Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 54

Biến thành mẫu dạ xoa

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang nhìn nhìn tin nhắn của Trương Văn Đình nhắn tới, hỏi “Anh, gửi một tin nhắn tốn bao nhiêu tiền?”

Vương Mân “Sao thế?”

Tiếu Lang “Em muốn gửi tin nhắn trả lời nhỏ, nói là…”

Không đợi Tiếu Lang nói hết lời, Vương Mân liền cắt ngang “Em nhắn đi.”

Tiếu Lang được cho phép, lập tức trả lời tin nhắn “Ùa, ngày mai buổi trưa 11 giờ 45 phút gặp ở cửa căn-tin ha ———Tiếu Lang”

Vương Mân cầm lại di động, trực tiếp nhấn tắt điện thoại, đặt ở đầu giường.

Tiếu Lang tiếp tục rung đùi đắc ý nghe MP3, tâm tình rất tốt.

Buổi tối, Vương Mân ngủ không được, lại thò tay vào dưới gối đầu lôi di động ra, mở máy lên.

Qua hai giây, di động rung lên, nhận được thông báo có tin nhắn mới.

“Ừm, mai gặp ha ———Văn Đình”

Vương Mân đưa mắt nhìn về phía giường của Tiếu Lang, thiếu niên lúc này đã ngủ say, cả người co lại trong chăn, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Ngón tay cái của Vương Mân mân mê phím bấm trên di động, bấm vào phần tin đã gửi, hồi lâu, mới mở ra mấu tin nhắn mà Tiếu Lang gửi đi kia để xem… Xem tới xem lui, từng chữ từng chữ một, xem xong rồi, liền lựa chọn xóa bỏ.

☆ ☆ ☆

Buổi sáng ngày hôm sau, tiết học cuối cùng còn chưa hết giờ, Tiếu Lang liền không ngừng nhìn đồng hồ xem thời gian, đứng ngồi không yên.

Vương Mân ở bên cạnh làm bài tập, viết được một lúc, lại ngừng một lúc, trái ngược hẳn với chăm chú chuyên tâm của ngày xưa.

Vương Mân làm bài tập bất đồng với người khác, rất ít khi dùng giấy nháp để viết mẫu, vô luận là làm bài thi hay làm bài tập, bản viết đều rất sạch sẽ chỉn chu, hiếm khi gặp chữ sai hay xóa bỏ.

Mà lúc này, bên dưới đầu bút của cậu đặt duy nhất một tờ giấy viết bài, bên trên bị vẽ đầy những ký tự kỳ kỳ quái quái.

Chuông báo hết tiết vừa điểm, Tiếu Lang liền nhảy dựng lên “Anh ~ đi thôi!”

Bút trên tay Vương Mân không nhanh không chậm lướt tới lui trên giấy “Em có hẹn ăn cơm với nữ sinh kia đúng không?”

Tiếu Lang “Phải na!”

Vương Mân nói “Em đi trước đi, bây giờ anh thấy chưa đói.”

Tiếu Lang tự mình hưng phấn ngập đầu, hoàn toàn không phác giác Vương Mân hôm nay có vẻ là lạ, cậu túm lấy cánh tay Vương Mân kéo đứng dậy, la hét “Không đói bụng cũng phải đi ăn cơm a! Bài tập để đó, ăn xong rồi về làm cũng được mà, mau lên!”

Vương Mân “…”

11 giờ 40 phút, cả hai xuống căn-tin.

Hiện tại là cao điểm giờ cơm trưa, kẻ tới người lui trong căn-tin cực kỳ nhiều, phần lớn đều là mấy học sinh lớp khác.

Hai người đứng ở ngay cửa căn-tin chờ, một trắng nõn lại thanh tú, một còn lại cao gầy lại đầy nhã nhặn… khiến cho không ít học sinh lướt ngang qua, đều phải dừng lại một chút ngắm nghía đôi lần, nhất là mấy cô nàng nữ sinh mới vào năm nhất.

Tiếu Lang bị người ta nhìn cảm giác có chút ngượng ngùng, liền nói với Vương Mân “Hay là chúng ta vào ngồi chờ đi.”

Vương Mân nói “Người trong căn-tin rất nhiều, vào chỗ ngồi lỡ đâu cô ấy không thấy em thì sao.”

“Vậy thôi.” Tiếu Lang thỏa hiệp, mặc cho người khác dòm ngó chỉ trỏ mình.

Mãi cho đến 11 giờ 50 phút, Trương Văn Đình mới đến.

Tiếu Lang lúc đầu hoàn toàn không nhận ra cô nàng, bởi vì mấy nữ sinh đi tới đi lui ai nấy đều mặc đồng phục trường, thoạt nhìn người nào cũng na ná nhau, mà Tiếu Lang lại không dám chú ý nhìn chằm chằm người khác…

“Hi~ Từ đằng xa đã thấy anh đứng chờ!” Trương Văn Đình cười nói “Xin lỗi nha, thầy của tụi em tham giờ, cho nên mới đến chậm chút.”

Bên cạnh nàng còn đi theo hai nữ sinh khác, ba nữ đối hai nam, Tiếu Lang cười đến có chút xấu hổ “Không sao.”

Trương Văn Đình giới thiệu hai người bạn đi theo mình, nói “Hai cậu ấy đều là bạn học của em, không ngại cùng nhau chứ?”

“Không ngại, không ngại…” Tiếu Lang khoát khoát tay, đưa tay chỉ chỉ về hướng Vương Mân, nói “Này là bạn học của tui, Vương Mân.”

Trương Văn Đình hiểu rõ, ồ lên một tiếng nói “Em có số di động của anh.”

Vương Mân gật đầu chào hỏi, coi như lịch sự.

Năm người đứng ở cửa căn-tin trò chuyện dẫn tới không ít người chú ý đến, có mấy nam sinh cùng lớp với Tiếu Lang đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh này đều lộ ra vẻ mặt tươi cười quỷ dị xấu xa… Hẹn gặp mặt với nữ sinh năm nhất, kiểu gì cũng cảm thấy hai tên này là bụng dạ rắp tâm bất lương.

Ngược lại ba nữ sinh kia đều là một bộ hết sức khoe khoang: nhận thức nam sinh lớn hơn mình, đối với mấy cô nàng mà nói giống như là một loại rất đáng để tự hào khoe khoang.

Vương Mân nói “Nếu đã gặp nhau, vậy vào trong đi, đứng ở đây rất gây chú ý.”

Tiếu Lang gật gật đầu phụ họa, cậu cũng cảm thấy đứng ở cửa nói chuyện rất xấu hổ.

Hai người dẫn ba cô nàng đàn em vào căn-tin, Tiếu Lang trực tiếp hỏi “Hôm qua bạn nhắn tin nói với tui có chuyện cần nhờ giúp đỡ, là chuyện gì?”

Trương Văn Đình cười duyên, nói “Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ anh giới thiệu một chút thức ăn ở căn-tin cho tụi em, tại tụi em mới vào trường không bao lâu, không biết thứ nào ăn ngon.”

Một nữ sinh ngồi cạnh cũng phụ họa “Tuần trước mua thử carry khoai tây cùng với gan heo xào, khó ăn muốn chết luôn!”

Tiếu Lang cười nói “Căn-tin trường chúng ta bán gà khối muối tiêu rất ngon, bình thường là thứ tư với thứ sáu bán.”

Tiếu Lang bước đến trước cửa kính gọi món ăn, quay lại hỏi ba cô nàng “Ba người muốn ăn cái gì?”

Ba nữ sinh xúm lại bên cạnh Tiếu Lang hỏi cái này cái kia, Tiếu Lang lần lượt giải thích từng vấn đề một.

“Cái món nằm ở bên trái chót nhất đó là cái gì vậy, ăn ngon không?”

“Xào ba món, mùi vị cũng khá lắm.”

“Thiệt muốn ăn thịt sợi mùi cá ghê a, nhưng mà không biết ở đây làm món này có cay không nữa, mỗi lần ăn cay em đều bị nổi mụn…”

Tiếu Lang nói “Không cay đâu.”

Nữ sinh nói lời kia đúng lúc đứng gần Tiếu Lang, lúc Tiếu Lang xoay người giới thiệu cho ba cô nàng thức ăn thì, cô nàng nghiêng đầu liền có thể nhìn gương mặt của Tiếu Lang ở cự ly rất gần.

Nam sinh này, làn da tuy rằng không nõn nà giống như nữ sinh, nhưng trên gương mặt lại có một tầng lông tơ đạm sắc rất mịn màn, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy trắng trẻo lại khô mát, một chút cũng không có cảm giác đầy dầu như mấy thiếu niên đang ở độ tuổi dậy thì khác… Tại sao nam sinh bộ dạng lại có thể đã như vậy a… muốn nhéo thử một cái ghê!!

Giúp mấy cô nàng chọn thức ăn rồi, Tiếu Lang lại hỏi Vương Mân “Anh, ăn cái gì?”

Vương Mân nói “Gọi như mọi khi đi.”

Hai người sống chung cũng hơn một năm trời, cho nên Tiếu Lang bây giờ gần như nằm lòng sở thích sinh hoạt hằng ngày của Vương Mân, cũng theo thường lệ gọi cho Vương Mân một phần bầu luộc cắt lát cùng với rong biển xào thịt bằm.

Đến lúc trả tiền, Tiếu Lang chợt nhớ tới mẹ mình có dặn : ở trong trường học nếu gặp Trương Văn Đình, phải chiếu cố người ta một chút.

Nếu như ba nhỏ giúp đỡ ba mình rất nhiều, mà mình với nhỏ cũng là lần đầu tiên gặp mặt trong trường, vậy mời nhỏ ăn một bữa cơm cũng nên mà ha… Bất quá hai nhỏ bạn kia phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cũng mời luôn sao?

Tiếu Lang ngước mắt nhìn, ba cô nàng kia lúc này đã moi phiếu cơm của mình ra, đang tính thanh toán, liền thầm nghĩ : hay là thôi đi…

Ngay lúc đó, Vương Mân đột nhiên cầm phiếu cơm của mình đưa cho nhân viên căn-tin, nói “Tiền cơm cả năm người, tính vào phiếu này đi.”

Mấy nữ sinh kia cũng không có ý kiến, tự động thu hồi phiếu cơm lại, lễ phép nói cảm ơn.

Trong nhất thời, Tiếu Lang chợt cảm thấy ban thân có điểm… keo kiệt… Lúc nãy động tác đưa phiếu cơm của Vương Mân thực sự rất ngầu a, vừa hào phóng lại tự nhiên… Hoàn toàn không giống với mình, mời nữ sinh ăn bữa cơm mà phải đắn đo do dự cả nửa ngày… thảo nào không tìm được bạn gái cũng nên!

Ai, khi nào mới có thể trở nên giống Vương Mân nha…

Năm người tìm một vị trí ngồi, vừa ăn vừa trò chuyện.

Bình thường với người quen, Tiếu Lang đều rất hay nói, nhưng với người lạ thì lại cực kỳ im lặng, nhất là ở trước mặt con gái, ấp úng ngại ngùng muốn chết. Vương Mân càng không cần phải nói, trước giờ vốn là người trầm mặc ít lời.

Vì thế suốt cả bữa cơm, phần lớn đều là ba nữ sinh kia líu ríu trò chuyện, đủ mọi đề tài : trường học có tổ chức mấy hoạt động quy mô không nha, tuần lễ văn hóa vận động trong truyền thuyết không biết như thế nào nữa, có vui không, khi nào thì mới có thể tham gia vào mấy câu lạc bộ ngoại khóa nha, vân vân…

Đối với này, Tiếu Lang nhất nhất trả lời lại nề nếp thứ tự, chỉ những lúc cậu không trả lời được, Vương Mân mới nói đỡ lời nói vài câu. Sau lại nhắc đến chuyện học, phàm là những người có thể thi vào Hoa Hải, vấn đề quan tâm nhất vẫn là học tập.

Mấy cô nàng thi nhau hỏi thành tích của Tiếu Lang và Vương Mân, Vương Mân trả lời là thứ hạng khiêm tốn vào cuối học kỳ năm ngoái của mình, bất quá học ở Hoa Hải có thể thi vào được năm mươi hạng đầu toàn khối lớp, coi như rất giỏi rồi.

Ba nữ sinh liên tục kinh thán, Trương Văn Đình nhìn Vương Mân nói “Em cứ nghĩ là thành tích của Tiếu Lang tốt lắm rồi, không ngờ anh còn lợi hại hơn a.”

Nữ sinh A nói “Bà đừng cứ gọi tên của mấy ảnh trống không vậy hoài, phải gọi học trưởng a, đúng không?”

Nữ sinh B “Phải a… Vương học trưởng, sau này nếu có vấn đề gì ở phương diện học tập, em có thể tìm anh sao?”

Vương Mân nuốt một hơi thức ăn trong miệng, mới chậm rãi đáp lại “Chỉ sợ là không được.”

“…” Hai nữ sinh kia có thể là lần đầu tiên bị từ chối trực tiếp tới vậy, đều là ngây ngẩn cả người.

Vương Mân đặt chiếc đũa xuống bàn, thản nhiên mỉm cười, ngữ khí rất thật lòng “Anh cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng là… ha ha.. bạn gái của anh cũng học ở Hoa Hải, nếu như cô ấy biết anh kèm cặp giúp mấy học muội học bài, cô ấy sẽ ghen…” Vương Mân nhìn mấy nữ sinh kia, nhẹ giọng nói “Thật có lỗi… Cô ấy có hơi tùy hứng một chút.”

Tiếu Lang “…”

Ba cô bé bị bộ dạng vừa khó xử cộng thêm phát ngôn thâm tình muốn chết này khiến cho chấn động đến bảy hồn mất đi ba phách… Trời ơi! Bạn trai hoàn hảo trong truyền thuyếtn chính là cái kiểu này sao? A a a a~~~!

Sở hữu lời nói của Vương Mân từ đầu tới giờ gộp lại cũng không bằng một góc số lượng từ của câu nói này, mà đoạn nói này cũng trở thành lời nói gây sức sát thương nhất trong buổi trưa ngày hôm nay, biến tất cả nỗ lực giúp đỡ của Tiếu Lang với ba nữ sinh toàn bộ đều biến thành phông nền.

Chỉ có Tiếu Lang bị lời này của Vương Mân làm cho choáng váng cả đầu óc, cậu ấy không phải từng bảo Liêu Tư Tinh rất hiểu chuyện sao? Tại sao bây giờ lại nói nhỏ tùy hứng? Cả ghen nữa, Liêu Tư Tinh sẽ ghen sao? Hai người bọn họ chưa lần nào cùng nhau học bài hay ôn tập cái gì hết không phải sao? Vương Mân cùng lắm sang phòng kiếm cái bà super woman (Tiếu Lang nhìn mấy đề bài tập của lớp mà Liêu Tư Tinh giúp Vương Mân sao chép lại, liền đặt cho nàng ngoại hiệu này) kia lấy tư liệu bài tập sao, đào đâu ra dấm để mà ăn a!?

☆ ☆ ☆

Từ lúc đó cho đến lúc dùng cơm xong, lực chú ý của đám nữ sinh kia rõ ràng chuyển dời sang trên người Vương Mân, Tiếu Lang hết sức buồn bực, nghĩ: đều nói là để tui giúp mấy người học rồi còn gì?… Không lẽ đây là chênh lệch giữa hạng ba và hạng bốn sao?

Mấy cô nàng bắt đầu tám đủ thứ đề tài trên trời dưới đất, lần nào Vương Mân cũng hai ba câu liền lái sang cái khác.

Ví dụ như hỏi bạn gái của Vương Mân có xinh đẹp hay không thì, Vương Mân nheo mắt lại cười, nói : bí mật.

…Hai chữ kia khiến đám nữ sinh bị một hồi vạn trảo cong tâm cùng với hâm mộ các loại.

Mấy cô nàng còn cố ý hỏi đến gia thế bối cảnh của Vương Mân, Vương Mân hơi nhíu mày, hết sức đứng đắn nói “Mẫu thân anh bảo, làm một người đàn ông tốt, không được phép lôi bối cảnh gia đình của mình ra để thổi phòng giá trị của bản thân lên.”

“…” cái loại dùng tư thái hết sức tao nhã quý tộc gọi “mẫu thân” thay vì gọi mẹ thế này là chuyện gì xảy ra? Cái lối nói rõ ràng như muốn lộ ra bối cảnh hết sức cường đại nhưng lại phủ đầy hơi thở thần bí này lại là như thế nào?

Tiếu Lang lúc này cũng nghẹn họng rồi, cậu chưa bao giờ biết được Vương Mân có thể diễn trò như vậy a! Tiếu Lang bắt đầu hoài nghi nhà của Vương Mân kỳ thực không phải hắc đạo, mà là ngoại giao thế gia a!

Nhìn bóng dáng ba nữ sinh rời đi rồi, Tiếu Lang mới nhẹ nhàng thở phào “Em phát hiện một điều, nữ sinh cao trung so với hồi sơ trung khó đối phó hơn!”

Vương Mân “Vậy sao?”

Tiếu Lang “Ừ, hồi trước học ở trung học Thập Tam, em cũng có nhiều bạn nữ lắm, bất quá tất cả cùng học chung với nhau rất hòa thuận vui vẻ, đề tài tán gẫu cũng rất nhiều, nhưng mà hiện tại em lại không cách nào kiếm đề tài nói chuyện với mấy nhỏ đó.”

Vương Mân “Anh cũng thấy vậy.”

Tiếu Lang “…” Cũng vậy cái con khỉ khô!

Hai người cùng nhau trở về lớp học, Vương Mân hỏi Tiếu Lang “Tại sao lại quen biết mấy nhỏ đó?”

Tiếu Lang nói “Cái nhỏ tên Trương Văn Đình đó là con gái của bạn ba em, hồi thứ bảy tuần trước có cùng nhau dùng cơm, mẹ em bảo em chiếu cố nhỏ một chút.”

Vương Mân nhíu mày, nói “Con dâu tương lai?”

“…” Tiếu Lang đột nhiên có loại dục vọng muốn quay sang đấm vào mặt Vương Mân.

Vương Mân “Anh cảm thấy cô gái đó không thích hợp với em.”

Tiếu Lang “…” Uy ~ đại ca! Ông không thấy là với độ tuổi của ông cộng thêm khuôn mặt đó mà đi nói mấy chuyện như vậy rất là quỷ dị sao?

Vương Mân hết sức trịnh trọng nói “Nhỏ đó sau này sẽ biến thành mẫu dạ xoa.”

Tiếu Lang “Làm sao anh biết?”

Vương Mân “Ông ngoại anh bảo như vậy, ông bảo chồng của mấy mẫu dạ xoa thường rất là dịu ngoan lại xinh đẹp.

Tiếu Lang “Cái đó có can hệ gì tới em đâu?”

Vương Mân “Ngược lại, những nam nhân dịu ngoan lại xinh đẹp, sau này cưới vợ đều có khả năng biến thành mẫu dạ xoa. Nữ sinh kia bộ dạng không đẹp bằng em, hơn nữa lúc đối mặt với nhỏ, khí thế của em quá yếu.”

Tiếu Lang nháy mắt biến thành bạo long “Yếu cái con khỉ mốc! Tui đây là thân sĩ! Là thân sĩ có hiểu hay không!!!!”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “ÔNG KHÔNG HIỂU!!!”

Vừa vặn lúc đó có mấy nữ sinh cùng lớp trở về lớp học đi ngang qua hai người, thấy bộ dạng nổi khùng của Tiếu Lang, quan tâm hỏi “Tiểu Long Nhân, có chuyện gì thế?”

Tiếu Lang vốn dĩ còn hậm hừ hậm hực thở hổn hển đầy tức tối, vừa nghe thấy có mấy nữ sinh đang bước về phía mình, lập tức im bặt không dám thở, lông tơ dựng thẳng cả lên.

Nữ sinh A nói “Ai đạp đuôi của cậu mà khiến cậu tức tối tới như vậy?”

Nữ sinh B nói “Vương Mân nhà cậu chọc cậu nổi giận hả?”

Trong lớp, rất nhiều bạn học biết quan hệ “anh em” giữa Tiếu Lang cùng Vương Mân, hai người mọi khi vẫn như hình với bóng, cho nên mọi người cũng thường nói giỡn “Tiếu Lang nhà Vương Mân”, hay “Vương Mân nhà Tiếu Lang”…

Nữ sinh C “Vương Mân, ông làm gì cậu ấy a?”

Vương Mân vô tội giơ hai tay lên.

Nữ sinh D cười nói “Vậy sao Tiểu Long Nhân nhà ông lại đột nhiên biến thành mẫu dạ xoa a?”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “…”

Mấy cô nàng nữ sinh đùa giỡn hai người một lúc, sau đó cười hi hi ha ha trở về chỗ ngồi của mình.

Vương Mân cùng Tiếu Lang lôi ra bài tập bắt đầu làm… Làm được một lúc, Vương Mân đột nhiên xoay qua mở miệng nói, ngữ khí phá lệ thực lòng “Thật đó, em mặc nữ trang đẹp hơn cô ấy rất nhiều.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Anh không gạt em đâu.”

Tiếu Lang thuận tay cầm lấy một cây bút, không mở nắp bút ra, nắm cán bút dùng sức đâm đầu bút lên đùi của Vương Mân.

Vương Mân “…” Đau quá!

☆ ☆ ☆

Vài ngày trôi qua, lớp tổ chức họp một lần, Cố Thuần thông báo cho cả đám biết, đại hội thể thao văn hóa mỗi năm một lần của Hoa Hải lại sắp sửa diễn ra.

Vừa nghe đến đại hội thể thao văn hóa, cả đám học sinh C1 từng một lần vinh quang hạng nhất lại bắt đầu hưng phấn.

Các học sinh đều tích cực hệt như năm trước, thậm chí còn hăng hái hơn. Ủy viên thể dục khuyến khích mấy bạn đã từng đoạt giải thi đấu năm ngoái tiếp tục tham gia những hạng mục đó năm nay, nếu dư thì sẽ điều chỉnh lại sau, tranh thủ để mỗi người đều có thể phát huy năng lực mạnh nhất của mình,

Lần này đây, Cố Thuần không cần phải tự mình làm vật hi sinh để nêu tấm gương gương đăng ký chạy 10,000m nữa, cậu chàng cảm động đến lệ rơi đầy mặt : rốt cuộc nuôi lớn tiểu binh tiểu tướng rồi, hư hư hư…

Nhưng là, ngoại trừ Triệu Vu Kính năm ngoái chạy được hạng ba ra, thành viên còn lại để điền đủ danh sách là một vấn đề không nhỏ, nếu không thể bảo đảm đạt được thứ hạng, loại hạng mục thi đấu cật lực lại chẳng được xơ múi nào như cái này thực sự rất khiến người ta chùn bước.

Ngay lúc ủy viên thể dục khó xử trước danh ngạch còn trống của chạy 10,000m thì, Vương Mân đứng dậy nói “Ghi tên tớ đi.”

Dương Sùng Kiệt hỏi “Vương Mân, ông chạy đường dài được không đó?”

Vương Mân thành thật đáp “Không nhanh bằng chạy nước rút.”

Dương Sùng Kiệt lo lắng nói “Nếu như không nắm chắc chắn thì thôi đi, ông tiếp tục chạy 100m 200m như năm ngoái đi, cố gắng lấy hai cái huy chương chạy nước rút về cho lớp.”

Vương Mân kiên trì “Để tớ thử xem xem, năm nào cũng thi giống nhau không có ý nghĩa.”

Nếu Vương Mân đã quyết tâm, Dương Sùng Kiệt cũng không thể nói cái gì nữa, dù gì số người tự nguyện ghi danh chạy 10,000m cũng… ờ thì, không có ai…

Triệu Vu Kính nghe thấy, cách hai dãy bàn hướng về phía Vương Mân hưng phấn la hét “Mân ca, chúng ta đọ sức xem sao?” phương diện học tập, mình không bằng Vương Mân, nhưng còn thể dục thì mình ưu thế vạn phần!

Mười sáu mười bảy tuổi, đúng là giai đoạn tuổi trẻ sung mãn…

Khiêu khích tranh đua giữa những thiếu niên, thường thường chỉ cần một câu, thậm chí chỉ là một ánh mắt, liền có thể khơi dậy cảm xúc của lẫn nhau.

Mọi người la hét cổ vũ chiến thư của Triệu Vu Kính, Vương Mân khe khẽ cong khóe môi, mỉm cười đáp lại “Được thôi.”
Bình Luận (0)
Comment