Tiểu Kiều Thê Nhà Quân ( Dịch Full )

Chương 213

Chương 213
Chương 213
"Làm sao có thể, đây chính là Hắc Giáp quân a." Ninh Phi Loan thất thố nói.

Tôn Kỳ Vân nói: "Vậy thì như thế nào, cho dù là thiên binh thiên tướng, lúc nên thua, cũng sẽ thua. Huống chi Hắc Giáp quân chưa bao giờ ra chiến trường, trang bị dù thiên y vô phùng, cũng sẽ có nhược điểm."

"Không có khả năng!" Ngón tay của Ninh Phi Loan run rẩy.

Nhìn đến đây, Trương Thừa Tông làm sao còn không biết, suy đoán lúc trước của mình là chính xác. Phụ nhân này căn bản cũng không phải là vì hắn ta suy nghĩ, mà là lợi dụng hắn ta đi bảo hộ Đại Đường.

"Thì ra bà thật sự lợi dụng ta!" Trương Thừa Tông vẻ mặt tức giận nhìn bà ta. Phụ nhân này, từ khi mình vừa sinh ra đã vứt bỏ mình, hôm nay đã trở lại, nhưng cũng là vì lợi dụng hắn ta mà thôi.

Trương Thừa Tông càng nghĩ càng tức giận, rút kiếm lên: "Ta sẽ giết bà!"

Tôn Kỳ Vân đưa tay ngăn lại: "Bà ấy là thân mẫu của ngươi, nếu ngươi động thủ, tất nhiên thiên địa bất dung."

"Nhưng bà ta đâu có thể coi ta là thân tử của bà ta, bà ta, bà ta.." Trương Thừa Tông tức giận nói không nên lời. Hắn ta thậm chí bắt đầu hâm mộ Trương Định Nam, mẫu thân của Trương Định Nam từ đáy lòng suy nghĩ cho Trương Định Nam, nhưng bản thân mình, mẫu thân vốn được tôn sùng như thiên nhân, lại là đồ lãnh huyết vô tình như vậy, lục thân không nhận.

Giờ khắc này, Trương Thừa Tông đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Chuyện cho tới bây giờ, Ninh Phi Loan tự nhiên biết sự tình đã không cần phải giấu diếm nữa. Hiện tại tình huống của Hoàng thượng, cũng không cho phép bà ta lại lá mặt lá trái, dứt khoát xé ngụy trang, trên mặt tràn đầy lãnh ý: "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi truy cứu những thứ này cũng vô dụng. Đừng quên, nếu tin tức này truyền ra ngoài, những người bên ngoài cũng không cho phép ngươi ngồi ở vị trí Thái tử. Thậm chí ngay cả cơ hội sống cũng không có."

Trương Thừa Tông nhìn thấy bà ta rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật, không còn giả bộ hiền mẫu kia nữa, trong lòng tức giận càng thịnh: "Độc phụ bà, ngay cả thân tử cũng tính kế."

Ninh Phi Loan cong khóe môi: "Thừa Tông, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không gạt ngươi, quả thật một lòng vì hoàng thất Đại Đường, Đại Đường thống trị thiên hạ Cửu Châu đã hơn năm trăm năm, là thiên hạ đại thống. Đại Ninh tính là cái gì, chẳng qua là hoàng triều mà Trương Tế Thế mới sở lập mà thôi, phù dung sớm nở tốối bàn, chung quy là không có khả năng lâu dài. Thừa Tông, chỉ cần ngươi đáp ứng trợ giúp ta xuất binh cần vương, đánh lui tên phản tặc Trương Định Nam này, ta cam đoan, ngày sau ngươi vinh hoa phú quý, hưởng dụng không hết. Sau này ngươi cũng có thể có huyết thống cao quý."

"Bà câm miệng!" Trương Thừa Tông sắc mặt tái xanh nói. "Bà thật sự coi ta là kẻ ngốc sao? Ta là Thái tử Đại Ninh, nếu thật sự là giúp Đại Đường, ngày sau còn có đường sống của ta? Bà đừng mơ lại mê hoặc ta!"

Lúc này Trương Thừa Tông dị thường tỉnh táo nhìn thấy tình huống của mình. Lui không thể lui, tiến không thể tiến.

Lúc này yên tĩnh, có vẻ tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.

Tôn Kỳ Vân nhàn nhạt lắc quạt: "Kế hoạch hiện tại, vẫn là xem làm thế nào trấn an các tướng lĩnh này, nếu không chỉ sợ Túc Châu sẽ đại loạn."

Mồ hôi trên trán Trương Thừa Tông chảy không ngừng. Hắn ta đột nhiên nói: "Người đâu, đem phụ nhân rắp tâm hại người này bắt lại, là phụ nhân này hại phụ hoàng."

Hai thủ vệ ngoài cửa đi vào, bắt giữ Ninh Phi Loan lại.

"Trương Thừa Tông, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. Ta là thân mẫu của ngươi." Ninh Phi Loan bình tĩnh nhìn hắn ta.

Trương Thừa Tông lạnh lùng nhìn bà ta một cái: "Không, bà chỉ là một thích khách không rõ lai lịch, rắp tâm hại người. Phụ hoàng bị bà mê hoặc, hiện giờ trúng độc ở trên giường, cô bị che mắt, hiện giờ muốn đem đầu sỏ gây tội là bà đưa ra ngoài."

Nói xong sải bước đi ra ngoài.

Tôn Kỳ Vân ở phía sau nhìn hắn ta đi xa, lắc lắc quạt trong tay, cười nói: "Quả nhiên thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Thái tử điện hạ của chúng ta lúc này ngược lại có quyết đoán của Thái tử một nước."

Ông ta nhìn Ninh Phi Loan vẫn duy trì vẻ mặt phẫn hận như cũ, nhẹ nhàng cười cười: "Kỳ thật ngươi cũng không cần bực hắn, ngươi không cảm thấy hắn cùng ngươi rất giống nhau sao."

Ông ta cong môi: "Lãnh huyết vô tình như vậy. Đúng rồi, ta vừa mới nói sai, Hắc Giáp quân cùng Quân Hà Sáo còn đang dây dưa, còn chưa bại. Bất quá, nói vậy cũng sắp nhanh rồi."

Trong ánh mắt ngơ ngác của Ninh Phi Loan, Tôn Kỳ Vân lắc quạt đi ra ngoài.

Nhìn bầu trời bên ngoài, ông ta cười lắc đầu: "Hôm nay, đã thay đổi."

Vì để cho mình thoát thân, Trương Thừa Tông đem tất cả mọi chuyện đều đẩy cho Ninh Phi Loan không rõ lai lịch.

Trong miêu tả của hắn ta, phụ nhân này lớn lên thập phần tương tự thân mẫu của mình, cho nên được Hoàng thượng sủng tín. Cũng không biết dùng thủ đoạn gì, làm cho thân thể Hoàng thượng ngày càng gầy yếu, thậm chí bệnh nặng ở trên giường.

Lần này Trương Thừa Tông vừa nháo tới, mọi người trên dưới Túc Châu đều choáng ngợp. Điều này dường như có chút khác biệt với lời đồn đại.

Tất nhiên, tin đồn là tin đồn, không có bằng chứng. Mà lời nói một mặt của Trương Thừa Tông cũng không có chứng cớ. Bất quá hắn ta nguyện ý đem phụ nhân này giao ra thẩm vấn, tạm thời coi như là để cho nghi hoặc trong lòng của những tướng sĩ này bình ổn lại.

Chỉ là xảy ra chuyện này, chuyện đại quân xuất chinh tự nhiên cũng tạm thời buông xuống.

Dù sao Túc Châu hiện giờ thế cục không rõ, vào lúc này ai cũng không muốn rời khỏi Túc Chầuao lúc này. Trương Thừa Tông lại càng không quan tâm đến cái gì khác, chỉ hy vọng mau chóng đem việc này bình ổn lại.

Bất quá ngay khi các tướng sĩ Túc Châu chuẩn bị thẩm vấn Ninh Phi Loan, trong đại lao sớm đã không có một người.

Trong phật đường hành cung, Trương phu nhân nhẹ nhàng gõ mõ.

Ngô ma ma nói: "Thật sự là tiện nghi phụ nhân này."

"Đại Đường sắp xong rồi, hiện tại bà ta trở về cũng là chịu chết. Không bằng để cho bà ta đi, hạt giống hoài nghi này, mới có thể mọc rễ nảy mầm. Đi thôi, đi xem Trương Tế Thế."

Trương phu nhân buông mõ xuống, mặc tăng bào liền ra cửa.

Hiện giờ chuyện của Ninh Phi Loan bại lộ, Trương Thừa Tông khắp nơi dập lửa cũng không kịp, người trong phủ tự nhiên ai cũng bất an. Trương phu nhân xuất hiện, bọn họ cũng không dám ngăn cản.

Đẩy cửa đại điện ra, Trương Tế Thế đang nằm ở bên trong thở dốc.

Liếc mắt nhìn thấy Trương phu nhân đến, vẻ mặt ông ta kích động.

"Ách ách.."

Nhìn bộ dáng giãy dụa của Trương Tế Thế, trong lòng Trương phu nhân không khỏi thống khoái. Bà ta từng vì nam nhân này hao hết tâm huyết, coi ông ta như thiên thần ngưỡng mộ. Hiện giờ, ông ta lại giống như con kiến hôi nằm ở nơi đó, mặc cho người ta xâu xé.

"Chuyện của Ninh Phi Loan bại lộ, đã chạy trốn rồi."

"Bất quá hiện tại vẫn là Trương Thừa Tông làm Thái tử, Định Nam không có trở về."

Ánh mắt Trương Tế Thế sáng ngời, kích động giật giật môi. Sau khi Trương phu nhân nói ra câu tiếp theo, trên mặt mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trương phu nhân cười cười: "Là ta bảo Định Nam không cần trở về. Hiện tại hắn đã sắp đánh hạ kinh thành, hắn không có dùng một binh một tốt của ngươi, dựa vào lực lượng của chính hắn, đánh hạ hơn phân nửa thiên hạ. Hắn còn có thể ngồi vào vị trí chí tôn kia. Trương Tế Thế, ngươi không thể tưởng tượng được, đứa nhi tử khiến ngươi xem thường này sẽ có một ngày như vậy."

"..."

Cả người Trương Tế Thế bắt đầu run rẩy.

Trương phu nhân lại giống như không nhìn thấy. "Ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi sao, ngươi sai rồi. Ta ước gì bọn họ hại được ngươi thành như vậy, ngày sau sẽ không còn ai áp chế nhi tử của ta nữa. Trương Tế Thế, chính ngươi ngẫm lại đời này mình đã từng làm một chuyện đúng nào sao? Nữ nhân ngươi nhớ mãi nhiều năm không quên là một nữ nhân ong bướm lả lơi, hồng hạnh xuất tường. Nhi tử ngươi cưng chiều, kết quả lại cùng người khác đầu độc ngươi. Mà nhi tử ngươi xem thường, sắp đi lên vị trí ngươi cũng không cách nào đến. Ngươi là một người mù mở mắt."

"Hôm nay ta tới, là vì tiễn ngươi một đoạn đường cuối cùng, trước khi Định Nam trở về, ngươi nhất định phải chết."

Bà ta vẫy vẫy tay với Ngô ma ma phía sau, Ngô ma ma cầm thuốc đã chuẩn bị xong, đi đến bên giường, mở miệng Trương Tế Thế rót vào.

Trương phu nhân lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, thuốc này còn có thể cho ngươi sống vài ngày." Bất quá, cũng chỉ là còn sống mà thôi.

Trương Tế Thế trên giường mở to hai mắt, cho dù là dùng hết khí lực toàn thân, cũng giống như đứa nhỏ mới sinh, một chút lực phản kháng cũng không có.

Theo thuốc chua xót vào miệng, trước mắt ông ta bắt đầu trở nên mơ hồ, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện trước kia. Cùng Ninh Phi Loan lần đầu tiên gặp mặt, thành thân, quan bái tướng quân Túc Châu, đóng quân một phương, thanh niên đắc chí. Sau đó cưới La thị nhập môn, trong nhà hiền thê kiêu tử. Đại chiến với Man tộc, ông ta hùng tư anh phát, trong lúc phất tay đánh bại man di, danh chấn thiên hạ.. Tự lập làm hoàng, thành lập Đại Ninh. Dần dần, liền biến thành khuôn mặt ác độc của Ninh Phi Loan, sự lạnh lùng của Trương Thừa Tông, oán hận của La thị, còn có vẻ mặt khổ sở đè nén của thứ tử Trương Định Nam..

Từng màn giống như cưỡi ngựa ngắm hoa, cuối cùng hóa thành một mảnh hắc ám.

Trương phu nhân đứng ở bên giường, nhìn nam nhân trước mắt này nhắm hai mắt lại, trong tay còn không cam lòng nắm lấy chăn. Bà ta đi qua, kéo tay ông ta ra, đặt vào trong chăn. Đem nếp gấp giữa hai hàng lông mày ông ta ta xoa dịu, giống như hy vọng trước kia của bà ta.

"Tế Thế, ngươi ngủ thật ngon đi. Kiếp này kiếp sau, chỉ nguyện không gặp lại nhau nữa."

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.

"Phu nhân." Ngô ma ma lo lắng nhìn bà ta.

Trương phu nhân lau khô nước mắt: "Ta không sao. Tất cả những điều này, cuối cùng đã trôi qua."
 
Bình Luận (0)
Comment