Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 8

Mọc ra cái đuôi

◊ ◊ ◊

Tiếu Lang nằm úp một hồi, buồn bực nói “Đều tại ông hết!”

Vương Mân “…” quả nhiên là tức giận…

Tiếu Lang “Còn bày đặt bắt chước Rukawa úp cái gì rổ! Cho là làm như vậy rất ngầu a!?”

Vương Mân “Tớ không có…”

Vương Mân vừa lên tiếng phản bác, Tiếu Lang càng hậm hực hơn “Đừng có xạo, ở đó mà bày đặt làm như mình ngầu lắm tiếp đi!”

Vương Mân “…”

Tới lúc này có nhiều lời cũng vô ích, Vương Mân nghĩ đến lần trước từng một lần vì “đắc tội” với Tiếu Lang mà chịu hậu quả thế nào, trầm mặc một lúc lâu, mới quyết đoán mở miệng “Được rồi, là lỗi của tớ.”

Tiếu Lang hừ một tiếng ra vẻ tượng trưng, lại nhấc đầu nghiêng qua một bên, nhìn chằm chằm vào vách tương, âm thầm tự thương xót bản thân.

Vương Mân ngồi trên giường Tiếu Lang, tầm mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn là không thể nào ngăn cản được “lực hấp dẫn” mà dừng lại ở vị trí bị cái khăn phủ lên.

Tiếu Lang khó chịu nói “Bài tập làm xong rồi?”

Vương Mân “Cũng gần hết, còn lại Anh Ngữ…”

“Của tui còn cả đống luôn…” Tiếu Lang lẩm bẩm “Giờ bài tập cũng không làm được…”

Này cũng coi như một kiểu lên án sao?

Vương Mân “Tớ làm giúp cậu ha?”

Tiếu Lang nghiêng đầu quay sang phía Vương Mân rống lên “Lo mà làm bài tập của ông đi, thấy ông là tui phát bực rồi!”

Đây là… cố tình kiếm chuyện?

Vương Mân thật sự bỏ đi rồi, Tiếu Lang tội nghiệp nằm úp nguyên con trên giường, cảm giác có điểm ủy khuất. Nhưng cũng chỉ chừng năm mười phút, Vương Mân đã trở lại.

Tiếu Lang “?”

Vương Mân “Làm xong rồi.”

Tiếu Lang “…”

“Lúc nãy cũng chỉ còn lại ba đề đọc hiểu.” Nội tâm của Vương Mân rất là giày vò, lúc nãy ngồi đọc hiểu, trong đầu cậu không hiểu sao luôn luôn hiện lên cái bộ vị nào đó của người nào đó, cũng không biết là do áy náy, là mặc cảm tội ác, hay là do tâm lý gì khác nữa…

Tiếu Lang trước hết chịu không nổi, dẫu cho là ai đi nữa, bị một người khác cứ trầm mặc như vậy mà nhìn chằm chằm như vậy đều khiến người ta cảm giác kỳ cục…

“Ông giúp tui lấy bài tập môn hóa đi, tui làm bài, ông giúp tui viết đáp án.”

“Ừ.”

Giai đoạn này, môn hóa vẫn còn chưa đụng đến tính toán, chỉ đơn giản là vài đạo đề liên quan đến phần cơ bản, làm cũng khá là phương tiện, lại có thêm cuốn sách tham khảo sống sờ sờ ngồi bên cạnh, nên hiệu suất của Tiếu Lang rất là cao, không bao lâu đã giải quyết xong bài tập của cả hai ngày.

Tiếu Lang hạ thân là trần trụi, nằm úp trên giường, trên mông có đắp một chiếc khăn ướt, Vương Mân thì quỳ gối bên giường viết bài tập dùm.

Đúng lúc này, Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần trở lại, vừa mới mở cửa, hai người liền bắt gặp một bộ cảnh tượng quỷ dị đến cực điểm này–

Vương Mân cùng Tiếu Lang chụm đầu lại với nhau, khoảng cách nọ gần đến mức cơ hồ giống như là dính lại với nhau, mấu chốt chính là, Tiếu Lang nửa người dưới là trần!

Nhạc Bách Kiêu “Các ngươi đang làm gì na!”

Vẫn là Cố Thuần tâm tư cẩn thận hơn, hỏi “Tiếu Lang, cậu làm sao vậy?”

Tiếu Lang “Nãy lúc học tiết thể dục, bị té một cú đó, giống như bị gãy nát xương rồi ấy.”

Mọi người “…”

Cố Thuần “Tình huống thế nào?”

Tiếu Lang “Ngồi xuống mông đau.”

Nhạc Bách Kiêu tò mò đi qua đi lại một vòng nhìn Tiếu Lang, còn vươn tay xốc khăn lên nhìn “Nhìn có thấy gì đâu nha.”

Tiếu Lang tức giận đến đập giường “Tui đây là nội thương, là nội thương!”

“Nga…” Nhạc Bách Kiêu giống như có chút suy tư, sau đó bảo “Bất quá, mông cậu thiệt trắng nha, nhìn chỉ muốn nhéo một cái!”

Tiếu Lang “Cút!”

Vương Mân nghe Nhạc Bách Kiêu nói một câu kia, len lén thở phào một cái… Bình thường, bình thường!

Nhạc Bách Kiêu tiếp tục trêu chọc “Ha ha, mắc cỡ gì nữa a! Làm nhớ tới hồi còn học sơ trung, lúc đi WC đám nam sinh luôn rình chờ cơ hội tập kích nhau, mấy đứa bị bóp “bi” đau đến rơi nước mắt!… Nói mới nhớ, Tiếu Lang, nằm chèp bẹp như vậy lâu quá, có khi nào ép gãy “thằng nhỏ” không ta?”

Mọi người “…”

Tiếu Lang lúc trước học ở trung học Thập Tam, bên cạnh phần lớn là nữ sinh nhã nhặn lịch sự, làm gì bị người ta đùa giỡn đến mức này, nháy mắt cả gương mặt đỏ bừng. (bởi vậy mới nói, ba năm mà tên nhóc này thiếu thốn, đối với tâm lý dậy thì của một nam sinh trọng yếu tới cỡ nào…).

Mà lúc nãy, đứng một bên im lặng nhìn như Vương Mân cũng nhàn nhạt giương khóe miệng cười.

Tiếu Lang tức giận lại không tìm được chỗ phát tiết, gào lên “Vương Mân!!!!”

Vương Mân ngồi ngay ngắn lại “Ha?”

Tiếu Lang “Tui muốn cái mền! Kéo cái khăn ra cho tui mau lên!”

Vương Mân giúp Tiếu Lang phủ mền lên, đồng thời ngăn cản Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần vây xem.

Tiếu Lang núp trong cái mền, ủy khuất rụt đầu vào.

◊ ◊ ◊

Ban đêm, nằm một tư thế úp sấp quá lâu khiến Tiếu Lang có chút mỏi, lúc mơ mơ màng màng định xoay người rồi tiếp tục ngủ, nhưng vừa áp mông thì lập tức rú lên một tiếng thảm thiết, lại úp trở về.

Giường Vương Mân ở cạnh giường Tiếu Lang, nghe thấy tiếng rên của TIếu Lang cũng cảm thấy không dễ chịu gì, chỉ hận không thể cùng cậu ta chia sẻ một chút, hay là giúp cậu ta nhu nhu cũng được… Nhưng là, ý tưởng phía sau nếu là thực sự bắt tay vào làm thì… có điểm gì đó kỳ quái.

Sáng hôm sau, Vương Mân bị tiếng rên giống như oan hồn đòi mạng của Tiếu Lang làm cho bừng tỉnh.

“Vương Mân… Vương Mân… Vương Mân… Vương Mân…”

“…Ha?” Vương Mân vẫn còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn lắm, hỏi lại “Làm sao vậy?”

Tiếu Lang “Hic…”

Vương Mân nghiêng đầu nhìn sang phía Tiếu Lang, chỉ thấy cậu nhỏ đang dùng một tay bịt lại phần cuối xương sống, vẻ mặt ai oán lại tràn đầy sợ sệt nhìn mình… trong nháy mắt đó, trái tim nhỏ bé của Vương Mân đột nhiên rung động một cách kịch liệt.

Tiếu Lang “Mông tui giống như mọc thêm xương hay sao ấy…”

Vương Mân “?”

Tiếu Lang “Tròn tròn, tui sờ cảm giác được…”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang bắt gặp Vương Mân vẻ mặt đầy rối rắm, cho là người nào đó không tin mình, vì thế bèn nói “Ông không tin thì sờ thử xem, ngay chỗ phần cuối xương sống, gần mông đó!”

Vương Mân trong lòng có chút run rẩy, nhưng thò tay qua thì lại rất bình tĩnh. Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mà Tiếu Lang nhắc đến, cái chỗ đó thông thường là nơi bí mật mà ai ai cũng muốn giấu kỹ, không thường lộ ra ngoài sáng lắm, cho nên màu sắc trắng trẻo, xúc cảm mềm mại, Vương Mân sờ một hồi liền quên đi mục đích ban đầu.

Tiếu Lang “Cảm giác được không?”

Vương Mân “…Không…”

Tiếu Lang “Ông dùng sức một chút đi, ui da… nhẹ tay một chút!”

Vương Mân “…sờ tới rồi.”

Quả thực ngay bộ đốt cuối giữa xương sống và mông có một khối tròn tròn lại hơi cưng cứng.

Bên này cả hai người vừa nói vừa la, bên kia Cố Thuần cùng Nhạc Bách kiêu cũng bị đánh thức.

Nhạc Bách Kiêu “Hai người vừa mới sáng sớm làm cái gì vậy, không để người khác ngủ hay sao vậy?”

Thấy cũng đến lúc nên thức dậy, Cố Thuần bèn ngồi dậy xổm người rời khỏi giường, hỏi “Vết thương của Tiểu Lang trở nên nghiêm trọng phải không?”

Tiếu Lang mở miệng giải thích “Gần chỗ mông giống như nhô ra một cục, rất đau rất đau…”

Cố Thuần cau mày, quan tâm hỏi “Nhô ra?”

Tiếu Lang hỏi ngược lại “Ông nói xem có phải là mọc u không a?”

Nhạc Bách Kiêu nằm trên giường nghe thấy, cười ha ha “Khối u? Nếu mông mọc u vậy hóa ra chẳng phải là ung thư mông sao? Nhà ngươi cũng buồn cười quá đi!!”

Cả đám “…”

Tiếu Lang “…tui tiêu rồi.”

Cố Thuần cười nói “Nhạc Bách Kiêu, cậu cũng đừng hù người ta, làm gì có chuyện té ngã một cái lại bị ung thư chứ!”

Vương Mân đứng cạnh, liên tục gật đầu “Không đâu, một lát nữa dìu cậu đi phòng y tế cho bác sĩ nhìn xem thử, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Nhạc Bách Kiêu lúc này đã xuống giường, bước đến gần tỏ vẻ cũng muốn sờ sờ, Tiếu Lang lập tức nhe răng nhếch miệng, bộ dạng cực giống một con mèo bị cái gì đó uy hiếp.

Nhạc Bách Kiêu bị mèo xù lông xua đuổi, cười ha ha đi ra khỏi phòng, đến phòng vệ sinh chung rửa mặt, lại vừa vặn gặp gỡ Phương Húc ở phòng bên cạnh, Phương Húc một đầu tóc bù xù, vừa rửa mặt vừa hỏi han “Phòng của ông có chuyện gì vậy na, mới sáng sớm đã nghe có người gào rú um sùm rồi.”

Nhạc Bách Kiêu ngậm bàn chải đánh răng, nói năng không rõ ràng “Mông Tiếu Lang mới mọc thêm một cái u, đau đến gào thét um sùm đó chứ…”

Ánh mắt Phương Húc lập tức trợn tròn to hết cỡ, không thể tin mà nói “Không phải chứ? Mọc ở bên trong hay là bên ngoài?”

Nhạc Bách Kiêu súc miệng ùng ục ùng ục, phun ra một miệng bọt nước mới nói tiếp “Cậu ta bảo là nội thương.”

Phương Húc nghĩ nghĩ, nói “Có phải là trĩ sang hay không a?”

“…” Nhạc Bách Kiêu ngẩn người ra, cười rớt cả nước mắt “Cậu nghĩ cái qủy gì vậy, cậu ta hôm qua chơi bóng rổ bị té ngã, ở đâu có vụ té một cái lòi ra trĩ sang a!”

Phương Húc trở về phòng ký túc xá của mình, kể lại chuyện này với mấy đứa bạn chung phòng “Nè, cái tên Tiếu Lang đó, hôm qua chơi bóng rỗ té ngã một cái, nghe nói hôm nay mọc u a.”

Triệu Vu Kính là bạn cùng phòng ký túc xá với Phương Húc, vừa nghe liền kích động “Chuyện gì, có chuyện gì?”

Phương Húc “Mới nãy đi rửa mặt đụng phải Nhạc Bách Kiêu, nghe tên đó bảo vậy, cụ thể ra sao không rõ lắm, bất quá té một cái cũng có thể lòi u ra sao? Tui cảm giác tên đó vốn dĩ là có trĩ sang tiềm ẩn, hiện tại té một cái thành ra nghiêm trọng thêm…”

Triệu Vu Kính vừa nghe, rada bà tám lập tức bật lên bong bong, rú lên một cái lập tức chạy qua bên phòng Tiếu Lang, vừa mới vào cửa đã hét lớn một tiếng “Bạn học Tiếu Lang, nghe bảo bạn bị trĩ sang hả?”

Mọi người “…”

Hai lỗ tai Tiếu Lang nóng lên, đến mức nói không ra lời.

Vương Mân giải thích “Không phải trĩ sang, là đuôi xương sống bị nhô ra…”

Triệu Vu Kính “A? Cho sờ cái thử…”

Tiếu Lang còn chưa kịp ngăn cản, Triệu Vu Kính liền lao tới sờ sờ, vẻ mặt bày đặt bí hiểm mà nói “Có một khối xương nha!”

Tiếu Lang lệ rơi đầy mặt “Thấy chưa, thấy chưa! Không phải trĩ sang, là đốt xương a!”

Triệu Vu Kính đánh giá Tiếu Lang một phen, bày ra một bộ giang hồ thuật sĩ, một tay sờ sờ cằm, trầm ngâm nói “Chẳng lẽ là hiện tượng lại giống[12] , mọc ra cái đuôi sao?”



Cố Thuần “Phụt!”

Vương Mân nghẹn cười tới mức ra mặt muốn rút gân.

Nhạc Bách Kiêu ngã xuống giường ôm bụng mà cười “A ha ha ha ha ha! Tiếu Lang sắp sửa biến thành Tiểu Long Nhân rồi!”

“Cút hết ra ngoài cho tui!!!!!” Tiếu Lang giận dữ quát một tiếng, chịu đựng cảm giác “khó chịu” mặc quần vào, chống tay nâng người dậy chậm rãi xuống giường.

Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang thực sự rất tội nghiệp, đang định bước lên dìu cậu một phen, nhưng vừa mới đỡ lấy cánh tay Tiếu Lang, đã thấy cậu ta giận dữ giống như muốn cắn mình, hươ hươ tay không cho ai chạm vào.

Vương Mân rất là bình tĩnh mà bảo “Tới nước này rồi cũng đừng bày đặt nữa.” nói xong lập tức thò tay đỡ lấy thắt lưng Tiếu Lang, Tiếu Lang sợ nhất là nhột, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị ai đó sờ lấy thắt lưng một chút, nháy mắt mềm nhũn hết nửa người, biến thành nửa dựa nửa ôm tựa vào người Vương Mân.

Cố Thuần cũng phụ họa khuyên bảo “Ừ, mau mau đi phòng y tế xem đi, phía giáo viên để tui lo cho.”

Nhạc Bách Kiêu hùa theo “Phải đó, trưởng lớp đâu phải bình bông!”

Hai người vội vàng đi rửa mặt một phen, trước lúc đi, Cố Thuần nói với Vương Mân “Vất vả cậu.”

Vương Mân nhìn nhìn Tiếu Lang, nhẹ giọng bảo “Vốn dĩ là lỗi của tớ.”

Tiếu Lang “…”

Nhạc Bách Kiêu không biết là do cảm khái hay là do ghen tị mà chọt vào một câu “Vương Mân này tính cách thực sự rất tuyệt!”

◊ ◊ ◊

Bác sĩ phòng y tế là một phụ nữ trung niên, thấy hai người tập tễnh xuống, liền hỏi “Mới sáng sớm mà có chuyện gì đây? Đừng nói là muốn chui vào đây ngủ một giấc đấy nhé!”

Vương Mân nói ra lý do, Tiếu Lang vừa thấy phải ở trước mặt một vị nữ tính cởi quần ra, không khỏi có chút nhăn nhó mặt mày, bác sĩ cười tủm tỉm bảo “Xấu hổ giống như thiếu nữ ấy ta.”

“…” Tiếu Lang khẽ cắn môi, cởi quần.

Bác sĩ dùng tay sờ sờ chỗ Tiếu Lang bị thương, bảo “Có thể là xương bị thương tổn, chơi bóng rổ té ngã không đến mức bị nứt xương, bất quá tốt hơn hết vẫn là nên đi đến bệnh viện chụp CT xương xem thử.”

Tiếu Lang trắng bệch cả gương mặt, hỏi lại “C…CT?”

Vương Mân “Nghiêm trọng vậy sao?”

Bác sĩ “Hiện tại là giai đoạn cơ thể phát triển, đừng xem thường những vết thương vụn vặt như vậy, nhất là liên quan đến xương cốt. Để cô viết giấy xin phép nghỉ một buổi cho hai em, trở lại nộp nó lên cho giáo viên chủ nhiệm của các em. Nên đến bệnh viện Đệ Nhất ở khu trung tâm, nếu như không đuổi kịp thời gian, buổi tối cũng không cần gấp gáp trở về trường.”

◊ ◊ ◊

Vương Mân lập tức dắt theo Tiếu Lang gọi xe đi bệnh viện, đăng ký khám bệnh. Đối với việc này, Vương Mân đều là làm một hơi lưu loát hết sức nhẹ nhàng, giống như một người đã trưởng thành chín chắn. Mà Tiếu Lang thì vẫn còn chìm đắm trong sợ hãi, tùy ý Vương Mân kéo mình đi đâu thì kéo, suốt đường đi đều một vẻ hoang mang sợ sệt.

Bác sĩ khám cho Tiếu Lang là một vị bác sĩ lớn tuổi, tư lịch cùng kinh nghiệm dĩ nhiên là rất phong phú, vừa nghe lời thuật lại của Vương Mân, liền bảo Tiếu Lang nằm lên giường bệnh, ấn ấn nơi này sờ sờ nơi nọ một chút, nghe vài tiếng kêu thảm thiết của Tiếu Lang, liền kết luận “Tổn thương mô mềm, dây chằng bị sưng cục bộ, không bài trừ trường hợp xương cụt vì bị tổn thương mà sưng viêm, dẫn đến xương cụt bị lệch vị…”

Tiếu Lang “Xương cụt? Là cái gì?”

Bác sĩ giải thích “Chính là khối nhô ra mà cháu cảm thấy được ấy, ở đốt xương sống cuối cùng, là bộ phận đuôi bị thoái hóa đi.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang úp mặt xuống giường bệnh, thanh âm mang theo nức nở thảm hề hề mà nói “Bác sĩ, cứu con với… Hu hu, con không muốn mọc đuôi đâu…”

Bác sĩ nghe lời này ngẩn ra, lại cười ha ha, bảo “Xương cụt ai ai cũng có hết.”

Tiếu Lang “Nhưng mà lại lồi ra, là biến dị sao?”

Bác sĩ “…”

Vương Mân “….”

“…Không phải.” bác sĩ đẩy kính lão, vừa dùng viết ngoáy ngoáy viết bệnh tình, vừa hòa ái nhẹ nhàng giải thích “Tối hôm qua ăn những thứ gì?”

“Cải trắng xào trứng, thịt, cơm trắng…” Tiếu Lang thầm nghĩ, tối qua đâu có ăn cái gì ảnh hưởng tới xương đâu ta…

Bác sĩ “Vậy còn buổi sáng?”

Tiếu Lang “Vẫn chưa có ăn.”

Bác sĩ “Bài tiết ra chưa?”

“…” Tiếu Lang “Vẫn chưa.”

Bác sĩ gật gật đầu, đẩy sổ bệnh qua đây, bảo “Trước hết đi uống thuốc để súc ruột, cố gắng đi cho sạch, nửa giờ sau quay lại đây để làm kiểm tra bằng ngón tay.”

Tiếu Lang “…đó là cái gì?”

Bác sĩ nhìn bộ dáng của Tiếu Lang, bất chợt muốn đùa giỡn cậu nhỏ này một chút, hòa ái bảo “Thông qua lỗ hậu môn làm kiểm tra, xác nhận xem đuôi của cháu có mọc lệch hay không.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang thật bi kịch đón nhận lần súc ruột đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Vương Mân một bộ 囧囧 ngồi canh giữ trước cửa WC, trong đầu không cách nào ngăn cản được mình suy nghĩ vẩn vơ.

Qua độ chừng nửa giờ, Tiếu Lang mới thần tình đỏ bừng đi ra. Trở lại phòng khám lúc nãy, bác sĩ đã mang sẵn bao tay cao su vào, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay ngoắc Tiếu Lang “Lúc đại tiện có cảm thấy đau hay không?”

Tiếu Lang gục mặt gật gật đầu “Đau.”

Bác sĩ bảo Tiếu Lang leo lên giường bệnh nằm nghiêng nửa người, cong chân lên.

Tiếu Lang nằm với tư thế quỷ dị, ánh mắt giống như cầu cứu bắn về phía Vương Mân, Vương Mân lực bất tòng tâm, chỉ có thể ngồi ở một bên mà… nhìn.

Tay phải đeo bao tay đã được tiêu độc, bác sĩ cầm một chút thuốc bôi trơn, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa một chút trước cửa “hoa cúc” của Tiếu Lang, nói một câu “thả lỏng”, liền bắt đầu đi vào.

Tiếu Lang chỉ cảm thấy chỗ “nào đó” chợt lạnh lẽo, đầu gối vì mẫn cảm mà run rẩy.

Bác sĩ khẽ cười nói “Có điểm khó chịu, kiên nhẫn một chút.”

Vương Mân nhìn ngón tay của bác sĩ từ phía ngoài dần dần cắm vào, ngón cái đặt ở vị trí xương cụt phía ngoài, hai ngón tay giống như rất nhẹ mà nắm lấy một khối nhô lên kia, Tiếu Lang run rẩy cả người, hừ nhẹ…

“Nơi này?”

“Không phải…”

“Umh…”

“Vào sâu thêm một chút nữa…”

“Nơi này?”

“A… A….. Đau.”

Vương Mân “…”

Tuy rằng mặc áo, nhưng cổ cùng chân Tiếu Lang bắt đầu chậm rãi hồng lên, Vương Mân tựa hồ còn nhìn thấy nơi nào đó của người nào đó hơi hơi ngóc đầu lên…

Kiểm tra bằng ngón tay xong, bác sĩ cởi bao tay ra, giúp Tiếu Lang kéo quần lên, sờ sờ đầu cậu “Ngoan!”

Biểu tình của Tiếu Lang lúc này mếu máo như muốn khóc.

Bác sĩ bảo “Xương cụt vẫn đúng vị, nhưng là xung quanh có chút sưng phù nhiễm trùng, phỏng chừng là do tư thế ngồi sau khi vận động gây ra, lúc bài tiện sẽ gây ra đè áp lên thần kinh đốt xương, chú ý trong thời gian này ăn thức ăn loãng, thanh đạm một chút, thêm nữa mua một ít thuốc giảm nhiệt cùng một lọ dầu hoa hồng, mỗi phài phải bôi dầu.” nói tới đây, bác sĩ đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Vương Mân đang đứng bên cạnh, lại quay sang nhìn Tiếu Lang “Nếu như có điều kiện, có thể nhờ bạn của cháu giúp cháu làm kiểm tra bằng ngón tay, mát-xa một chút, nhớ kỹ là phải dùng bao tay tiêu độc khi làm.”

Vương Mân “…”

Bác sĩ tiếp tục nói “Buổi tối ngủ không cần nằm sấp như vậy, có thể nằm nghiêng cũng được, ban ngày đi học đừng ngồi lâu quá gây sức nặng đè áp lên xương, để ta ghi cho cháu giấy xin phép nghỉ ngơi hai ngày, qua khoảng chừng một tuần là có thể hoàn toàn khỏi hẳn, nếu như tình huống nghiêm trọng, phải lập tức trở lại đây chụp hình tái khám.”

Tiếu Lang “Bác sĩ…”

Bác sĩ “Hử?”

Tiếu Lang “Xương lồi ra sẽ lùi trở về chứ?”

Bác sĩ “Ha ha, hết sưng rồi liền lùi trở về, đừng sợ.”

Vương Mân “…”

Vương Mân giúp Tiếu Lang mua thuốc, toàn bộ từ đầu tới đuôi không hề bắt Tiếu Lang bỏ ra một xu nào, lại còn ôn tồn hỏi “Có đói bụng không?”

Tiếu Lang cúi đầu, hữu khí vô lực lắc đầu “Không muốn ăn.”

Vương Mân gọi xe taxi, Tiếu Lang khom người chui vào xe, không thể ngồi xuống, cũng không thể đứng thẳng người, chỉ có thể khổ sở khom lưng đứng.

Vương Mân lôi kéo Tiếu Lang, để cậu ta ngồi lên chân của mình “Như vậy đỡ hơn chút nào không?”

Thanh âm của Tiếu Lang vẫn là đầy đau thương “Còn đau.”

Vương Mân trong lòng đau xót, không tự chủ được học động tác lúc nãy của bác sĩ, đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang “Xin lỗi nha.”

Tiếu Lang “…”

Vương Mân “Tớ biết một tiệm bán cháo lâu năm, mang cậu đi ăn chịu không?”

Tiếu Lang “Tùy ông.”

Vương Mân nói địa điểm cho tài xế biết, tài xế lái xe mang hai người đến nơi, chờ cả hai xuống xe rồi, mới lẩm bẩm nói một câu “Mấy đứa nhóc mới ba lớn vậy mà… đúng là phóng khoáng quá mức…”

______________________

Lần trước Nấm có comment hỏi “nhị” là gì, mấy bữa nay quên mất giải thích, nên xin chỗ ở đây luôn vậy

Nhị (二 Èr) (theo Baike.baidu.com giải thích)

Một loại ngôn ngữ mạng, thường được dùng để chỉ một người rất ngu ngốc, những kẻ rắc rối hoặc rất đáng vứt đi, không đáng để nói.

Ví dụ như : nhị, nhị hàng, nhị lăng tử, v,v,,,

Từ này dùng đối với người xa lạ không quen mang ý nghĩa xấu. Nhưng nếu đối với một người mình quen thuộc mà bảo họ nhị, lại không hoàn toàn mang nghĩa xấu, chỉ đơn thuần là đùa giỡn, hoặc biểu hiện bản thân bó tay trước hành vi nào đó của họ.

Đặc biệt ám chỉ biểu hiện không thành thục của nam tử, nhưng nếu đổi là nữ tính lại dùng “manh”

Giải thích một chút về tên của Tiếu Lang và tựa đề.

Tiếu Lang (肖泷 Xiào Lóng), người TQ thường gọi tên thân mật của ai đó bằng kiểu như Tiểu A hay A A (nhân đôi 2 chữ tên lên), Tiếu Lang thường được gọi là Tiểu Lang (小泷 cũng đọc là Xiǎo Lóng), âm tên của Tiếu Lang là “long1″ (phiên âm dấu), mà Tiểu Long (小龙 Xiǎo Lóng) cũng có cách phiên âm tương tự, nhưng là “long2″. Chung quy 2 âm Lang và Long này đọc tương tự nhau, cho nên ngoại trừ nghĩa khác chứ cách đọc thì giống. Ở đây tác giả chơi từ đồng âm khác nghĩa với tên Tiếu Lang.

Về tựa đề, thực ra phải đọc là Tiểu Long, Nữ bất nữ, chứ không phải đọc là Tiểu Long Nữ bất nữa, Tiểu Long là nói về Tiểu Lang, còn nữ bất nữ, dịch ra tiếng Anh là boy or girl đấy (nếu ai chú ý cái cover truyện sẽ thấy, tác giả để tựa rất rõ ràng). Về việc “boy or girl”, tớ không bàn tới nhiều, nếu nói ra sẽ là spoil mất, cho nên mọi người từ từ xem sẽ hiểu (*^__^*)
Bình Luận (0)
Comment