"Chủ nhân" Bạch Chúc đi về phía thân ảnh đứng bên cạnh ao.
Phàn Thiện nhìn thần sắc của người đi tới liền hiểu đối phương có nghi ngờ, nàng nhẹ giọng giải thích: "Lần này chúng ta gặp đọa thần"
"Đọa thần?" Ánh mắt Bạch Chúc chợt lóe lên kinh ngạc.
Cho dù đã rời khỏi thân đao nhưng bên phía Phàn Thiện xảy ra chuyện gì thì ít nhiều nàng cũng cảm giác được một chút.
Mà lần này nàng rõ ràng cảm giác được linh lực kia chấn động lớn hơn rất nhiều so với mọi lần, có thể khiến Phàn Thiện vội vàng ngự phong trở về và phong ấn nó vào ao để tinh lọc thì đối phương cũng không phải yêu quái đơn giản bình thường nữa.
Dù vậy nàng cũng không nghĩ rằng, hóa ra đó là đọa thần.
Thần linh đánh mất bản tâm, rơi vào hắc ám sao...!Đã rất lâu rồi không có tiếp xúc với những thứ này.
Đưa mắt nhìn sang Câu Nguyệt, người lại được Phàn Thiện ôm trở về và đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vùng xung quanh mày Bạch Chúc không nhịn được nhíu lại.
Con mèo này nhất định là đã bị ma hóa ảnh hưởng, lại gây thêm phiền toái cho chủ nhân rồi.
Đúng là có một cổ hơi thở đáng ghét của yêu quái.
Lúc này, người đang hưởng thụ cái ôm ấm áp làm như cảm được ánh mắt của nàng mà mở mắt ra.
Ngay sau đó, khóe miệng nhẹ cong lên, con ngươi đỏ tươi quỷ dị tự nhiên xoay qua, lạnh lùng liếc nhìn gương mặt yêu nghiệt phối hợp với dáng vẻ như bị ma hóa, dường như có mấy phần khiêu khích tà ý.
Nữ tử tóc bạc híp mắt lại.
"Câu Nguyệt bị đọa thần ảnh hưởng, may là có Già La hoàn ngăn chặn ma tính nên mới không tổn thương đến kinh mạch" Phàn Thiện vẫn luôn quan sát biến hóa của linh hồn trong ao nên không chú ý đến "giao chiến" ngầm giữa cả hai, nàng nắm thật chặt tay Câu Nguyệt, quay đầu nói với Bạch Chúc: "Chờ lát nữa ngươi ở đây trông giữ cho đến khi tinh lọc xong.
Ta về phòng giúp nàng điều nội tức trước"
Đúng là bất công...!
Nữ tử tóc bạc nghe xong mím môi không nói lời nào, vung tay lên đem một luồng niệm lực truyền vào ao.
Đường nhìn của nàng xuyên qua tầng tầng lá sen và làn sen, khóa chặt vào thân ảnh nho nhỏ đang cuộn mình lại, dần dần thần sắc trên mặt nàng nổi lên biến hóa.
Im lặng một chút rồi chậm chạp đáp: "Vâng, nơi này cứ giao cho ta"
Nói xong lại liếc mắt nhìn sang con mèo giả vờ mềm yếu nằm trong lòng Phàn Thiện, hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: "Các ngươi mau về phòng đi".
Nàng cứ nhắm mắt làm ngơ thôi.
Phàn Thiện gật đầu, sợ đợi lâu nữa thân thể Câu Nguyệt sẽ không điều tiết được nên không nán thêm nữa, dặn dò hai câu rồi ôm người nọ lắc mình biến mất trong không khí.
Lúc này Vũ An mới từ trong sân thở hồng hộc chạy đến bên ao, thấy xung quanh dưới đất đều là trận pháp thì kinh ngạc: "Oa đây là cái gì vậy? Là pháp thuật của Phàn làm sao?"
Sau đó nghĩ tới cái gì, vội la lên: "A, đúng rồi, ta vừa mới nhìn thấy Phàn trở về, nàng ấy ôm Nguyệt bay vào phòng như một cơn gió, ta còn chưa kịp gọi lại.
Nguyệt sao vậy, bị thương hả? Hình như Phàn rất lo lắng, nhưng mà Phàn đặt kết giới ta không thể vào xem được, Phàn muốn chữa thương cho Nguyệt sao?"
Bạch Chúc cảm thấy đau đầu, nhắm mắt đỡ trán: "Câm miệng"
Lời Vũ An muốn nói vừa đến miệng liền bị mắng như thế nên nuốt về trong bụng.
Vị nữ tử tóc bạc kia đi lướt qua nàng, ung dung phấy tay áo một cái rồi đi ra giữa trận pháp, lúc này mới liếc mắt nhìn Vũ An, tiếp tục mắng: "Thật phiền"
"..." Vũ An phồng má lên, lời muốn nói đầy mình nhưng không thể nói ra, còn bị ghét bỏ, thật sự là quá uất ức.
Lúc này trong căn phòng được kết giới bao phủ, Phàn Thiện cẩn thận đỡ người trong lòng nằm xuống nhuyễn tháp, còn nàng thì ngồi bên cạnh, đưa tay vén sợi tóc bên sườn mặt đối phương, sau đó khẽ vuốt đi lên, thấp giọng gọi: "Câu Nguyệt, thế nào, bây giờ còn rất khó chịu sao?"
Ngoài dự đoán, Phàn Thiện không nhận được một lời đáp lại nào.
Người trước mặt nhắm chặt đôi mắt, giống như rơi vào mê man.
"Câu Nguyệt?" Phàn Thiện tức khắc khẩn trương.
Trên đường trở về còn rất tốt, lúc này không nên hôn mê mới đúng...!Chẳng lẽ xảy ra sai lầm chỗ nào sao? Phàn Thiện lập tức bắt lấy cổ tay đối phương, vừa muốn phóng xuất linh tức dò xét mạch đập thì bất ngờ bị nắm ngược lại không kịp phòng bị.
Phàn Thiện ngạc nhiên giương mắt liền thấy người nọ mở mắt ra.
Đôi mắt đỏ trong như chứa đầy sao, lấp lánh rực tỡ, mang theo vài phần giảo hoạt khác thường ngày, Phàn Thiện nhìn thấy không khỏi sợ run.
Câu Nguyệt thế này cứ như vừa nhập ma vừa như không phải...!Cũng không biết tại sao, khiến tim của nàng đập thình thịch nhanh hơn một chút.
"Ngươi cố ý?" Khôi phục thần sắc, Phàn Thiện oán trách hỏi.
"Lo lắng cho ta à?" Câu Nguyệt lại nghiêng đầu, vui cười hỏi ngược lại.
Nhìn nữ tử trước mặt mím môi thẳng người lên, nghiêm mặt như bắt đầu muốn thuyết giáo, nàng lại nhanh chóng thu hồi dáng vẻ vui đùa, hóa thành cây liễu không xương dựa sát tới, hai tay quấn lấy cổ đối phương, yếu ớt nói: "Nhưng ngươi cũng biết, ta cũng sẽ lo lắng cho ngươi mà, không muốn thấy ngươi chịu bất kì tổn thương nào"
Lời này tựa như đang làm nũng, nhưng nghe vào tai lại vừa u oán vừa ủy khuất, quả thật khiến tâm Phàn Thiện đau một chút.
Nàng biết Câu Nguyệt muốn nói vừa rồi bản thân nàng thiếu chút nữa đã bị đọa thần làm tổn thương.
Vốn dĩ nàng không quá lưu ý, nhưng hiện tại thử nghĩ một chút, nếu quay lại tình hình lúc đó của hai người thì sợ rằng nàng cũng khó chống đỡ được.
Vì vậy Phàn Thiện đưa tay ôm eo người trước mặt, trong lời nói mang theo áy náy mà nàng vẫn chưa nhận ra: "Sau này sẽ không vậy nữa"
Ánh mắt Câu Nguyệt trầm xuống, nàng rũ mi không nói, hai tay đặt trên vai Phàn Thiện khi có khi không cuộn lấy lọn tóc dài nhu thuận bên gáy, đáy mắt từ từ sinh ra cảm xúc khác thường.
"Phàn Thiện..." Trầm mặt một lát, ngón tay mảnh khảnh kia mới từ trong mái tóc dời ra.
Câu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vễ gương mặt lạnh lùng trước mặt, cúi đầu gọi một tiếng, trong quyến luyến lại hàm chứa sự oán giận, tựa như thở dài: "Đến bây giờ ngươi vẫn không khiến ta bớt lo được"
"Hả?" Trong lúc nhất thời Phàn Thiện không hiểu rõ câu cảm khái đột ngột này, khi nàng muốn nói thêm thì đối phương đã tiến tới che lại môi của nàng, lập tức khiến nó càng thêm sâu sắc, liếm láp gặm cắn, cứ như muốn cướp hết hô hấp của nàng.
Trong nụ hôn không dịu dàng lắm này mang theo chút tức giận nghiêm phạt, nhưng cứ việc đau một chút cũng làm nàng không sinh ra được nửa điểm chống cự.
Sau khi từ trong câu "không bớt lo" vừa rồi chậm rãi hồi thần lại, Phàn Thiện đã hiểu được cảm nhận của người ấy rồi.
Hai người các nàng đã trải qua rất nhiều khúc chiết không hề dễ dàng mới đến được với nhau, con đường tương lai càng có nhiều gian nan trở ngại.
Ma Tôn tàn nhẫn tuyệt tình nàng cũng đã nghe nói qua, tương lai nếu Câu Nguyệt muốn đoạn tuyệt với ông ta thì tất nhiên ông ta sẽ không sẽ dễ dàng bỏ qua, cho dù là cốt nhục của mình, vì thể diện của quân chủ mà rất có thể sẽ phá hủy.
Áp lực mà Câu Nguyệt gánh vác trong lòng còn muốn nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng trước kia của nàng.
Mà có một số việc, cho dù Câu Nguyệt chưa từng nhắc tới với nàng cũng không có nghĩa là nàng không biết.
Nàng ấy đã vì tương lai của cả hai mà cố gắng bố trí kế hoạch, hao hết tâm lực, nhưng dáng vẻ bên ngoài luôn rất thoải mái, chỉ là những nơi Phàn Thiện nàng không thấy được thì mới một mình tự xử những yếu đuối hoang mang.
Nhất định là rất mệt mỏi.
Nếu như lúc nàng nàng lại xảy ra chuyện gì thì Câu Nguyệt phải làm sao? Nói đến cùng vẫn là sơ sót của nàng, không cho người yêu đủ cảm giác an toàn.
Cảm giác đau lòng bỗng nhiên kéo đến, thế nào cũng không nhịn được nữa.
Phàn Thiện ôm thắt lưng Câu Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên, để đối phương ngồi lên đùi của mình để thoải mái hơn một chút, sau đó phối hợp với tiết tấu của đối phương, dùng sự cưng chiều dịu dàng đáp lại, vuốt lông cho meo meo của nàng.
Cũng nên bồi thường chút nhỉ, huống chi...!thỉnh thoảng nàng cũng muốn thân cận như vậy.
Dần dần động tác trên môi chậm lại, lực đạo cũng càng lúc mềm đi, nụ hôn nghiêm phạt ban đầu không ngờ dần trở nên thâm tình lưu luyến.
Phàn Thiện chủ động không chỉ thành công xóa bỏ oán giận còn sót lại mà còn lấy lòng đối phương.
Người trong lòng thỏa mãn cực kì nên hết sức dịu dàng rướn đầu tới, thần sắc cũng dần mê loạn, khoang miệng thơm nhịn không được nhẹ nhàng mở ra, dẫn nàng đi vào thăm dò.
Từ chối thì bất kính, đầu lưỡi mới vừa thò vào liền nghe thấy người trong lòng thở dài thỏa mãn, vô cùng mê hoặc.
Đợi cho cánh môi xa nhau, trong mắt Câu Nguyệt đã đọng lại một mảng hơi nước dày.
Hồ nước hồng bảo thạch càng trầm tĩnh, hàm chứa mị hoặc câu lòng người cùng tràn đầy ám chỉ nóng rực.
Bị đôi con ngươi như vậy nhìn chằm chú, Phàn Thiện chỉ cảm thấy đáy lòng như có một móng vuốt nhỏ đang nhẹ nhàng gãi lấy, ngưa ngứa khó nói nên lời.
Trong lúc Phàn Thiện nhất thời thất thần thì một lần nữa bị đầu độc, hôn lên hai cánh môi ánh đào mềm mại này.
Câu Nguyệt lập tức ngửa cằm đáp lại, khóe miệng lại không tiếng động vung lên nụ cười như đạt được ý nguyện.
Mà lần này, nàng rất nhanh hóa bị động thành chủ động.
Hai làn da nhẹ nhàng chạm nhau làm nhiệt ý tăng cao, trong hơi thở hòa vào cùng nhau như tỏa ra mị hương, từng chút từng chút phá hủy lí trí của con người.
"Ưm, Câu Nguyệt..." Phàn Thiện cảm thấy có chút khô nóng khó nhịn.
"Gọi ta là gì?" Câu Nguyệt gắt gao quấn lên, đáy mắt rực cháy như lửa.
"Câu Nguyệt..."
Người trong lòng bất mãn cắn môi của nàng: "Gọi ta A Nguyệt"
Giữa môi rơi xuống thanh âm trầm thấp, mang theo khàn khàn gợi cảm, tựa như đang dụ dỗ, lại càng như mệnh lệnh.
Phàn Thiện hoàn toàn không chống lại được nữa, giữa sương mù nàng thuận theo, lẩm bẩm: "A Nguyệt..."
Vừa dứt lời, nụ hôn tiếp tục dây dưa rồi đột nhiên càng thêm nóng bỏng, người trong lòng bắt đầu tinh tế thở dốc, giữa cổ họng cũng bắt đầu tràn ra tiếng rên trầm trầm.
Lát sau, đối phương mới buông môi nàng ra, chuyển đến nơi khác, tỉ mỉ hôn sang hai tai.
Một tay Câu Nguyệt nhẹ nhàng bắt lấy thùy tai của Phàn Thiện, một tay phủ trên lưng cũng không an phận mà dời xuống dưới, cùng cùng lại chuyển đến phía trước, rất cẩn thận đẩy vạt áo ra.
Lúc da thịt truyền đến chút hơi lạnh thì Phàn Thiện mới thanh tỉnh một chút, nàng đè lại bàn tay tác quái bên hông, thở hổn hển: "Không được, ngươi...!ưm" Lời nói còn chưa dứt lại bị meo mỹ nhân gian xảo hôn lấy.
Phàn Thiện vội vàng xoay mặt đi, đè lại vai đối phương lùi lại xa một khoảng: "Ngươi trước đừng lộn xộn, ta còn muốn điều nội tức cho ngươi"
"Không cần" Câu Nguyệt bị ngắt ngang mà nhíu mày, nhất quyết không tha tiến tới hôn lên cổ Phàn Thiện: "Hiện tại ta đã không sao rồi"
Ngược lại Phàn Thiện hít một hơi khí lạnh: "Khoan đã!"
"Ngươi chờ cái gì?" Người trong lòng dừng động tác lại, giương mắt nhìn nàng, nét ửng đỏ trên mặt chưa rút đi nhưng lại sinh thêm vài phần lãnh ý: "Ngươi muốn đợi bao lâu nữa, hả?"
Phàn Thiện sửng sốt, đối phương thấy thế dùng sức đẩy ngã nàng xuống nhuyễn tháp.
Chỉ thấy búi tóc trên đầu đã được người nọ đưa tay cởi ra, sau đó cúi người ép xuống, hai tay chống hai bên đầu của nàng, từ trên nhìn xuống.
Mái tóc dài xõa xuống như màn lụa màu đen che đi ánh sáng, hương thơm nữ tử cùng theo đó mà phả vào mặt.
Rõ ràng là thân thể yểu điệu nổi bật, lại giống như tường đồng vách sắt bao phủ lấy nàng, không chừa lại khe hở chạy trốn nào.
Ánh mắt tinh tế của Câu Nguyệt đảo qua gương mặt mang chút ngạc nhiên của Phàn Thiện, giống như nữ vương xưng quân thiên hạ dò xét lãnh thổ của mình, nàng gằn từng chữ: "Phàn Thiện, ta không đợi nữa"
Là ngữ khí mạnh mẽ trước giờ chưa từng có.
Phàn Thiện thất thần thì thào: "Câu Nguyệt..."
"Vì sao không muốn, ngươi ghét bỏ hình dạng hiện tại của ta sao?" Câu Nguyệt vung ta ném một kiện áo khoác ném ra ngoài, chậm rãi cúi người xuống, phả hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lên mặt Phàn Thiện: "Nếu một ngày ta ma hóa, ngươi liền không thích nữa, có phải không?"
"Ta chưa từng nghĩ như vậy"
"Vậy sau này có nghĩ tới không? Lỡ như sau này ngươi phát hiện ta thật sự không tốt như trong tưởng tượng của ngươi, vậy thì làm sao bây giờ?" Âm thanh Câu Nguyệt chìm xuống, "Ngươi cũng biết dáng vẻ lúc trước của ta là gì mà? Nếu nguyên bản của ta là nữ nhân hư hỏng, ác độc, khát máu thì ngươi có ghét không?"
"...!Khát mát, ác độc?" Phàn Thiện nhìn vào hồ nước sâu thẳm phức tạp của Câu Nguyệt, một lát sau hồi thần lại, khóe miệng bỗng nhiên vung lên nụ cười.
Nữ nhân phủ phía trên trừng mắt phượng: "Ngươi còn cười?"
"Tính tình của ngươi thế nào, ta còn không biết sao" Phàn Thiện nâng tay chỉ chỉ cái trán của nàng: "Còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau không? Khi đó ta không hề xem ngươi là người tốt"
Câu Nguyệt lập tức nghĩ tới tình cảnh lúc các nàng mới gặp nhau.
Nàng gian xảo gian ác, Phàn Thiện thì lãnh đạm xa cách.
Phàn Thiện tiếp tục nói: "Hơn nữa trong lòng ta, ngươi là dáng vẻ gì cũng không phải vì ta chỉ nhìn vẻ ngoài, mà là trải qua tiếp xúc lâu ngày, trong lòng sẽ biết rõ.
Ta nghĩ ngươi từng có nhân tố mà chúng ta đều không ai thích, nhưng đến cuối cùng ta vẫn muốn cùng ngươi ở bên nhau, quyết định này sẽ không thay đổi vì bất luận kẻ nào khác"
Nói xong chỉ thấy người ở phía trên nhìn nàng không hề chớp mắt, nhưng bên trong lại tràn đầy vui sướng.
Qua một hồi lâu, đối phương mới xoay mặt đi lầm bầm: "Nói thẳng ra ngươi thích ta không phải được rồi sao" Hai tai đỏ lên, ngược lại khí thế đã giảm đi phân nửa.
Độ cong ở khóe miệng Phàn Thiện không khỏi sâu thêm: "Được, ta thích ngươi"
Câu Nguyệt mặt mày cong lên, nhưng nghĩ một chút vẫn chưa yên tâm, lại hỏi: "Vậy sau này ta vẫn làm chuyện xấu thì sao?"
"Cho nên ta muốn giữ ngươi lại bên cạnh, chăm sóc thật tốt, không cho ngươi rời khỏi đường nhìn của ta"
"...!Coi như ngươi thức thời" Cuối cùng Câu Nguyệt cười thỏa mãn, cúi đầu xuống, hôn vài cái lên khóe miệng Phàn Thiện.
Phàn Thiện: "Vậy bây giờ có thể cho ta điều nội tức giúp ngươi chưa?"
"..." Mỹ nhân trong lòng giật mình, âm thanh tức khắc cao lên mấy độ, "Ngươi cho là vừa rồi ta đang giận dỗi sao?" Đại Cẩu không hiểu phong tình này, quả thật tức chết nàng! Câu Nguyệt nheo mắt lại, ngữ khí trở nên nguy hiểm: "Muốn điều nội tức, nhưng không chỉ một cách này...!Hơn nữa đêm nay, ngươi phải ngoan ngoãn nằm xuống chấp nhận nghiêm phạt"
"Nghiêm phạt!?"
"Đúng vậy.
Ngươi chọc ta không vui, chẳng lẽ không nên bị phạt sao?"
Phàn Thiện: "Nhưng không phải ngươi đã hết giận rồi sao?"
"A..." Ánh mắt Câu Nguyệt dần u ám xuống, nàng cúi đầu ngậm vạt áo Phàn Thiện xé một cái, thích thú nói: "Nhưng lửa trong người ta...!vẫn chưa có tắt đó"
....