Trương Định Nam đã sớm nhận được tin tức, sớm tới nơi này chờ thê nhi.
Lúc nhìn thấy Lưu Mẫn Quân, trong lòng vui mừng không thôi. Khẩn cấp ôm đứa nhỏ xoay vòng trên mặt đất, lại liếc mắt đưa tình nhìn Lưu Mẫn Quân. "Vất vả rồi. Khiến cho nàng sợ hãi."
Lưu Mẫn Quân đỏ mặt nói: "Giữa phu thê, không cần khách khí như thế. Vả lại lần này Phùng tỷ tỷ xuất lực rất nhiều, ta cũng không vất vả gì."
Trương Định Nam nhìn Phùng Trinh gật gật đầu: "Đại công của Phùng nương tử, ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau cùng hồi báo."
Phùng Trinh vội vàng khiêm tốn nhận. Nhưng cũng không nói gì nhiều như trước đây.
Tuy rằng vừa rồi chỉ có một lần đối mặt này, nàng cũng nhìn ra trên người Trương Định Nam có cái gì đó không giống nhau. Nếu nói lúc trước là bình dị gần gũi, hòa mình cùng với thuộc hạ, bất luận tôn ti, hiện giờ khí thế của thượng giả đã hiện ra.
Có lẽ là sau khi vượt sông, thế lực càng lúc càng lớn, cũng nhận thức được khí thế của rất nhiều thế gia đại tộc, khí thế vương giả đã thấy rõ.
Phùng Trinh biết tiến thối, nếu vị thượng cấp này đã phân tôn ti, trong lòng nàng tự nhiên cũng sẽ không giống như trước kia cùng Trương Định Nam ở chung. Trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này lại nói với Tiêu Sơn một chút, để tránh bị người ta coi là cậy sủng mà kiêu.
Sau khi dàn xếp xong bọn nhỏ, Trương Định Nam liền hỏi tình hình của Túc Châu.
Tuy rằng hắn ta đã sớm nhận được mật báo của Trương lão phu nhân, cũng có thám tử đem tin tức Túc Châu truyền đến, nhưng cũng không bằng nói rõ ràng trước mặt.
Phùng Trinh cùng Lưu Mẫn Quân đem hình thức hiện giờ của Túc Châu nói rõ, lại đem suy đoán trong lòng nói ra.
Trương Định Nam suy nghĩ trong chốc lát, lại nhìn về phía Tống lão tiên sinh: "Quân sư cảm thấy thế nào?"
Tống lão vuốt râu, nói: "Lời nói của Vương phi cùng Phùng nương tử tuy rằng không có chứng cớ, nhưng cũng có chút căn cứ. Giống như hành động của Tôn Kỳ Vân. Vả lại mặc kệ Túc Châu như thế nào, thuộc hạ cũng là đề nghị Vương gia không nên trở về Túc Châu, dù sao bên này mới là căn cơ của Trung Nguyên. Nơi này thế gia đại tộc san sát, nhân khẩu đông đảo, lại càng tập hợp hơn phân nửa tài vật trong thiên hạ. Vả lại hiện giờ thủ hạ Vương gia có trọng binh, bù đắp cho thiếu binh Trung Nguyên. Cứ như vậy, chi bằng ở tại chỗ này. Về phần Túc Châu, Vương gia nếu trở về, cho dù là rồng bị vây ở bãi cạn, hay là đợi bên này bình định sau đó đi giải quyết cũng không muộn."
Trương Định Nam nghe vậy suy nghĩ sâu xa một phen, lập tức cũng gật gật đầu: "Quân sư nói rất có đạo lý. Ý nghĩ của mẫu thân cũng là như vậy, Túc Châu hiện giờ phong vân biến ảo, là nơi thị phi."
Trương Định Nam vốn có khuynh hướng tiếp tục đánh ở bên này, hiện giờ sau khi nghe được tin tức Phùng Trinh cùng Lưu Mẫn Quân mang đến, cũng càng thêm kiên định ý nghĩ này.
Về phần mẫu thân bên kia, tuy rằng Trương Định Nam lo lắng, nhưng cũng biết lúc này trở về, mẫu thân không chỉ sẽ không vui vẻ, ngược lại còn có thể làm ra chuyện gì.
Ngược lại không bằng hắn ta ở bên này đánh hạ thế lực lớn hơn, để cho Ninh Phi Loan cùng Trương Thừa Tông ném chuột sợ vỡ đồ, tự nhiên cũng không dám làm gì đối với mẫu thân.
"Được, đã như vậy, bản vương quyết định phát binh kinh thành."
Trong mắt hắn ta lộ ra thần sắc nhất định phải được.
Quân đội Hà Sáo của Trương Định Nam vốn sau khi qua sông đã làm nên được trò trống. Hiện giờ lại đánh hạ được rất nhiều đất phong của thế gia, lại bởi vì rất nhiều chính sách huệ dân, cho nên cực kỳ được lòng dân. Vì thế đại quân dọc theo đường đi thế như chẻ tre.
Vốn có chuyện của Túc Châu, hắn ta còn có chút do dự, cho nên ảnh hưởng tiến độ tiến công. Hiện giờ sau khi định ra đại kế, quân Hà Sáo cũng phát huy ra sức chiến đấu càng thêm mãnh liệt, rất nhanh liền bức thẳng kinh thành mà đi.
Tin tức truyền ra, khắp nơi chấn động. Rất nhiều thế gia thấy tình thế không ổn, cũng nhao nhao đầu nhập. Kinh thành cũng có nhiều quan to hiển quý bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Người sáng suốt đều nhìn ra được, Đại Đường này, là khí số đã hết.
Ngẫm lại cũng là tự nhiên, thế gia đại tộc san sát, nhưng cũng giống như năm bè bảy mảng. Bình thường khi đối đãi với hoàng quyền, tựa như thương lượng xong cùng nhau áp chế. Nhưng khi đối mặt với đại quân từ biên cương tới, đều lựa chọn bảo tồn thực lực.
Vốn trong mắt bọn họ, ai làm Hoàng đế cũng giống nhau, dù sao cũng phải dựa vào những thế gia như bọn họ để thống trị thiên hạ, đến lúc đó biện pháp đồng dạng, cũng có thể không có hoàng quyền.
Nhưng chờ khi thấy Trương Định Nam đánh càng ngày càng nhiều, hơn nữa thế gia sau khi bị đánh hạ, cũng không được giao trọng trách, ngược lại đem ruộng đất của thế gia đại tộc phân cho dân chúng.
Lúc này các thế gia mới phát hiện người mới tới tựa hồ không dễ khống chế như vậy. Hiện tại đã quá muộn rồi.
Lúc này khiếp sợ nhất chính là Hoàng đế trong hoàng cung kinh thành.
Nghe được đại quân đã bức thẳng kinh thành, trên mặt ông ta nhất thời một trận trắng bệch.
"Không có khả năng, Phi Loan không phải nói, đã nắm quân Túc Châu trong tay sao, như thế nào, như thế nào đại quân này còn có thể đến kinh thành?"
Đại thái giám tâm phúc bên người nói: "Có thể nương nương đã biết cái gì hay không?"
"Không có khả năng!" Hoàng đế một mực phủ định: "Không có khả năng. Nàng ta không biết gì hết."
Chuyện kia ông ta làm sao có thể để cho Phi Loan biết.
Hơn nữa ông ta cũng tin tưởng, lấy tình cảm của Phi Loan đối với ông ta, nếu như thật sự biết cái gì, cũng sẽ không bình tĩnh như thế.
Đại thái giám tổng quản không dám tiếp tục nói, lại lo lắng nói: "Bệ hạ, phản quân kia đã giết tới, kinh thành không có binh nào có thể ngăn cản a."
Hoàng quyền bị cướp đoạt, đã sớm không thể điều động một binh một tốt. Bằng không, làm sao có thể cho phép các thế gia cưỡi trên đầu hoàng gia tác oai tác phúc.
Hoàng đế lại đột nhiên cắn răng, lạnh lùng nói: "Ai nói không có binh. Sai người đưa thư đến hoàng lăng bên kia, Hắc Giáp quân cũng đã đến lúc xuất hiện."
Đại thái giám nhất thời thay đổi sắc mặt: "Hoàng thượng, vậy, đây chính là cuối cùng.."
Chút của cải cuối cùng.
Lời này ông ta không dám kêu lên, nhưng chủ tớ hai người cũng đều rõ ràng.
Vì nuôi ra những Hắc Giáp quân này, phải mất thời gian hơn hai mươi năm, tuyển người, nuôi người, hao phí tài vật không biết bao nhiêu. Có thể nói, toàn bộ mấy đời đế vương hoàng tộc Đại Đường tích góp được tài bảo hoàng thất đều bị tiêu vào trên người Hắc Giáp quân này.
Đây chính là số vốn cuối cùng Hoàng thượng dùng để thu phục thiên hạ, vừa ra liền muốn khuấy động phong vân thiên hạ.
Nhưng lúc này lấy ra, hiển nhiên không phải là thời cơ tốt nhất.
Phản quân cũng giống như mặt trời đỏ ban trưa, nắng gắt chính thịnh, Hắc Giáp quân mặc dù thần dũng, muốn cùng đánh bại phản quân, cũng không phải dễ dàng như vậy. Nói không chừng lại không biết hao tổn bao nhiêu nhân mã.
Phải biết rằng, Hắc Giáp quân này là giết một người ít đi một người. Nhưng phản quân kia lại có thể chiêu binh mãi mã, cùng bọn họ liều mạng nhân lực, cái này sẽ thiệt thòi lớn.
Nhưng mặc dù biết đạo lý này, hiện giờ biện pháp này cũng là biện pháp duy nhất. Chẳng lẽ còn có thể ngồi chờ chết, đem Hắc Giáp quân giấu ở trong hoàng lăng, trơ mắt nhìn Đại Đường diệt vong hay sao?
Hoàng đế nhắm chặt mắt lại một chút, trên trán tràn đầy mồ hôi, lại mở mắt nói: "Lại sai người đưa tin cho Phi Loan, để cho bà ta nghĩ biện pháp ngăn cản quá trình quân địch, mặc dù không thể ngăn cản bọn họ, cũng phải cho trẫm thêm chút thời gian. Đây là yêu cầu cuối cùng của trẫm đối với bà ta."
Đại thái giám vừa nghe, mí mắt giật giật: "Vâng. Nô tài đi ngay bây giờ." Hoàng hậu nương nương nghe xong lời này, chỉ sợ lại thương tâm. Hoàng thượng rõ ràng không tin tưởng bà ta.