Nước trong róc rách chảy vào hồ nhân tạo hình hồ điệp, cây cầu bằng đá cẩm thạch trắng giữ nhuyễn thúy phù phong (*).
Hai con chim tước đậu trên mái đình, kêu to "chiêm chiếp" quan sát khung cảnh náo nhiệt bên dưới.
Cửa hiên treo lụa đỏ, cửa sổ dán hoa hồng, khắp chốn lộ ra không khí vui mừng, tiếng người cười nói vang lên từ xa đến gần, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
(*) nhuyễn thúy phù phong: là lông vũ của chim bói cá dùng để làm trang sức mà trang sức làm ra thì thường có màu xanh lam.
Câu Nguyệt đứng trong ảo ảnh, giữa cả sảnh đường khách khứa do lá bùa hóa thành.
Nàng giương mắt nhìn thấy biển hoa nở rộ bên ngoài, trước bức tranh nhà thủy tạ thỉnh thoảng có chim én thấp thấp bay qua.
Trên bãi sân trống, yến hội tưng bừng diễn ra, mọi người ăn uống linh đình, khách khứa đi lại không dứt, lúc lúc tiến lên chúc mừng.
Nàng không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Không ngờ ảo ảnh Phàn Thiện tạo ra lại đẹp và sống động đến mức này, nàng suýt nữa tưởng tất cả đều là thật.
Nhưng Phàn Thiện đã đi đâu?
Nàng quay đầu lại, trông thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trước sảnh, đúng là Phàn Thiện rồi.
Nhưng lúc này nàng mặc một thân hỉ phục, áo gấm đỏ thêu viền vàng với hoa văn trang nhã lịch sự, bên hông buộc đai ngọc màu mực thẫm.
Mái tóc đen cũng được vấn lên bằng kim quan nạm ngọc, thân hình thanh mảnh thẳng tắp, khí chất tiêu sái sạch sẽ.
Phàn Thiện mặc nam trang anh khí vô cùng nhưng cũng không giấu đi được vẻ đẹp của nữ nhi gia tú.
Thật đẹp ~~ Câu Nguyệt khen thầm, trong lòng rộn ràng như nai con chạy loạn, nàng gần như không thể rời mắt khỏi Phàn Thiện.
Nếu bình thường người này cũng mặc nam trang ra ngoài ắt hẳn sẽ mê đảo không ít nữ nhân....!Không, nhất định là cả nam lẫn nữ mới đúng!
Ghét ghê, nàng muốn giấu Phàn Thiện đi quá, phải làm sao bây giờ! Biểu cảm trên mặt con mèo nào đó thay đổi liên tục, nửa vui nửa buồn vẫy vẫy tay, mở miệng gọi: "Phàn Thiện, ngươi......" Không ngờ đối phương lập tức lắc đầu với nàng, đưa ngón tay lên môi làm động tác im lặng rồi dùng khẩu hình nói: "Suỵt, tới rồi."
Theo động tác này, chỗ ven kết giới, cây cỏ cạnh các bia đá bắt đầu lộn xộn, cờ dẫn hồn treo trên cao đột nhiên run lên.
Vẻ mặt Câu Nguyệt cứng lại.
Xem ra đến giờ rồi, nữ quỷ kia đã bị những ảo ảnh này dụ tới.
Mà lúc này, hương Định Âm nàng cắm ớ hướng đông nam cũng đốt xong rồi, mọi thứ đều đã hoàn tất.
Câu Nguyệt đứng ở vị trí Phàn Thiện dặn dò, dùng linh lực của bản thân áp trận, không dám tự tiện di chuyển.
Bỗng nhiên âm phong nổi lên.
Trên cao đường, ngọn lửa trung tâm của nến đỏ hơi run.
Chỉ một thoáng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng xung quanh mình đã lạnh hơn nhiều, một luồng sát khí dày đặc tràn vào thính đường.
Kích thích đấy chứ......!Câu Nguyệt lập tức hăng hái, nàng ngừng thở, ánh mắt cẩn thận bay khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc cũng thấy một "người" thừa ra bên cửa trái.
Tóc nữ tử kia rối tung, chỉ lộ ra nửa bên mặt tái nhợt xanh đen.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, nhìn qua cũng khiến người ta phát run.
Trên người mặc một bộ hỉ phục lộng lẫy, trong làn váy lẫn vết máu màu thẫm.
Có lẽ đây là đồ nàng mặc trước khi chết —— giữa đêm đen yên tĩnh, nàng mặc hỉ phục uống thuốc độc tự sát, đủ thấy được oán hận và chấp niệm của nàng nặng đến chừng nào.
Một lát sau, tuy nữ quỷ vẫn chưa có động tác nào nhưng ánh mắt nàng đã dần thay đổi.
Chẳng mấy chốc, nàng bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn những vị khách mỉm cười vui vẻ.
Biểu cảm vốn đờ đẫn càng dại ra, dường như đang nghi ngờ.
Sao mình lại đây.....!đây là đâu? Nàng mờ mịt không hiểu gì cả.
Ngước mắt lên, nữ quỷ trông thấy một người cũng đang mặc hỉ phục đứng trước mặt nàng, mỉm cười dịu dàng nhìn qua.
"Lại đây." Người nọ khẽ gọi.
Nàng phát hiện bản thân không có cách nào chối từ, hốt hoảng đi tới, đến trước mặt đối phương.
Câu Nguyệt đứng xem bên cạnh muốn xù lông lắm rồi.
Chẳng trách Phàn Thiện lại mặc đồ tân lang, nàng....!Hóa ra nàng mặc cho nữ quỷ này xem, nàng muốn giả thành tướng công của nữ quỷ để thực hiện tâm nguyện của ả!! Buồn cười.
Phàn Thiện bên này cũng lơ đãng thấy biểu cảm phẫn nộ của con mèo nào đó rồi, khóe mắt không nhịn được mà hơi co giật.
Sao nàng lại cảm thấy tội lỗi vậy nhỉ....!Nhưng bây giờ không phân tâm được, vì thế Phàn Thiện vẫn dịu dàng thì thầm: "Bình nhi." Nói xong, tay cũng lặng lẽ búng một cái.
Mái tóc rối bù của nữ quỷ lập tức trở nên đen nhánh mềm mại, sau đó nhanh chóng được búi lên, đeo kim thoa trang sức.
Chưa kịp hồi thần, một cái khăn voan đỏ bỗng trùm lên đầu nàng, đồng thời, tay nàng cũng được người nhẹ nhàng nắm lấy.
Sự hoảng loạn vừa mới xuất hiện cứ như vậy dịu xuống một cách kỳ lạ.
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến làm hốc mắt nàng nóng lên.
Vào lúc này, nữ quỷ bỗng nhớ lại rất nhiều cảnh tượng đã bị lãng quên, các hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu nàng.
Cơn choáng váng đột ngột qua đi, cảm giác quen thuộc tràn ngập bầu trời.
Dường như thời gian đã quay ngược, trở lại những năm tháng hoa sáng liễu xanh, đào rơi trên vai, nam tử tuấn lãng đứng trước mặt nàng dịu dàng nói lời ngọt ngào.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta......!Bình nhi."
"Nhạc Chi......" Nữ quỷ đau buồn lẩm bẩm cái tên này, giọng nói khàn khàn.
Đỗ Nhạc Chi, đúng là nam nhân nàng vẫn luôn thích thầm, là người nàng muốn lần thứ năm mặc hỉ phục gả cho.
Có lẽ cái chết của Đỗ Nhạc Chi chính là điều tuyệt vọng thật sự của Liễu Thanh Bình.
Ngày thành thân hôm đó, khi bái đường, Đỗ Nhạc Chi không cẩn thận té ngã một cái, vừa khéo đập trúng một tảng đá, mất mạng....!cách chết nghe có vẻ buồn cười này lại cũng là số phận của Đỗ Nhạc Chi.
Nguyên nhân kiếp trước, kết quả kiếp sau, dương thọ đúng hạn mà tận, không sao nói hết vận mệnh trêu người.
Chỉ khổ thê tử chưa lập gia đình.
Lòng Phàn Thiện có chút xúc động lại không phát hiện Câu Nguyệt bên kia gắt gao nhìn chằm chằm nàng nắm tay nữ quỷ, hàm răng cắn môi dưới đến trắng bệch.
"Chàng....!Chàng nguyện ý cưới ta thật sao?" Nữ quỷ bỗng nhiên ngửa đầu hỏi.
Tuy che mặt không nhìn rõ dáng vẻ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự vội vàng bi thương của nàng, "Ta đã gả bốn lần, nhưng đều....!ta là thiên sát cô tinh, mệnh khắc phu, ở bên ta sẽ không có kết cục tốt, không ai nguyện ý......"
"Ta nguyện ý." Phàn Thiện nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng gọi một tiếng: "Nương tử."
Nữ quỷ sững sờ.
Lúc này, tiếng pháo trúc vang lên, nhạc trống hợp tấu, hỉ bà vung khăn tay, gân cổ hô lớn: "Tân lang tân nương bái đường nào ——"
Câu Nguyệt siết chặt tay, móng tay sắp cắm và da thịt.
Chính tai nghe thấy Phàn Thiện nói với người khác hai chữ kia, lòng nàng đau như bị dao cắt qua.
Dù nàng biết rõ đây chỉ là diễn kịch nhưng vẫn ăn dấm, chua xót khó chịu đến phát điên.
Nhưng dẫu vậy, Câu Nguyệt không hề di chuyển nửa bước, cũng không gây ra tiếng động, chỉ trơ mắt nhìn hai người kia cùng quỳ xuống.
( Câu Nguyệt: Đôi cẩu nữ nữ này!!)
Một dập đầu, rồi lại một dập đầu......!Kết thúc buổi lễ......!
Lần bái cuối cùng, nước mắt lăn dài từ cằm nữ quỷ rơi xuống sàn nhà.
Dưới khăn voan đỏ thẫm, khóe miệng ẩm ướt cong lên, tựa như giờ đây những oán hận năm đó đã hoàn toàn biến mất, nàng cũng nhận được sự giải thoát.
Phàn Thiện im lặng đứng lên, nàng biết đã kết thúc.
Nàng nhìn cơ thể nữ quỷ mờ dần, nhạt đi, cuối cùng tản ra thành các đốm sáng nhỏ bé, chậm rãi tiêu biến trong không khí.
Một lúc lâu sau, Phàn Thiện giơ cao tay, vung lên.
"Ong" một tiếng, ảo ảnh xung quanh tan vỡ, kết giới được phá.
Nàng trở về dáng vẻ ban đầu, giấy bùa hình người còn sót lại trong đám cỏ xanh dần cháy thành một ngọn lửa màu lam, chẳng mấy chốc ngay cả tro tàn cũng không còn.
Oán khí tan hết, ác quỷ sinh ra từ chấp niệm cũng không còn tồn tại, nhưng nơi đây vẫn dư lại hậu hoạn.
Phàn Thiện nắn ngón tay, tập trung suy nghĩ, tìm được một chỗ thích hợp, giơ tay đánh mấy đốm sáng rớt xuống đất.
Sau đó, một bụi trúc chui từ lòng đất ra, từ từ cao lên, cành lá xum xuê, mọc thành một rừng trúc nhỏ.
Chúng thay đổi bố cục hình dạng nơi này, làm tan đi khói mù, tăng thêm sức sống.
Xong xuôi, Phàn Thiện mới thu hồi pháp lực đi tìm Câu Nguyệt.
Từ nãy đến giờ người nọ vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, khiến nàng rất ngạc nhiên.
"Câu Nguyệt?" Phàn Thiện quay lại nhìn xung quanh, tìm thấy bóng dáng nhỏ bé đang đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm chỗ cũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng Câu Nguyệt chạy loạn đi đâu cơ, không sao là tốt rồ.
Nàng bước đến, "Câu Nguyệt, có thể, bây giờ chúng ta có thể trở về......"
Lời đang nói đột nhiên im bặt, đáy mắt nàng hiện lên kinh nghi.
Hơi thở không đúng......!lệ khí trên người Câu Nguyệt hơi nặng, chẳng lẽ bị ảnh hưởng từ nơi này sao.
Lòng nàng căng thẳng, bước nhanh đến định kéo người lên xem, nhưng chưa kịp chạm tay vào đã bị hất ra.
"Ngươi?" Tay bị đánh đau, đối phương trừng mắt nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đây là....!tức giận? Phàn Thiện có chút ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo: "Câu Nguyệt, đợi đã!"
......!
Gió nhẹ dễ chịu, ánh mặt trời lọt qua các cánh cây, phủ lên mặt đất những đốm sáng li ti.
Vũ An bước ra từ lâu nhỏ, ngồi trên băng ghế đá uống máu hươu Phàn Thiện để lại, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua căn phòng đóng chặt cửa sổ nơi xa xa.
Không biết Bạch có ở trong đó không.....!thật muốn thấy nàng.
Có mỗi mình chán quá.....!
Nàng rầu rĩ đặt túi sang bên cạnh, ghé mặt vào bàn thở dài, "Bao giờ Phàn và Nguyệt mới về đây...." Đang lẩm bẩm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đây chẳng phải tiếng của hai người Phàn Nguyệt sao!
Vũ An lập tức tỉnh táo lại, xách váy chạy ra.
Thấy cảnh tượng trước mắt, nàng lắp bắp kinh hãi.
Hai ngươi luôn có quan hệ rất tốt.....hiện tại đang cãi nhau sao?!
"Câu Nguyệt, làm vậy là cách tốt nhất để hóa giải hận thù của Liễu Thanh Bình." Chỉ thấy dưới tàng cây, Phàn Thiện khoanh tay đứng đó, giọng nói nhẹ nhàng mang mấy phần không vui.
"Ồ, Liễu Thanh Bình, nhớ rõ tên nhỉ.
Ngươi phải gọi người ta là "Bình nhi" mới đúng chứ!" Câu Nguyệt cười lạnh, lời lẽ mang gai: "Hơn nữa ngươi cần gì nhập vai đến vậy, chân thành thâm tình gọi ả là nương tử!"
Nghe xong, Phàn Thiện nhíu mi không cãi lại, chỉ mím môi im lặng.
Câu Nguyệt thấy vậy càng buồn bực hơn: "Sao không nói gì, cả phản bác cũng không, hay ngươi cảm thấy ta chỉ đang gây sự vô cớ? Ta không quan tâm, nếu ngươi có thể gọi người khác là nương tử, vậy ta cũng muốn ngươi gọi ta như thế!"
"Câu Nguyệt! Ngươi......"
"Sao nào, không gọi được? Gọi người khác thì được, nhưng ta lại không được?" Câu Nguyệt gần như không khống chế được cảm xúc của mình nữa, bước tới gần, nhìn thẳng vào mắt Phàn Thiện, vẻ mặt đau buồn dần dần sinh ra oán hận.
Phàn Thiện thấy rõ nỗi buồn bã oán trách của Câu Nguyệt, cảm giác phức tạp lại lần nữa ập vào tim khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Vì thế, ánh mắt nàng bắt đầu hơi trốn tránh: "Chỉ là một tiếng xưng hô thôi mà, sao ngươi để ý như vậy?"
"Vì sao để ý....!A, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra à!" Câu Nguyệt tức giận vô cùng, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Nàng kéo cổ áo Phàn Thiện xuống, ngẩng cằm hung hăng hôn Phàn Thiện.
Môi răng ép vào nhau như muốn cọ rách da thịt, cắn ra máu.
"A......" Phàn Thiện cau mày vì đau đớn, động tác đẩy ra theo bản năng cũng dừng lại, mặc cho khóe miệng bị bé mèo xù lông cắn đến chảy máu.
Hơi thở hòa quyện, lông mi rung rung của người kia chạm qua mi mắt nàng, cùng với đó là sự dứt khoát cùng tủi thân chiếu vào đáy lòng, khuấy động sóng lớn, khó mà yên tĩnh lại.
Vũ An đứng bên cạnh suýt nữa kêu lớn.
Trời ạ, hình như nàng thấy chuyện không nên thấy rồi........Nàng ngơ ngác lấy túi ra hút máu hươu, cố gắng bình tâm lại.
Bây giờ mình giả vờ chưa thấy cái gì có kịp không.....!Trường hợp này mà mình còn đứng cạnh xem người ta thân mật thì đúng là hơi vô duyên, nhưng......!Nhưng nàng rất muốn biết chuyện tiếp theo ~
Vũ An còn đang rối rắm có nên lịch sự che mắt lại không thì Câu Nguyệt đã hôn xong rồi.
Nàng như phát tiết dùng sức đẩy Phàn Thiện ra, đỏ mặt oán hận nói: "Giờ ngươi hiểu chưa?"
—— nàng không thể kìm nén tình cảm của mình nữa, cũng không thể lừa dối chính mình.
Dù cho nói ra có thể sẽ phá đi tia hy vọng cuối cùng thì nàng cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
Phàn Thiện à, ngươi hiểu chưa, ngươi sẽ làm ta thất vọng sao?
Dường như cả thế giới đều lặng im, Vũ An cực kỳ hồi hộp nắm lấy túi da hươu.
Câu Nguyệt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, chờ đợi đáp án.
Phàn Thiện giật mình nhìn khóe miệng dính máu của Câu Nguyệt, tay giấu trong tay áo hơi siết chặt, cơn đau từ tay truyền vào tim.
"Thật xin lỗi." Một lúc lâu sau, nàng dời mắt, nhỏ giọng nói.
"Thật xin lỗi?" Tròng mắt Câu Nguyệt đột ngột co rụt lại, khàn giọng lặp lại ba chữ này, hốc mắt ươn ướt.
Quả nhiên......!Quả nhiên là vậy!!
Phàn Thiện nỗ lực ổn định tâm trạng, cố gắng giữ giọng như thường:"Người tu tiên phải vô dục vô cầu, lục căn thanh tịnh.
Tình yêu cũng thế.
Dù ta muốn khám phá tìm hiểu, nhưng cũng sẽ không giữ nó trong lòng."
"Ngươi lừa ta! Đây chỉ là cái cớ!" Cuối cùng Câu Nguyệt không kìm nổi nước mắt nữa, nước mắt rơi xuống như đê vỡ.
Ấm ức cùng lo sợ dưới đáy lòng cuối cùng đều biến thành oán hận, "Phàn Thiện, trong mắt ngươi, đến tột cùng ta là cái gì, hả? Ta đối với ngươi mà nói cũng là tiên ma đối lập sao?!"
"Ta đúng là ma.
Nếu ngay từ đầu ngươi không mang ta về đây, thì có khả năng ta sẽ trở thành mục tiêu ngươi xuống núi tru sát lần nọ.
Nhưng ngươi lại cố tình giữ ta lại.
Ở chung lâu như vậy chẳng lẽ ngươi không có chút động tâm nào sao? Hay ngươi còn gì đắn đo?"
Giọng Câu Nguyệt nghẹn ngào: "Phàn Thiện, chuyện tới nước này, rốt cuộc vì sao ngươi không chịu tiếp nhận ta? Vì ta không tốt sao? Hay là.....!vì ta là công chúa Ma giới?!"
"Bất kể vì nguyên nhân gì." Phàn Thiện nhẫn tâm ngắt lời nàng, hơi xoay người, đáy mắt ẩn chứa sóng ngầm không cho đối phương nhìn thấy, "Bất kể vì nguyên nhân gì, ta và ngươi không thể ở bên nhau." Ít nhất......!Hiện tại vẫn không thể.
"Ngươi!" Câu Nguyệt cứng họng.
Bất kể vì nguyên nhân gì sao.....!
Nàng lảo đảo lùi lại, trái tim chết lặng, "Tốt, tốt lắm...." Nàng lau khô nước mắt trên mặt, liếc Phàn Thiện một cái cuối cùng rồi tức giận đi mất.
"Phàn Thiện, ta hận ngươi!"
Những lời này quanh quẩn trong rừng, dáng người chật vật của Câu Nguyệt rất nhanh biến mất hoàn toàn trong tán cây.
Phàn Thiện nhắm mắt lại, không đuổi theo.
Ngón tay trắng bệch dưới tay áo như mất đi sức lực, từ từ buông lỏng..