Tiểu Minh Đã Chết Như Thế Nào

Chương 164

Scene 1

Thị Trẫm đảo mắt một vòng, mở mắt. Trong phòng này có một mùi tanh không thể miêu tả, khiến người ta khó thở. Cậu ngồi dậy, ý thức mơ màng thúc giục cậu đi mở cửa sổ.

Nhưng… cùng với việc tầm nhìn từ trần nhà chuyển xuống phòng khách rộng rãi, bàn ghế lật đổ, quần áo vương vãi, vết máu trên thảm, vết đục trên ghế sofa… căn phòng kín mít không ngờ lại khiến Thị Trẫm cảm nhận được một luồng gió lạnh buốt đâm thẳng vào xương sống, khiến phần thân trên đang trầ.n truồ.ng của cậu đông cứng lại.

Vẫn chưa hoàn hồn, ngón tay cậu chống trên thảm chạm phải đầu ngón tay của Sĩ Lương, đại não vốn đã ở trạng thái trì độn của Thị Trẫm “ong” một tiếng. Cậu hoảng hốt nhìn sang bên cạnh, Sĩ Lương nằm nghiêng ngủ mê man, mái tóc rối bù che đi khuôn mặt đã mất hết huyết sắc. Cơ thể cậu phơi bày trước mắt Thị Trẫm, trên vai, trên eo, trên chân, chi chít những vết cào và vết răng sâu nông khác nhau. Thị Trẫm cứng nhắc duỗi tay, một tay nâng bụng dưới của Sĩ Lương lên, một tay đỡ lấy sau eo Sĩ Lương muốn xoay người cậu lại một chút, cùng với độ.ng tác của mình, một dòng chất lỏng đặc sệt xen lẫn tia máu chảy xuống thảm, khóe mắt Thị Trẫm giật giật, nhìn thấy một mảng màu nâu đỏ lớn hơn. Đầu gối Sĩ Lương đều đã bị rách, trên thảm để lại một vệt máu kéo dài. Không khó để tưởng tượng, đây là bị người ta túm lấy kéo lê đi.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, máu lưu thông nhanh hơn muốn làm vỡ tung thái dương của Thị Trẫm.

“Sĩ…” Cổ họng Thị Trẫm nghẹn lại, lời nói ra đều vỡ giọng, “Sĩ Lương!”

Cậu vơ vội quần áo dưới đất quấn bừa lên người Sĩ Lương, vô thức gọi tên Sĩ Lương: “Sĩ Lương… Sĩ Lương…” Cậu ôm Sĩ Lương dậy, ý nghĩ đầu tiên là đến bệnh viện, tuy nhiên lúc xông ra đến cửa cậu liền dừng lại, bởi vì Sĩ Lương đã nắm chặt lấy tay cậu.

Sĩ Lương không mở mắt, hàng mày nhíu chặt có thể nhìn ra cậu lúc này đang mê man, cậu lắc đầu, yếu ớt ra hiệu bằng khẩu hình miệng: “Để tôi ngủ một lát…”

Thị Trẫm tâm thần chưa ổn định, đôi môi run rẩy đáp một tiếng “Ừm”, cậu lập tức quay người vào phòng, đặt Sĩ Lương lên giường. độ.ng tác của cậu rất nhẹ, chỉ sợ làm đau Sĩ Lương. Nhưng Sĩ Lương lúc này đã rất khó để bị đau mà tỉnh lại được nữa, thay vì nói là ngủ, không bằng nói là hôn mê.

Thị Trẫm xông vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng, nhẹ nhàng lau người cho Sĩ Lương. Vết bẩn đục ngầu phía dưới đã khô lại, Thị Trẫm không dám lau mạnh, phải lau đi lau lại mấy lần vết bẩn đó mới mờ đi. Giống như đang lau đi chứng cứ tội lỗi của chính mình, tuy nhiên cảm giác tội lỗi của Thị Trẫm thì không hề giảm sút. Cậu lục tìm trong ngăn kéo một tuýp thuốc mỡ erythromycin, cẩn thận từng li từng tí xoay người Sĩ Lương lại, lúc cậu nhìn thấy chỗ sưng đỏ đó, tim co thắt lại kéo theo cả lồng ngực. Cậu không dám chớp mắt, tiếp tục độ.ng tác bôi thuốc, thái dương tự ý đập thình thịch.

“Xin lỗi…” Lời xin lỗi buột miệng thốt ra một cách vô thức, Thị Trẫm đặt Sĩ Lương nằm thẳng lại, cẩn thận giúp cậu đắp chăn.

Sắc mặt Sĩ Lương trắng bệch, điều này khiến vết thương ửng đỏ trên môi càng thêm nổi bật. Đó là do Sĩ Lương lúc chịu đau đã tự mình cắn bị thương, ngoài ra, trên cánh tay, ngón trỏ của cậu cũng có những vết thương do tự mình cắn rách. Thị Trẫm dùng tăm bông lau môi dưới của Sĩ Lương, bất ngờ phát hiện bàn tay của mình đang cầm tăm bông cũng run rẩy. Đừng nói là 24 năm nay, ngay cả nhìn lại cả 13,8 tỷ năm, Thị Trẫm cũng chưa bao giờ hoảng sợ như vậy. Thở ra một hơi dài, Thị Trẫm ổn định lại tâm thần. Cậu cũng không đến nỗi lo lắng cho sự an nguy tính mạng của Sĩ Lương, mà là nỗi đau này của Sĩ Lương là do một tay cậu gây ra, không, không chỉ những thứ này, rất nhiều rất nhiều chuyện của Sĩ Lương từ khi sinh ra đến nay, đều là do cậu gây ra. Ký ức cuộn trào, áy náy dâng lên.

Từ khi cậu biết Sĩ Lương chính là Hư Vô, sự hối hận của Thị Trẫm đối với Sĩ Lương không ngừng nghỉ một khắc nào. Cậu không thể hiện ra, không có nghĩa là cậu không nghĩ như vậy. Thực tế, từ sau đó sự nhẫn nhịn trăm bề, sự nuông chiều trăm bề của cậu đối với Sĩ Lương, một mặt là quy cho tình yêu của cậu, mặt khác chính là cậu cảm thấy mình mắc nợ. Nếu không với tâm tính của Thị Trẫm, cậu có từng nhẫn nhịn ai chưa? Có thể bị ai làm cho rối loạn tâm trí không?

Thị Trẫm nắm lấy tay Sĩ Lương đặt vào lòng bàn tay mình, quỳ bên giường một lúc lâu, lúc này mới nhớ ra tìm cho mình một chiếc ghế. Khi đứng dậy đôi chân đã tê rần từ lâu khiến thân hình Thị Trẫm nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã nhào, độ.ng tĩnh này không lớn không nhỏ, vẫn làm Sĩ Lương tỉnh giấc.

Lông mi Sĩ Lương khẽ rung, mắt chưa mở, nhưng đã đưa tay ra nắm lấy Thị Trẫm. Thị Trẫm bị người ta níu lấy ngón trỏ, thuận thế ngồi xuống mép giường.

“Còn ổn không?”

“Dọa cậu rồi ư?”

Hai người đồng thanh, Thị Trẫm nghe vậy, nhíu mày: “Là tôi dọa cậu sợ.”

Thị Trẫm quả thực bị dọa sợ, cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa gò má Sĩ Lương: “Cậu cần tôi giúp gì không? Ăn gì đó nhé?”

Sĩ Lương lắc đầu, túm lấy cánh tay Thị Trẫm giơ lên trước mắt Thị Trẫm. Lúc này Thị Trẫm mới phát hiện, hóa ra cổ tay mình đã máu thịt lẫn lộn. Vết thương này là do hôm qua vùng vẫy giật đứt xích sắt gây ra, máu lẫn với thịt đóng thành một lớp vảy, quả thực nhìn mà kinh hãi.

“Đi.” Sĩ Lương nói ngắn gọn. Thị Trẫm gật đầu, ngoan ngoãn tự mình bôi thuốc.

Scene 2

Ban đêm Sĩ Lương đột nhiên buồn tiểu, cậu dùng hai tay chống người dậy, nhẹ nhàng di chuyển cơ đùi nặng trĩu như đeo chì. Đầu ngón chân vừa mới chạm đất, không cẩn thận độ.ng đến chỗ kín, “Ưm a…” một chỗ đau kéo theo cả người đau, Sĩ Lương toát một lớp mồ hôi lạnh.

Người ngủ ở phía bên kia cũng theo đó mà tỉnh lại, Thị Trẫm đầu tiên là mở mắt, sau đó ngồi dậy: “Đừng độ.ng đậy.”

Cơ thể đau nhức sưng phù khiến Sĩ Lương phản ứng chậm chạp, lúc cậu phản ứng lại, Thị Trẫm đã lê dép đi vòng qua phía bên này của giường. “Cậu muốn đi vệ sinh phải không?” Nói rồi, Thị Trẫm đặt tay lên sau eo Sĩ Lương, thuận thế trượt xuống, định luồn tay xuống dưới đầu gối Sĩ Lương.

Ngay khoảnh khắc chạm vào, toàn thân Sĩ Lương run lên, né tránh một cách không tự nhiên. Tay Thị Trẫm dừng lại giữa không trung, không khí có chút tổn thương.

Sĩ Lương không cảm thấy mình là người yếu đuối về mặt tinh thần, nhưng đêm đó Thị Trẫm đã để lại cho cơ thể cậu quá nhiều ký ức, dù chỉ khẽ chạm vào eo cũng có thể đánh thức ký ức bị kéo lê của Sĩ Lương. Trong chốc lát những dây thần kinh nhạy cảm không thể nào nguội đi được, đừng nói là cơ thể, ngay khoảnh khắc Thị Trẫm đến gần, trong lòng Sĩ Lương cũng dâng lên một luồng ớn lạnh.

Sĩ Lương nhếch khóe miệng, muốn dùng tiếng cười để che giấu sự lúng túng, nhưng cổ họng lại khàn đặc: “Tôi cũng không đến nỗi ngay cả đi vệ sinh cũng không đi được.”

Thị Trẫm không nói gì, lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Sĩ Lương không muốn Thị Trẫm vì chuyện này mà áy náy, cố làm ra vẻ bình tĩnh cất bước. Cậu nghiến răng đi về phía phòng vệ sinh, nào ngờ chưa đi được hai bước, đầu gối nhẹ bẫng, Thị Trẫm bất ngờ bế ngang cậu lên.

Sĩ Lương có một khoảnh khắc thất thần, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêng của Thị Trẫm, Thị Trẫm sắc mặt thờ ơ, khẽ giọng nói: “Sau này tôi không thể nào không chạm vào cậu, cậu không muốn cũng phải chịu đựng, nếu đau thì cứ để tôi ôm cậu.”

Dòng nước cuốn trôi bọt xà phòng trên tay Sĩ Lương, Sĩ Lương lặp đi lặp lại độ.ng tác rửa tay, ngẩn người. Đổi lại là ngày thường, Thị Trẫm đang ngủ thì có trời đánh cũng không tỉnh, ban nãy không ngờ lúc cậu thức dậy đi vệ sinh đêm, liền nhanh chóng đứng dậy qua giúp đỡ! Phải biết rằng tốc độ thức dậy của Thị Trẫm sánh ngang với con lười, chuyện hôm nay quả thực là một kỳ quan lớn!

Nghĩ đến đây, lòng Sĩ Lương ấm áp hẳn lên. Cậu ngẩng đầu, gọi Thị Trẫm đang đợi ngoài cửa: “Tôi rửa xong rồi, qua đây ôm tôi về!”

Scene 3

Sĩ Lương ngủ thêm một chút nữa, cậu sốt. Thị Trẫm quy kết điều này là do vết thương bị viêm, lập tức thêm một trận tự trách.

Sĩ Lương mơ mơ màng màng phản bác: “Tôi nghĩ là vì… bị cậu làm đến mồ hôi nhễ nhại, nên mới bị cảm lạnh ự.” Lời còn chưa nói hết, Thị Trẫm mặt không biểu cảm nhét thìa vào miệng Sĩ Lương. Cậu nghĩ lại, cảm thấy lời này của Sĩ Lương có lý – bị trần như nhộng ném xuống sàn nhà ngủ cả đêm, cũng có thể là bị cảm lạnh!

Nghĩ như vậy, Thị Trẫm liền lôi thuốc trị cảm lạnh ra. Sĩ Lương nhai một miệng đầy viên nang thuốc, lúc hấp hối vẫn không quên trêu chọc: “Tam thiếu, tôi biết cậu mua thuốc không thiếu tiền, cũng hiểu cậu muốn tôi mau chóng khỏe lại, nhưng cậu không thể như vậy được, không thể cho tôi uống cả hộp cả hộp được, tôi sẽ bị thuốc giết chết đấy ự.” Vẫn là lời còn chưa dứt, Thị Trẫm nâng cốc nước lên, Sĩ Lương bị đổ một miệng đầy nước, nuốt thuốc xuống.

“Cậu còn đau không?” Thị Trẫm quan tâm.

“Đau chứ.” Sĩ Lương ấm ức.

“Ừ, vậy uống thêm chút thuốc giảm đau nữa nhé.”

“Này! Không! Không đau… không đau nữa, anh Trẫm! Ba Trẫm ơi!”

Dưới sự hỗ trợ của thuốc men suốt một ngày dài của Thị Trẫm, bạch cầu của Sĩ Lương đã thành công chiếm lĩnh cao điểm. Mặc dù đã hết sốt, nhưng tinh thần vẫn còn mệt mỏi, cơ thể vẫn còn yếu ớt, cúc hoa vẫn còn đau, Sĩ Lương phải làm người tàn tật trước mặt Thị Trẫm thêm hai ngày nữa.

Trong khoảng thời gian này, Thị Trẫm thể hiện năng lực làm chồng xuất sắc, gọi là đến, bảo là đi, bưng trà rót nước, ngay cả bữa tối hôm nay cũng có thêm mấy món ăn. Sĩ Lương dựa vào đầu giường, nhìn Thị Trẫm cúi đầu thổi cháo trên thìa, trong lòng không khỏi mừng thầm. Đúng là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, nhớ năm đó cậu vẫn còn là một tên ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào chưa khôi phục ký ức của Toki, chính là đã hầu hạ Tam thiếu gia nhà họ Thị như thế này. Bây giờ cậu ấy là gia nhưng vẫn có thể từ bỏ thân phận để hầu hạ tận tình cho cậu, quả thực là một chuyện vui.

Duy chỉ có điều không vui, chính là cúc hoa hơi đau.

“Uống đi.” Thị Trẫm đưa thìa đến bên miệng Sĩ Lương.

Sĩ Lương ngậm lấy thìa, cố tình mở to mắt nhìn Thị Trẫm, dùng hành độ.ng này để bán manh, đáng tiếc Thị Trẫm lúc đó đang nhìn chằm chằm vào đĩa dưa muối nhỏ trên bàn, nghĩ xem thìa tiếp theo nên cho Manh Manh ăn món nào. Bán manh thất bại, Sĩ Lương mở lời: “Thị Trẫm.”

“Hả?”

“c**ch tôi sướng không?”

Tay Thị Trẫm run lên, miếng dưa muối nhỏ không gắp được: “Tôi không nhớ…”

“Ừ, tôi cũng nghĩ cậu không nhớ.” Sĩ Lương cố làm ra vẻ bình thản nói, thực tế đang ngửa mặt lên trời thở dài, “Thị Trẫm, f*ck ur dad!”

Hu hu! Sao lần một lần hai đều không nhớ gì hết vậy! Cậu vất vả lắm mới chinh phục được cơ thể của tiểu gia đây, sao ngay cả một tấm ảnh CG cũng không giữ lại! May mà hôm nay cậu tỉnh lại phát hiện tiểu gia đây nằm bên cạnh cậu đấy nhé! Nếu không lại bị cậu c**ch không công rồi!

Càng nghĩ càng ấm ức, Sĩ Lương thậm chí còn nghĩ đến một chuyện còn trớ trêu hơn nữa. Trước đây cậu lúc nào cũng vẫy đuôi cầu xin Thị Trẫm là.m tìn.h, bây giờ thì hay rồi, lần một lần hai đều thê thảm như vậy, đến mức không còn tự tin vào cuộc sống hôn nhân sau này nữa.

“Lần một lần hai gì?” Thị Trẫm đột nhiên ngẩng đầu.

“Hả?” Sĩ Lương kinh ngạc nhận ra mình lẩm bẩm thành tiếng, “Không… không có gì…” Cậu đâu có mặt mũi nào mà nói cho Thị Trẫm biết lần đầu tiên của họ cũng thảm hại như vậy.

Thị Trẫm thì cứ tưởng, đây là lần đầu tiên của cậu và Sĩ Lương, thế mà thảm hại như vậy, trong lòng vô cùng áy náy. Cậu sợ Sĩ Lương vì chuyện này mà để lại bóng ma tâm lý, liền v.uốt v.e nói: “Lần này là tai nạn ngoài ý muốn, sẽ không có lần thứ hai.”

Sĩ Lương gào thét trong lòng: ‘Đây chính là lần thứ hai!!!’

Scene 4

Ba ngày sau, Sĩ Lương ở trên giường thực hiện một cú gập người lộn mèo về phía trước xoay 360 độ tiếp đất vững vàng, điều đó là không thể.

“Ây~ dô!” Sĩ Lương bị trẹo eo khó khăn bò đến mép giường, nhắm mắt dùng tay mò tìm dép lê.

“Dậy.” Thị Trẫm đá đôi dép lê đến bên tay Sĩ Lương, “Ăn cơm.”

Sĩ Lương hì hì cười, cũng không mở mắt, men theo đùi Thị Trẫm mò lên trên, áp mặt vào bụng dưới Thị Trẫm ôm chặt lấy: “Không dậy nổi, Đồng Đồng ôm tôi đến bàn ăn đi.”

Thị Trẫm vươn tay đỡ nách Sĩ Lương nhấc người dậy, thực sự cõng trên vai mà đi. Sĩ Lương vui mừng khôn xiết, gọi oppa oppa mấy tiếng liền. Ba ngày này đối với Sĩ Lương mà nói thật sự như một giấc mơ, Thị Trẫm đối với cậu trăm bề nghe lời, cậu cũng vì thế mà càng làm tới. Ăn cơm phải đút, đi đường phải bế, rửa mặt phải lau, quần cũng không tự mặc, ngay cả Kỷ Quyết bốn tuổi cũng không bằng.

Nghĩ đến đây, Sĩ Lương thù dai trào dâng một trận ghen tuông, đấm vào lưng Thị Trẫm một cái, nói: “Trước đây lúc kỷ Quyết còn nhỏ, cậu có phải cũng đối xử với cậu ta như vậy không! Nói!”

Thị Trẫm không nói gì, vác người xuống lầu.

“Ăn cơm có đút không?!” Sĩ Lương tra hỏi một cách nghiêm khắc.

“Có đút.” Thị Trẫm thành thật khai báo.

“Đi đường có bế không?!”

“Có bế.”

“Rửa mặt cậu cũng lau cho cậu ta?!”

“Cậu ta thỉnh thoảng ăn chocolate dính đầy mặt…”

Sĩ Lương bi phẫn: “Mặc quần thì sao!!”

Thị Trẫm “bốp” một tiếng đánh vào mông Sĩ Lương, chỗ đó của Sĩ Lương không dễ đánh vào, đau đến mức giật nảy mình: “Thị Trẫm cậu làm gì vậy!!”

“Mông cũng có đánh.”

Thị Trẫm đặt Sĩ Lương ngồi ngay ngắn trên ghế, còn mình thì đi sang phía đối diện ngồi xuống, lúc này mới nghiêm túc đối mặt với khuôn mặt đang tức giận đùng đùng của Sĩ Lương.

“Tôi giữ cậu ta lại bên cạnh là vì thanh đao này có ích cho tôi, tôi chăm sóc cậu ta là vì cậu ta còn nhỏ.” Thị Trẫm nói, “Tôi không thích cậu ta, người tôi thích là cậu.”

Sĩ Lương thừa biết Lão Trẫm nhà mình tuy không phải kiểu tsundere, nhưng bản tính lạnh lùng cao ngạo, lời tỏ tình thẳng thắn như vậy quả thực đã đánh úp khiến cậu không kịp trở tay.

“Được… vậy lần này tôi tha cho cậu.” Nói rồi, cậu híp nửa con mắt ngẩng đầu cảnh cáo, “Nhưng con người tôi hay thù dai, lần sau mà còn để tôi nhớ ra, cậu vẫn phải giải thích với tôi một lần nữa đấy!”

“Giải thích thế nào?”

“Cứ giải thích giống như hôm nay của cậu là được…”

“Ừ, người tôi thích là cậu.”

Sĩ Lương vui sướng đỏ bừng khuôn mặt già nua, cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn, Thị Trẫm rửa một đĩa hoa quả. Kỹ năng dùng dao của cậu kém, hoa quả là do Sĩ Lương gọt. Hai người nép vào nhau trên ghế sofa tắm nắng, Sĩ Lương rảnh rỗi liền khoe với Thị Trẫm đôi tất của mình.

“Đẹp không…” Đôi tất này có hình con gấu. Thị Trẫm cắn một miếng táo giòn tan, không đáp.

Sĩ Lương tự biết mình rất nhàm chán, liền đổi chủ đề khác: “Đồ dùng sinh hoạt trong căn nhà này đầy đủ không thiếu thứ gì, tôi thấy chỗ nguyên liệu đó đủ cho chúng ta ăn cả tháng. Đây là nơi nào vậy?”

Thị Trẫm lục lại ký ức, đáp: “Trước kia là nơi Thị Huyên và chúng tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa bộn bề công việc, trốn Nam Quyền Ba Ba và Lý Tư.”

“Có thể tránh được Thị Thần? Vậy kết giới này hơi lợi hại đấy.”

“Căn nhà này được ba chúng tôi xây dựng trong một chiều không gian riêng biệt, không liên thông với thế giới bên ngoài. Thời gian ở đây và bên ngoài cũng không giống nhau. Bên ngoài nhanh hơn một chút.” Thị Trẫm nói, “Trước đây tôi từng giao đấu với Đằng Hoàng, dùng Kỷ Quyết tiêu hao một ít năng lượng của cậu ta, cho nên Hoa Năm Cánh nhất thời sẽ không đến độ.ng vào tôi. Tính toán ngày tháng, đợi tôi từ đây ra ngoài, Đằng Hoàng chắc cũng đã khôi phục.”

“Vậy chúng ta không ra ngoài nữa!” Sĩ Lương nói.

Thị Trẫm lắc đầu, không tiếp lời. Sĩ Lương trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Tới giờ tôi uống thuốc rồi.” Sĩ Lương chuyển chủ đề, vươn tay mò lấy hai viên thuốc con nhộng trên bàn trà nhét vào miệng. Cậu ngẩng đầu uống nước, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Thị Trẫm.

“Cậu vừa ăn gì vậy?”

“Thuốc mà.” Sĩ Lương không hiểu tại sao Thị Trẫm lại bày ra vẻ mặt này, nhấn mạnh, “Thuốc tiêu viêm.”

Thị Trẫm gạt bàn tay đang cầm cốc nước của Sĩ Lương ra, dở khóc dở cười: “Ngốc à, đó là thuốc xổ!”

Scene 5

Địa ngục.

Toàn thân Sĩ Lương căng cứng, thái dương đổ mồ hôi, gần như kiệt sức. Nghiêm trọng hơn là, một nơi nào đó bị xé rách của cậu vẫn chưa lành hẳn, lần này thật đúng là khí phách hào hùng, sóng cả cuồn cuộn, đau nhói lên đến tận đỉnh đầu.

“Mẹ… nó…” Môi cậu cũng run lên. Vốn dĩ vết thương này đã khó chiều, Sĩ Lương chăm sóc đủ kiểu, nào ngờ lại bị hai viên thuốc con nhộng phá hỏng công sức, phải chịu đựng gấp bội nỗi đau khổ lớn lao. Lúc bị c**ch cậu không oán, lúc tỉnh lại cậu không oán, nhưng lúc này ngồi trên bồn cầu, trong lòng cậu đã chửi Thị Trẫm lên bờ xuống ruộng.

Thị Trẫm ngồi xổm trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu. Hễ Sĩ Lương đau, liền cố sống cố chết nắm chặt hai tay Thị Trẫm để cố gắng chịu đựng cơn đau. Hai bàn tay đỏ trắng xen kẽ, qua một lúc lâu, Sĩ Lương cuối cùng cũng thở ra được một hơi.

Cảm giác ruột gan quặn thắt thật giống như chết đi một lần, Sĩ Lương ngẩn người, khôi phục lại chút sức lực.

“Phụt.” Cậu bật cười.

“Cười gì?” Thị Trẫm nghi ngờ, “Hai chúng ta làm chuyện ghê tởm như vậy, cậu còn cười được.”

Sĩ Lương lắc đầu, rồi lại gật đầu, vẫn muốn cười: “Thật sự là Thị Trẫm.”

“Sao?”

“Tôi trước đây, có tội nào mà chưa từng phải chịu đựng chứ. Lúc đó tôi trúng đạn toàn là tự mình gắp đạn ra, không ai thèm quan tâm.” Sĩ Lương cười nói, “Cậu xem bây giờ, tôi ngay cả đau bụng cũng có người ngồi xổm trước bồn cầu nắm tay tôi, ở bên cạnh tôi. Một người cao quý như cậu lại bằng lòng vì tôi mà làm chuyện ghê tởm như vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy cái gì cũng nên biết đủ. Thật đấy.”

Bình Luận (0)
Comment