Scene 1
“…”
“…”
“…Cái kia… cậu có việc gì à?”
Đằng Hoàng nhìn chằm chằm vẻ mặt xem cái chết nhẹ tựa lông hồng của Sĩ Lương, trong lòng thấy rờn rợn.
“Không có gì…” Sĩ Lương hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẫn nhịn hết sức mà đứng dậy.
Đằng Hoàng nhìn bóng lưng Sĩ Lương, quan tâm hỏi: “Thật không?”
Sĩ Lương không còn sức để trả lời cậu, bực bội xua tay một cái, loạng choạng đi về phía giường.
Vừa mới đi đến mép giường, cậu liền bị Đằng Hoàng kéo lại.
“Cậu nên thay thuốc rồi phải không, máu đều rỉ ra cả rồi.” Đằng Hoàng nhíu mày, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Sĩ Lương.
Sĩ Lương khẽ thở ra một hơi, từ từ quỳ xuống giường, cúi gập người, vùi mặt vào trong chăn, “Có thể phiền cậu ra ngoài một lát được không?”
“Hả?” Đằng Hoàng nhìn một vòng quanh phòng của mình.
Đằng Hoàng cũng ở một mình, thuê một căn hộ bình thường, ngoài nhà vệ sinh ra, không có phòng ngăn.
Đây là bảo mình ra ngoài đường à?
“Tại sao?” Đằng Hoàng không hiểu.
“…” Sĩ Lương lại hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói, “Ra ngoài, làm ơn…”
Đằng Hoàng cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, cậu nhìn tấm ga trải giường bị Sĩ Lương vò nhàu, lo lắng bước tới: “Cậu có phải đặc biệt khó chịu không! Để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé!”
Nói rồi, Đằng Hoàng cúi người định ôm Sĩ Lương.
Bàn tay đó vừa mới ôm lấy eo, ngọn lửa dục v..ọng bị Sĩ Lương kìm nén bấy lâu nay lập tức bùng lên.
“Ưm… OAO” Đằng Hoàng kinh ngạc đến ngây người.
Cậu không ngờ, ngay khoảnh khắc đó, Sĩ Lương dùng một tay kéo cậu lại rồi hôn xuống.
Sĩ Lương cũng điên rồi, lý trí của cậu khoảnh khắc đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự theo đuổi bản năng nhất đối với dục v..ọng.
Cơ thể Đằng Hoàng rất nhanh đã bị Sĩ Lương quấn lấy, cậu trợn trừng đôi mắt kinh hãi, đầu óc trống rỗng.
Nụ hôn của Sĩ Lương vô cùng mang tính tấn công, thỉnh thoảng lúc rời ra, hơi thở nóng rực lướt qua má Đằng Hoàng. Dù cho Đằng Hoàng có luống cuống đến mấy, có trống rỗng đến mấy, cơ thể vẫn rất thành thật.
Nụ hôn này, có hơi mê hoặc.
Bàn tay Đằng Hoàng muốn đẩy Sĩ Lương ra, ngược lại lại quấn lấy eo Sĩ Lương.
Đây là cái gì, Đằng Hoàng nghĩ, là eo, là eo, eo.
Eo của một người đàn ông, không ngờ có thể dẻo dai đến thế, quyến rũ đến thế.
“Ưm…” Sĩ Lương rên khẽ một tiếng, rời khỏi nụ hôn, nghiêng đầu sang một bên. Cậu nằm bò trên người Đằng Hoàng, trán tựa vào giường, “Tôi không chịu nổi nữa.”
Đằng Hoàng thở dốc, cảm giác bên tai rất ngứa.
Lồng ngực Sĩ Lương áp sát vào người Đằng Hoàng phập phồng lên xuống, Đằng Hoàng biết, Sĩ Lương đang do dự, đang giãy giụa.
Đôi bàn tay đang đặt trên eo Sĩ Lương đó từ từ trượt xuống. Sĩ Lương lúc đó đang mặc chiếc quần thể thao cotton của Đằng Hoàng, hơi rộng một chút. Cạp quần cứ như vậy tuột xuống một nửa cùng với cả quần lót.
“Đừng…” Sĩ Lương vừa định giằng ra, Đằng Hoàng đột ngột lật người, đè Sĩ Lương xuống dưới.
Môi Đằng Hoàng rơi xuống cổ Sĩ Lương, hơi thở nóng rực khiến Sĩ Lương tê dại từ vành tai đến tận xương sống. Cậu ưỡn eo lên, đón nhận bàn tay Đằng Hoàng đang ôm lấy eo mình.
Trong cơn mơ màng, sự đụng chạm này, sự rung động này, khiến Sĩ Lương quay trở lại phòng chiếu phim không một bóng người đó.
Đằng Hoàng dùng một tay giữ chặt cổ tay phải của Sĩ Lương, sau đó ngậm lấy yết hầu của Sĩ Lương.
“A…” Sĩ Lương ngẩng đầu, không kiềm chế được mà rê.n rỉ thành tiếng.
Sướng quá, sướng quá.
Đôi môi mấp máy của cậu thốt ra hai chữ: “Thị Trẫm…”
Scene 2
“A… Nhị Nhung phiền phức.” Thị Trẫm trợn trừng đôi mắt cá chết đờ đẫn, kéo dài giọng, “Mua một hộp thạch rau câu có cần thiết phải chạy đến tận Shinjuku mua không?”
“Chẳng phải tôi chưa từng đến Nhật Bản sao, muốn đến Kabukicho xem thử.”
“Nửa đêm nửa hôm thế này, có gì hay ho mà đi dạo…”
“Cậu có biết ông đây ra ngoài một chuyến khó khăn đến mức nào không hả?! Cậu Thị Huyên hai người đừng có… không không không, chỉ có cậu là không biết xấu hổ thôi. Hai người các cậu bây giờ chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì cả, đều để lại cho tôi. Bận muốn chết đi được, vất vả lắm mới đến Trái Đất một chuyến, sáng mai tôi phải về Nebula rồi!”
“Đó là cậu bị ngu, làm việc không có hiệu suất. Chuyện của Nebula, phần lớn không phải đều do ba Quyền và Lý Tư làm sao?!”
“Ôi chao, từ khi ba Quyền tìm cho chúng ta một bà mẹ kế, liền bắt đầu bận rộn với chuyện tình yêu tuổi xế chiều. Hơn nữa Lý Tư là người của cậu, so với tôi, anh ta càng quan tâm đến sống chết của cậu hơn.”
“Tôi vẫn ổn.”
“Thôi đi, không có Lý Tư che chở, cậu có thể yên tâm làm sinh viên đại học của mình sao? Cậu có biết có bao nhiêu người muốn giết cậu không? Phế Thần Thị Trẫm?!”
Thị Trẫm thở dài một hơi, xoay vô lăng.
Tối hôm đó, cậu tan học về nhà, ở cửa nhà nhìn thấy Thị Nhung. Thị Nhung bận trăm công nghìn việc lúc này hiếm khi đến Trái Đất một chuyến, yêu cầu Thị Trẫm dẫn cậu ta ra ngoài dạo một vòng.
Mặc dù đã là đêm khuya.
Thị Trẫm kiếm được một chiếc xe, cứ như vậy mà lái ra đường.
Xe vừa chạy đến khu Shinjuku, điện thoại của Thị Nhung đột nhiên reo lên.
“Chậc.” Thị Nhung chép miệng, trực tiếp tắt điện thoại.
Thị Trẫm ngáp một cái: “Vương Tương…?”
Thị Nhung vội vàng cất điện thoại đi, xù lông: “Nhìn trộm cái gì! Đồ không biết xấu hổ!”
“…Tôi có nhìn đâu…” Thị Trẫm lẩm bẩm, “Tôi đoán.”
Thị Nhung nửa ngày không nói ra được lời nào để phản bác, lúc này điện thoại lại reo lên, là một tin nhắn.
Tin nhắn này Thị Trẫm nhìn thấy, cậu không cố ý đâu.
Trong tin nhắn viết: “Qua đây.”
Thị Trẫm lặng lẽ quay đầu đi, coi như hoàn toàn không nhìn thấy.
Thị Nhung nhét điện thoại vào túi, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, trong xe là một khoảng im lặng.
Thật ra diễn biến tình cảm của Thị Nhung và Vương Tương thời đại học, Thị Trẫm tuy không có hứng thú gì muốn biết, nhưng lại cứ vô tình mà biết được.
Dù sao thì lần đầu tiên Vương Tương tỏ tình một cách nghiêm túc có thể coi là ôm lấy Thị Trẫm mà hét lên.
Bởi vì Vương Tương nhận nhầm người.
Vì chuyện này, Thị Trẫm chưa bao giờ loại Vương Tương ra khỏi danh sách những kẻ âm mưu ám sát mình.
Cả Thị Nhung và Vương Tương đều ngốc nghếch, lại còn nóng tính, đánh qua đánh lại rồi lại nảy sinh tình cảm, sau đó liền muộn màng nhận ra.
Mối tình không rõ ràng thời đại học đó, cùng với việc Thị Nhung trở về Nebula, dường như đã bị gác lại.
Thị Trẫm rất ít khi nghe Thị Nhung nhắc đến Vương Tương, càng chưa từng nghe Vương Tương nhắc đến Thị Nhung.
Con mẹ nó, Vương Tương ở trước mặt Thị Trẫm căn bản không muốn nói chuyện có được không!?
Ting, điện thoại lại reo lên, là tin nhắn.
Thị Nhung rút điện thoại ra, ừm được rồi, Thị Trẫm không biết xấu hổ lại liếc nhìn một cái.
‘Tôi biết cậu về rồi.’ Tin nhắn viết như vậy.
Rầm một tiếng, cửa xe bị người bên ngoài đóng sầm lại.
“Này này…” Thị Trẫm bất đắc dĩ, “Xe của tôi còn chưa dừng hẳn mà…”
Cậu giảm tốc độ xe rồi dừng lại bên đường, gục đầu lên vô lăng nhìn chiếc ghế lái phụ trống không.
Scene 3
“Thị Trẫm…”
Rất rõ ràng.
Hai chữ này không khiến Đằng Hoàng tỉnh giấc, ngược lại lại khiến Sĩ Lương sợ hãi tỉnh lại.
“Không được, ưm.” Sĩ Lương tránh né đôi môi của Đằng Hoàng, duỗi tay ra đẩy, không đẩy được.
Nhưng, Đằng Hoàng đã buông tay.
Sĩ Lương ngồi dậy, ôm trán, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại.
Thật ra Đằng Hoàng đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn Sĩ Lương đang phát điên.
“Không được, không được.” Sĩ Lương tự phủ định liên tiếp hai câu, đột ngột đứng dậy.
Cậu đẩy cửa ra, loạng choạng chạy ra ngoài.
Đằng Hoàng sững người vài giây, vội vàng đuổi theo: “Này, ngoài trời lạnh lắm, cậu đi đâu vậy!”
Cậu ôm áo khoác tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa.
Nghĩ lại, ngay cả tên của người đó cũng không biết nữa là.
Scene 4
Thị Trẫm ngáp một cái, bất mãn.
Đường phố lúc rạng sáng, vừa lạnh vừa vắng. Nếu không phải tên điên Nhị Nhung kia cứ bám lấy cậu đòi ra ngoài đi dạo, cậu giờ này chắc chắn đang ngủ trong chăn ấm nệm êm rồi.
“Xì… lạnh.” Thị Trẫm tăng nhiệt độ máy sưởi trong xe lên, định bụng đánh lái hồi phủ.
Chân trước vừa mới đặt lên chân ga, vội vàng chuyển sang chân phanh.
Kít, tiếng phanh gấp xé rách sự yên tĩnh của màn đêm. Chính là vừa rồi, một người đột nhiên xuất hiện trước đầu xe cậu.
Thị Trẫm ngồi thẳng người nhìn về phía trước, người đó chống hai tay lên nắp capo xe, cúi đầu không nhìn rõ mặt mũi. Người này dường như không phải là hoảng hốt không chọn đường mà chạy ra trước đầu xe, Thị Trẫm rất chắc chắn, người này đang chặn xe.
Bây giờ trên đường không một bóng người, càng không có bóng xe nào khác, xe của Thị Trẫm tự nhiên trở thành mục tiêu duy nhất.
Nhưng người này quả thực rất liều, xe đã khởi động rồi, vậy mà lại trực tiếp dùng tay để chặn.
‘May mà mình đạp phanh kịp thời’ Thị Trẫm thầm mừng.
Người trước mắt đó, đứng giữa cơn gió lạnh, không mặc áo khoác. Người này cúi đầu, tay phải nắm lại thành quyền.
Cốp, người này không mạnh không nhẹ đấm vào nắp capo xe một cái.
“Đưa tôi về nhà.” Người đó nói, “Giúp một chút.”
Thị Trẫm ngồi trong xe, gió ấm thổi vù vù, không nghe thấy người bên ngoài nói gì.
Cậu cứ tưởng mình gặp phải kẻ ăn vạ rồi, bèn xuống xe.
Vừa quay đầu lại, sững người.
Người đàn ông gầy gò trước đầu xe chỉ mặc độc một bộ quần áo mỏng manh, chân không mang giày. Bụng dưới, toàn là máu.
Đương nhiên, điều thật sự khiến cho Thị Trẫm vốn luôn bình thản phải trợn tròn mắt chính là, kẻ thảm hại này, không ngờ lại là Sĩ Minh.
Thị Trẫm mất một giây để tiêu hóa, vội vàng cởi áo khoác ra bọc lấy người đó lại.
Dù cho quan hệ của cậu và Sĩ Minh có tệ đến mấy, cũng không thể nào thờ ơ vào lúc này được.
Huống hồ, Sĩ Minh lúc này, một lần nữa mang đến cho Thị Trẫm cảm giác cuốn hút kia. Giống như người trước mắt chính là Sĩ Lương vậy.
Thị Trẫm ôm Sĩ Lương đang lạnh cóng lên xe. Cậu tự mình ngồi vào ghế phụ lái, ôm lấy Sĩ Lương từ phía sau, ôm trọn người đó vào lòng.
“Cậu… đến bệnh viện nhé?” Thị Trẫm nhoài người ra điều chỉnh máy sưởi cho ấm hơn, gò má chạm vào vành tai lạnh buốt của Sĩ Lương.
Sĩ Lương rùng mình một cái, mở mắt ra, “Thị Trẫm?”
“Ừm.”
“Thị Trẫm.”
“Ừm, tôi đây.”
“Thị Trẫm…” Sống mũi Sĩ Lương cay xè, vùi mặt vào chiếc áo khoác lớn đầy mùi hương của Thị Trẫm.
Cảm nhận được cơ thể đang khẽ run rẩy trong lòng mình, Thị Trẫm siết chặt vòng tay: “Lạnh lắm sao?”
Sĩ Lương gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cậu không lạnh, mà là khó chịu. Ban nãy cậu chạy trên đường, lòng bàn chân áp sát vào mặt đất lạnh lẽo, cả người bị gió lạnh thổi thấu xương, dục v..ọng do bị thuốc kích thí/ch đã hoàn toàn lắng xuống.
Nhưng hiện tại, cơ thể vừa ấm lên, lồng ngực cậu bắt đầu khó chịu dữ dội. Sắp không thở nổi nữa.
Thị Trẫm rất nhanh đã chú ý thấy sự bất thường của Sĩ Lương, cậu bẻ khuôn mặt Sĩ Lương đang vùi trong áo ra, dùng tay ấn lên vết thương do súng của Sĩ Lương: “Chỗ này không thoải mái sao?”
Sĩ Lương không nói gì.
Lòng bàn tay Thị Trẫm di chuyển xuống dưới, rất nhanh đã hiểu ra, “Cậu bị người ta bỏ thuốc?”
Sĩ Lương không còn gì để nói.
Thị Trẫm khẽ thở dài một tiếng gần như không thể nhận ra, kéo chiếc quần thể thao rộng thùng thình của Sĩ Lương xuống một chút.
“Không cần đâu.” Sĩ Lương vặn eo, muốn từ chối, “Không cần quan tâm đến tôi.”
“Cậu không phát hiện ra bây giờ cậu ngay cả hô hấp cũng khó khăn sao?” Thị Trẫm bình tĩnh nói.
Sĩ Lương nuốt nước bọt, phát hiện cổ họng vừa khô vừa rát, lồng ngực càng lúc càng ngột ngạt.
“Ừm.” Cậu gật đầu.
“Đừng nói chuyện.” Thị Trẫm dùng tay nắm lấy vật c*ng rắn của Sĩ Lương, “Đừng nghĩ nhiều.”
Tay trái của Thị Trẫm ấn lên vết thương trên bụng Sĩ Lương, tay phải tăng tốc độ. Rất nhanh, Sĩ Lương đã bị cảm giác giải thoát trào dâng nuốt chửng lý trí.
“A…” Cậu ngẩng đầu, gáy dựa vào vai Thị Trẫm, “Thị Trẫm… Thị Trẫm…”
“Hửm?”
Tai Sĩ Lương áp sát vào cổ Thị Trẫm. Tiếng ‘Hửm?’ nhẹ nhàng này, khiến Sĩ Lương cảm nhận được sự rung động tê dại từ dây thanh quản của Thị Trẫm.
Cậu rùng mình một cái, b*n t*nh.
Thị Trẫm bình thản kéo khăn giấy bên cạnh, cẩn thận lau sạch cho Sĩ Lương.
Sĩ Lương thở dố.c: “Tôi… chúng ta lần trước… cũng là ở trên xe…”
“Sao cơ?” Thị Trẫm không hiểu.
Tai nạn ở ngã tư đó, Thị Trẫm không hề nhớ.
Sĩ Lương đột ngột lật người nằm bò lên ngực Thị Trẫm, dí sát mặt lại gần.
Cậu muốn hôn cậu ấy!
Thị Trẫm không hề hoảng sợ, nghiêng đầu né tránh.
Sĩ Lương hụt hẫng nâng mặt Thị Trẫm lên, đáy mắt bị dục v..ọng che mờ, “Thị Trẫm, chúng ta làm đi.”
Chia sẻ: