Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 25


Mạt Hương thành gần đây xảy ra chuyện kỳ quái.

Trong hai tháng liên tiếp đã có sáu người mất tích.

Nhóm cư dân báo án, ban đầu quan phủ cũng nghĩ là trùng hợp, nhưng sau liền cảm thấy không trùng hợp nữa.

Những người mấ tích đều là nam tử ra ngoài đêm khuya, đoàn người rời đi thì không còn thấy tăm hơi của một ai nữa, đến nay một chút tin tức cũng không có, cũng không biết là chết hay sống.
Rất có khả năng là cùng một người hoặc tổ chức gây án, nhưng lại tìm không ra động cơ gây án của đối phương, hơn nữa dưới tình huống không có người làm chứng thì cụ thể họ mất tích ở đâu cũng không rõ ràng lắm, quan phủ đối với vụ án này đã hết đường xoay xở, đều đã dán thông cáo chiêu thỉnh cao thủ phá án lúc trước giúp đỡ rồi.

"Không cho ra ngoài đêm khuya, trong lầu này làm ăn thế nào vậy a?" Trước thông cáo ở đầu đường vây kín người, mọi người đang nghị luận sôi nổi với thông cáo mọi người không được đi một mình bên ngoài lúc đêm khuya.

Một công tử quần áo lụa là phe phẩy quạt giấy cười nói: "Vậy là sau này không được ngủ lại rồi hả?"
Hắn là đại thiếu gia có tiếng đào hoa trong thành, ỷ vào trong nhà có chút tiền tài quyền thế liền thỏa thích mua sắc, không biết đã hại bao nhiêu cô nương tốt vì nợ phong lưu này.

Người bên ngoài nghe ngôn ngữ lỗ mãng của hắn, đều âm thầm khinh bỉ, nghĩ người này vì sao không biến mất luôn đi.

Lúc này Hứa tú tài lên tiếng suy đoán: "Hay là bị bọn buôn người bắt được đem bán tới chỗ nào rồi?"
"Sáu người mất tích đúng đều là nam nhân, nhưng còn hai lão già kia, ai muốn mua chứ" lão bà xách giỏ rau phản bác nói, "Hơn nữa có bọn buôn người càn rỡ như vậy sao, dám ở đây liên tục bắt người còn không để lại chút dấu vết nào, lợi hại như vậy"
Nam nhân bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, hẳn không phải là bọn buôn người làm đâu.

Ai...!chỉ là không nghĩ tới Từ lão đầu ở ngõ nhỏ phố Đông cũng không thấy, mấy ngày này tôn tử hắn ra ngoài tìm xung quanh, để lại bà lão bán rượu, chậc chậc, bộ dáng này...!thực sự là thê thảm"
Hàng xóm láng giêng bên cạnh nghe xong cũng lắc đầu theo.


Thổn thức một trận, có người hô nhỏ, đè thấp tiếng nói: "Nha, các ngươi nói xem, có phải là...!là bị quỷ bắt không? Nếu như thật sự bị quỷ bắt, sợ là đầu và xương đều không tìm lại được..."
"Phi" một phu nhân khác lập tức phỉ nhổ hắn một ngụm, mắng: "Sợ nên nói bậy nói bạ gì đó, ở đâu ra thứ không sạch sẽ đó, trước đây cũng chưa từng gặp, ít nói lung tung dọa người đi!"
"Ôi chao, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ta biết ngươi lo lắng gia đình sát vách ngươi, nhưng đã lâu rồi còn tìm không thấy, cứ như biến mất..."
Bọn họ nói qua nói lại bắt đầu tranh chấp nhau.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo có một thiếu niên gầy yếu mang mũ chậm rãi lui ra, âm thầm lau đôi mắt ẩm ướt, quần áo trên người nhăn nhúm, buồn bã đi về hướng ngõ nhỏ ở phố Đông...!
Trong thâm sơn u cốc, buổi sáng hôm nay cũng yên lặng như ngày xưa.

Bên ngoài gian nhà chim hót vang lên, ánh mắt trời ôn hòa xuyên vào khe cửa sổ.

Phàn Thiện khó có được giấc ngủ ngon rốt cuộc bị cảm giác tức ngực đèn ép đánh thức.

Mở mắt ra, lại thấy một tiểu cô nương bộ dáng sáu, bảy tuổi ghé vào trên người mình ngủ say sưa.

Nàng sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng nhăn lại hàng mi đẹp mắt.

"Câu Nguyệt?" xác định được hơi thở đối phương, nàng mở miệng gọi.

"Hả?" người phía trên giật giật mí mắt, hừ hừ đáp lại một tiếng, xem ra đã tỉnh.

Phàn Thiện kiên nhẫn, khẽ đẩy bả vai đối phương một chút: "Mau đứng lên, ta có chuyện hỏi ngươi"
"Hừ..." tiểu tử kia lại hừ một tiếng, nhưng sau đó lại không có đứng lên, mà còn to gan lớn mật cọ cọ trên ngực nàng, dùng một loại âm thanh mềm mại mang theo buồn ngủ làm nũng với nàng: "Ngủ thêm chút nữa đi, thức dậ sớm như vậy làm gì..."

Phàn Thiện cố nén xung động muốn đem người trong lòng ném văng ra.

Xem ra chính mình thật không nên nhất thời mềm lòng, lo lắng người này lại gặp ác mộng, đáp ứng cùng giường một đêm...!Nàng xoa xoa trán, ngồi dậy, nâng tay đem người vẫn dính trên người mình đẩy ra: "Thanh tỉnh một chút, Câu Nguyệt"
"Ưm..." Câu Nguyệt lúc này mới bằng lòng mở mắt ra, theo thói quen nhấc bàn tay lên liếm liếm, bỗng nhiên phát hiện vị giác không đúng.

Thật trơn...!nàng phút chốc nhìn tay mình, năm ngón tay rõ ràng, trắng nõn trơn mềm, là tay con người nha! Lẽ nào thành công rồi?! Nhưng mà...!sao lại nhỏ như vậy?! "Đây là chuyện gì vậy?!" nàng chớp mắt vui mừng rồi lập tức chuyển sang kinh ngạc, thét một tiếng chói tai, thế nhưng lại là âm thanh tiểu hài tử! Nàng hoảng hốt lo sợ nhảy xuống giường tìm cái gương soi, sắc mặt liền trắng bệch.

Gương mặt này, rõ ràng chính là bộ dáng khi mình còn bé! Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc là làm sai chỗ nào? Rõ ràng hôm qua còn rất thuận lợi, vốn tưởng hôm nay có thể...!
"Không kiên trì tu luyện đến nơi đến chốn, đây là hậu quả của đầu cơ trục lợi" Lúc này Phàn Thiện đã xuống giường thu dọn xiêm y, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, nâng mắt nhìn qua, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén: "Trong mấy ngày này, ngươi có phải lén sử dụng nội lực, thử phá phong ấn không, hả? Như vậy sẽ thương tổn linh tâm, rất dễ xảy ra chuyện.

Còn có mấy ngày nữa thôi, vì sao ngươi không thuận theo tự nhiên kiên nhẫn đợi, nhất thời nóng lòng kết quả biến khéo thành vụng, cũng may đêm qua không có nhiều sai lầm"
"Ta chỉ thử một lần thôi mà..."
"Sao?"
Một ánh mắt đao bay tới, quét đến Câu Nguyệt chột dạ một lúc, cũng không dám nhìn nữ tử trước mặt nữa.

Nhưng cúi đầu xuống, đường nhìn vừa vặn đến thân thể nhỏ bé chưa dậy thì, tâm tức khắc buồn bực vô cùng.

Còn tưởng là sáng nay chính mình sẽ khôi phục thành đại mỹ nhân, cho nên tối hôm qua mới nổi lên tiểu tâm tư, rốt cuộc khuyên được Phàn Thiện bằng lòng ngủ chung giường, chính là muốn nhìn một chút phản ứng kinh ngạc gì gì đó của người này sau khi tỉnh lại, ai ngờ đâu...!Ai, đây, đây là số mệnh a!
Bạch miêu đấm ngực giậm chân trong lòng, lại không chú ý tới cụ thể tâm tư "Muốn biến thành mỹ nhân nằm trên giường Phàn Thiện" có ý gì.

Lúc này nàng bực mình cắn môi, chỉ cảm thấy bộ dạng tiểu hài tử này không được tự nhiên, quả thực so với bị đánh về nguyên hình còn khó chịu hơn.


"Ngươi cũng không cần quá để ý, chỉ là tạm thời mà thôi" Phàn Thiện nhìn thần sắc lụn bại của nàng, cũng không đành lòng trách cứ cái gì, khó có được thoải mái một cái, không ngờ bạch miêu lập tức khôi phục sinh khí, còn đắc ý nói: "Cũng đúng, ta sớm muộn gì cũng sẽ biến trở về, hiện tại coi như thử một lần có kinh nghiệm được rồi"
Nói xong nhấc lên góc quần thuần trắng dạo qua một vòng, phóng một cái phong tình mị nhãn: "Thế nào, bộ dáng hiện tại của ta cũng đẹp mắt đúng không?"
Phàn Thiện nhíu mày.

Khuôn mặt tiểu hài tử, thần sắc yêu mị, thật là quái dị.

"Nếu hiện tại biến thành tiểu hài tử thì nên có bộ dáng của tiểu hài tử.

Đừng dùng thân thể hài tử mà làm ra những động tác như vậy, cũng đừng nói ra những câu như vậy"
"Hừ" Câu Nguyệt nhịn không được liếc người trước mặt.

Đúng là không thú vị, không hiểu tình thú, rõ ràng mấy hôm trước còn dễ nói chuyện như vậy.

"Như vậy được chưa?" nàng thử để hai tay nắm lại trước người, đoan chính đứng thẳng lại, sụp mi thuận mặt, âm thanh mềm mại: "Phàn đại nhân"
Âm thanh mềm mại, ánh mắt đẹp dài, má lúm đồng tiền nhỏ, bộ dáng khả ái gióng như hương vị ngọt ngào của bánh sữa.

Bỗng nhiên trong lúc này, Phàn Thiện không biết vì sao nhịp tim có chút kỳ quái, không giống bình thường.

"Càn rỡ..." đường nhìn bỏ qua một bên, lại cảm nhận được động tĩnh thần ẩn bên kia truyền đến.

Thần sắc nàng thay đổi, đứng lên, đưa tay vẽ một chú quyết, ngoài cửa sổ liền xuất hiện một đạo bạch quang, tách làm những đốm sáng nhỏ nhẹ nhàng tiến đến, rơi xuống trên tay nàng.

Ánh sáng trắng ngưng tụ trong lòng bàn tay, một lát sau biến thành một cái hộp gỗ.

Xem ra là có người phàn trần xin giúp đỡ rồi.


Nàng mở nắp hộp ra, từ bên trong lấy ra một phong thư.

Câu Nguyệt thấy Phàn Thiện thần sắc chăm chú nhìn phong thư này, liền an tĩnh ở một bên không đi quấy rối, đợi khi đối phương buông hộp gỗ xuống mới hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"
"Là người nhà mất tích"
"Người trong nhà mất tích? Có thể là bị bắt đi hoặc là bị người ám toán ở đâu đó..."
"Hài tử này nói là mất tích ly kỳ, trong thành không chỉ có một người xảy ra chuyện, quan phủ lại nửa điểm đầu mối cũng không tìm thấy" Phàn Thiện đọc thư xong, lấy ra cái tẩu thuốc, đây là gia gia mất tích của hài tử lưu lại.

Nàng lấy ra một lá bùa dán lên đó, ngưng thần niệm chú, cảm ứng hồi lâu, mới chậm rãi thu hồi linh tức.

"Xác thực có chuyện, cảm ứng được hơi thở có chút quái dị..." đôi mi thanh tú dần ngưng tụ lại, cất bước: "Chúng ta lên đường thôi"
Nhanh như vậy? Câu Nguyệt giật mình, khi Phàn Thiện sắp đi xa mới lấy lại tinh thần lên tiếng: "Ôi chào, không đúng a, lần này ngươi lại có thể chủ động kêu ta đi theo sao? Lúc trước không phải giải ứng chú rồi để ta ở lại sao?"
Phàn Thiện dừng lại, "Ngươi không muốn đi?"
"A, ngươi liền hào phóng thừa nhận không rời khỏi ta cũng không được sao" bạch miêu hờn dỗi một câu, sau đó cười hì hì theo sát phía sau, trực tiếp nắm lấy cánh tay của nàng, thân thể vô ý thức gần kế nàng một chút, vô cùng thân thiết cọ cọ: "Nè, sau này ngươi ra ngoài, đều phải dẫn ta theo cùng được không? Ta không muốn một mình ở lại giữ nhà"
"Ngươi..." nghe được cách nói ở lại giữ nhà, ngược lại Phàn Thiện sinh ra chút cảm giác kỳ dị, ánh mắt vốn dĩ yên tĩnh như nước cũng dấy lên một chút gợn sóng khó thấy được.

Nhà sao...!
Nàng bỗng nhiên nhớ tới những lời mộng ma nói khi còn ở huyện, cùng với tình cảm nhìn thấy được bên trong ác mộng của Câu Nguyệt.

"Được, ta đáp ứng ngươi"
Ngữ điệu bình thản, không thấy lên xuống.

Nhưng Câu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần của người bên cạnh, trong lòng vui sướng như cỏ dại sinh trưởng tốt.

.......

Bình Luận (0)
Comment