Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 66

Trần Dư Lâm đưa cho em

☆ ☆ ☆

Cư nhiên cứ vậy liền bắn…

Tiếu Lang thần tình đỏ bừng, cả người run lên : nãy giờ mới có mấy cái a, có cần nhanh vậy liền xong không! 囧!

Hưng phấn thần kinh nảy sinh khi tự mình an ủi dẫn đến kết quả là, sau khi bắn ra, nháy mắt đại não liền trở nên trống rỗng củng cảm giác mệt mỏi uể oải trong giây lát.. Tiếu Lang cố ổn định lại hơi thở đang run rẩy của mình, phục hồi tinh thần, liền luống cuống tay chân giũ sạch bạch trọc đọng trên tay, xong mới ấp úng nói “Sắp… sắp xong rồi…”

Vương Mân lại nói “Anh cũng sắp xong.”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Lang có tật giật mình đưa chân vào vòi sen, dùng tay chà sát bắp đùi cùng bẹn đùi, lại hốt hoảng ngẩng đầu lên, dùng mũi cố sức ngửi ngửi khắp cả buồng tắm, thầm nói : không có mùi gì kỳ quái đâu ha…?

Thanh âm nước chảy bên phía Vương Mân cũng ngừng lại, Tiếu Lang thuận tay tắt luôn vòi nước bên mình.

Cậu nghe được thanh âm Vương Mân dùng khăn lau chùi thân thể, nghĩ đối phương rốt cuộc lau khô bộ vị nào trước: tóc, bả vai, ngực, thắt lưng, mông?

Kỳ thực mà nói thì, trình tự này là dựa theo thói quen của Tiếu Lang mà suy ra, khi khăn lau trượt xuống lau chùi “bộ phận” làm chuyện xấu thì, lại nghĩ đến đối phương ở bên cạnh cũng đang lau lau chỗ kia, hạ thân lại nóng lên từng đợt.

Vương Mân sẽ lau mấy cái ta, hai cái, ba cái… hay là bốn cái? Dùng khăn bọc lấy rồi sát hay là tùy tiện chùi hai ba cái? Lúc lau sẽ có phản ứng xảy ra sao? Vương Mân lúc trước có nói mỗi lần phản ứng đều là chịu đựng cho qua, vậy đợi lát nữa đến lúc đi ra ngoài, chỗ đó của Vương Mân có khi nào vẫn còn trong tình trạng ngóc đầu không…? 囧

Hai người ra khỏi buồng tắm, Tiếu Lang ánh mắt thoáng liếc về phía đũng quần của Vương Mân một cái, hình như vẫn đang trong tình trạng mềm nhũn không phản ứng na…

Cậu xoay mặt sang chỗ khác, cảm giác cả gương mặt lẫn cổ đều đang nóng lên, áo ngủ rộng thùng thình khoác lấy cơ thể đơn bạc, tóc vẫn còn đang nhễu nước.

Vương Mân nhìn thân thể gầy gò của cậu, ánh mắt xoay chuyển, nói “Không chịu lau khô tóc nữa.”

Tiếu Lang mặt mũi đỏ bừng dùng khăn tắm phủ lên đầu mình, giấu đầu hở đuôi…

Trở về phòng ký túc, Vương Mân giúp Tiếu Lang dùng khăn tắm lau đầu cho khô, cả hai người đều một thân nhẹ nhàng, sạch sẽ lại khoan khoái, cùng nhau chui vào ổ chăn, Vương Mân nằm thẳng người, Tiếu Lang nằm nghiêng, hạnh phúc quấn lấy người đối phương, giang hai tay ôm thật chặt Vương Mân, giống như ôm gối ôm vậy.

Vương Mân liếc nhìn, mỉm cười sờ sờ lưng Tiếu Lang, trêu ghẹo “Chương tiểu tiểu ngư~”

Tiểu Lang dứt khoát nâng luôn cả chân mình quấn lấy người Vương Mân, chơi xấu mà cọ a cọ, miệng nói “Chương đại đại ngư ~”

Vương Mân dở khóc dở cười, nói “Đừng có cọ chỗ đó a, bị em cọ lát nữa có phản ứng bây giờ.”

Tiếu Lang “…” Người ta đang muốn coi coi anh có cương lên không đó chứ…

Tay Vương Mân trượt xuống khoát lên lưng Tiếu Lang, hỏi “Tối hôm qua em một mình đi đâu?”

Bị câu hỏi đề cập tới hồi ức không vui, khiến Tiếu Lang vô cùng rối rắm, cậu sinh động như thật, lại thêm mắm thêm muối, tỏ ra vạn phần ủy khuất nói ra hết mọi chuyện cho Vương Mân nghe, về chuyện khủng bố mà tối qua mình gặp được. Vương Mân nghe cảm thấy buồn cười, lại ẩn ẩn có chút lo lắng, tên nhóc này lá gan nhỏ muốn chết, lại bởi vì né tránh mình và Liêu Tư Tinh mà cái gì cũng dám làm… Sáng hôm qua gặp ác mộng, chắc cũng bởi vì chuyện này đi?

“Thảo nào lúc em về tới lại khác thường như vậy…” Vương Mân vẻ mặt đau lòng nói “Sau này đừng làm những chuyện ngốc như vậy nữa.”

Tiếu Lang được Vương Mân vỗ về an ủi, nháy mắt cảm thấy viên mãn, tâm tình thư sướng không khác gì táo bón suốt mười ngày mà đi một cái sạch sẽ (?), cái gì mà Trần Dư Lâm rồi Trương Văn Đình, để cho mình bị mấy nhỏ đó “hành” thêm chục lần nữa mình cũng chịu~

Thừa dịp không khí ấm áp vô cùng lúc này giữa hai người, Tiếu Lang liền được nước làm tới nằm úp luôn trên người Vương Mân, ra sức làm nũng, rầm rì rầm rì, kêu to gọi nhỏ đủ thứ chuyện, lúc này mà muốn Tiếu Lang nói cái gì dễ nghe lọt lỗ tai cậu đều có thể nói được, hơn nữa hoàn toàn là lời phát ra từ nội tâm, không chút nào màu mè ra vẻ.

Vương Mân cũng mặc kệ bản thân để Tiếu Lang đỗ ngọt đến đánh mất cả thần trí, cả hai người như là đùa giỡn với nhau, dính cùng một chỗ rồi lại thay phiên nhau nói những lời ngon lời ngọt khiến cho cả bản thân lẫn đối phương trống ngực đập dồn, cảm nhận được rung động từ cả tâm lý lẫn thân thể.

“Anh,” Tiếu Lang thừa lúc này hỏi “Anh còn giận em không?”

Vương Mân xoa xoa tóc cậu, sau một lúc lâu mới nói “Không được, anh không nỡ…”

Tiếu Lang : hắc hắc hắc…

Ánh mắt của Vương Mân tràn ngập tình yêu nhìn Tiếu Lang, nói “Một ngày nào đó cưng chiều đến làm em hư hỏng, anh nên làm cái gì đây?”

Tiếu Lang hỏi ngược lại “Anh phải làm cái gì?” Anh sẽ đối với em thế nào na…

Vương Mân nói “Anh không biết.”

Tiếu Lang úp mặt vào ngực Vương Mân, lắng nghe tiếng tim đập của Vương Mân, cảm giác được hô hấp lúc nhẹ lúc nặng của đối phương phả vào cổ mình, được sủng mà kiêu nói “Anh có thể quản em, hung dữ với em, em sẽ nghe lời.”

Vương Mân “Thật không? Ha ha, vậy em nói xem, em sợ hãi anh làm cái gì với em nhất?”

Tiếu Lang “Bỏ mặc em.”

Vương Mân “Chỉ đơn giản như vậy?”

Tiếu Lang “…”Umh.” giống như muốn chứng tỏ sợ hãi trong nội tâm của mình, Tiếu Lang xiết chặt cánh tay ôm lấy tay đối phương.

Vương Mân nhè nhẹ gãi lên hõm vai cậu, nói “Tiểu Tiểu, chúng ta ước định có được không?”

Tiếu Lang “Hừm?”

Vương Mân nói “Sau này anh sẽ không bỏ mặc một mình em để đi tìm Liêu Tư Tinh, nếu như em muốn anh ở lại với em, em phải trực tiếp nói ra, tuyệt đối không được nói dối với anh lần nào nữa, nếu không anh liền phạt em một tháng không nói chuyện với em.”

“!!!” Tiếu Lang cả kinh ngẩng đầu.

Vương Mân nhìn thẳng vào mắt cậu, thật lòng nói “Anh nói được thì sẽ làm được.”

Hai người không nói lời nào, yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Tiếu Lang chu chu mỏ, bại trận chịu thua.

Một tháng a… ông trời… Vương Mân quả nhiên vừa xấu xa lại vừa biến thái mà! Chính mình cùng lắm chỉ có thể chịu được một tuần… Không đúng, một ngày cũng không nhịn được! Hic… cảm giác bị người ta nắm lấy nhược điểm thực sự rất đáng ghét!

Tiếu Lang nghĩ vậy, nhưng lại không hề ý thức được bại lộ nhược điểm cho đối phương lại là chính mình, lại là cam tâm tình nguyện mà bại lộ.

Bất quá, trong tiềm thức của cậu lại giống như hi vọng mình bị Vương Mân khống chế, nắm lấy… tóm lại, vậy rất tốt a…

☆ ☆ ☆

Buổi tối, Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu trở về, hai người lại thấy Tiếu Lang cùng Vương Mân tư thế hết sức thân mật dính cùng một chỗ, nằm chung một giường.

“Hai người bọn họ rốt cuộc làm hòa…” Cố Thuần thấy riết cũng quen, phán một câu, tay buông túi sách, ngáp một cái, xoay người đi rửa mặt.

Nhạc Bách Kiêu trầm mặc đứng nhìn một lát, trong lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng : quan hệ giữa mấy nam sinh bình thường có thể tốt tới vậy sao? Ngủ chung thì thôi đi, lại còn tứ chi quấn lấy nhau nữa, nếu đổi là mình cùng Cố Thuần… Má ơi, nghe đủ thấy ghê rồi…!

Bất quá, nếu là Tiếu Lang cùng Vương Mân, những hành vi này nhìn lại vô cùng tự nhiên…

Nhạc Bách Kiêu chợt nhớ đến lúc mới khai giảng năm nhất, lúc Vương Mân tựa hồ như cũng dính sát với Tiếu Lang… chính mình vốn định chạy sang trò chuyện làm quen với Vương Mân, nhưng là thử vài lần đều phí công vô ích… chỉ chớp mắt lại thấy hai tên kia dính sát vào nhau, sau chỉ đành phải bỏ cuộc!

Lúc này Nhạc Bách Kiêu lại đặt ra một cái giả thiết: nếu như tách ra hết tất cả các bạn học, một lần nữa xếp nhóm lại thì, kết quả sẽ ra sao nhỉ? Ví dụ như ở một không gian song song khác, người đầu tiên mà mình quen biết là Tiếu Lang, hoặc là Vương Mân, tóm lại không phải Cố Thuần.

Tiếu Lang liệu sẽ ngoan ngoãn ngày ngày theo mình đi thư viện tự học sao? Đáp án là không thể nào! (=_=) Tính cách của tên này chỉ nóng được cỡ hai ba phút, kiên trì không được nửa giờ sẽ ồn ào suy nghĩ ăn cái gì, muốn ra ngoài tản bộ này kia vân vân… Chỉ muốn bóp chết cho rồi!

Nếu đổi thành Vương Mân, chính mình vùi đầu khổ học, trong lúc đó tên kia ngồi bên cạnh gà gật nhưng sau đó lại có thể tùy tùy tiện tiện thi lấy cái hạng nhất hạng nhì… Chỉ muốn giết chết cho rồi! (= 口 =)

Quả nhiên, vẫn là người hiền lành trung thực như Cố Thuần tốt nhất….!

Lại tưởng tượng thêm một chút nữa, nếu như là Cố Thuần cùng Tiếu Lang một cặp, đến lúc đó coi bộ Cố Thuần sẽ chiếu cố Tiểu Long Nhân rất chu đáo na… Tiểu Long Nhân chắc cũng sẽ thích Cố Thuần na…?

Cố Thuần cùng Vương Mân, Vương Mân cùng Cố Thuần… Khoan đã, cái loại cảm giác vô cùng kỳ lạ này rốt cuộc là làm sao vậy!!? 囧rz!

Trước lúc bị mấy suy nghĩ tầm phào vớ vẩn của mình khiến cho đầu óc lộn tùng phèo, Nhạc Bách Kiêu lắc lắc đầu, đi rửa mặt đánh răng, ngủ!

Duyên phận giữa người cùng người với nhau thật sự kỳ lạ, rõ ràng đều là những bạn học chỉ vừa mới quen biết nhau vỏn vẹn có một ngày, lại khiến cho người khác có một loại cảm giác như mệnh trung chú định, không cách nào chối bỏ được, quan hệ giữa mọi người với nhau, tựa hồ như đều được quyết định xong xuôi ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau… ba năm, bảy năm, thậm chí có thể kéo dài cả một đời.

Nhạc Bách Kiêu dần dần ngủ say, nhưng đại não vẫn không ngừng vận chuyển, liên tục ảo tưởng đến vấn đề mới bị gián đoạn lúc nãy.

Vì thế, cậu chàng nằm mơ… Mơ thấy chính mình thi vào Đại học ở Bắc Kinh, mà Cố Thuần thì lại thi vào Đại học ở C thị. Mười năm sau, cả mình lẫn Cố Thuần đều tự ai nấy cưới vợ, vợ của mình rất đẹp, còn vợ của Cố Thuần bộ dáng cũng tương đương với Cố Thuần (?), sau đó hai người đều có con cái của riêng mình, con mình bộ dạng vừa đẹp trai lại vừa ngoan, còn con trai Cố Thuần vẻ mặt mũm mĩm cũng rất đáng yêu, bất quá cũng là không khác mấy so với Cố Thuần… Sau đó, cả hai người lại gặp nhau ở thư viện (?), cùng nhau ước hẹn sau này cũng sẽ đưa con mình vào học ở Hoa Hải…

Ngày hôm sau, Nhạc Bách Kiêu rời giường rồi, cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn dồi dào. Tuy rằng quên mất tối qua mơ thấy cái gì, nhưng cái loại cảm giác thần thanh khí sảng không có chút áp lực này, quả thực thích muốn chết!!

—— vì bà xã đẹp gái (?) vì thằng con đẹp trai (?) bùng lên đi Nhạc Bách Kiêu!

☆ ☆ ☆

Dưới tình huống bình thường, chỉ số thông minh của Tiếu Lang là 100, tối hôm qua chỉ số thông minh tụt xuống (dưới) 50, buổi sáng lúc vừa mới tỉnh dậy, chỉ số thông minh là giá trị âm.

Tiếu Lang cảm thấy được ngủ một giấc ngon nhất so với từ trước tới giờ, tuy rằng tinh thần có chút lười biếng, nhưng là thân thể lại nhận được thư giải áp lực tốt vô cùng, rất là thoải mái. Cậu ôm lấy thân thể Vương Mân, theo bản năng ngửi ngửi rồi lại cọ cọ, hận không thể cắn hai cái làm dấu (?)

.

Dưới tình huống bình thường, chỉ số thông minh của Vương Mân là 180, tối hôm qua chỉ số thông minh tụt xuống (dưới) 90, buổi sáng lúc vừa mới tỉnh dậy thì, chỉ số thông minh không rõ bao nhiêu (…)

Vừa mới tỉnh dậy, Vương Mân liền phát hiện, mình “chào cờ”, vấn đề mấu chốt không phải ở phía dưới, là ở ngay trong lồng ngực.

Người mình thích ỷ lại ôm lấy chính mình, một bộ tư thế ngoan ngoãn nghe lời “mặc chàng muốn làm gì thì làm”… khiến cho đại não của Vương Mân ngay trong nháy mắt đó dùng một loại tốc độ không có cách nào đo đạc được, bắt đầu vận hành… ào ào mà não bổ các loại phương pháp ăn sạch sành sanh đối phương, kèm theo các loại kết cuộc có thể xảy ra.

Cuối cùng, Vương Mân xoay người một cái, đè Tiếu Lang áp dưới thân mình, dùng tay chân khóa thiếu niên vào trong lồng ngực mình, cúi đầu vùi mặt vào bả vai của đối phương, tham lam hô hấp.

Tiếu Lang bị Vương Mân khóa chặt, không thể nhúc nhích cục cựa, cậu khẽ hừ một tiếng, cảm thấy khó chịu vô cùng, kết quả Vương Mân lại ôm chặt hơn.

Hình như lúc anh mình vừa tình dậy, tính cách có phần ngang tàng… Tiếu Lang mơ mơ màng màng mà nghĩ, sau đó cảm giác được… cái gì đó của đối phương đang trong tình trạng cương cứng lại nóng hực áp lên đùi mình.

“…” Tiếu Lang nhíu nhíu mày nhúc nhích thân mình.

Hô hấp của Vương Mân càng lúc càng nặng nề, thanh âm khàn khàn ra lệnh “Đừng lộn xộn.”

Tiếu Lang không dám động đậy, ngay lập tức, cậu cảm giác được nơi cổ hơi nhột, Vương Mân… hình như đang liếm cổ mình.

Phỏng đoán được chứng thực, Vương Mân quả thực đang vươn đầu lưỡi liếm lấy làn da mềm mại non nớt ngay trước mắt mình, không những vậy, còn hơi hơi hé miệng, nhẹ nhàng gặm cắn, mút lấy…

Đại não của Tiếu Lang vẫn chưa thanh tỉnh, cậu nheo nheo mắt, không thể nói rõ cảm giác này là thoải mái hay khó chịu, bất quá… rất nhột a… Động tác của Vương Mân khiến cho thân thể bị giam cầm của cậu không nhịn được khẽ run lên.

Tinh tế kỹ càng lại liếm lại cắn, người nào đó cảm thấy thỏa mãn nuốt một chút nước miếng, tựa như một con mèo lười biếng khẽ phát ra thanh âm grừ nhẹ đầy thoải mái, sau đó, thu hồi đầu lưỡi.

☆ ☆ ☆

Chờ chỉ số thông minh có dấu hiệu bắt đầu khôi phục lại giá trị bình thường thì, hai người giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, lần lượt ngồi dậy rời giường, mặc quần áo vào, rửa mặt đánh răng.

Tiếu Lang đứng ở trước cái gương to trong phòng vệ sinh chung, nghiêng đầu nhìn thấy dấu hôn in trên cổ mình, sau đó hồi tưởng lại hành vi lúc mới tỉnh lại thần trí vẫn còn chưa rõ, khẽ lẩm bẩm hỏi “…Anh, anh mơ thấy em là mỹ vị hay sao vậy?”

Vương Mân liếc sang một cái, vẻ mặt bình tĩnh không chút biến sắc nói “Quên rồi.”

Tiếu Lang không nói gì, bất quá trong tiềm thức của cậu, cảm thấy cả hai người đối với loại hành vi này hình như đều là vui vẻ.

Ăn xong điểm tâm, Vương Mân bảo muốn đi WC một chút, hai người liền tạm thời tách ra ngay chỗ cửa thang lầu, Tiếu Lang đi vào lớp trước.

Vương Mân từ trong WC nam đi ra thì tình cờ gặp Trần Dư Lâm.

Lời đồn có dính đến nữ sinh này tương đối nhiều, phần lớn đều là mấy lời không may mắn lắm. Bất quá trước giờ Vương Mân chưa từng tin những thứ này, cho nên dẫu tối qua Tiếu Lang chính miệng miêu tả cô nàng này trở thành một nữ quỷ khiến người ta tâm sợ gan run, Vương Mân vẫn là theo bản năng đem nguyên nhân quy tội cho cá tính nhát gan của Tiéu Lang.

Nữ sinh này thành tích học rất tốt, bình thường cũng có chút khiêm tốn ít gây chú ý, ấn tượng của Vương Mân đối với cô nàng này không tệ.

Bất quá kỳ lạ là, rất ít thấy Trần Dư Lâm giống như bây giờ đứng ở trường hợp công chúng (cửa WC), vẻ mặt lại hơi lo lắng bất an như vầy, giống như đang đứng đợi ai đó.

Đang hồ nghi, đột nhiên nhìn thấy đối phương hướng về phía mình vẫy vẫy tay, Vương Mân nghi hoặc dùng tay chỉ chỉ vào mình, Trần Dư Lâm gật gật đầu.

“…”

Vương Mân bước qua, hỏi “Có chuyện gì sao?”

Trần Dư Lâm trong tay cầm một bức thư, cúi thấp đầu, vẻ mặt đỏ bừng.

Vương Mân đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm, trước lúc tầm mắt của công chúng tập trung sang bên đây, cậu nói với Trần Dư Lâm “Vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Hai người rẽ góc, hướng về phía hành lang lộ thiên dẫn tới dãy lớp học bước dến, Vương Mân rất là phối hợp với cước bộ của Trần Dư Lâm, cố gắng chậm tốc độ.

“Cái này….” Thanh âm của cô nhỏ bé như tiếng muỗi kêu “Vương Mân, có cái này đưa cậu…”

Vương Mân tùy tay nhận lấy, động tác rất tự nhiên, bất quá biểu tình nhìn Trần Dư Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc hết sức rõ ràng “?”

Hai vành tai của Trần Dư Lâm rất đỏ, cô nàng nhỏ giọng nói “Làm ơn giúp tớ chuyển cho Tiếu Lang, cảm ơn cậu…”

Vương Mân “…”

Nói xong lời kia, Trần Dư Lâm liền nhanh chóng bỏ đi.

Vương Mân cầm trong tay bức thư kia, cảm thấy vớ vẩn vô cùng.

Vừa mới giải quyết xong một “tình địch”, hiện tại lại mọc ra thêm một cái mới, tuy rằng biết rõ Tiếu Lang không có khả năng sẽ thích loại hình nữ sinh như Trần Dư Lâm (?), nhưng lại bị người ta nhờ chuyển cho Tiếu Lang một lá thư rất có khả năng là thư tình, vẫn là khiến Vương Mân cảm thấy có chút bực bội. Huống hồ gì, dựa theo tính cách đó giờ của Vương Mân, tuyệt đối không có khả năng làm những chuyện như lén giấu thư đi hoặc là ác ý tiêu hủy nó, vân vân…

…Tiếu Lang nếu biết lần này thực sự là có một nữ sinh theo đuổi mình, cậu ấy sẽ làm sao? Lập tức tung tăng tung tăng theo sát nữ sinh kia bỏ trốn sao?

Nghĩ như vậy, cả gương mặt Vương Mân liền hắc tuyến. Nếu tên kia dám làm như vậy, mình tuyệt đối sẽ mặc kệ tên kia nguyên cả học kỳ, trơ mắt nhìn thành tích của tên nhóc đó tuột dốc không phanh luôn!

Không đúng, thành tích của Trần Dư Lâm có vẻ cũng không tệ a, kỳ thực mà nói, nếu bỏ qua một bên không nhắc đến mấy lời đồn về nhỏ, nữ sinh này quả thực là rất giản dị lại thiện lương, cũng rất có khả năng trấn áp (?) được Tiếu Lang…

Vương Mân lún sâu trong suy đoán của mình, một đường vẻ mặt đầy mây đen đi vào lớp học.

Tiếu Lang mắt sắc, lập tức nhìn thấy bức thư Vương Mân cầm trong tay, lập tức dựng thẳng ăng-ten tiếp song trên đầu, hỏi “Này là cái gì?”

Vương Mân nói “Có người nhờ anh chuyển cho em.”

“Của em?” Tiếu Lang hai mắt sáng lên, đoạt lấy bức thư kia, ngắm nhìn bốn chữ được viết vô cùng thanh tú trên bìa thư “Gửi đến Tiếu Lang”, cảm giác vui sướng không cách nào kìm nén bày ra hết sức rõ ràng trên mặt, biểu tình kia giống như đang hất mặt lên hướng bốn phương người lớn giọng tuyên cáo “Look~ anh đây nhận được thư tình!”

Vương Mân chọn đúng lúc bỏ thêm một câu “Trần Dư Lâm đưa cho em.”

Ngay lập tức, biểu tình của người nào đó từ đang ăn mỹ thực ngon lành nuốt phải nguyên một con ruồi, nháy mắt trở nên hoảng sợ lại ghét bỏ… Ngay sau đó, nhanh chóng cầm bức thư dúi trả lại cho Vương Mân, giống như cầm phải trái bom vậy, sợ hãi nói “Em không cần!”

◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊

Tiểu kịch trường 011

[ Vương Mân ở buồng kế bên ]

Vương Mân đứng trong buồng tắm, vừa tắm vừa nghĩ đến người mình thích đang toàn thân xích lỏa đứng ở buồng kế bên, bàn tay trắng nõn đang chầm chậm vuốt ve lên da thịt… (= =)

Ai, Vương Mân bất đắc dĩ nhìn xuống “lão nhị” đang phấn chấn tinh thần của mình, tự giễu mà nghĩ, này nên nói là bản thân mình thật khỏe mạnh, hay là nên bảo bản thân mình không khỏe mạnh đây?

Một cái chớp mắt do dự thoáng qua, Vương Mân vặn mở vòi nước lạnh.

Tiết trời cuối mùa thu, nước lạnh đến tận xương, từng dòng nước lạnh như băng ào ào từ trên đầu dội xuống, khiến cho Vương Mân không nhịn được rùng mình một chút, bất quá đại não cùng dục vọng nóng lên cũng bởi vì vậy mà được hạ nhiệt độ.

Đầu óc tỉnh táo lại, liền thuận miệng hỏi “Tiểu Tiểu, tinh thần khá hơn chút nào chưa?”

Hôm nay Tiếu Lang tắm giống như là không ồn ào huyên náo như mọi khi, chỉ ừ hử vài tiếng coi như trả lời lại, Vương Mân nói vài câu cũng không tiếp tục nữa.

Một lát sau, Vương Mân mơ hồ như nghe thấy một tiếng hít hà thật khẽ như bị áp lực đè xuống, Vương Mân dỏng tai, buồng bên cạnh vang lên tiếng nước chảy liên tục, không chút ngắt quãng, giống như chỉ cọ rửa mỗi một chỗ, người ở bên cạnh giống như ngay cả hô hấp đều ngưng đọng lại, im lặng an tĩnh vô cùng.

Vương Mân nghi hoặc hỏi một câu “Tiểu Tiểu, em tắm đến đâu rồi?” Đừng nói là thiếu dưỡng khí hôn mê rồi chứ?

Hơn mười giây sau, Tiếu Lang mới lên tiếng đáp lại, bất quá ngữ khí lại như có chút trấn định rất kỳ quái, tựa như là cố hết sức đè nặng âm thanh để nói chuyện.

Vương Mân suy nghĩ tới lui một lát, chợt nghĩ ra một loại khả năng có thể…

Ra phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy Tiếu Lang ánh mắt rã rời, khóe mắt hơi hơi câu lên, mang theo một tia mị hoặc độc đáo chỉ riêng Tiếu Lang mới có, hai gò má đỏ hồng, một bộ xuân sắc dạt dào…

Vương Mân trong nháy mắt ấy có chút hối hận, mới nãy tự dưng lại cự tuyệt lời mời cùng nhau tắm rửa với Tiếu Lang làm chi…

Tên nhóc xấu xa này… thực khiến người ta chỉ muốn ăn luôn vào bụng mà!

Quên đi, để lần sau vậy…
Bình Luận (0)
Comment