế nào?"
Nghe nói như vậy, trong lòng Trương Thừa Tông nhảy dựng, theo bản năng nói: "Nhưng thân mẫu của hắn còn ở Túc Châu."
"Thân mẫu của hắn trên danh nghĩa cũng là mẫu thân của con, con có thể động đến bà ta sao, nếu con động đến bà ta, trên dưới Túc Châu này, ai còn có thể phục con?"
Ngực Ninh Phi Loan tức giận phát đau. Tuy rằng bà ta đối với đứa nhi tử này không có tình cảm, nhưng rốt cuộc đứa nhỏ này cũng là do mình sinh ra, mặc kệ như thế nào, cũng sẽ có vài phần thông minh tài trí của mình. Làm thế nào để sống ngu ngốc như vậy.
Bà ta xoa xoa đầu: "Nhất định phải đuổi theo, nếu không.." Bà ta lại phải mất một phen trắc trở.
Chỉ hy vọng sau khi Trương Định Nam biết được tin tức, sẽ lập tức trở về Túc Châu, như vậy cũng để cho Hoàng thượng xuất hiện thêm một chút thời gian.