Khi Câu Nguyệt và Phàn Thiện đến phủ Tiên Quân thì Tư Đồ Ngu đang dẫn theo hai hài tử phơi nắng ở trước cửa.
Thần ẩn sơn vẫn chưa tạnh mưa, mà tới nơi này bầu trời lại sáng sủa, không có chút ẩm ướt nào.
Ánh mắt trời dịu nhẹ chiếu xuống, trên cỏ là ba đoàn cầu trắng ngồi xổm thành một hàng, híp mắt hưởng thụ, đắm chìm trong nắng mai.
Bộ lông sạch sẽ như tuyết bay trong gió, cái đuôi lông phía sau cũng thỉnh thoảng lắc lư một chút.
Rõ ràng là lang uy vũ cao quý, trông qua lại đơn thuần vô hại, dáng vẻ thật ngây ngô.
Bỗng nhiên, Đại bạch lang mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hình ảnh đại khuyển ánh vàng rực rỡ cùng nữ tử tuyệt sắc đang đằng vân đi tới, rơi vào trong tầm mắt của nàng.
Hai lỗ tai mạnh mẽ run lên, biến trở về hình người, trong thanh âm mang theo một chút kinh ngạc: "Tam nhi?"
Đại kim khuyển nghe tiếng cũng biến trở về hình dáng nữ tử, gật đầu đáp lại: "Tư Đồ"
Ánh mắt Tư Đồ Ngu liền lóe sáng lên, nàng tiến về trước vài bước: "Ta không nằm mơ đó chứ?" Tam nhi thật sự trở về thăm nàng rồi! Sau đó tầm nhìn của nàng dời xuống đôi bàn tay đang xen vào nhau kia, mãn nguyện mỉm cười.
Chú ý đến đường nhìn thâm sâu khác của người đối diện, Phàn Thiện cũng không xấu hổ mà né tránh, ngược lại thoải mái nắm tay người bên cạnh, cả hai ăn ý liếc nhìn nhau, trong thần sắc mang thêm vài phần ôn nhu.
Tất cả đều không cần phải nói nhiều nữa.
Chậc chậc, ấm áp ngọt ngào quá, đúng là dáng vẻ của nữ nhân đang yêu say đắm.
Tư Đồ Ngu không khỏi chậc lưỡi, đây nào còn phải mỹ nhân mặt than không nói cười tùy tiện năm đó nữa ~.
Nhớ ngày đó khi Phàn Thiện rời khỏi, nàng căn dặn lại thêm một lần, đợi khi tìm được người có thể ở bên nhau suốt đời thì phải mau dẫn về cho nàng xem, đối phương nghe xong còn lạnh lùng phản bác.
Hiện tại cuối cùng nàng cũng đợi được rồi.
Đúng là không hề dễ dàng gì...!
Lúc này nàng vừa vui mừng vẻ thấy chua xót.
Bởi vì...!bởi vì cưỡi đại kim khuyển ra ngoài gì đó vẫn luôn là ước muốn chưa thực hiện được của nàng! Mà Tam nhi bây giờ đã là của người khác rồi, thật hâm mộ nha đầu cướp đi Tam nhi của nàng, làm sao bây giờ!
Ngay lúc Tiên Quân u oán nhìn hai người các nàng, đang chìm vào trong cảm xúc buồn vui lẫn lộn của mình thì tiểu tử phía sau đã nhận ra đó là Tam nhi tỷ tỷ rời xa các nàng đã lâu, lập tức vẫy đuôi hưng phấn chạy lên.
"Tam nhi tỷ tỷ!" Hai tiểu bạch lang cứ thế đi lướt qua nương thân nhà mình.
Lan Y mặc dù vui nhưng hiện tại nàng đã là tiểu đại nhân (*), phải có rụt rè của nữ nhi, vì vậy nàng chỉ đến ôm một cái thân thiết rồi biến trở về bạch y tiểu cô nương, ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẫu thân.
Ngược lại là Doãn nhi không lo không quản mà quấn quít lấy, hai móng vuốt thịt ôm chặt lấy đùi Phàn Thiện, cọ thẳng đầu vào đùi: "Người ta nhớ ngươi muốn chết luôn ~"
"Haha" Câu Nguyệt ở bên cạnh bị đoàn cầu trắng ủy khuất làm nũng này chọc cho cười ra tiếng.
Tiểu Doãn nhi chớp đôi mắt to nhìn qua với vẻ mặt tò mò, Tư Đồ Ngu cũng hồi thần lại, cười tủm tỉm đánh gia mỹ nhân bên cạnh Phàn Thiện, càng nhìn càng thỏa mãn: "Ai nha nha, Nhị công chúa Ma giới quả nhiên vừa ra đời là xinh đẹp, thảo nào đến đại đầu gỗ như Tam nhi cũng động tâm"
"Tư Đồ" Phàn Thiện oán trách liếc mắt tới.
Ngược lại Câu Nguyệt rất hưởng thụ, trong lòng ngọt ngào, tuy là nhũ danh Tam nhi này rất buồn cười.
"Tiên Quân gọi ta là Nguyệt nhi được rồi" Nàng dịu dàng nói với Tiên Quân, "Từ lâu đã nghe tới đại danh của Tiên Quân, hôm nay vừa gặp mới biết tiên quân dung mạo như ngọc, phong lưu tuyệt sắc"
Lời này mặc dù đang lấy lòng nhưng cũng là thật lòng.
Thật sự ngàng không ngờ rằng Tiên Quân có vô số thành tích nhân duyên, từng hóa thân thành thạch kiều năm trăm năm cứu vạn dân trong truyền thuyết lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn thân thiện thú vị, khiến cho một chút khẩn trương khi gặp trưởng bối của nàng cũng không còn nữa.
"Haha, bị Nguyệt nhi khen đến ngượng rồi" Tư Đồ Ngu bị dáng tươi cười ngọt ngào của người trước mắt làm cho tinh thần rạo rực, nhất thời không kiềm được muốn xoa đầu Cầu Nguyệt.
Khi tay giơ được nửa đường thì bị một ánh mắt của Phàn Thiện làm sợ đến rút trở về.
Phàn Thiện nhìn nàng nói: "Hóa ra từ lâu ngươi đã biết chuyện của chúng ta"
"Chẳng lẽ còn chờ ngươi nói sao? Đây không phải chuyện cuối cùng ta biết...!Hừ" Tiên Quân đại nhân ngạo kiều lườm tới, trong giọng nói rất có oán giận: "Hôm qua ta nhận được thiệp mừng Ma giới đưa tới rồi.
Hóa ra Tam nhi ngươi là nữ nhi của Phàn Nghệ quốc chủ Vân Tung, ngươi chưa từng nhắc qua với ta"
"Chuyện xảy ra trước đó chưa kịp nói với các ngươi"
"Hiện tại cũng không tính là quá muộn, mau nói với ta một chút kinh nghiệm mấy trăm năm nay của ngươi đi.
Ừm, còn có ngươi và Nguyệt nhi quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, phải cụ thể một chút đó haha ~" Nói đến ý sau Tiên Quân đại nhân liền nháy mắt ra hiệu, dáng vẻ rất hăng hái.
Tiên Quân vừa kéo tiểu tử đeo bám trên đùi Phàn Thiện ra, nắm tay Lan Y rồi tiếp tục nói: "Vào trong trước, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện.
Đúng lúc hôm nay Lan nhi được nghỉ ở nhà, tiểu nha đầu Nguyệt gia cũng tới chơi nên Ly Túc làm một bàn cơm rất lớn.
Các ngươi ở lại cùng ăn, sau đó ta dẫn các ngươi đi dạo xung quanh.
Ai nha, phủ Tiên Quân ta lâu lắm rồi không có náo nhiệt thế này"
"Được đó, Tam nhi và tỷ tỷ xinh đẹp ở lại ăn cơm nha ~" Doãn nhi vừa nghe liền mừng rỡ, biến trở về hình dáng tiểu cô nương vô tay hoan hô, khi cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền, đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết.
Câu Nguyệt nhịn không được vuốt gương mặt nhỏ nhắn của nàng: "Thật đáng yêu"
Đoàn người đi vào cửa, Tư Đồ Ngu tựa như cái máy hát, vừa đi vừa lẩm bẩm tin đồn thú vị gần đây với Câu Nguyệt, sau đó nhắc với Phàn Thiện chuyện của hai đứa nhỏ nhà mình.
"Mấy năm nay Lan Y theo Quảng Lai Thần Quân học được không ít thứ, tu vi tăng rất nhanh, nhưng kỳ lạ là không thấy lớn lên.
Ngươi nhìn xem, muội muội của nàng sắp cao bằng nàng rồi" Tư Đồ Ngu so sánh sự chênh lệch của hai nữ nhi.
Tiểu Lan Y có chút không vui liếc mắt qua, trong thần sắc lạnh lùng mang một chút mất tự nhiên, giống hệt Mộ Dung Ly Túc.
"Sao lại như vậy?" Phàn Thiện nghi hoặc.
Dáng người của Tư Đồ Ngu và sư phụ đều cao gầy, hiện tại dựa theo tuổi của Lan Y cũng hơn năm trăm, theo lý mà nói hẳn là cao tới vai nàng rồi mới đúng, sao vẫn còn là dáng vẻ tiểu thiếu nữ như vậy, đúng là quái dị.
Tư Đồ Ngu yêu thương xoa đầu nữ nhi: "Không tìm được nguyên nhân...!Có thể giống ta, số mệnh có chút trắc trở.
Ai, thật ra so với các tiên gia khác thì cũng bình thường thôi, nữ nhi của Thần Tài không phải cũng không giống hài tử bình thường sao, năm ngoái vừa đủ sáu trăm tuổi mới biết nói chuyện"
"Sẽ có cách thôi" Phàn Thiện suy nghĩ một chút, "Nếu như không được, ta liền dẫn nàng đến Vân Tung, cho tiên sư Vân Tung xem một chút"
"Đúng vậy, Ma giới của chúng ta cũng có rất nhiều cao nhân dược linh, có thể xem giúp" Câu Nguyệt cũng lo lắng nói.
"Haha, tùy duyên đi" Tư Đồ Ngu buồn bã cười, sau đó lại vui vẻ ôm mặt nữ nhi cọ cọ: "Thật ra hình dáng này của Lan nhi cũng rất đáng yêu mà...!Ai nha nha ~~ không nỡ để nàng lớn lên đâu ~"
Phàn Thiện và Câu Nguyệt: "..."
Tiểu Lan Y lãnh đạm đẩy bản mặt si mê nữ nhi của Tiên Quân ra.
Doãn nhi ở bên cạnh ngược lại nghe hiểu đại nhân nói chuyện, thấy tỷ tỷ không vui liền đi tới ôm cánh tay tỷ tỷ, nghiêm túc nói: "Không phải sợ, chờ Doãn nhi lớn lên cao lên, sẽ bảo vệ tỷ tỷ thật tốt!"
"Hahaha chờ con lớn lên cưới Linh nhi trước rồi nói sau đi" Tư Đồ Ngu bật cười nhấc bổng nàng lên, tiểu tử lại giận dỗi, bĩu môi vùng vẫy không cho ôm, chạy đến giữa Câu Nguyệt và Phàn Thiện, nắm tay hai người: "Con muốn ở cùng Tam nhi và tỷ tỷ xinh đẹp"
"Đứa nhỏ không có lương tâm này"
"Haha..."
Vừa nói vừa cười như thế, các nàng liền đi đến tiền đình, vào hậu viện.
Khi thấy phong cảnh bên trong, Câu Nguyệt liền sáng mắt lên, nhịn không được nhìn dáo dác khắp nơi.
Ở xa xa làn sương nhẹ bay, bên cạnh đình là một gốc hoa lê trắng như mây như tuyết, bên cạnh cây cầu nhỏ là một bụi hải đường hồng phấn, bên ngoài sảnh là một hành lang được nối dài bằng ván gỗ và chậu hoa, những vụn cánh hoa được thay bằng những hòn đá xanh.
Hương thơm thanh nhã, thanh lệ duy mỹ.
"Nơi này thật đẹp..." Nàng không khỏi tán thưởng một phen.
Lúc này bạch y tiên tử bưng đồ ăn đi vào đình, nhìn thấy các nàng cũng không ngạc nhiên lắm, đối phương điềm đạm cười gật đầu một cái.
Ánh mắt dừng lại trên người Phàn Thiện, ôn nhu nói: "Về rồi à"
Thanh âm ôn hòa rất thân quen, tựa như vẫn luôn sinh hoạt cùng các nàng, chưa bao giờ rời đi.
Trong tâm Phàn Thiện bỗng xúc động một chút.
Tất cả mọi thứ ở đây vẫn quen thuộc như vậy, từ cảnh sắc đến mùi hương, đều giống với năm đó, con người cũng không thay đổi.
Nàng đến đây thật giống như trở về nhà của mình.
"Sư phụ" Nàng tiến về trước giúp Mộ Dung Ly Túc đặt món ăn xuống bàn.
Câu Nguyệt thấy thế cũng đi theo hỗ trợ.
Ly Túc lắc đầu cười, nhẹ nhàng đè tay hai nàng lại, tỏ ỷ các nàng ngồi xuống: "Để ta làm được rồi, các ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của ta thôi.
Nguyệt nhi lần đầu tiên tới đây nên ta cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi không"
"Nàng ấy lại không kén ăn" Khó có khi Phàn Thiện được dịp trêu người yêu.
Câu Nguyệt tức giận nhéo lòng bàn tay của nàng, rồi nói với mỹ nhân: "Trên đường tới đây người nọ cứ khen với ta tay nghề của người, hiện tại tận mắt nhìn thấy một bàn này đều thấy rất ngon, khiến người ta thèm thuồng, khó trách có người vẫn luôn nhớ thương không quên" Liếc nhìn về phía người nào đó, nàng cố ý nói đùa: "Có cơ hội ta cũng muốn tới thỉnh giáo một chút, học mấy chiêu đem về, để bồi dưỡng cho Đại Cẩu tham lam trắng trẻo mập mạp ~"
Phàn Thiện biết nàng đang trả thù lời trêu ghẹo vừa rồi của mình nên chỉ nhíu mày không dám cãi lại.
Tư Đồ Ngu híp mắt ở một bên xem kịch vui, thầm nghĩ quả thật là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, một người kiêu ngạo từ trong cốt lõi như Tam nhi mà kết quả cũng bị thê quản nghiêm hoho ~.
Cảm xúc phức tạp vừa mừng thầm vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này là sao đây.
Ngược lại là Mộ Dung Ly Túc nghe Câu Nguyệt nói vậy bị chọc cười một phen, ánh mắt lóe sáng dịu nhẹ, tựa như hoa lê tuyệt sắc.
Nàng ôn nhu đáp: "Vậy sau này ngươi phải thường xuyên tới đây đó, ta đều sẽ dạy cho ngươi"
"Được nha, ta đây cũng nên theo Phàn Thiện gọi người một tiếng sư phụ chứ nhỉ?" Câu Nguyệt không khách khí mà câu tay mỹ nhân.
"Đương nhiên rồi" Độ cung khóe môi Ly Túc càng tăng thêm, chỉ thấy đứa nhỏ trước mắt này quá khiến người ta thích.
Vì vậy nàng vô cùng thân thiết dẫn Câu Nguyệt ra ngoài: "Lại đây, theo ta đến diếu phòng (*) lấy chút rượu trái cây đi, chúng ta cũng dễ tâm sự hơn"
(*) Kho hầm ủ rượu.
"Ừm ~"
Phàn Thiện và Tư Đồ Ngu mắt nhắm mắt mở nhìn hai vị mỹ nhân dắt tay nhau rời đi.
"Xem ra rất hợp ý nhau" Tư Đồ Ngu cười thầm nói một câu, sau đó vẫy tay với thân ảnh vừa vào hậu viện ở xa xa: "Tứ nhi, ăn cơm thôi, mau tới đây"
"Được rồi ~" Tiểu cô nương vui vẻ đáp lại rồi cầm theo một rổ dâu vừa hái chạy tới.
Nàng thò đầu nhìn xem, thấy rất nhiều dâu đều chuyển sang màu tím đen, từng chùm đầy ắp, sau khi rửa sạch còn lấm tấm giọt nước, rất là mê người..