Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng

Chương 40

Cô dường như đang bồng bềnh trôi trong một giấc mộng, trong giấc mộng đó có một đôi tay rắn chắc nóng bỏng mơn trớn vuốt ve toàn thân cô. Ôn nhu mà triền miên, đó là những cảm giác mà cô chưa bao giờ từng trải qua, cánh tay mạnh mẽ như vậy, vòng tay ấm áp ôm như vậy, đó là sự ấm áp mà cô vẫn thường khát vọng. Là Thượng Đế nghe thấy được lời cầu nguyện của cô, cho nên phái Thiên Sứ tới an ủi cô sao, là thật sao? Nếu đã là như vậy, thế thì cô không cần phải buông tay, không bao giờ như vậy nữa. Cố gắng dựa vào nguồn nhiệt ấm áp kia, tìm kiếm bến đỗ bình yên cho riêng mình......

Có phải cô đã quá mức chìm đắm trong hạnh phúc bong bóng hay không? Bằng không vì sao ngay sau đó đau đớn bén nhọn làm cô phải thét ra tiếng, cô liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi, cô không muốn, đau quá, A —— hóa ra Thượng Đế cũng gạt người ta! Thế nhưng đột nhiên tiếng thét chói tai bỗng biến mất thay vào đó là than hình ấm áp ập tới, khiến cho cô chỉ có thể phát ra rên rỉ giống như miêu nữ.

Trên người thân hình ai đó đè nặng tựa Thái Sơn, nghe được được tiếng thét đau đớn của cô, lại dịu dàng triền miên hôn cô, như là muốn giảm bớt đi đau đớn, lời nói bên tai nỉ non trấn an, động tác cũng dịu dàng hơn trước, dần dần chờ đợi cô thích ứng.

Nhưng là vì sao, thoạt nhìn bộ dáng hắn dường như lại rất thống khổ vậy, lông mày nhíu chặt, tiểu Nhược nhủ thầm rất tự nhiên vươn tay bàn nhỏ bé muốn vuốt hàng mi đang chau lại kia, nhưng mà giây tiếp theo, lại thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt trời đất quay cuồng, cảm giác thắt lưng bị ôm chặt, tiếp theo người kia ra vào càng lúc càng nhanh khiến cô khó có thể chịu đựng được, hắn một lần lại một lần, càng ngày càng sâu nhập, càng ngày càng mãnh liệt, “Ô —— ô ——” tiểu Nhược thốt ra tiếng rên rỉ trong phòng ngủ rộng lớn, cô đem mặt vùi vào trong cổ hắn, tình cảm mãnh liệt khó kiềm chế nổi liền cắn lên vai người nào đó, trên tấm lưng dày rộng lưu lại một vết xước dài rất rõ ràng......

Thẩm Hạo Ngôn cảm thấy hắn nhất định là điên rồi nên mới có thể giống như một chàng trai lần đầu nếm trái cấm. Vào lúc mà ý thức của cô không rõ ràng lắm lại chiếm giữ lấy cô có vẻ như thật bỉ ổi, nhưng mà cô thật giống như trong tưởng tượng của hắn thật xinh đẹp ngọt ngào khiến hắn luyến tiếc không thể buông tay, thầm nghĩ thật sâu chiếm vì mấy có, lại nhìn thấy cô thống khổ rên rỉ, cho dù sự nhẫn nại của hắn không thể kìm chế được nữa chỉ muốn bùng nổ, tiết tấu chậm xuống, trấn an cô, chờ cô chuẩn bị thật tốt, bởi vì cô khiến cho hắn trào dâng cảm giác muốn thương yêu, cho nên hắn đợi cô chuẩn bị sẵn sàng, bắt kịp hắn, cùng hắn hưởng thụ cảnh giới cực hạn kia...... nhưng mà tiếng rên rỉ của cô tựa như miêu nữ, đôi bàn tay non mềm nhỏ bé đụng chạm, làm cho hắn rốt cuộc không thể khống chế mình, thuộc loại dã tính một mặt rốt cuộc không thể che dấu, không khống chế được thầm nghĩ đoạt lấy thân con mồi dưới, nhấm nháp tấm thân xinh đẹp kia......

Trong phòng ngủ nhiệt độ càng ngày càng cao, tình cảm càng mãnh liệt, hơi thở thâm trầm gấp gáp, kia nếu có chút giống như vô giống như hỉ giống như khóc rên rỉ, giao hưởng xuất động nhân chương nhạc, tại kia phương nho nhỏ thiên địa, rơi mồ hôi cùng tình cảm mãnh liệt.

Ngoài cửa sổ mưa càng rơi xuống càng lúc càng dữ dội, càng ngày càng lạnh lẽo, mà bên trong tình cảm dânh trào mãnh liệt. Người đàn ông nặng nề gầm nhẹ, người con gái động tình thét chói tai, phóng thích...... màn cửa sổ bằng lụa mỏng theo làn gió bay lên, mơ hồ có thể thấy được hai bóng người kia trên giường dây dưa, hòa quyện vào nhau, rất nhanh lại một đợt tình cảm mãnh liệt lại bắt đầu, thật lâu vẫn không chấm dứt......

Giấc mộng xuân chân thực đến đáng sợ, hình ảnh trong mộng thật sống động, mồ hôi hỗn loạn, rên rỉ, đau đớn của lần đầu tiên, dần dần lại thành sự vui thích không thể nói lên lời, những lời ngọt ngào thì thầm bên tai, đôi tay kia dịu dàng ôm lấy, hết thảy, chân thật đến vậyN nhưng mà đầu óc đau đến choáng váng đến vậy, còn người đàn ông không ngừng dây dưa, khiến cho cô quay cuồng bị cuốn tới tận Thiên đường......

Một đêm này đã buông rơi tất cả, thế thì cứ như vậy mà trầm luân đi!

Có lẽ, bình minh tới thì tốt rồi, mộng cũng sẽ tỉnh, cảnh trong mơ cũng sẽ chấm dứt...
Bình Luận (0)
Comment