Tiểu Miêu Đại Cẩu

Chương 76


Trong nháy mắt cảm giác không trọng lực mất đi, lòng bàn chân liền đạp xuống mặt đất.

Âm thanh vù vù bên tai biến mất sau khi khe hở phía sau khép lại, nàng cũng bắt đầu thấy áp lực hơn.

Phàn Thiện nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày.

Đây là thế giới mà nàng chưa từng đặt chân tới.

Trước mắt một màu xám đen mênh mông vô bờ, trời và đất đều đục ngầu, hòa lại làm một, không phân rõ đâu là đâu.

Sương mù dày đặc bao trùm lấy, tiếng gió thổi líu ríu, xem ra đây là vùng đất hoang ở đâu đó trong Ma giới.

Nàng diện một thân y phục xanh trắng đứng giữa vùng hoang vắng xám tối này, có vẻ như không hợp lắm.

Đám sương mù đậm sệt che mất đường nhìn, khoảng cách hơn mười trượng phía trước đều không thấy rõ, còn có những hơi thở phức tạp đan xen nhau, mặc dù mở thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu.

Phàn Thiện cẩn thận khống chế, để chính mình hòa nhập với hoàn cảnh, vì pháp lực của nàng cũng chịu một lực nào đó áp chế, khó có thể phát huy hết khả năng.

Mà tiếp theo đây, nàng nên đi hướng nào?
Phàn Thiện dò xét xung quanh một vòng, khi thấy không có manh mối nào thì lấy trong người ra một tấm vải màu hồng phấn.

Khi tấm vải lụa thêu hoa rơi vào ánh mắt nàng, Phàn Thiện hiếm khí cảm thấy thẹn thùng, ánh mắt có chút né tránh.

Nhưng cũng hết cách rồi, nàng lục tung hết tiểu lâu của mình cũng chỉ có cái này còn đậm hơi thở của Câu Nguyệt thôi, chính là cái yếm này..


Nét mặt nàng nghiêm túc, đưa tấm vải lụa lên mũi hít một hơi thật sâu, lập tức nhắm mắt lại, từ từ đưa lên trán, ngưng thần cảm ứng một lát rồi mở mắt ra, ngự phong đi về hướng đó.

Chỉ dẫn lúc có lúc không, rất nhanh đã bị gián đoạn như bị thao túng, mà nơi nàng đang đứng xuất hiện một mảnh rừng, từng đám mây dần tản ra.

Một gốc cây đại thụ hình thù kỳ quái chặn lại ở trước mặt, mỗi một nhánh đều cứng cáp cao vút, cành lá sum xuê, tựa như móng vuốt của cự thú.

Phàn Thiện thả nhẹ bước chân đi qua, ngoài ý muốn của nàng, ở cuối mảnh rừng lại có một cánh đồng lớn.

Hơn nữa còn có một bóng người cao gầy lắc lư đi giữa cánh đồng, đi về phía gian nhà tranh phía trước.

Bất quá bóng lưng kia...!hình như có chút quen mắt? Phàn Thiện ngưng mi, đợi cẩn thận cảm nhận rõ ràng một chút, lát sau đáy mắt vẫn luôn tĩnh lặng của nàng hiện lên ánh sáng.

"Ta cày ruộng lúc bình minh, ta nghỉ ngơi lúc chiều tà, lau sạch thanh kiếm này, lạc thân vào quá khứ..." Ngữ điệu kéo dài ngân nga câu hát, nam nhân ở giữa ruộng một thân vải thô, trên vai khiêng cuốc, bộ dáng thật như một nông phu sơn dã.

Hắn hát rồi hát, nhưng bỗng nhiên dừng lại, tựa như không nhịn được nữa, thời dài nặng nề, sau đó hắn phiền muốn vứt bỏ cái cuốc trên vai, lấy xuống rượu hồ lô bên hông.

Đang muốn rót rượu vào miệng thì thình lình bị một bàn tay đè lại phía sau, thuận thế nhấc hắn lên đi vào nhà tranh.

"Nè ngươi ngươi ngươi làm gì đó, ta ta là Kê tinh trong sạch!" Hắn sợ đến kêu lên một trận.

"Nhìn kỹ xem ta là ai" Thanh âm lạnh lùng trong trẻo dễ nghe truyền vào tai hắn, sự ràng buộc trên vai cũng theo đó biến mất.

- -Cảm giác rất quen thuộc! Tam Kê giật mình một cái, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phàn Thiện của núi Thần Ẩn!
"Phàn Thiện, ngươi ngươi sao lại ở đây!?" Hắn mở to hai mắt ra nhìn, không biết là kinh ngạc hay là thích thú.

Hiện tại cửa ra vào Ma giới đều bị cấm phong, vậy người này vào bằng cách nào? Lại còn tìm được chỗ này của hắn, đây, đây quả thực là...!

Phàn Thiện lại trực tiếp hỏi hắn: "Hiện tại Câu Nguyệt thế nào?"
Thần sắc trên mặt Tam Kê cứng lại, hắn lại lần nữa giơ rượu hồ lô của mình lên uống một ngụm: "Ai, hiện tại công chúa muội ấy không tốt lắm, bị Tôn chủ giam lỏng rồi.

Ta bị đày đến đây làm ruộng, Đại Báo bọn họ cũng bị đày tới nơi khác, thế lực của nàng trong Ma giới cứ như vậy bị giải tán"
Quả nhiên như mình nghĩ.

Giữa mày Phàn Thiện căng lại, nàng lập tức nói: "Dẫn ta đi gặp nàng"
"Ngươi chán sống rồi à?!!" Tam Kê gấp đến giơ chân: "Lúc trước công chúa vì bảo vệ ngươi nên mới..."
"Nếu ta không đi, vậy cơ hội nàng thuyết phục được Ma Tôn thay đổi tâm ý không, hay nàng có cơ hội nào để trốn không?"
"Ngươi..." Hắn bị nghẹn đến không nói nên lời, chỉ đành cúi đầu trầm mặc.

Đúng vậy, hai khả năng này...!gần như không hề tồn tại.

Qua một hồi, hắn nhịn không được ủ rủ nói: "Ta nghe nói, mười ngày sau Công chúa phải thành thân với tên Ma Táp kia rồi"
Phàn Thiện nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không nói câu nào.

Tam Kê bị nhìn đến mất tự nhiên.

Tuy là chuyện này sẽ có nguy hiểm, nhưng trong nội tâm hắn vẫn ôm một chút hi vọng, hắn hi vọng người này có thể cứu công chúa ra ngoài...!Đấu tranh lúc lâu, hắn chọn thỏa hiệp, vừa dậm chân vừa nói: "Thôi được! Vậy cứ làm theo ý ngươi đi! Bây giờ ta bị giam ở đây không thể rời khỏi, nhưng mà có thể vẽ cho ngươi tấm bản đồ, ngươi dựa theo đó có thể tìm được nàng"
Vừa nói hắn vừa lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ, rồi đánh dấu lên đó: "Hiện tại công chúa đang bị giam lỏng trong cung Sùng U núi Thúy Yên, chỗ đó có ít nhất 500 cẩm vệ hắc giáp, tốt nhất ngươi nên đi vòng qua mấy chỗ này, vạn lần đừng để bị người khác phát hiện..."
Chỉ chốc lát sau, bản đồ đã vẽ xong, hắn cuộn lại rồi đặt vào tay Phàn Thiện, thần sắc hết sức trịnh trọng nói: "Đây, giao cho ngươi...!Phải cẩn thận một chút, công chúa sợ nhất là ngươi xảy ra chuyện"
Trong biểu cảm lạnh lùng của Phàn Thiện có thêm vài phần rung động: "Đa tạ"
"Đa tạ cái gì, ngươi bằng lòng mạo hiểm tính mạng bị nguy hiểm đến tìm công chúa của chúng ta, xem như lão gà ta lúc trước không nhìn lầm người, chỉ bằng điểm này, có đánh đổi mạng già cũng đáng.

Được rồi không nói nữa, ngươi đi về hướng này rồi cứ đi thẳng, khoảng bảy tám dặm là có thể lấy cái hồ mà ta vẽ" Hắn đi tới cửa chỉ nơi đó cho nàng nhìn.


Phàn Thiện nhìn theo hướng mà hắn chỉ, khi vừa cất bước thì phía sau lại truyện đến một tiếng kêu to: "Ai, Phàn Thiện!"
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy nam nhân nhỏ gầy hai tay túm vào một chỗ, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn khoát tay xoay người lại: "Quên đi, ngươi mau đi nhanh.

Ngươi, ngươi nhớ phải cẩn thận một chút..."
...!
Cùng lúc đó, trong Sùng U cung—
"Yến Tử chết tiệt, ngươi tới giúp ta đi!" Câu Nguyệt thấy xung quanh không có ai liền đóng cửa lại, xoay người kéo cánh tay Doãn Bạc Yến lắc lư: "Ta chịu hết nổi rồi, không trốn thì phải thành gia lập thất đó! Nói cái gì mười ngày sau thành thân, hơn nữa hôm nay Ma Táp đến đây, ta không muốn gặp hắn!!"
Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của thị nữ làm nàng thiếu chút nữa xù lông, cũng may có thể tỉnh táo lại làm bộ như không thèm để ý.

Thực sự là chịu đủ rồi, hai ngày nay nhớ Phàn thiện đến sắp điên, còn phải đi gặp Ma Táp gì đó, lúc đó nàng sẽ không kiềm được đánh cho hắn tàn phế!
Tiểu bạch miêu gấp đến độ muốn cào móng lên bàn, mà mỹ nhân bên cạnh lại mị nhãn như tơ, cười nói: "Gặp hôn phu tương lai thì có sao, không chừng thấy người ta anh tuấn tiêu sái liền thay đổi tâm ý thì sao~"
"Ngươi còn có tâm tư trêu ta à!"
"Phốc ~" Doãn Bạc Yến búng tay lên trán Câu Nguyệt, lúc này mới thu hổi thần sắc vui đùa, trầm giọng nói: "Sớm biết sẽ như vậy nên mấy ngày nay tỷ tỷ ta đây cũng không có nhàn rỗi" Nói xong nàng đi qua mở cửa sổ để không khiến người sinh nghi, sau đó kéo Câu Nguyệt ra sau tấm bình phong, đặt một tầng kết giới.

Nhìn động tác này, Câu Nguyệt lập tức hiểu rõ dụng ý của đối phương, hai mắt nàng tỏa sáng: "Lẽ nào ngươi..."
Doãn Bạc Yến đắc ý nhướn mày, quyến rũ rút trong ngực ra một bản vẽ: "Nè, đây là đường trốn tốt nhất mà ta đã lập ra ~"
Câu Nguyệt ngẩn người, ghé sát vào để xem.

"Thấy chưa, đường núi này.

Ngươi ra khỏi cửa thì cứ dựa theo đó, hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu, chờ ngươi đi đến dốc đá này thì lại dùng thẻ bài mở cánh cửa bí mật kia, đi ra ngoài chính là vùng Phong Lâm Kỳ Thủy.

Ta đã liên lạc với Tâm nhi các nàng rồi haha, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc đó nàng ấy có thể dẫn ngươi và Phàn Thiện đến nơi an toàn, mà ngươi chỉ cần ra ngoài sẽ có người tiếp ứng"
Doãn đại mỹ nhân thần thái sáng láng, giống như đây không phải cuộc trốn thoát nguy hiểm mà là một cuộc chơi đầy kích thích và thú vị, quả thật khiến nàng muốn nóng lòng thử một lần.

Câu Nguyệt nghĩ ra gì đó, nói: "Chờ đã, nếu như bọn họ không thấy ta thì sớm muộn cũng bị phát hiện, sợ là cả ta và nàng đều không rời khỏi núi Thúy Yên này được"
"Cho nên phải nhờ vào tỷ tỷ ta rồi"
"Ngươi?"
"Ừm hửm, đây, cầm cái này" Doãn Bạc Yến nhét một hạt châu vào trong tay nàng.


"Đợi lát nữa ngươi biến thành ta hiên ngang đi ra ngoài, có viên châu ẩn khí tức này, cho dù là cha ngươi có gặp thì cũng không thể nhận ra.

Mà ta phải ủy khuất một chút biến thành một con mèo đợi ở trong này, dù sao với đạo hạnh của thị nữ thì cũng khó phân biệt"
Để thể hiện tính khả thi của phương pháp này, nàng đếm ba tiếng liền biến thành nguyên hình bạch miêu của Câu Nguyệt.

Chỉ thấy đoàn cầu trắng nho nhỏ kia tạo dáng õng ẹo, chớp mắt bắn mị nhãn: "Nhìn xem, rất giống phải không?"
"Ta không phải như vậy!" Câu Nguyệt đỏ mặt ném tới một ánh mắt sắc lẹm, vô cùng ghét bỏ nói: "Với lại mập quá"
"Phốc, cho nên ta mới nói ngươi bị Phàn Thiện nhà ngươi nuôi mập rồi, ngươi còn không tin ta" Doãn Bạc Yến biến về hình người: "Thế nào, kế hoạch này của ta đã là ổn thỏa nhất rồi, có muốn thử một phen không?"
Ừm...!Cùng lắm thì bị bắt trở về thôi.

Câu Nguyệt đã muốn gặp Phàn Thiện lắm rồi, lúc này không thể để ý quá nhiều.

Suy nghĩ một chút liền nhìn hạt châu trong tay: "Viên châu ẩn tức này chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Đó là đương nhiên, ta khó khăn lắm mới làm ra được bảo bối này, chắc chắn sẽ rất có ích" Người nào đó lên mặt nói.

"A, không đúng, nếu như ta chạy ra, vậy sau đó ngươi làm gì?" Câu Nguyệt ngẫm lại, rồi lo lắng: "Nếu như chuyện bại lộ, ngươi thoát được sao?"
Doãn Bạc Yến nhún vai: "Lúc này đại khái sẽ bị cha ngươi lột da"
"Cũng đúng..." Câu Nguyệt rũ mi xuống, nàng có chút do dự rồi.

Doãn Bạc Yến thấy thế đang muốn cảm thấy vui mừng thì trong mắt nàng lại lóe lên ánh sáng, nở một nụ cười yên tâm: "Ai da, thật ra không có sao đâu, có Tấn di bảo vệ ngươi mà, cha ta không dám làm gì ngươi đâu ~"
Hiểu chuyện rất nhanh!
"Chậc, lương tâm của ngươi bị Phàn Thiện ăn hết rồi phải không" Mỹ nhân trước mặt chỉ chỉ ngón tay mảnh khảnh của mình, tức giận nói: "Được rồi đừng dài dòng, tranh thủ lúc Tấn di ra ngoài, phòng vệ xung quanh đây cũng lơi lỏng, ngươi mau xuất phát đi"
"Ừm!" Câu Nguyệt vội vã cất hạt châu ẩn tức vào trong người, ôm Doãn Bạc Yến một cái rồi xoay người biến thành dáng vẻ của đối phương, cười một cái đi ra Sùng U cung, nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ hẻo lánh kia.

Vì vậy khi thị nữ tiến vào hầu hạ thì có chút buồn bực, cảm thấy hôm nay công chúa nhà mình giống như...!yêu mị khác thường? Ừm, cho dù thay đổi nguyên hình cũng không giấu được tâm tình phơi phới của nàng.

Mà thiếu chủ Quạ sơn vừa nãy đi ra ngoài càng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, quả thật...!quả thật rất ngốc nghếch....

Bình Luận (0)
Comment