Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 76

Đừng để trí óc ngừng nghỉ

☆ ☆ ☆

Xem qua một lượt những chuyến xe bus có tuyến đường đi ngang qua nhà mình, tính toán một chút, cuối cùng Tiếu Lang cắn răng lựa chọn chuyến năm giờ rưỡi tới bến, nếu còn không trở về, kiểu gì cũng không kịp giờ cơm chiều.

Lên xe bus, Tiếu Lang bước đến hàng cuối cùng ngồi xuống, xoay người dựa vào lưng ghế, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh ngắm nhìn thân ảnh Vương Mân đang đứng ở trạm dừng xe bus.

Vương Mân mặc áo khoác ngoài màu đen, nhìn thấy Tiếu Lang trong xe nhìn mình, khóe miệng khẽ gợn lên, cười đến có chút cô độc, tâm Tiếu Lang lập tức nhói lên, cậu tựa như phát điên cắm đầu chen đến cửa sau xe, mắt thấy cửa xe sắp sửa khép lại liền hét to một tiếng “Đợi đã”, sau đó chen đi xuống.

Tiếu Lang thở hổn hển hai ba cái lấy lại hơi, lập tức nhào tới ôm lấy Vương Mân đang kinh ngạc cả gương mặt.

Hành khách trên xe bus cùng với người đi ven đường đều liếc mắt, nhìn về phía đôi thiếu niên đang ôm nhau ở đằng kia.

Vương Mân vỗ nhẹ lên lưng Tiếu Lang, hỏi “Làm sao thế?”

Tiếu Lang không nói lời nào, ai biết được đâu a, nhất thời mềm lòng, nhất thời xúc động… nhưng là, cảm giác này thực con mẹ nó sung sướng a!

“Ha ha.” Vương Mân không thèm để ý ôm cậu, khẽ cười ra tiếng.

Hai người không thèm bận tâm đến ánh mắt của những người chung quanh, trong mắt bọn họ lúc này chỉ có bóng dáng của lẫn nhau.

Ôm nhau năm phút, xúc động trôi qua, nhiệt tình cũng cạn, Tiếu Lang mới hậu tri hậu giác hét lên “A! Hai tệ của em!”

Hầu hết những loại xe bus công cộng ở C thị đều thu hai tệ một lượt xe, lên xe tự động giao tiền.

Vương Mân cầm ví tiền rút ra một tờ hai mươi tệ, nhét vào trong tay Tiếu Lang “Lát nữa kêu xe chở về đi.”

Gọi taxi chạy từ đây về nhà giá cỡ cỡ hai mươi tệ nhỉ, Tiếu Lang cầm tiền trong tay hắc hắc cười ngây ngô “Vậy chúng ta đi dạo tiếp đi.”

Đi đến tận sáu giờ mười lăm phút, lần này mà không về nữa, dù là đi hỏa tiễn cũng không kịp.

Vương Mân đưa tay ngoắc taxi, nhìn Tiếu Lang yên ổn ngồi vào ghế bên cạnh người lái, lại khom lưng đích thân dặn dò lái xe phải lái cẩn thận, chú ý an toàn. Vị tài xế nọ có chút bực mình xua xua tay, cũng có phải tình lữ đâu, thằng nhóc mới ba lớn mà lại nói mấy lời như vậy, thực khiến người ta bó tay mà!

Vương Mân cũng không ngờ bản thân mình lại sẽ có ngày dong dài lải nhải nhiều như vậy, taxi chạy đi rồi, cậu đứng đó sờ sờ chóp mũi, bất giác ngây ngô cười.

☆ ☆ ☆

Trở lại nhà, vừa vặn ngay giờ dùng cơm chiều, Tiếu mẹ thấy con trại vội la lên “Nếu không phải mới nãy Vương Mân gọi cho mẹ, mẹ đã tìm tới cô chủ nhiệm của mày để hỏi số điện thoại nhà nó rồi!”

Tiếu Lang “…Vương Mân gọi điện tới nhà mình sao?”

“Phải a, cỡ mười phút trước, bảo vừa tiễn con lên xe, chắc sắp về tới.” Tiếu mẹ cao thấp đánh giá con trai mình một phen, không mất miếng thịt nào, cũng không rụng sợi tóc nào, coi như an toàn.

“Khăn choàng cổ này mới mua sao?” Tiếu mẹ mắt sắc nhìn thấy, lập tức hỏi.

Tiếu Lang “á” một tiếng, nói “Là của Vương Mân, quên trả lại rồi.”

Tiếu mẹ nói “Đi rửa tay đi, rồi ăn cơm.”

Tiếu ba ngồi trên bồn cầu xem báo giấy, liếc mắt thấy Tiếu Lang, nói “Bé lớn đi chơi xa nhà hai ngày, cảm giác cứ như đi suốt hai năm ấy.”

Tiếu Lang dở khóc dở cười “Ba à, bình thường con ở trong ký túc xá trường cả tuần cũng có vể nhà đâu a!”

Tiếu ba hừ nhẹ một tiếng, nói “Cái đó với cái này làm sao giống. Bây giờ là sang nhà bạn học chơi qua đêm thôi, đợi tới sau này có bạn gái, liền theo người ta chạy cho xem.”

Tiếu Lang lập tức im miệng không lên tiếng : bạn gái không có, bạn trai thì thật ra có một…

Nói cho ba mình nghe câu này? Tìm đánh sao! =_= chuyện này, vẫn là từ từ rồi tính đi…

Dùng bữa xong, Tiếu mẹ đi vào phòng hai anh em ngủ lấy quần áo dơ đi giặt, Tiếu Lang lục lọi tìm ra hai cái quần bị nhét ở dưới chân giường, với tay vào túi moi a moi… moi ra được hai trăm tệ.

Tiếu Lang “…”

Tiếu mẹ thấy, hỏi “Sao thế…?”

Tiếu Lang “Không có gì.”

“Không có gì mà mặt mũi kỳ lạ,” Tiếu mẹ nói “Đưa cái khăn choàng cổ của Vương Mân cho mẹ luôn, mẹ giúp mày giặt sạch rồi trả lại cho người ta.”

“Nha…” Tiếu Lang thừa dịp mẹ mình không chú ý tới, cầm lấy khăn choàng vùi mũi vào ngửi một chút, là mùi ngăn tủ nhà Vương Mân na…

Cùng em trai giành máy tính thành công, mở máy vào QQ, Tiếu Lang gửi cho Vương Mân thiệt nhiều thiệt nhiều tin, dài dài hoặc ngắn ngắn, từng chuỗi dấu chấm tròn xoe…

Ngọc Thạch phi ngọc (gọi tắt là Ngọc Thạch) : “?”

Tiểu Long Nữ bất nữ (gọi tắt Tiểu Long) : “!!!”

Ngọc Thạch : “…?”

Tiểu Long : “!!!!!!”

Ngọc Thạch : “ em sao thế?”

Tiểu Long : “Anh mắc gì tự dưng cho em hai trăm tệ a!? Anh gạt em!!”

Ngọc Thạch : “…Em tìm được tiền rồi?”

Tiểu Long : “Tiền để quên ở nhà! Bỏ trong một cái túi quần khác của em!!”

Ngọc Thạch : “Ồ, tìm được là tốt rồi.”

Tiểu Long : “Đừng đánh trống lảng sang chuyện khác!”

Ngọc Thạch : “Ha ha.”

Tiểu Long : “…nói mau!”

Ngọc Thạch : “Hôn hôn~”

Tiếu Lang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng vừa cảm thấy tức lại vừa ngọt ngào, tức Vương Mân ngày hôm qua dám lừa mình xoay vòng vòng, còn trơ mắt dòm mình giành trả tiền cái này cái kia nữa, mình đúng là tên ngốc ngốc ngốc mà! Ngọt ngào là vì… ai, không nói đâu, xấu hổ chết!

Tiểu Long : “Trở về trường em trả tiền lại cho anh.”

Ngọc Thạch : “Không cần, anh trai nuôi em mình, chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Tiếu Lang “…”

Tiếu Lang hơi nghiêng đầu len lén nhìn trộm Tiếu Mông ngồi bên cạnh, lúc nãy bị mình bạo lực giành máy, thằng nhóc lúc này đang vẻ mặt buồn bực cắm đầu đọc sách…

Tiếu Lang “Ê.”

Tiếu Mông “?”

Tiếu Lang rút một trăm tệ từ trong túi ra, đưa cho Tiếu Mông, hất cằm nói “Anh mày cho mày tiền mừng tuổi đó.”

“Ờ, cảm ơn.” Tiếu Mông hết sức tự nhiên đưa tay nhận tiền, kéo ngăn tủ ra, nhét vào.

Tiếu Lang “…”

Quả nhiên, em trai lấy tiền của anh mình đều là thiên kinh địa nghĩa nha! Thôi bỏ đi, đừng để trong lòng.

Tiểu Long “Khăn choàng cổ em cũng quên trả lại cho anh.”

Ngọc Thạch : “Em giữ luôn đi.”

…A a a a a!! Vẫn là cảm thấy có gì đó rất kỳ cục a!!

Tiếu Lang tiếp tục tán gẫu với Vương Mân, nói được một câu liền bấm tắt đi khung tán gẫu rồi mở lại, thỉnh thoảng xoay người lại “lén nhìn” Tiếu Mông có phải đang “nhìn lén” mình hay không, khiến Tiếu Mông thực mạc danh kỳ diệu.

Ai, đi đến nhà Vương Mân chơi một chuyến trở về liền hoàn toàn kỳ lạ đi! Tại sao tự dưng lại có cảm giác sợ hãi như đang cùng đàn ông nhà lành vụng trộm yêu đương (?) vậy ta? Hồi trước có mấy lần vô tình nói lời ngọt ngào với nhau đều cảm thấy bình thường vô cùng, còn bây giờ kêu một tiếng “anh” thôi, cũng cảm thấy chột dạ cả người…

Tiếu Lang lần đầu cảm nhận được tầm quan trọng của cái gọi là “riêng tư”.

Lại hàn huyên trong chốc lát, ấn theo trình tự hôn một cái ôm một cái sờ một cái chúc ngủ ngon mà làm, Tiếu Lang cảm giác toàn thân như toát một tầng mồ hôi lạnh. Cảm giác này còn dữ dội hơn so với việc ở cạnh giường có một đám người đang đứng dòm, bản thân trùm mền ở trong tự xử, vừa thích lại thấy có gì đó kỳ kỳ…

☆ ☆ ☆

Vất vả lắm mới một mình ngâm xong mấy ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Tiếu Lang lập tức đóng gói trở về trường học, đi lẹ lại dứt khoát a… Đáng tiếc những ngày ở ký túc xá cũng không kéo dài được bao lâu, cùng Vương Mân bên nhau ân ái hai ngày không bị bất cứ ai quấy rầy thì, đám học sinh bắt đầu lục tục trở lại trường.

Cứ mỗi lần ăn tết kết thúc, mọi người lại béo ra một chút, thoạt nhìn mặt mũi đầy đặn hơn, khí sắc cũng hồng hào hơn.

Cố Thuần bảo mình sắp sửa lên 80 kg rồi, 175 cm xứng tám chục kg, thoạt nhìn rất bự con rất rắn chắc. Nhạc Bách Kiêu chỉ béo cái mặt, rúc cổ lại liền thấy rõ ràng một tầng thịt hơi hơi phình ra dưới cổ, thân thể vẫn một dạng cây tăm, Triệu Vu Kính vác cái mặt nổi đầy đậu thanh xuân trở lại trường, khiến Tiếu Lang suýt chút nữa nhận không ra.

“Tui kháo! Mặt ông sao thê thảm tới như vậy a!?”

Triệu Vu Kính xua tay bực bội nói “Mấy ngày tết ăn toàn đồ nhiều mỡ nên nóng trong người!”

Tiếu Lang “Ha ha, không biết cứ ngỡ là ông vừa đụng mặt trăng về!”

Triệu Vu Kính nhào tới giơ tay muốn đánh Tiếu Lang, Tiếu Lang quay đầu bỏ chạy… mặt tên kia toàn là hột hột, dưới cơn kích động của chủ nhân cảm giác như muốn bùm một cái vậy… đáng sợ quá đi!

Tuy rằng chỉ nghỉ có một tháng, nhưng cảm giác mọi người đều biến hóa rất nhiều, ngay cả Vương Mân đều bị không ít người bảo rằng cao hơn một chút, Tiếu Lang đưa tay múa may một lát, hỏi “Anh cao bao nhiêu?”

Vương Mân “Không biết nữa, chưa đo.”

Tiếu Lang chạy qua phòng kế bên mượn cái thước dây chạy về đo chiều cao cho Vương Mân, cậu bảo Vương Mân đứng dựa sát vào tường, trên đầu đội một quyển từ điển Hán ngữ hiện đại to đùng.

“183, 184, cời giày ra!” Tiếu Lang chỉ đạo.

Vương Mân “Ồ.”

Tiếu Lang “183!”

Vương Mân “Đúng là cao hơn, hồi năm nhất chỉ có 179.”

Nhạc Bách Kiêu cũng xen vào “Tui nữa tui nữa, đo cho tui luôn!”

Tiếu Lang quăng thước dây cho Cố Thuần, Cố Thuần nhận mệnh bước sang đo chiều cao cho Nhạc Bách Kiêu, Nhạc Bách Kiêu cao vừa đúng 1m8.

Bốn người thi nhau xếp hạng, Tiếu Lang 177 không coi như hạng bét, nhưng thoạt nhìn thì Tiếu Lang nhỏ nhắn hơn Cố Thuần rất nhiều.

Cố Thuần “Sao tự dưng cảm thấy mọi người đều trưởng thành, mỗi Tiếu Lang vẫn còn là trẻ con ta?”

Tiếu Lang “…”

Nhạc Bách Kiêu “Dùng lời nói của mấy tờ báo giải trí hay nói, chính là ‘ cậu ấy đúng là kẻ được thần linh chiếu cố, năm tháng không hề lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt của cậu ấy ‘ ~~” Nhạc Bách Kiêu ngân cao giọng nói.

Cố Thuần bồi thêm một câu “Trong phim hình như Tiểu Long Nữ cũng lão hóa chậm hơn người khác đúng không?”

Vương Mân giải thích “Đó là do tác dụng của việc luyện Ngọc nữ tâm kinh.”

Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu lập tức đầy hoài nghi nhìn sang Tiếu Lang, Tiếu Lang lập tức lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận “Tui hông có luyện à nha!”

Cố Thuần ha ha cười nói “Muốn luyện cũng không luyện được a, Ngọc nữ tâm kinh phải cởi hết đồ ra mới luyện được còn gì? Tiếu Lang chạy chỗ nào tìm nam nhân cởi trần luyện với mình a?”

Vương Mân liếc mắt nhìn Tiếu Lang một cái, ánh mắt sáng lấp lánh, vành tai hơi đỏ lên (…)

Tiếu Lang quay đầu, nhìn về phía vách tường, ho nhẹ một cái (…)

Nhạc Bách Kiêu, Cố Thuần “?”

☆ ☆ ☆

Năm mới, thời tiết mới, Tiếu Lang cảm thấy được, từ giờ khắc này bắt đầu, hết thảy những điều mình sẽ làm, sẽ cố gắng đều trở nên bất đồng với trước đây… Lúc trước chăm chỉ thật lòng học bài chỉ là vì muốn tuân thủ ước định cùng Vương Mân, theo khía cạnh nào đó mà nói, kia là một kiểu bị động…

Còn hiện tại, có sức mạnh của tình yêu (?), mục đích của Tiếu Lang càng thêm rõ ràng hơn, nhất định phải cố gắng tới cùng để được ở bên cạnh Vương Mân! Đây là một loại sức mạnh chủ động!

Cho nên, cố gắng học thiệt tốt là điều tất nhiên! Thành tích cuộc thi cùng thứ hạng không còn là thành quả cuối cùng mà mình muốn nữa, thay vào đó, là quá trình đạt thành nguyên vọng.

Nghĩ như vậy, Tiếu Lang liền cảm giác được bản thân nhiệt tình sôi trào mười phần, toàn thân tràn đầy sức mạnh!

Cả đêm hôm trước khi khai giảng, Tiếu Lang liệt kê ra hết thảy những yêu cầu cùng mục tiêu dành cho học kỳ mới. Kỳ thi cuối học kỳ nhất định phải thi được kết quả lọt vào ba thứ hạng đầu cả lớp! Cam đoan phải học thuộc lòng hết thảy từ đơn Anh ngữ mà Vương Mân soạn giúp mình, phải thuộc nằm lòng! Trừ bỏ thời gian lên lớp, mỗi ngày trở về ký túc xá đều phải cam đoan dành ra trên bốn tiếng cho việc tự học! Hơn nữa, phải cố gắng tập trung tinh thần mà học, tuyệt đối không được bỏ dở nửa chừng, vân vân…cả trang giấy đầy chữ là chữ…

Viết xong rồi, Tiếu Lang bèn đưa cho Vương Mân xem, nhờ Vương Mân giám sát mình thực hiện, Vương Mân nhìn lướt qua nói “Cũng không phải khó khăn lắm, đừng tự tạo áp lực cho mình.”

Tiếu Lang “…”

Ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch, Tiếu Lang hết sức nghiêm khắc tuân thủ quy tắc do chính mình đặt ra.

Buổi tối ngày kế tiếp, cậu ăn xong cơm chiều, loay hoay tới lui một tiếng mới bắt tay vào việc học…

Buổi tối ngày thứ ba, Tiếu Lang cảm thấy thiệt mệt thiệt buồn ngủ, chưa tới chín giờ đã lăn ra ngủ khò…

Buổi tối ngày thứ tư…

A a a !! Cứ tiếp tục như vậy liền không thể dựa theo kế hoạch thực hiện tiếp nữa rồi a!!

Vương Mân giống như đoán trước được mọi việc kiểu gì cũng phát triển thành như vậy, ôm thái độ xem trò vui nhìn cả tuần lễ, mãi đến lúc Tiếu Lang chủ động năn nỉ mình giúp đỡ.

“Anh, mọi… mọi khi a, anh làm thế nào để kiên trì cuộc sống quy luật của mình như vậy a?”

Vương Mân nhìn Tiếu Lang vừa buồn rầu lại rối rắm, tâm tình tốt vô cùng : Tiểu Tiểu là vì đang nỗ lực vì mình a…

Cậu cười tủm tỉm nói “Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em nghe.”

Tiếu Lang cọ cọ tới gần Vương Mân, hai tay giữ lấy đầu cậu, ngẩng đầu áp sát lại gần, hôn một cái thiệt mạnh lên môi Vương Mân, còn phát ra một tiếng “chụt” nữa “Nói đi!”

Vương Mân “…”

“Khụ… chính là do thói quen, từ từ nuôi dưỡng, dưỡng nó thành thói quen là được.”

Tiếu Lang “…” Nói cũng như không! Vấn đề ở chỗ làm sao để dưỡng a!!

Vương Mân vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, hôn lên môi Tiếu Lang một cái, tiếp tục nói “Không cần mới bắt đầu liền viết ra yêu cầu nhiều như vậy, muốn bản thân có thể lập tức làm được hết tất cả là không có khả năng, nếu làm không được, em sẽ cảm thấy áp lực rất lớn…”

Tiếu Lang nản lòng gật đầu liên tục “…Nhưng là lúc trước anh xem qua liền bảo là mấy cái đó cũng không khó làm a!”

Vương Mân nói “Đợi đến khi em quen rồi đương nhiên là không khó làm, những việc này cũng sẽ trở giống như ăn cơm uống nước vậy. Nhưng là, lúc này chúng ta mới vừa nghỉ đông xong, nhịp điệu sinh hoạt nghỉ ngơi bình thường chưa kịp khôi phục lại nữa là, càng đừng nói tới phải thích ứng với tiến độ của trường học, nếu lập tức xiết chặt lại, em sẽ không chịu nổi.”

Tiếu Lang cảm thấy lời này của Vương Mân nói không sai, nhưng là trong lòng cậu sốt ruột a, cho tới bây giờ chưa từng cảm nhận được thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!

Vương Mân nói tiếp “Quên đi tờ giấy mà em liệt kê ra đi, trước hết nên làm cho thật tốt một phần những sự tình mà em vốn dĩ phải làm đã, ví dụ như tự học đúng giờ, đúng thời gian hoàn thành bài tập mà trường cho, làm tốt những bổn phận của mình xong, nếu còn dư thời gian, mới đi tìm những thứ khác làm tiếp.

Tiếu Lang hiểu ra, vui vẻ hôn Vương Mân cái chụt, nói “Thưởng cho anh đó~”

Tuần thứ hai bắt đầu, Tiếu Lang ngày ngày đều dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành bài tập mà trường giao, Lúc mới bắt đầu thì mỗi khi làm xong bài tập đều bị vây trong tình trạng kiệt sức, tắm rửa một cái liền leo lên giường ngủ… Chậm rãi về sau, Tiếu Lang chợt phát hiện mỗi lần làm xong bài tập không muộn như trước nữa.

Tiếu Lang có chút cảm giác thành tựu, tới tận chín giờ cũng không thấy mệt mỏi uể oải, chỉ cảm thấy hưng phấn vô cùng! Dù cho mệt thì sao, hiện tại cả người nhẹ nhõm không còn gánh nặng, có thể yên tâm mà đi ngủ rồi~

Cứ như vậy liên tục một tháng, Tiếu Lang bắt đầu dư ra nhiều thời gian hơn để đi làm những chuyện khác, đọc sách cũng được, hoặc là soạn tư liệu học tập cho môn khác cũng được, những thứ cần thiết làm trước xong, sau đó mới đi làm thứ khác.

Cũng không lâu lắm, trương kế hoạch mà ban đầu Tiếu Lang liệt ra dần dần có thể dễ dàng hoàn thành, hơn nữa còn là vô cùng tự nhiên cùng đương nhiên mà làm nữa kìa… Cái gì mà tập trung lực chú ý nè, không được nửa chừng bỏ dỡ nè… hết thảy đều trở thành chuyện hiển nhiên~

Cái loại cảm giác thành tựu cùng tự áp bách bản thân mình làm cái gì đó, quả thực rất thần kỳ a!

☆ ☆ ☆

Qua không bao lâu, Vương Mân lại dạy Tiếu Lang một bí quyết khác.

“Bình thường những lúc trí não em rảnh rỗi, nên im lặng đọc thuộc lòng.” Vương Mân đề nghị.

Tiếu Lang “Đọc thuộc lòng cái gì?”

Vương Mân “Tùy tiện gì cũng được, có thể là thứ em quen thuộc nhất, cái gì có thể khiến em không cần suy nghĩ cũng có thể đọc ra được.”

Tiếu Lang “Bảng cửu chương!”

Vương Mân “…Cũng được.”

Tiếu Lang “Tại sao phải đọc thuộc lòng nó?”

Vương Mân “Khi trí não của con người vận hành ở một tốc độ nào đó mãi, sẽ luyện thành một loại quán tính, đến khi chúng ta làm thứ khác cũng sẽ nhanh hơn. Đừng để trí não ngừng nghỉ, ngừng mãi sẽ trở nên trơ lì, sẽ ngẩn người nghĩ vẩn vơ, đây là anh tự mình đúc kết ra.”

Tiếu Lang “Vậy đọc thuộc lòng cái gì mới có tác dụng? Bình thường anh đọc cái gì?”

Vương Mân “Thơ văn cổ, ví dụ như 《Khuyến Học》mà môn Ngữ văn mới học, hồi trước đây anh tự mình tìm 《Chu Tử Gia Huấn》để đọc, hoặc là một đoạn văn ngắn bằng Anh ngữ cũng được, tốt nhất nên là những thứ có luật vần.”

Này không phải quá đơn giản sao!? Tiếu Lang tự tin nói “Vậy em cũng học thuộc lòng 《Khuyến Học》đi, này từng học rồi, em còn nhớ.”

Vương Mân cười cười “Vậy em thử đọc cho anh nghe xem.”

“Quân tử viết: học bất khả dĩ dĩ. Thanh, thủ chi vu lam nhi thanh vu lam…” Tiếu Lang bắt đầu rung đùi xoay đầu đọc, đoạn đầu đọc còn thuần thục trôi chảy, đọc đến đoạn sau liền quên mất tiêu, nhăn mặt nhăn mày nghĩ mãi mới nhớ ra được vài câu, dưới sự nhắc nhở của Vương Mân, mới lủng củng đọc xong.

Vương Mân nói “Như vậy không được. Anh hỏi em ha, sau ‘Dã hỏa thiêu bất tẫn’ là câu gì?”

Tiếu Lang “Xuân phong xuy hựu sinh.”

Vương Mân “Bạch nhật y sơn tẫn?”

Tiếu Lang “Hoàng Hà nhập hải lưu.”

Vương Mân “Đúng vậy, anh nói lẩm nhẩm thuộc lòng, chính là không cần phải trải qua trí não suy nghĩ cũng có thể đọc ra làu làu.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Chỉ cần một đoạn văn hoặc thơ đều được, sau khi học thuộc rồi, giống như niệm kinh vậy, không cần phải nghĩ tới nó, những lúc bình thường không có việc gì để làm liền lẩm nhẩm, hoặc dùng trí não nghĩ nó với tốc độ nhanh nhất, càng nhanh càng tốt, nhanh đến mức em cảm giác giống như có đọc thành tiếng cũng không kịp được tốc độ mà trí não suy nghĩ, cái loại như câu văn có thể bay trong đầu mình ấy.”
Bình Luận (0)
Comment