Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 64

Đừng bỏ mặc em

☆ ☆ ☆

Cả đêm hôm đó, Tiếu Lang gặp ác mộng liên tục.

Cậu mơ thấy cả Hoa Hải không một bóng người, gió lạnh khủng bố từng trận từng trận thổi đến, trong sân trường tối đen chỉ có duy nhất cửa sổ của lớp học C1 năm hai phát ra ánh sáng đèn mỏng manh.

Sau đó, cảnh tượng bị phóng đại, kéo gần hơn… hiện ra hình ảnh một nữ sinh tóc rất dài, dáng người gầy gò ngồi cúi người trước một cái bàn, tay nắm viết nguệch ngoạc nguệch ngoạc, mái tóc của nữ sinh phủ dài che cả tầm mắt.

Tiếu Lang đứng ở sau lưng nữ sinh nọ, nữ sinh nọ cũng nhận ra sự hiện hữu của cậu, chậm rãi ngẩng đầu, xoay người về phía sau.

Tiếu Lang cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ trước khi nữ sinh kia quay mặt lại hô to tên của cô nàng để dừng lại, cậu muốn gọi Trần Dư Lâm, nhưng tiếc là làm cách nào cũng không kêu được thành tiếng.

Cậu trơ mắt nhìn chằm chằm nữ sinh kia, phát hiện đầu của đối phương xoay lại rồi, vẫn chỉ nhìn thấy một đống tóc… không có mặt mũi…

Mặt của nhỏ đâu? Mũi của nhỏ đâu?… Người này không phải Trần Dư Lâm, là quỷ——!!!

Tiếu Lang há miệng hét chói tai, cảnh tượng như màn ảnh bị tắt âm khiến cho độ khủng bố của cảnh mơ nâng lên mức cao nhất, cơ hồ khiến cậu gần như hỏng mất.

Ngay lúc ấy, Tiếu Lang giống như nhìn thấy Vương Mân đứng ở bên ngoài lớp học, thế là cậu gào khản cả giọng gọi Vương Mân giúp đỡ mình, nhưng là vô luận có gọi thế nào đi nữa, toàn bộ khung cảnh đều là lặng im không âm thanh.

Vương Mân không nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu, thậm chí là không nhìn đến cậu.

.

Tiếu Lang bị chính mình hoảng sợ làm cho giật mình tỉnh lại, đầy người đều là mồ hôi.

Hồi tưởng lại cảnh trong mơ lúc nãy, Tiếu Lang tựa như trút được gánh nặng há to miệng thở dốc từng hồi, may mắn… may mắn chỉ là nằm mơ, Vương Mân vẫn còn đây, không có mặc kệ chính mình…

Thần kinh khẩn trương cực độ mở mắt tỉnh táo gần một giờ, rốt cuộc cả người mệt mỏi không chịu đựng nổi nữa, Tiếu Lang mới nằm xuống ngủ.

Gần về sáng, cậu lại nằm mơ… lúc thì mơ thấy Trần Dư Lâm tóc tai bù xù hù dọa mình, lúc thì mơ thấy bản thân thi giữa học kỳ thành tích rất kém cỏi, Vương Mân lại bảo em ngốc như vậy anh không cần em làm em trai nữa, sau lại mơ thấy Vương Mân cùng Liêu Tư Tinh sóng vai bỏ đi, còn mình thì đứng sau lưng bọn họ nhìn theo, nhưng làm cách nào cũng không phát ra được âm thanh.

Rạng sáng lúc năm giờ, Vương Mân bị tiếng nói mê sảng của Tiếu Lang đánh thức.

Cậu nghe thấy Tiếu Lang nỉ non rên rỉ, bèn ngồi dậy nhìn sáng, bắt gặp Tiếu Lang co người trong ổ chăn không ngừng run rẩy.

Vương Mân kinh ngạc nhảy dựng lên, bước đến cạnh giường Tiếu Lang dùng tay đẩy đẩy cậu, Tiếu Lang gắt gao níu lấy mền, đầu vùi sâu vào bên trong.

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu…” Vương Mân nhỏ giọng gọi, thật vất vả kéo được cái mền ra, chỉ thấy Tiếu Lang lông nhăn mặt nhăn mày, dưới ánh sáng có hơi mờ ám nên không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, Vương Mân đưa tay sờ sờ lông mày Tiếu Lang, cảm thấy đầu ngón tay có chút ẩm ướt.

…Tên nhóc này là gặp ác mộng sao?

Tiếu Lang ngửi được hương vị trên người Vương Mân, lập tức kề sát người lại gần, trong miệng ê ê a a nói cái gì đó không rõ ràng.

Vương Mân thuận thể nằm xuống bên cạnh cậu, để Tiếu Lang dựa sát vào mình, một tay choàng qua vuốt ve lưng của cậu.

Tiếu Lang dần dần an tỉnh lại, đầu lông mày nhíu khẩn cũng từ từ giãn ra, Vương Mân ôm cậu một lúc, đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Tiếu Lang…

Tiếu Lang hừ nhẹ một tiếng, đặt trán dụi dụi lên cằm của Vương Mân, bộ dạng hệt như một chú cún con làm nũng với chủ.

Chờ cậu ngủ yên ổn rồi, lại tới Vương Mân không ngủ được.

Vương Mân nằm một lúc, nhìn thời gian cũng đã sáu giờ hơn, bèn xoay người ngồi dậy rời giường, trước khi đi còn giúp Tiếu Lang kéo mền đắp ngay ngắn.

Sáu giờ bốn mươi lăm, Tiếu Lang vác cái đầu đau âm ỉ lại choáng váng đi đến phòng vệ sinh rửa mặt… Cơn ác mộng tiêu hao tinh thần của cậu một cách dữ dội, khiến cậu thoạt nhìn có chút mệt mỏi uể oải.

Ở phòng vệ sinh vô tình đụng phải đám người Triệu Vu Kính cùng Phương Húc, Phương Húc vừa đánh răng vừa liếc mắt sang hỏi “Ông bị làm sao vậy?”

Tiếu Lang nhìn nhìn bản thân phản chiếu trong gương : mi mắt ủ dột, ánh mắt dại ra, sắc mặt tái nhợt, môi khô quắt quéo… một bộ sa sút tinh thần giống như vừa bệnh nặng mới khỏi.

Triệu Vu Kính giơ tay quơ quơ trước mặt Tiếu Lang “Dục cầu quá đội hể?”

Tiếu Lang “…”

Một nam sinh khác đứng bên cạnh rửa mặt cũng xáp vào đùa giỡn “Tiểu Long Nhân, nếu cưng chịu thì tối nay mặc váy đầm vào, sang ký túc xá bên anh, các anh đây sẽ thỏa mãn cưng~”

Tiếu Lang “…Cút đi.” Thanh âm vốn dĩ trung khí mười phần, lúc này nghe có vẻ như cực độ suy yếu vô lực, thậm chí còn có chút khàn khàn, khiến mấy nam sinh nghe thấy đều phá ra cười ha ha.

Một nam sinh trong đám nháy mắt trêu ghẹo “Lời đùa này nghe rất là ác đó nha, cẩn thận Vương Mân mà biết, một phen lửa đốt chết tụi bây!”

Vừa nghe đến tên Vương Mân, cả đám lập tức im lặng không dám hó hé.

Tiếu Lang rửa mặt xong, trở về phòng ký túc xá để tránh đi đám bạn học đáng khinh này, vừa vào phòng liền thấy Vương Mân đang đợi mình “Rửa mặt xong chưa?”

Tiếu Lang “Rồi, đi thôi.”

“Từ từ…” Vương Mân lập tức túm lấy cổ tay của Tiếu Lang, kéo cậu về phía mình.

Tiếu Lang chợt cảm giác trên trán truyền đến cảm xúc lành lạnh, trước mắt là gương mặt phóng đại của Vương Mân…

Trán của hai người dán vào nhau, Vương Mân nói “Em có hơi nóng…”

Khoảng cách gần như vậy, thanh âm của đối phương lại ôn như như thế, cả người của Tiếu Lang tựa như muốn bay bổng lên…

…Đâu chỉ đầu, toàn thân đều nóng lên rồi…

Vương Mân buông cậu ra, cau mày nói “Có muốn xin phép nghỉ không?”

Tiếu Lang lắc đầu “Không sao, cảm giác vẫn bình thường, cổ họng cũng không đau, chắc là không phải cảm mạo đâu…”

Tiếu Lang đã nói như vậy, Vương Mân cũng không kiên trì nhiều nữa… Quả thật không sai, thiếu niên độ mười bảy mười tám, vận động một chút cho ra mồ hôi là xong ngay, cũng không tất yếu phải ngạc nhiên hay lo lắng.

Hai người cùng nhau đi căn-tin ăn điểm tâm, Tiếu Lang vừa ăn vừa ngó Vương Mân, cảm thấy có người này ở, mình thực sự rất an tâm a…

Vương Mân thuận miệng hỏi “Tối hôm qua ngủ không ngon.”

Tiếu Lang nói “Ừ, gặp ác mộng.”

Vương Mân cười hỏi “Mơ thấy cái gì? Tra tấn em biến thành như vậy?”

Tiếu Lang chợt nghĩ đến chuyện tối qua mình lén Vương Mân một mình đi lớp học, vốn định một bụng muốn nói hết nhất thời nghẹn lại, phải nuốt trở vào, cậu lắc lắc đầu nói “Quên mất rồi.”

Vương Mân nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Lang có chút mập mờ, bộ dạng như muốn nói rồi lại thôi, trong lòng cũng cảm thấy đè nén.

Cậu không phải đồ ngốc, cậu biết rõ là Tiểu Tiểu đang nói dối mình.

☆ ☆ ☆

Những ngày trước cuộc thi bao giờ cũng là bận rộn nhất, từng vị giáo viên đều giống như hận không thể ở trong một tiết học nói tuốt tuột sở hữu điểm quan trọng trong cuộc thi. Tất cả các học sinh ngay cả giờ nghỉ ngơi sau khi tan học cũng đều bị bao phủ trong một đống tài liệu giáo trình ôn tập.

Tiếu Lang rất để ý đến cô nàng Trần Dư Lâm, người mà tối qua hù dọa khiến mình sợ chết khiếp, cho nên thường thường liếc mắt nhìn về phía chỗ cô nàng ngồi. Đối phương mặc trên người đồng phục, thần sắc chăm chú lắng nghe giảng bài, hoặc là làm bài tập, nhìn qua rất bình thường, không hề có chút nào thần quái hay khủng bố như tối qua…

Rõ ràng đã từng (?) đáng sợ tới vậy mà ta… chẳng lẽ ban ngày người nhiều nên không dám biến thành quỷ? (=_=)

Cả ngày, Vương Mân im lặng không nói lời nào, mà Tiếu Lang cũng không lên tiếng.

Buổi chiều, Tiếu Lang cảm thấy buồn ngủ, tất cả bài tập đều biến thành thần chú thôi miên, xem mãi mà không lọt vào được chữ nào, Vương Mân lại vẫn giống như mọi khi, vô cùng chuyên chú ôn tập phần mình.

Tiếu Lang cảm thấy trong lòng thực sự rất phiền rất phiền,mắt thấy kỳ thi giữa kỳ càng ngày càng cận kề, vậy mà bản thân lại không có chút tâm trạng nào…

Ai, vì cái gì lại trở nên hỗn loạn như vậy, vì cái gì lại muốn đi quen bạn gái chứ… vì cái gì lúc trước lại đồng ý cùng Trương Văn Đình đi thư viện a?

Nếu hết thảy mọi chuyện không phát sinh thì tốt biết mấy, bản thân mình cũng sẽ không làm cho quan hệ giữa mình với Vương Mân trở nên xa lạ như vậy! Nam sinh vì cái gì phải nhất định cùng nữ sinh yêu đương chứ! Yêu nhau không phải sẽ khiến tâm tình trở nên ngọt ngào sao? Nhưng là vì cái gì lúc này lại cảm thấy tâm trạng thật là khổ sở, thật là phiền muộn chứ?

Tiếu Lang ôm tay gục mặt xuống bàn, nhăn mặt hồi lâu, ngủ mất.

Vương Mân lấy ra di động nhét trong túi quần, ở góc trái phía trên màn hình di động biểu hiện hình thức tĩnh âm, ở giữa màn hình hiển thị có một tin nhắn mới chưa được đọc——

Vương Mân trả lời lại nói “Ừ, anh sẽ đúng giờ đến chỗ hẹn.”

Những tin nhắn mà tối hôm qua nhắn với Trương Văn Đình vẫn còn lưu lại trong bộ nhớ, Vương Mân bấm mở ra, xóa bỏ từng cái.

Trương Văn Đình 『 Nè, bây giờ anh có rảnh không? 』

Vương Mân 『 Thật có lỗi, anh là Vương Mân, Tiếu Lang đang tắm, em có chuyện gì không? Nếu như tiện thì, anh giúp em chuyển lại cũng được. 』

Trương Văn Đình 『 Vương học trưởng a ~ lâu rồi không gặp! Dạo này anh khỏe không? 』

Vương Mân『 Khỏe, cảm ơn em quan tâm. À anh muốn hỏi một chút, lúc nãy em với Tiếu Lang ở thư viện, hai người có đi đâu không? 』

Trương Văn Đình『 Eh? Lúc nãy em với ảnh đâu có gặp nhau đâu. 』

Vương Mân『 À xin lỗi, anh cứ nghĩ là hai người hẹn nhau chứ. 』

Trương Văn Đình『 Đâu có đâu, buổi tối em cùng mấy đứa bạn cùng lớp ôn tập với nhau thôi à. 』

Vương Mân『 Ồ, vậy anh biết rồi… À em tìm Tiếu Lang có chuyện gì không? Hôm nay cậu ấy có vẻ không khỏe trong người. 』

Trương Văn Đình 『 Vậy sao? Em không biết nha, nếu như không thoải mái thì thôi vậy, em định gọi ảnh tới thư viện một chút, tụi em đụng phải mấy vấn đề Toán học, đang bí không biết làm sao? A, Vương học trưởng, anh giúp tụi em một chút được không a! Làm ơn đi~ 』

Vương Mân『 Xin lỗi ha, hiện tại anh đang cùng ôn tập với bạn gái mình, ha ha, hôm khác đi được không?』

Trương Văn Đình 『 Hôm khác? Thật sự có thể sao! Cảm ơn anh nhiều nha! Vậy để mai mốt gì em mới hẹn anh vậy ^_^ 』

☆ ☆ ☆

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Mân đột nhiên nói với Tiếu Lang “Lát nữa em về ký túc xá trước đi, cố gắng nghỉ ngơi một chút.”

Tiếu Lang ngẩn ra, hỏi lại “Anh muốn đi đâu?”

Vương Mân “Ừ.”

Tiếu Lang “Đi đâu vậy?”

Vương Mân “Có chút việc.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân trước giờ vốn nói chuyện rất ngắn gọn, Tiếu Lang ở chung cũng đã quen, chỉ một hai chữ cũng dư sức hiểu rõ ý tức mà Vương Mân muốn biểu đạt,,, Ba chữ kia ý muốn nói là “Anh có việc riêng, em đừng hỏi nữa.”..

Tiếu Lang cụp mắt chọt chọt chén cơm của mình, trong lòng cảm thấy rất rất khó chịu…

Cậu không còn nhớ rõ, lần cuối cùng mà Vương Mân nói ra những lời xa lạ lạnh nhạt như thế là khi nào… giống như từ lúc đối phương bắt đầu xem mình như em trai, chỉ cần là mình mở miệng hỏi, Vương Mân đều sẽ kiên nhẫn giải thích cho mình nghe.

Giờ khắc này, Tiếu Lang đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói kia : con người là động vật đáng bị xem thường, mãi cho đến lúc mất đi mới biết cái gì gọi là quý trọng… Mặc dù có điểm sến súa có chút tầm thường, sự thật cũng không khoa trương tới vậy, nhưng Tiếu Lang lại cảm thấy nó đúng biết bao.

Vương Mân đối với mình lúc nào cũng rất tốt, rất tốt… tốt đến mức làm Tiếu Lang quên đi mất một điều, bọ họ chỉ là những người bạn học không có bất cứ quan hệ huyết thống nào… Quên đi rằng, quan hệ giữa hai người cũng chỉ là anh em lẫn nhau nhận thức mà thôi, có chút xa lạ cũng là lẽ thường tình.

Sức tưởng tượng của con người rất đáng sợ… Một chút mất mác thôi, dưới sự dẫn dắt của trí tưởng tượng biến thành nỗi tuyệt vọng thật lớn, thật khoa trương…

Tiếu Lang tựa như cảm giác được giữa mình và Vương Mân đột nhiên mọc lên một bức tường vô hình, bức tường ấy khiến cho Tiếu Lamg nhận ra, bản thân đã bị Vương Mân cự tuyệt đẩy ra ngoài cánh cửa tâm hồn của cậu ấy…

Anh, có phải anh sẽ không còn giống như trước đây, không còn thương em nữa không?

.

Có thể ở trong phòng ký túc xá tất nhiên là hạnh phúc hơn so với việc ở lại lớp học hoặc là một địa phương khủng bố nào đó, nhưng… một mình ở trong phòng như thế này, là vô cùng vô cùng cô đơn.

Tiếu Lang đột nhiên phát lười, không muốn ôn tập, một mình nằm trên giường suy nghĩ miên man.

Vương Mân không ở, di động cũng bị mang theo… Có khi nào tình cờ ngay lúc này Trương Văn Đình gửi tin nhắn cho mình hay không ta? Nếu như bị Vương Mân nhìn thấy được, vậy làm sao bây giờ…Vương Mân… sẽ tức giận chứ?

Hóa ra… một phần nguyên nhân của nỗi phiền muộn trong lòng, chính là vì cái này a…

Tiếu Lang cau mày nghĩ : hay là, giải thích rõ ràng với Vương Mân đi, có lẽ thẳng thắn nói ra hết trong lòng sẽ dễ chịu hơn… Nói là, mình không muốn yêu đương cái gì nữa, sự thật là mình cũng không có hẹn hò với Trương Văn Đình…

Nhưng là, nếu nói như vậy, tổng cảm thấy sẽ mất hết mặt mũi a…

☆ ☆ ☆

Đang nghĩ nghĩ, chợt thấy Vương Mân trở về.

Tiếu Lang từ trên giường ngồi bật dậy, há miệng khép miệng, đột nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu.

Vương Mân nhìn cậu một cái, không nói chuyện…

Nháy mắt, không khí trong phòng ký túc xá đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng, pha lẫn một loại cảm giác như sắp có giông to gió lớn…

Tiếu Lang cảm thấy trong lòng bực bội đến khó chịu : dựa vào cái gì không chịu nói chuyện với mình, ngay cả gọi cũng không gọi một tiếng?

Vương Mân tự rót cho mình một ly nước, uống xong liền trở về giường ngồi xuống, tiếp tục xem tiểu thuyết, suốt quá trình không hề liếc mắt nhìn Tiếu Lang cái nào.

Tiếu Lang càng nhìn càng tức: ông có bạn gái vậy tại sao tui không thể có chứ! Dựa vào cái gì chỉ có một mình tui phải ngồi cô đơn ở trong phòng nhìn lại lỗi lầm của mình, lại còn bị ông đối xử như vậy nữa! Dựa vào cái gì ông khiến tui khó chịu tới thế…”

“Tại sao anh không nói tiếng nào!” Tiếu Lang đột nhiên hướng về phía Vương Mân rống lên một câu, ngữ khí gây sự vô cùng, rống xong bản thân cậu cũng giật nảy mình.

Vương Mân đưa mắt nhìn Tiếu Lang, trong ánh mắt có phần lạnh lùng.

“Kêu anh nói chuyện a” Tiếu Lang hoảng sợ gấp rút nói, ngữ khí của cậu có chút chói tai, có phần như muốn phô trương thanh thế “Nói chuyện đi a!”

Vương Mân im lặng một lúc, mới hỏi ngược lại “Em muốn anh nói cái gì?”

Không phải như vậy… em muốn nhìn thấy không phải phản ứng này…!

“Rốt cuộc anh khó chịu em ở điểm nào! Nói ra đi a!” trái ngược hẳn với sự bình tĩnh của Vương Mân, Tiếu Lang lúc này tựa như muốn phát cuồng lên.

Vương Mân cau mày nói “Phát thần kinh cái gì…”

“Đúng đó, em chính là bị bệnh thần kinh!” Tiếu Lang chỉ cảm thấy trong lòng khủng hoảng, bối rối, lại phẫn nộ, ủy khuất vô cùng… Nhưng là phải làm như thế nào để truyền đạt được tình cảm của mình đây? Nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể rõ ràng tình cảm của mình, làm thế nào để nói cho Vương Mân biết đây?

Vương Mân nhìn Tiếu Lang, ngữ điệu bình thản không chút thay đổi “Tiếu Lang, bình tĩnh một chút có được không? Em muốn toàn bộ khu ký túc xá này đều nghe thấy thanh âm của em sao?”

Tiếu Lang nhảy xuống giường bước tới, ngón tay chỉ vào Vương Mân rống to “Tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy! Em không thể! Không thể! Em không thể!”

Anh ấy gọi ‘Tiếu Lang’, không phải Tiểu Tiểu mà là Tiếu Lang… cả tên lẫn họ…

Tiếu Lang cảm thấy được mình đúng là phát cuồng rồi, cậu sắp điên mất rồi…

Vương Mân “Em…”

Tiếu Lang lớn tiếng cắt ngang lời Vương Mân “Vì cái gì anh lại đối xử với em tốt như vậy! Rồi bây giờ lại không muốn nữa!”

Vương Mân “Anh không biết em đang nói cái gì nữa!”

“Anh biết rõ anh biết rõ anh biết rõ!!!” Liên tục ba câu anh biết rõ, mỗi một câu phát âm đều nhấn mạnh hơn so với trước, Tiếu Lang liều mạng hét to, thanh âm cũng khàn khàn “Anh cái gì cũng biết hết! Nhưng là cái gì cũng không chịu nói ra!! Tại sao a!! …Tại sao a, anh nói đi!”

Vương Mân nhìn thẳng vào Tiếu Lang, rốt cuộc nói “Đúng, cái gì anh cũng biết. Anh biết em và Trương Văn Đình không hề quen nhau, em muốn anh hiểu lầm là hai người đang hẹn hò, anh còn biết tối hôm qua em vốn dĩ không cùng cô ấy đi thư viện.”

Tiếu Lang bị lời nói của Vương Mân khiến cho chấn động nghẹn lời, vừa ủy khuất lại vừa xấu hổ giận dữ.

Vương Mân nói tiếp “Anh không biết em đi nơi nào, anh không biết bắt đầu từ lúc nào anh hỏi em cái gì em cũng không trả lời anh, anh cũng không biết từ khi nào em lại học được nói dối với anh… Hiện tại em lại chất vất ngược lại anh, đây là đạo lý gì?”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân thấy Tiếu Lang im lặng không lên tiếng, vẫn đứng im tại chỗ níu níu vạt áo, cậu lui về phía sau vài bước, sau đó tao nhã xoay người.

Tiếu Lang hốt hoảng nói “Anh đi đâu!”

Vương Mân không trả lời, nếu tiếp tục ở đây như thế này, cậu cũng sắp không khống chế nổi mình nữa… Bây giờ cậu phải xuống lầu hóng một chút gió, để làm nguội bản thân lại, để tâm tình yên lặng một chút (…)

Tiếu Lang thấy Vương Mân từng bước từng bước hướng về phía cửa phòng, há miệng lại nghẹn lời, biểu tình tựa như một tên hề, vừa tuyệt vọng lại đáng thương.

Anh ấy không cần mình, bởi vì mình nói dối… anh ấy không cần mình nữa…

Vương Mân đưa tay đặt lên chốt mở cửa, chợt thấy sau lưng nhoáng lên một cái, tiếp đó thắt lưng bị một cỗ lực mạnh mẽ gắt gao ôm chặt lấy.

“Không được đi!” thanh âm của Tiếu Lang run rẩy đầy cầu xin “Đừng đi… anh…”

Một từ kia vừa thốt ra khỏi miệng, Tiếu Lang rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tựa như suối chảy nhoáng lên đầy ắp cả hốc mắt.

“Anh…” cậu sống chết ôm chặt lấy Vương Mân, vừa khóc nấc vừa lên tiếng gọi “Anh… Là em sai rồi, anh đánh em, mắng em đi, đừng bỏ mặc em…”
Bình Luận (0)
Comment