Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 46

Muốn bảo vệ cậu ấy

☆ ☆ ☆

Nghỉ trưa xong rồi, cả đám định là đi dạo một hồi nữa rồi mới trở về tập họp cùng lớp.

Phụ cận hồ Minh Tĩnh có một con phố nhỏ chuyên bán vật phẩm kỷ niệm, tám người thấy, cũng chạy đến giúp vui.

Cũng giống như mấy điểm thắng cảnh du lịch khác, trên phố có vài cửa hàng chuyên môn chụp hình cho du khách kiếm tiền, Vương Mân nhìn bên ngoài mấy hiệu chụp ảnh có treo mấy bức ảnh mẫu, phần lớn đều là tình nhân.

Trên ảnh chụp, cảnh sắc đều giống nhau, tư thế cũng giống nhau, điểm khác nhau duy nhất… chính là người.

Vương Mân kéo Tiếu Lang lại hỏi “Tiểu Tiểu, chúng ta chụp chung một bức ảnh được không?”

“A? Chụp ảnh!?” Tiếu Lang lập tức bị hấp dẫn “Được a, bao nhiêu tiền?”

Vương Mân nói “Ba mươi tệ một tấm.”

Tiếu Lang rú lên “Mắc quá vậy! Lừa người ta sao!?”

Vương Mân “Cái này là chụp lấy liền, chụp xong lấy ảnh ngay lập tức tại chỗ.”

Tiếu Lang chớp chớp mắt hai cái, Vương Mân cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp bước vào cửa tiệm thuyết minh cùng chủ tiệm.

Nếu như anh mình kiên trì như vậy, mình còn lải nhải dị nghị cái gì nữa, cùng nhau chụp một tấm hình làm lưu niệm cũng tốt a.

Địa điểm chụp ảnh cách con phố bán quà lưu niệm chừng năm mươi mét, bối cảnh sau lưng là một mảnh núi non xinh đẹp.

Thợ chụp ảnh lựa chọn góc độ, bảo Tiếu Lang cùng Vương Mân nhích người qua “–hai anh chàng đẹp trai! Đừng đứng khờ ra đó, bày cái tư thế nào!”

Mới đầu cả hai người là đứng song song nhau, bị thợ chụp ảnh hò hét một câu như vậy, mới phát giác quả thực tư thế này có hơi ngốc chút.

Vương Mân hồi tưởng lại tư thế trong mấy tấm ảnh chụp tình nhân lúc nãy, nói với Tiếu Lang “Em nhích lên đứng trước mặt anh!”

Tiếu Lang làm theo, dựa lưng vào người Vương Mân, Vương Mân khoác tay trái lên bả vai của cậu, lại nói “Đưa tay phải cho anh.”

Tiếu Lang nghe lời đưa tay qua, thoáng dựa người vào Vương Mân, tay phải của cậu nắm lấy tay Vương Mân.

Tiếp theo, Vương Mân hơi hơi khom thắt lưng xuống, cố ý khiến cho tầm mắt của mình đặt cùng một trục thẳng với tầm mắt của Tiếu Lang, tư thế này khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, hai cái lỗ tai cũng gần như không có kẽ hở.

Thợ chụp ảnh xuyên thấu qua ống kính nhìn nhìn, sau đó làm động tác OK “Ba, hai, một!”

——Tách!

Chụp ảnh xong rồi, đến lúc ảnh được lấy ra thì màu sắc có phần mờ ảo, nhìn thoáng qua có loại hương vị tựa như ảnh cũ.

Hai thiếu niên cùng mặc áo sơ-mi giống nhau, trên đầu đội hai chiếc nón Nike cũng hệt nhau, người trước dựa vào người sau, người sau ôm choàng lấy người trước, cả hai ánh mắt đều đầy ắp ý cười.

Tiếu Lang nói “Đẹp thiệt ha.”

Vương Mân trả tiền cho người ta, tiếc nuối nói “Tiếc là chỉ có một tấm.”

Tiếu Lang “Anh giữ đi, đưa cho em hai ba ngày là mất tiêu cho coi.”

“Ừ.” Vương Mân lập tức lôi ví ra, cầm ảnh chụp nhét vào trong ngăn trong suốt.

Trên đường trở về trường, tất cả mọi người ai nấy đều mệt mỏi, không giống như lúc ban sáng tinh lực dư thừa mà ầm ĩ náo nhiệt.

Tiếu Lang vẫn giống như cũ, ngồi cạnh Vương Mân, cả hai mỗi người nhét một cái tai nghe, ngồi nghe nhạc.

Tiếu Lang phát hiện trong máy MP3 của Vương Mân có rất nhiều bài hát của Hứa Nguy, cậu hỏi “Anh, anh thích Hứa Nguy sao?”

“Ừ.” Vương Mân nói “Thích cái loại cảm giác mà người này hát.”

Tiếu Lang “Là cảm giác gì?”

Vương Mân “Tự do.”

Tiếu Lang “Anh rất trông mong tự do sao?”

Vương Mân “Ừ.”

Xe chạy không được bao lâu, Vương Mân liền tựa đầu vào vai Tiếu Lang ngủ gật.

Khuỷu tay của Tiếu Lang chống ở gờ cửa sổ xe, hai tay chống cằm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ–

“Đã từng có giấc mộng trượng kiếm đi khắp thiên nhai, nhìn ngắm thế giới phồn hoa…” 《 Đã từng một thời 》

“Những khoảnh khắc cảm thấy khổ sở, liền tự mình đến ngắm nhìn biển rộng…”《 Đã từng một thời 》

“Tôi tựa như một cơn gió tự do, tựa như ôn nhu dịu dàng của em, không có cách nào lưu lại…” 《 Tự do như cơn gió 》

“Không có thứ gì có thể ngăn cản, em hướng tới về một tự do…” 《 Lam Liên Hoa 》

“Thế giới tự do trong lòng ấy, trong suốt biết bao, cao vời đến dường nào…” 《 Lam Liên Hoa 》

“Những năm tháng thanh xuân, chúng ta đều là những kẻ bị xiềng xích trói buộc… nếm trải cuồng dã, nếm trải cô độc, đó là cuộc sống hoàn mỹ của tôi…” 《 Cuộc sống hoàn mỹ 》

————

Cái mà Vương Mân gọi là tự do, rốt cuộc là cái gì chứ?

Cậu ấy bảo cậu ấy mong muốn tự do, vậy tức là… hiện tại cậu ấy không được tự do sao?

Vì cái gì lại không tự do chứ? Bởi vì phải học để thi lên Đại học, hay là như lời cậu ấy nói dạo trước, phải kế thừa gia nghiệp của mình?

Bao gồm cả lần trước Vương Mân ôm mình khóc (nha, chưa quên nha!), luôn cả những lời này đều biểu đạt ra một điều… cậu ấy hẳn là rất chán ghét gia đình của mình nhỉ? Nhưng mà, nếu như chỉ là chán ghét thôi, cậu ấy tại sao lại thương tâm khổ sở đến như vậy chứ?

Cậu ấy có nỗi khổ nào sao?

Vương Mân… cậu ấy, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Cậu ấy tốt đến như vậy, coi mình giống như em mà đối đãi chăm sóc… còn mình, ngoại trừ việc cùng cậu ấy học tập, cùng cậu ấy chơi đùa, những cái khác, mình lại hoàn toàn chẳng biết một chút gì cả.

————

Trước giờ vẫn luôn không bận tâm chú ý đến những gì người khác đang suy nghĩ, mà dựa theo chỉ số thông minh của bản thân cũng rất khó để có thể rõ ràng được thế giới của người khác là dạng gì, như thế nào…

Nhưng là, giờ phút này đây, chẳng hiểu sao lại có một loại xúc động, muốn học nằm lòng hết tất cả các ca từ này——một loại khát vọng không tên, muốn lý giải Vương Mân, hơn thế nữa, muốn bước vào thế giới nội tâm của cậu ấy, để nhìn xem cho thật kỹ.

Dù cho những ca từ này, tác dụng cực kỳ nhỏ bé, cũng là ngăn không được muốn thử xem…

Nếu như… có thể lý giải anh nhiều hơn một chút thôi, thì tốt biết bao…

————

Tiếu Lang cắn cắn ngón tay cái của mình, phong cảnh bên ngoài cửa sổ tựa như những cảnh tượng điện ảnh, nhanh chóng hoán đổi lùi về phía sau, dần xa xôi, nhạt nhòa tan biến, nhưng mà Tiếu Lang lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Nhìn bên cạnh Vương Mân đang hơi dựa vào người mình say ngủ… người này, cho người khác một loại cảm giác, tựa như vĩnh viễn đều là chín chắn, đáng tin cậy… Trầm ổn của cậu ấy tựa như một ngọn núi sừng sững không bao giờ ngã, ung dung của cậu ấy tựa như một dòng nước dài dòng bất tận…

Nhưng là, lúc này cậu ấy nhắm mặt lại, tựa như cắt đứt hết thảy những ngụy trang kiên cố nhất, trở nên giống hệt những thiếu niên cùng lứa tuổi khác, mặt mày loáng thoáng nét trẻ con.

Lông mi của Vương Mân rất dài a…

Tiếu Lang nhìn nhìn một lúc, từ đáy lòng không hiểu tại sao lại trỗi dậy một cỗ dục vọng chưa bao giờ có——muốn bảo vệ cậu ấy, bảo vệ cậu ấy…

————

Trong cuộc đời của mỗi một chúng ta, đều sẽ gặp gỡ rất nhiều, rất nhiều người… có một vài người, sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của chúng ta.

Những người này, không nhất thiết phải là những danh nhân mà ai ai đều biết đến, cũng không nhất định phải là một Bá Nhạc với ánh mắt có thể nhận ra được tuấn kiệt nhân tài.

Ảnh hưởng, không nhất định đến từ những thành công mà bọn họ đã trải qua, cũng không nhất định đến từ khẳng định của bọn họ đối với chúng ta.

Đó, có thể chỉ là một câu, một tư thái, thậm chí chỉ là một biểu tình nho nhỏ—— lại có thể kích phát năng lượng tiềm tàng trong chúng ta, thay đổi quỹ tích nhân sinh của chúng ta, cải biến chúng ta cả trong lẫn ngoài, để cho chúng ta nở rộ những vầng sáng đẹp rực rỡ nhất từ sâu thẳm bên trong chúng ta.

☆ ☆ ☆

Tháng tư dương lịch, hoa cỏ thơm nức, thời tiết càng lúc càng nóng dần, đảo mắt lại sắp đến kỳ thi cuối học kỳ.

Học kỳ này, Tiếu Lang cực kỳ kiên định dựa theo kế hoạch học tập mà Vương Mân chỉ định cho cậu, thực hiện rốt ráo, mặc dù trên căn bản vẫn so không bằng được Vương Mân, nhưng cũng bởi vì thế mà có thể xây nên trụ cột vững chắc hơn trước đây.

Hơn nữa, mỗi tuần một tiết ngoại khóa học tập ở câu lạc bộ mô hình, khiến Tiếu Lang đối với bộ phận cơ học ứng dụng có kha khá lý giải cùng với nắm vững rõ ràng, trong việc học tập Vật lý cùng Toán học càng thêm chủ động hơn.

Văn khoa vẫn là môn yếu của Tiếu Lang. Kỳ thi cuối kỳ này thi xong chín môn rồi, lên năm hai sẽ bắt đầu chuyên môn tập trung vào Toán Lý Hóa.

Theo lý mà nói, học kỳ này nếu cậu vẫn có thể giữ vững phong độ đứng ở hàng ngũ bốn hạng đầu thì, lên năm hai tổng điểm xếp thứ hạng sẽ càng cao hơn.

Nhưng Tiếu Lang cũng không dám lơ là, Vương Mân đối với cậu rất là chịu trách nhiệm, cho nên cậu cũng muốn dốc hết toàn lực ứng phó, thi ra được một cái thành tích cho anh mình vừa lòng.

Thành tích cuối học kỳ vừa ra, Tiếu Lang như trước xếp hạng tư, bất quá lần này Vương Mân thi được hạng hai, Nhạc Bách Kiêu vẫn là hạng nhất, học kỳ trước đạt hạng nhất Trần Dư Lâm lần này tuột xuống hạng ba.

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè, cả bốn tên của phòng ký túc 042 đều ở trong phòng nghỉ ngơi.

Từ đợt đi chơi xuân về, Tiếu Lang cũng bắt đầu tách ra ngủ với Vương Mân, bởi vì hai người nhét cùng một cái giường thực sự rất nóng.

Trong phòng ký túc không có điều hòa, chỉ có một cái quạt treo, khi quay phát ra thanh âm cách cách cách cách hợp tấu cùng với tiếng ve kêu trên cây hòe ngoài sân.

Cố Thuần nóng muốn chết, chạy đi tắm nước lạnh một phát, sau khi trở về liền hỏi thăm cả đám, nghỉ hè này có kế hoạch gì không.

Nhạc Bách Kiêu bảo muốn đi học lớp bổ túc, tranh thủ thời gian nghỉ học trước toàn bộ nội dung học của năm hai. Cậu chàng nói xong liền quay đầu lại hỏi người nào đó vẫn rất là nhàn nhã ngồi xem tiểu thuyết “Vương Mân, còn cậu?”

Vương Mân đặt sách xuống “Còn mấy trận bóng rổ, nghỉ hè rất có thể sẽ bị bắt đến trường huấn luyện, ngoài ra cũng không có gì an bài trước.”

“Ồ.” Nhạc Bách Kiêu có chút uể oải, lúc bình thường căn bản không hề nhìn đến Vương Mân dụng tâm đi học bài, lại có thể dễ dàng thi được thứ hạng cao như vậy, tuy là không có gặp tên này ngày ngày đều chỉ chơi mà không học, nhưng là chỉ nội việc nhìn thấy tư thái nhàn nhã của Vương Mân thôi, bất luận kẻ nào cũng đều cảm thấy rất là mất cân bằng.

“Còn Tiếu Lang?” Cố Thuần hỏi.

Tiếu Lang phản ứng chậm chạp, trời nóng nực đến đầu đều lắc không nổi, tế bài não hoàn toàn chết sạch trong kỳ thi vừa rồi. Cậu ngước mắt nhìn Cố Thuần, ánh mắt chớp a chớp.

“Tui a…” thanh âm của cậu tha thiệt dài thiệt dài, tựa hồ như vọng ra từ trong dạ dày chứ không phải cổ họng vậy “Tui… muốn… làm… phây… cơ…”

Mọi người “…”

Ở Hoa Hải, những câu lạc bộ do trường quản lý dù là nghỉ hè nhưng vẫn sẽ có vài hoạt động, thầy Trầm đã thông tri với Tiếu Lang, bảo cậu tháng bảy mỗi tuần thứ sáu vẫn theo thường lệ đến trường học, bất quả thời gian hoạt động của đội sẽ thay đổi thành cả ngày, sáng thứ sáu mười giờ đến mười hai giờ là giảng lý thuyết, buổi chiều một giờ đến bốn giờ là thực hành.

Đội bóng rổ của Vương Mân cũng huấn luyện vào ngày thứ sáu, bởi vì cả tháng bảy hai người đều có thể mỗi tuần gặp nhau một lần, cho nên cũng không có cảm giác lưu luyến không nỡ như hồi kỳ nghỉ đông vậy.

Trải qua nửa học kỳ nhập môn ở đội mô hình, Tiếu Lang coi như đã hoàn toàn thoát khỏi “thời đại máy bay giấy”.

Đội mô hình bất đồng với những tổ nhỏ thành lập do hứng thú khác, những lý luận tri thức mà nó đề cập tới vẫn tương đối trải rộng. Tuy rằng nó không yêu cầu những người muốn vọc mô hình máy bay hay tàu thuyền phải thuần thục nắm giữ những chuyên nghiệp mỹ công, máy móc, điện tử, máy tính…vân vân, cũng không cần phải lý giải một cách hoàn toàn về nội dung của khí động lực học, nhưng mà nếu như muốn tiếp tục vọc mấy thứ này, vẫn là phải có một chút hiểu biết toàn diện về mấy thứ kể trên. Ví dụ như hiểu biết về các chủng loại mô hình, cấu tạo bên trong của chúng cùng cách sử dụng, thao tác khống chế máy bay cơ bản, cùng những điều cần lưu ý vân vân…

Trong suốt học kỳ, Tiếu Lang có phần hơi bận rộn, cho nên thầy Trầm cũng không yêu cầu đối với cậu nhiều lắm, chỉ là dựa theo tính cách của cậu, chậm rãi dẫn đường, hướng dẫn cậu mày mò.

Hiện tại là thời gian nghỉ hè, thầy Trầm liền bắt đầu xiết chặt hơn một chút, thầy đưa cho Tiếu Lang một đống tạp chí cũ kiểu như《 Học sinh trung học cùng khoa học kỹ thuật 》, 《 Mô hình hàng không 》, vân vân… để cho cậu tự về đọc rồi nghiên cứu.

☆ ☆ ☆

Tuần đầu tiên, nhiệm vụ mà Tiếu Lang phải hoàn thành là lựa chọn tài liệu thích hợp, bắt chước làm một cái máy mô hình mà người ta làm mẫu trong tạp chí, coi như rèn luyện sức quan sát cùng năng lực thao tác của cậu.

Tiếu Lang lựa chọn làm một cái mô hình tàu lượn màu xanh lam, đi mua về gỗ vụn cùng keo trắng, liền bắt tay vào vẽ bản mẫu.

Vẽ bản mẫu coi như là phiền toái nhất, bởi vì trên tạp chí không có đăng kèm bản vẽ chế tác mô hình tàu lượn kia, cho nên Tiếu Lang chỉ có thể tự mình căn cứ ảnh chụp để phỏng đoán kích cỡ, sau đó dùng giấy vẽ lại hình dạng từng phần.

Khả năng vẽ của Tiếu Lang có thể nói là… rất kém, vẽ cả nửa ngày trời, cánh của tàu lượn vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo, sau lại không còn cách nào, chỉ có thể nhờ Tiếu Mông hỗ trợ.

Bản mẫu vẽ xong rồi, liền đem bản vẽ dán lên trên gỗ vụn, men theo các tuyến bắt đầu dùng cưa cắt ra, sau đó mới dùng keo trắng dán từng phần lại với nhau.

Bận rộn hết hai ngày, vất vả lắm mới hoàn thành.

Buổi sáng thứ sáu, Tiếu Lang dùng một túi plastic đựng kỹ tàu lượn của mình, hứng trí bừng bừng chạy đến trường cho thầy Trầm xem thử thành quả. Ai ngờ vừa đến cửa trường học, mở túi ra xem thử, đã thấy mô hình bị rã ra hết trơn.

Tiếu Lang ủy khuất nói “Mới vừa làm xong nhìn nó giống hệt như cái trong tạp chí.”

Thầy Trầm lấy những mẫu rời rạc của tàu lượn từ trong túi plastic ra, nói “Có thể nhìn ra em cắt rất là tỉ mỉ thật lòng, rất tốn tâm tư đúng không.”

“Ùa.” Tiếu Lang gật đầu, giơ tay lên “Bị đứt tay luôn.”

Thầy Trầm sờ sờ ngón tay bị đứt của cậu, cười hỏi “Nhóc con, có đau không a?”

Cũng không rõ nhóc con này là gọi ngón tay bị đứt của Tiếu Lang hay là kêu Tiếu Lang nữa, nhưng mà Tiếu Lang nghe thấy như vậy cảm giác có hơi mắc cỡ “Không đau, cũng không biết bị đứt hồi nào nữa, làm xong xuôi rồi mới phát hiện.”

“Thật giống như thầy hồi trước đây, nhớ tới lúc thầy mới bắt đầu làm mô hình, cũng làm cho tay mình đầy thương tích, còn bị dính keo nhựa cao su linh tinh nữa, xem…” Thầy Trầm đưa tay ra cho Tiếu Lang nhìn “Chỗ này nè thấy không, có cái vết sẹo rất mỏng, này là năm đó lúc thầy đang làm mô hình vô ý cắt đứt, chảy nhiều máu ghê lắm, lần đó thầy sợ đến mức khóc òa lên.’

Mấy học sinh ở gần đó nghe thấy cũng ha ha cười thẳng, trêu ghẹo “Thầy Trầm cũng có lúc khóc nhè a?”

Thầy Trầm “Ha ha, lúc trước thầy ngốc lắm.”

Thầy Viên “…”

Thầy Trầm lại xoay sang nói với Tiếu Lang “Vẽ bản mẫu máy móc khác hẳn với vẽ phác họa này kia, lại đây, ngồi xuống một chút, thầy vẽ làm mẫu thử cho em xem.” Thầy Trầm cầm đến một bàn cắt có vẽ sẵn ô vuông, dùng để lót dưới một tờ giấy in “Nhìn tỷ lệ phần thân của tàu lượn này, trước hết dùng thước đo thử một chút, tỷ lệ dài và rộng ước chừng 10:1, như vậy chúng ta liền vạch đinh ra tương đương với mười khối ô vuông 1cm ngang lẫn dọc, sau đó đồ thân máy bay lên…”

Thầy Trầm vừa tay vẽ vừa tiếp tục giải thích “Ở ngay chỗ gần phần đầu này, cần phải vẽ cánh cho nó, như vậy nên làm như thế nào bây giờ? Chúng ta có thể ở ngay điểm này vẽ một cái bánh răng nhỏ, đợi đến lúc khi nào bắt tay vào vẽ cánh máy bay, cũng vẽ một cái bánh răng giống hệt thế, như vậy là hai bộ phận có thể ráp vào với nhau, giống như nó tự mọc cánh vậy.”

Tiếu Lang “Ùa.”

Thầy Trầm nói tiếp “Tạo ra máy bay cũng giống như vậy, cánh cùng thân máy bay buộc phải gắn kết với nhau thật chắn chắn, muốn tháo cánh của nó xuống, trừ phi phải hủy toàn bộ cả máy bay đi. Nếu chỉ dùng keo dán dính nó lại với nhau, vậy thì máy bay chưa cất cánh, hai cái cánh của nó liền trước tiên bay vọt về phía sau mất tiêu rồi. Nhóc con, thầy nói có đúng không?”

Tiếu Lang “Ùa ùa!”

Mấy học sinh ngồi cạnh nghe thấy cũng không khỏi cười hắc hắc. Lần nào nhìn thầy Trầm dạy Tiếu Lang, đều cảm giác được giống như thầy đang đối đãi với bạn nhỏ học nhà trẻ vậy, cố tình Tiếu Lang lại ngoan ngoãn đến muốn chết, ánh mắt tò mò mười phần của cậu lần nào cũng khiến cho người khác buồn cười.

Thầy Trầm vẽ xong thân máy cùng cánh, sau đó cầm lại một khối gỗ vụn bảo Tiếu Lang tự cắt, hơn nữa lại cẩn thận dặn dò những kỹ xảo liên quan tới cắt gỗ, tránh thương tổn tới ngón tay.

☆ ☆ ☆

Đợi đến khi hoàn thành xong xuôi tàu lượn kia thì, đã là năm giờ chiều, những học sinh khác đều đã về hết, chỉ còn lại mỗi thầy Trầm cùng thầy Viên và Tiếu Lang.

Tiếu Lang nâng niu cái tàu bay cải tạo đời thứ năm mà mình thiên tân vạn khổ làm ra, cơ hồ muốn lệ rơi đầy mặt.

Thầy Viên đề nghị “Có muốn xuống lầu phóng bay thử xem không?”

Tiếu Lang kinh hỉ nói “Có thể bay sao?”

Thầy Viên “Máy bay làm ra đương nhiên là để cho nó bay đi rồi, nếu không hóa ra nó là “mái bai” chứ chả phải máy bay rồi.”

Tiếu Lang cười ngây ngô “Ùa, hắc hắc, đi chỗ nào phóng bây giờ?”

Thầy Viên nói “Sân thể dục đi.”

Tiếu Lang “Sân thể dục?”

Thầy Trầm “Đây là lần đầu tiên em thử đi? Hưng phấn không?”

Tiếu Lang “Ùa!”

Thầy Trầm “Lần đầu tiên tốt nhất phải tránh xa đám đông, kiến trúc cao tầng cùng cây xanh, bởi vì máy bay rất có thể sẽ rơi vào người khác, bay vào nhà người ta hoặc mắc kẹt trên cây, đến lúc đó em có muốn khóc cũng muộn.”

Tiếu Lang thực cẩn thận nâng niu tàu lượn XL05-A1 của mình, cùng với hai ông thầy theo sau, đến sân thể dục.

Sân thể dục bị ánh mặt trời chói chang phơi cả ngày, lúc này giống như một cái bánh bao vừa mới ra lồng hấp, chân đi trên mặt đất một chút đã cảm giác lòng bàn chân nóng hổi.

Cũng may lúc này trời đã bắt đầu chạng vạng, mặt trời cũng không gay gắt nữa, trong không khí còn có gió thổi.

Thầy Trầm nói “Không bảo đảm là sẽ thành công, em phải chuẩn bị tâm lý trước, có lẽ nó sẽ giống như XL01-A của em vậy, chỉ có thể bay được hai giây liền rơi xuống đất.”

“Không sao hết…” nếu rơi xuống, lại cải tại tiếp!

Thầy Viên vỗ nhẹ bả vai Tiếu Lang, khen ngợi một câu “Thái độ như vậy là tốt.”

Thầy Trầm cổ vũ “Nào, thử phóng cho nó bay xem.”

Tiếu Lang một tay nâng lấy thân máy bay, hít thật sâu một hơi, bắt đầu chạy lấy đà… những luồng gió xông đến tác dụng lên cánh tàu lượn, khiến cho cậu cảm nhận được một cỗ lực thăng.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, cổ tay của Tiếu Lang gập ra đằng sau, để cho đầu tàu có thể ngẩng lên.

Ở khoảnh khắc tốc độ tăng lên cực hạn, cậu sử dụng hết sức mạnh toàn thân, cả người hướng về phía không trung ba mươi độ ngẩng lên, đẩy phi cơ ra ngoài.

Tiếu Lang ngây ngốc mà đứng, ngưỡng cổ lên nhìn về phía bầu trời cao, nơi mày XL05-A1 của cậu tựa như một chú chim xanh giương cánh lướt đi, khoảnh khắc ấy, bất cứ loại ngôn ngữ nào cũng không có cách gì hình dung được kích động trong nội tâm của cậu…

.

.

.

Máy bay đang bay! Máy bay bay lên rồi!!! A a —— a… A—— a!!! Đừng rơi xuống mà!! Tiếp tục bay đi a!!
Bình Luận (0)
Comment