Tiểu Ma Y Chín Tuổi

Chương 6

“Ngươi không có việc gì chứ!” Lâm Thiệu lo lắng nhìn Chỉ Yên, mày kiếm không tự chủ được nhăn thành một đoàn, bộ dạng nàng hiện giờ cần nhất là nghỉ ngơi…

“Không việc gì, mang ta đi đi!” Nhìn lo lắng cùng thương tiếc trong mắt hắn, thanh âm Chỉ Yên mềm nhũn, đối với hắn cười an ủi. Bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt nàng tái nhợt đến gần như trong suốt, tâm Lâm Thiệu hung hăng run rẩy.

“Được, ta mang ngươi đi, trước ngủ một lát, đến nơi ta sẽ gọi ngươi!” Lâm Thiệu gật gật đầu, tiếng nói luôn cứng rắn đạm mạc lại lộ ra tia ôn nhu trước nay chưa từng có, không để ý đến tầm mắt của mọi người xung quanh, ôm nàng hướng phía ngoài đi đến.

Hiệu thuốc của Âu Dương phủ ở Bắc viện, một khắc sau, hai người đã tới nơi.

“Này, cái này, cái này, còn có cái này, Quế Chi một cây, Linh Lạc hai khỏa…” (tên vị thuốc) ÂU dương Chỉ Yên ở trong lòng của Lâm Thiệu không ngừng chỉ huy người quản lý lấy thuốc, nói tên thuốc, phân lượng, bào chế… Hơn năm mươi loại dược liệu qua nửa canh giờ cũng chuẩn bị xong.

“Nói với hạ nhân, một nửa bát nước lạnh, một nửa bát nước ấm, dùng lửa nhẹ hầm chế, đến khi dược vật bên trong hoàn toàn hòa tan, thêm nữa chén nước nữa nấu thành một chén là được” Chỉ Yên vẫy vẫy tay, ý bảo Lâm Thiệu có thể thối lui.

Hiệu thuốc rất lớn, viện trước dùng phơi nắng dược liệu, bốc thuốc, khám bệnh, hậu viện dùng để cất giữ. Nàng hiện tại ở hậu viện, bên trong chỉ đơn giản bày một cái giường, là nơi bình thường người trong hiệu thuốc sử dụng để nghỉ ngơi, bất quá do diện tích nhỏ, không khí không lưu thông nên hầu như không có người đi vào.

Từ khi rời khỏi Lãnh gia, đến khi linh hồn xuyên qua, nàng đã thật lâu không có đụng vào dược thảo. Nay khó có cơ hội tốt như vậy, nàng tự nhiên sẽ không rời đi dễ dàng, cho nên nàng tính toán lấy nơi này làm nơi nàng tạm thời dung thân.

“Nha đầu, vận chuyển dương khí để giúp bản thân chữa thương đi!” Phi lão thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhắc nhở nói, nhân sinh vốn như vậy, nhược nhục cường thực (yếu bị ăn, mạnh đi ăn) cường giả vi tôn, nếu muốn không bị khi dễ thì phải trưởng thành có đủ thực lực áp chế người khác.

Chỉ Yên ghé vào giường, tâm thần dần dần trầm xuống, dùng ý niệm không chế, dương khí trong cơ thể tụ lại giống như sợi chỉ màu trắng vận động tuần hoàn lên ba chu kỳ. Năng lượng nóng rực tập trung hướng đến mông của nàng, Chỉ Yên chỉ cảm thấy thực ấm áp, mông truyền đến từng trận ngứa ngáy...

Cách vải dệt, nơi trọng thương lấy tốc độ có thể thấy được khôi phục, mỗi khi khôi phục một phần, dương khí trong cơ thể nàng càng ngày càng tiêu hao đi theo sự vận hành và hình thành của sợi chỉ màu trắng ấy. Nửa canh giờ đi qua, Âu Dương Chỉ Yên cả người mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi nằm trên giường.

“Nhanh như vậy liền không còn?” Âu Dương Chỉ Yên trừng lớn mắt không cam lòng xác nhận lại, tung tích dương khí sao lại không thấy?

“Hài lòng đi, thành tích hiện tại của ngươi có thể xem là nghịch thiên!” Phi lão không khỏi chán nản, nha đầu kia có biết mình đã nhặt được bảo bối gì không a. Nhớ ngày đó hắn tụ khí thành sợi ước chừng mất nửa tháng, nha đầu kia liền chỉ cần ba ngày là đạt tới, thế nhưng còn cảm thấy chưa đủ. (đoạn này không hiểu lắm)

“Sự tình hôm nay không chừng về sau sẽ còn phát sinh, nếu hôm nay không nhờ dương khí duy trì thì chắc ta đã không còn mệnh nằm ở chỗ này” Chỉ Yên xuy cười một tiếng, trong đôi mắt xẹt qua tia sắc bén, nếu không có dương khí hộ thể, chỉ sợ trước khi Âu Dương Bằng đuổi tới nơi thì nàng cũng đã mất mạng.

“Đã như vậy, chúng ta đành phải bắt đầu dùng vòng tay càng khôn!” Thanh âm Phi lão trầm xuống, nghiêm túc quyết định nói.

Vòng tay càn khôn linh khí đầy đủ, âm dương hai loại khí, trước mắt Chỉ Yên mới chỉ hấp thu dương khí. Vốn là không thích hợp để sử dụng vòng tay càn khôn có cả thuộc tính âm dương, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng ở gia tộc này, Phi lão quyết định giúp nàng một phen.

“Nghe rõ, ta dùng linh hồn để bày trận, tụ âm khí, ngươi nhân cơ hội đó hấp thu. Một khi giác ngộ liền có thể chính thức bắt đầu sử dụng vòng tay. Đến lúc đó không cần phải kiêng kị những người ỷ thế hiếp đáp ngươi nữa.” Linh hồn của Phi lão theo vòng tay càng khôn phiêu phiêu ra ngoài, hí mắt nói. Đã nói nàng là ân nhân của hắn, hắn đương nhiên không thể mặc kệ nhìn nàng bị khi dễ.

Chỉ Yên trước mắt sáng ngời, lập tức ngồi xếp bằng trên giường.

Theo ý nhiệm của Phi lão, linh hồn hắn bỗng chốc hóa thành một đạo bóng trắng rồi không thấy đâu nữa, trong phòng không khí như run lên, một cỗ âm khí nồng đậm ùn ùn kéo đến.

Dương khí thiếu hụt lúc trước của Chỉ Yên ẩn ẩn có dấu hiệu xao động, nhưng vẫn bị một cỗ âm khí nồng đậm đồng phục, tùy ý chúng nó theo lỗ chân lông rót vào cơ thể. Thân thể nàng cảm thấy lành lạnh, toàn thân tế bào như mở ra, âm khí trong cơ thể của Chỉ Yên tùy ý chạy loạn, nhảy đông nhảy tây, không theo quy luật.

“Dùng ý niệm khống chế chúng chạy theo kinh mạch, cuối cùng dẫn vào trong đan điền…” Phi lão vừa nói, một bên lại thao túng âm khí hướng về phía Chỉ Yên. Âm phong phơ phất, sợi tóc Chỉ Yên hỗn độn, quần áo cũng lay động…

Tuy là đang ngồi nhưng nàng lại có cảm giác mình đang phiêu đãng trên tầng mây, gió rất to, sức nén chen chúc đè ép khiến da nàng có cảm giác đau đớn, âm khí trong cơ thể lại giống như cuồng phong mạnh mẽ đánh vào kinh mạch yếu ớt của nàng. Bắt buộc chính mình tiếp nhận, lợi dụng năng lượng mạnh mẽ này mở ra trí lực đồng thời từ trong đó tìm được lĩnh ngộ.

Cỗ năng lượng này khác với dương khí, đã lạnh lẽo mà còn mạnh bạo, cho nên chỉ có thể cưỡng chế hấp thu!

Chỉ Yên rùng mình, trong mắt ánh lên sự kiên định, nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần kiên trì thì không có gì không làm được.

Ngẩn đầu thẳng lưng, tập trung tinh thần, nàng thử dùng ý niệm khống chế một ít âm khí. Cỗ âm khí đó gặp khống chế của Chỉ Yên như đinh đóng cột, cố định bất động.

Trong lòng Chỉ Yên vui vẻ, cứ duy trì như thế này nàng có thể đột phá!

Khi đã hoàn toàn hàng phục được cỗ âm khí này, Chỉ Yên lại đem mục tiêu dời đến cỗ âm khí ly tán hỗn độn còn lại. Một lần lại một lần, sức chịu đựng của cơ thể tăng lên, âm khí trong cơ thể lớn mạnh, bên ngoài quang âm lưu chuyển (hào quang của âm khí), trong trẻo nhưng lạnh lùng tôn lên một đạo bóng dáng đầy cao ngạo.

Âu Dương Cẩn híp mắt lại, phức tạp nhìn cửa gỗ đang đóng chặt. Hiệu thuốc ở Bắc viện tuy thanh tĩnh nhưng không có cảm giác vắng vẻ như lúc này.

“Chẳng lẽ có tiểu quỷ đó lại gây sự?” Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Âu Dương Cẩn đột nhiên lạnh lẽo, nếu không phải phụ thân mãi yêu cầu, hắn nhất định sẽ không để ý đến sống chết của nàng.

“Tiếp tục, một chút nữa liền thành công!” Thanh âm Phi lão đè thấp, kích động nhìn một màn trước mắt. Âm khí khổng lồ được Chỉ Yên khống chế hấp thu, lại không chế, lại hấp thu đến khi chậm rãi hóa thành từng sợi từng sợi trắng bạc, xung quanh không có tiếng gió, chỉ có tiếng Chỉ Yên ồ ồ thở dốc.

Trên trán mồ hôi rơi như mưa, Chỉ Yên cưỡng chế vui sướng trong lòng, khống chế âm khí quy về đan điền.

Dương khí vẫn luôn chịu áp chế, giờ phút này rốt cục rục rịch, bắt đầu trong đan điền của nàng thong thả lưu động.

Âm khí trong cơ thể theo kinh mạch chạy một vòng, đứng ở các ngóc ngách vẫn không nhúc nhích. Một phút đi qua, dương khí trong cơ thể lại lớn mạnh lên một ít. Mười phút đi qua, tốc độ vận hành của dương khí nhanh hơn, âm khí bên này lại xảy ra hiện tượng bài xích. Nửa giờ đi qua, dương khí không còn kiêng kỵ gì ở trong đan điền tự do lưu động.

Khóe môi Chỉ Yên khẽ nâng, xem xét đúng thời cơ, ý niệm mạnh mẽ phóng ra, chỉ thấy vốn âm khí bị giam cầm hồi lâu lại giống như ngựa hoang thoát cương, hướng vị trí dương khí mà ập tới. Một âm một dương, hai cỗ năng lượng nhanh chóng dây dưa, ở trong đan điền của Chỉ Yên diễn ra một hồi đại chiến.
Bình Luận (0)
Comment