Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 35


Lãng Minh rời khỏi đó được một lát thì Tần Thiên Lăng mới ngồi xuống ghế, đối diện với Liêu Hiểu Đạt.
"Ông đến đây làm gì?"
"Quà tôi gửi cậu thấy thế nào?"\_Liêu Hiểu Đạt có vẻ đắc chí
"Ông có ý đồ gì?"
"Tôi chỉ muốn khơi gợi chuyện năm đó cho cậu."
"Ông có phải là người không hả?"
Tần Thiên Lăng trừng trừng Liêu Hiểu Đạt thì Lãng Minh bước xuống.
"Tôi xin lỗi...nhưng có thể dùng bữa
tối được không.

Tôi thấy hơi đói."\_
Lãng Minh
"Thôi được rồi.

Tôi không làm phiền Boss Tần nữa."\_Liêu Hiểu Đạt nhìn Lãng Minh với một ánh mắt kỳ lạ rồi quay lưng đi
"Ông ấy nhìn mình như thế là có ý gì?"\_Nội tâm Lãng Minh
Thấy Lãng Minh cứ đứng ngơ thì Tần Thiên Lăng lên tiếng.
"Em đợi tôi một lát.

Tôi lên thay y phục."
"Ò..."
Lãng Minh lại ghế sô\-pha ngồi.

Anh phát hiện được một thứ.

Một tấm ảnh chụp có Lãng Minh, bố anh và cả Liêu Hiểu Đạt.
Tưởng như Liêu Hiểu Đạt chỉ đến gặp Tần Thiên Lăng nói mấy câu vô nghĩa nhưng không phải.

Liêu Hiểu Đạt có mục đích khác.
"Cái gì đây? Phía sau tấm hình còn có số điện thoại.

Không phải là của ông Liêu chứ?"\_Lãng Minh nói thì thào một mình
Từ phía cầu thang, Tần Thiên Lăng chậm rãi bước xuống.

Lãng Minh vội vàng giấu tấm hình.
"Để tôi đi dọn bàn ăn."
Lãng Minh bỏ chạy.

Tần Thiên Lăng đã biết Lãng Minh giấu giếm gì đó.

Anh bước lại chỗ sô\-pha xem thử.
"Thì ra đây là mục đích của ông.

Còn muốn đụng tới Lãng Minh."\_Tần Thiên Lăng xem tấm hình rồi lặng lẽ bỏ lại chỗ cũ
Tần Thiên Lăng ngồi vào bàn ăn một cách chậm rãi.

Lãng Minh ngồi xuống ngay cạnh anh.
"Chúc ngon miệng."
Lãng Minh cắm cúi ăn, có vẻ anh rất đói.

Tần Thiên Lăng ăn không ngon, tâm trạng không được tốt lắm.
"Tiểu Minh..."\_Tần Thiên Lăng gọi

"Sao hả?"\_Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng
"Anh yêu em."
Tần Thiên Lăng nhìn thẳng vào mắt Lãng Minh.
"Tôi cũng yêu anh."
Tần Thiên Lăng ghì chặt lấy Lãng Minh.
"Sao này dù có chuyện gì thì đừng bỏ rơi anh có được không?"
"Được...tất nhiên rồi."
"Sao giọng điệu của anh ấy như đã làm sai gì vậy?"\_Nội tâm Lãng Minh
Tần Thiên Lăng đột ngột kéo hết chén đĩa ra một bên, đặt Lãng Minh lên bà.

Anh vồ lấy Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng cuồng đắm mút lấy cánh môi của Lãng Minh.

Tay thì sờ soạng khắp nơi người của Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng dùng lưỡi tách môi Lãng Minh ra.

Anh ngậm trọn chiếc lưỡi mềm mại của Lãng Minh, khiến Lãng Minh không thở nổi.
Sau đó, lưỡi Tần Thiên Lăng xoáy xung quanh cổ.

Anh không ngừng tạo những vết đỏ đánh dấu chủ quyền.
Lãng Minh vừa dịu dàng ôm lấy Tần Thiên Lăng thì điện thoại anh reo lên.
"Anh...dừng lại đi.

Tôi có điện thoại."
"Em cứ nghe máy đi."
Tần Thiên Lăng nói thế mà anh liên tục liếm láp cổ của Lãng Minh.

Cứ chốc lại ngậm lấy lỗ tai Lãng Minh mà thở vào đó.
Lãng Minh khổ sở bật điện thoại lên.

Liêu Nhất Vỹ là người gọi đến cho Lãng Minh.
"Ưm...Lãng Minh đây ạ."
Tần Thiên Lăng không ngừng hít hà cái cổ thơm tho của Lãng Minh.
"Tôi ở căn phòng này có chút sợ.

Bóng đèn phòng tắm bị hỏng rồi."
"Aa...để tôi đến sửa giúp chị."\_Lãng Minh đáng thương bị Tần Thiên Lăng quấy phá
"Thế thì cảm ơn cậu."
"Vậy tôi cúp máy đây."
Lãng Minh vội vã ngắt máy, đẩy Tần Thiên Lăng ra.
"Anh làm gì đấy? Nhỡ chị ấy nghe thấy..."
"Nghe thấy những âm thanh gợi cảm của em à."\_Tần Thiên Lăng siết eo Lãng Minh
"Anh nói cái gì thế?"
Lãng Minh chạy đi.

Tần Thiên Lăng đuổi theo, bắt được vác lên vai đem vào phòng.
"Bỏ tôi...xuống."\_Lãng Minh vùng vẫy
Tần Thiên Lăng đặt Lãng Minh xuống đất.
"Tôi phải ra ngoài rồi."
"Không được."
Tần Thiên Lăng đè Lãng Minh xuống giường.
"Nếu em muốn ra ngoài, anh sẽ làm nhanh thôi."\_Tần Thiên Lăng gian xảo nói

Chỉ cần một nhịp, phần thân dưới của Lãng Minh đã bị làm cho trần trụi.
Tần Thiên Lăng đột ngột nâng người Lãng Minh lên.

Anh cho lưỡi vào nơi bí ẩn của Lãng Minh mà khuấy đảo.
Rất nhanh, Lãng Minh co co giật giật liên tục.

Tần Thiên Lăng hài lòng.
Lãng Minh không biết có cảm giác gì mà anh kêu lên.
"Aaaaaaa...."\_Lãng Minh nhăn nhó
"Bảo bối, em có biết, hiện tại em quyến rũ đến cỡ nào không?"
Tần Thiên Lăng cúi người hôn lấy Lãng Minh.

Từng chuyển động của Tần Thiên Lăng run rẩy.
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi dậy.
Lãng Minh đáng thương vịn vai Tần Thiên Lăng mà chuyển động.

Cái thứ cứng cỏi của Tần Thiên Lăng khiến Lãng Minh mơ hồ.
Đã có một vật lớn bên trong, nay còn thêm một ngón tay nữa.

Lãng Minh chỉ biết khóc thét thôi.
"Aaaa....aaaa...lấy ra đi mà...đầy ắp rồi."\_Lãng Minh mắt ước lệ, ngã vào người Tần Thiên Lăng
"Sao mà lấy ra được đây? Nó thật là hút người đó."
Tần Thiên Lăng gặm gặm lỗ tai Lãng Minh.
"Bây giờ, em nên gọi anh là gì nhỉ?"
\_Tần Thiên Lăng đột ngột tăng tốc độ
"Aaa...ưm...ưm....chồng ơi\~\~\~"
"Gọi thêm nữa xem nào."\_Tần Thiên Lăng siết eo Lãng Minh đẩy mạnh
Lãng Minh táo bạo mút lấy môi Tần Thiên Lăng.

Eo Lãng Minh uốn éo trên Tần Thiên Lăng.
"Chồng ơi\~\~\~, không chịu được rồi, em sắp..."\_Lãng Minh hơi ngã về phía sau
"Anh...cũng thế.

Cùng nhau nào..."
Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ôm chặt lấy nhau rồi đạt đến đỉnh điểm.

Cả hai kết thúc bằng một nụ hôn dài triền miên.
Tay Tần Thiên Lăng lưu luyến sờ soạng khắp người Lãng Minh.

Lãng Minh nhíu mày.
"Tại anh đấy...phải làm chị Liêu đợi."
"Mặc kệ cô ta."\_Tần Thiên Lăng lấy khăn giấy sạch sẽ cho Lãng Minh
Lãng Minh cuống cuồng mặc quần áo vào.
"Tối rồi...hay em ở nhà đi."
"Tôi đã hứa giúp chị ấy sửa bóng đèn, không đi không được."
Lãng Minh lật đật chạy xuống nhà.
"Phiền phức thật."
Tần Thiên Lăng chạy theo vợ.
"Để tôi đưa em đi."
"Không cần...anh cứ ở nhà đi."

"Mệt...chẳng nghe lời chút nào."
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh vứt vào xe.

Anh đưa Lãng Minh đến một cửa tiệm.
Lãng Minh đi vào mua bóng đèn rồi tiện thể mua thức ăn cho Liêu Nhất Vỹ.
"Mua gì mà lắm."\_Tần Thiên Lăng cằn nhằn
"Chắc chị ấy còn chưa ăn tối nên tôi mua thức ăn cho chị ấy."
"Cho cô ta.

Thật lãng phí."
"Thật ra...tôi mua cho chị Liêu có một phần cơm.

Còn đống thức ăn này, tôi mua cho tôi."\_Lãng Minh cười ngốc
"Bao nhiêu đây em ăn đủ không? Vào mua thêm đi.

Dùng thẻ của tôi này."
"Không cần...không cần.

Đủ rồi."
Sau đó, Tần Thiên Lăng đưa Lãng Minh đến chỗ Liêu Nhất Vỹ.

Anh làm vẻ mặt lạnh tanh khi gặp Liêu Nhất Vỹ.
"Để tôi vào thay bóng đèn giúp chị."
\_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng tìm một chỗ ngồi xuống.

Liêu Nhất Vỹ lại giở trò.
"Em ở đây thật buồn đó.

Chỉ có một mình."
"Cô có chỗ ở là may lắm rồi."
"Sao anh lại nói thế?"\_Liêu Nhất Vỹ nắm lấy tay Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng tức giận, hất Liêu Nhất Vỹ xuống sàn.

Lãng Minh nghe tiếng động bước ra.
Liêu Nhất Vỹ diễn cảnh uất ức.

Những giọt nước mắt cá sấu rơi xuống.
"Lãng Minh, tôi chỉ vô tình chạm vào tay Boss Tần nhưng anh ấy lại đẩy tôi ngã xuống sàn."
"Chị có bị làm sao không?"\_Lãng Minh vội càng đỡ Liêu Nhất Vỹ đứng dậy
"Anh làm gì vậy? Dù gì chị ấy cũng là phụ nữ."
Tần Thiên Lăng làm ngơ.
"Đây là phần cơm tôi vừa mua.

Tôi biết chị vẫn chưa ăn gì."
"Cảm ơn cậu."
"Bóng đèn đã sửa xong.

Tôi về đây."
Tần Thiên Lăng tự giác đứng lên, đi theo Lãng Minh.
"Mở cửa giúp tôi."\_Tần Thiên Lăng mở cửa xe giúp Lãng Minh
Tần Thiên Lăng chạy vèo về tới nhà.
Anh lên phòng trước.

Lãng Minh đến lấy bức hình để ở ghế sô\-pha lúc chiều.
Tần Thiên Lăng và Lãng Minh thay đồ ngủ.
"Hôm nay, tôi phải làm việc."\_Tần Thiên Lăng
"Ờ...tôi cũng thế."
Lãng Minh leo lên giường lấy cái USB chứa dữ liệu trong máy tính Tần Thiên Lăng cắm vào máy tính anh.
Tần Thiên Lăng nhìn thấy cái USB cũng hiểu.

"Đến lúc em phải biết rồi."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng vẫn luôn nhìn chăm chăm Lãng Minh nhưng Lãng Minh không biết.
Lãng Minh đang bận chú tâm vào các tệp tin.

Rồi anh phát hiện được một tệp có là Lãng Minh.
"Sao lại có tên của mình?"\_Lãng Minh nhấp chuột vào xem
Anh đã thấy những thứ anh không cần thấy.

Là toàn những hình ảnh và thông tin về anh.

Ngay cả những thông tin của mẹ Lãng Minh cũng có ở đó.

Tần Thiên Lăng đã cho người theo dõi Lãng Minh.
Đặc biệt trong đó, có một đoạn ghi âm lại quá trình Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ân ái.
"Vậy là mọi hành động của mình đều bị người này nắm bắt hết.

Ngay cả bệnh của mẹ mình anh ta cũng biết.

Anh ta dùng tiền để lừa mình kết hôn với anh ta.

Còn đoạn ghi âm này là cái quái gì? Mình là công cụ để anh ta thỏa mãn thôi sao."\_Nội tâm lộn xộn của Lãng Minh
Thái độ của Lãng Minh đã thể hiện quá rõ.

Gương mặt thất thần đã làm Tần Thiên Lăng khá sợ.
"Tiểu Minh...em có bị làm sao không?"
Lãng Minh từ từ bước xuống giường.
"Anh xem đi.

Mấy thứ này là gì hả?"\_
Lãng Minh hét to
"Hình của em..."
"Anh còn trả lời như vậy.

Tôi lấy mấy thứ này từ máy tính của anh."
"Em lấy trộm từ máy tính của anh.

Em còn lớn tiếng."
"Được...nếu tôi không xem được mấy thứ này thì tôi sẽ bị lừa đến khi nào nữa hả?"
"Anh yêu em...rất yêu em."\_Tần Thiên Lăng ôm chặt lấy Lãng Minh
"Cái tên khốn này...đoạn ghi âm là sao hả?"\_Lãng Minh đấm thẳng vào mặt Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng hốt hoảng.
"Tiểu Minh à...không phải em bảo em không bỏ rơi tôi sao?"
Lãng Minh cười đểu.
"Lúc đó là tôi ngốc.

Bây giờ thì đừng có mơ."
Lãng Minh dọn dẹp đồ vào túi.
"Đừng...đừng.

Em định đi đâu?"
"Anh không cần biết."
"Anh hứa...sau này, sẽ không giấu em chuyện gì nữa."
"Anh...anh sẽ lại quen thói thôi.

Với lại, tôi không biết anh còn giấu tôi chuyện gì không nữa?"
"Được...anh nói em nghe hết.

Tất cả mọi chuyện."
\_Continue\_

Bình Luận (0)
Comment