Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 57


Lãng Minh ưỡn người...
"Mau lấy ra cái đó ra\~\~\~"\_Lãng Minh khổ sở bảo
Tần Thiên Lăng đột ngột kéo hai đầu ngực của Lãng Minh.
"Một lần nữa đi...để chắc chắn em có thể đẻ cho anh một bảo bảo..."
Tần Thiên Lăng mạnh mẽ nhấn vào Lãng Minh.

"Khuông muốn...không muốn đâu...!làm ơn dừng lại đi..."\_Lãng Minh mắt ướt đẫm
"Em đang hút lấy anh đây này...còn giả vờ không thích sao?"
Tần Thiên Lăng đẩy mạnh vào tận sâu bên trong của Lãng Minh.

"Aaaaaaa....aaaa.....không được đâu..."\_Lãng Minh không biết đã cương từ lúc nào mà bắn ra
"Em làm bẩn xe của mình rồi, bảo bối à\~\~\~"
Tần Thiên Lăng độc chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia, khiến Lãng Minh thở cũng khó khăn.

Tần Thiên Lăng nắm lấy "cậu bé " của Lãng Minh mà đùa giỡn.

"Aa...đừng mà...tôi mới...ra đó..."
"Không sao..."cậu bé" của em đã cứng lên rồi này..."
Còn bên dưới, hông Tần Thiên Lăng liên tục đập mạnh vào Lãng Minh.

Âm thanh vừa to vừa chói tai, vừa nóng bỏng.

"Aaaaa....Tiểu bảo bối...hơi nóng bên trong của em...."\_Tần Thiên Lăng bất giác đâm loạn xạ vào Lãng Minh
"Aaaa....không được...đừng ấn vào chỗ đó nữa...lên đỉnh mất\~\~\~"
Thần trí Tần Thiên Lăng rối loạn không nghe Lãng Minh nói gì mà thoải mái đâm mạnh vào chỗ khoái cảm mãnh liệt nhất của Lãng Minh.
"Aaaa...đừng đâm vào nữa...khó chịu quá đi mất\~\~\~"\_Lãng Minh bắn ra mà thân thể anh run bần bật, anh thật sự đã lên đỉnh trên thân thể Tần Thiên Lăng
Cùng lúc đó, Tần Thiên Lăng lấp đầy "cúc hoa" bằng chất dịch trắng.

Anh kéo Lãng Minh mà ôm chặt.

"Mau đẻ cho anh một bảo bảo đi..."\_
Tần Thiên Lăng gian xảo nói
"Nói bậy bạ...làm sao tôi có thể đẻ cơ chứ?"\_Lãng Minh dùng tí sức lực còn lại để mắng chửi Tần Thiên Lăng
"Là thật đó...nhà họ Tần có thể giao phối thành công với bất kỳ giới tính nào...Em mau chuẩn bị mà đẻ cho anh một bảo bảo đi."
"Không thích đâu\~\~\~"\_Lãng Minh nhăn mặt
"Nhưng mà "cúc hoa" của em nuốt hết \*\*\*\* \*\*\*\* của anh vào trong rồi.


Không biết phải làm sao đây?"
"Tôi phải đẻ con thật hả?"
Tần Thiên Lăng đặt tay lên vuốt má của Lãng Minh.

"Em cứ việc đẻ...Anh nuôi."
Lãng Minh đánh vào người Tần Thiên Lăng.

"Bực bội thật...anh lừa tôi...bắn hết cả vào trong đó..."
Tần Thiên Lăng cười hì hì, dìu dàng chỉnh sửa quần áo lại cho vợ.

"Vào trong thôi..."
Lãng Minh vừa bước xuống xe, cơn đau lại ập tới.

Tần Thiên Lăng cứ đưa ra ra vào vào chỗ đó không biết bao nhiêu lần mà.

"Không đi nỗi...Bế tôi..."
Tần Thiên Lăng cười trêu chọc rồi dịu dàng bế Lãng Minh trên tay, bước vào nhà.

"Cậu chủ..."\_Dì Vương
"Dì đi pha một ly ngũ cốc đem lên phòng tôi."
"Vâng..."
Tần Thiên Lăng lên thẳng phòng ngủ, đặt Lãng Minh xuống giường.

Anh tìm một bộ quần áo thoải mái rồi đưa cho Lãng Minh.
"Mặc vào đi..."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh cầm bộ quần áo lên.

"Rõ ràng là muốn nhìn mình thay quần áo.

Người mình như vậy, làm sao đi lại phòng tắm để thay được."\_
Nội tâm Lãng Minh
"Em mau chóng thay ra đi."\_Tần Thiên Lăng hối thúc
Đột ngột, có tiếng gõ cửa.
"Tôi đem ly ngũ cốc đến rồi đây."\_Dì Vương
Tần Thiên Lăng bước ra mở cửa.

Lãng Minh nhanh như thoắt đã thay xong áo, rồi chui vào chăn.

Tần Thiên Lăng bước vào đặt ly ngũ cốc xuống bàn, anh kéo chăn ra khỏi người Lãng Minh.
Người Lãng Minh bị Tần Thiên Lăng hôn đến chỗ nào cũng đỏ, trông rất đáng thương.

Tần Thiên Lăng nhìn chằm chằm Lãng Minh.

"Anh lại muốn nữa sao?"\_Lãng Minh khổ sở bảo
Tần Thiên Lăng cười nhẹ.
"Không có...Anh chỉ muốn bôi thuốc cho em."\_Tần Thiên Lăng lấy ra một lọ thuốc
Tần Thiên Lăng đột ngột kéo áo Lãng Minh lên.

Phần cổ, ngực, bụng của Lãng Minh đều có dấu hôn của Tần Thiên Lăng.

Bàn tay thô ráp của Tần Thiên Lăng cố gắng nhẹ nhàng nhất.

Anh chậm rãi bôi thuốc từng chút từng chút cho Lãng Minh.
Tần Thiên Lăng kéo tay xuống, vừa chạm vào lưng quần của Lãng Minh thì Lãng Minh lập tức tránh.

"Bên dưới...để tôi tự làm..."
Tần Thiên Lăng ngồi đó nhìn Lãng Minh.

"Anh có thể xoay ra chỗ khác."\_Lãng
Minh bảo
Tần Thiên Lăng ngại ngại xoay lưng lại.

Anh đợi được một lúc thì Lãng Minh gọi, Lãng Minh thay đồ xong xuôi.

"Anh đi thay quần áo đi, người bẩn hết rồi kìa."
"Ừm...để tí nữa...uống thuốc đi...."
"Thuốc ngừa thai hả?"
"Cái miệng hư này...cái này là thuốc giảm đau cho "bên dưới" của em."
Lãng Minh bị ép nuốt vào cùng với một cốc nước đầy.

"À...em uống ly ngũ cốc này cho ấm bụng..."\_Tần Thiên Lăng gian xảo sờ bụng của Lãng Minh
"Đưa đây..."\_Lãng Minh giật lấy ly ngũ cốc
Tần Thiên Lăng vẫn vui vẻ sờ bụng Lãng Minh.


"Sau này...sẽ có một bảo bảo ở đây?"\_Tần Thiên Lăng còn làm quá, khi áp mặt vào bụng Lãng Minh
"Làm cái gì vậy?"\_Lãng Minh đạp Tần Thiên Lăng đến văng xuống đất
"Anh mau đi tắm rửa...người bẩn ơi bẩn ơi là bẩn rồi."\_Lãng Minh
"Anh biết rồi..."
Tần Thiên Lăng dìu Lãng Minh nằm xuống, chỉnh điều hoà rồi đắp chăn cho Lãng Minh.
"Em nằm nghỉ ngơi đi..."\_Tần Thiên Lăng xoa đầu Lãng Minh rồi bước vào phòng tắm
Lãng Minh nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì chuông điện thoại Tần Thiên Lăng vang lên.

"Ai gọi đây?"\_Lãng Minh nhướng người lấy điện thoại đặt trên tủ cạnh giường
Lãng Minh khó khăn bước đi, anh nhích từng bước từng bước.

Đặng Tiêu Tư gọi đến cuộc điện thoại thứ hai thì Lãng Minh mới đến nơi.
Ngặt cảnh, phòng tắm không khoá cửa, Lãng Minh đột ngột xông vào.
"Điện thoại của anh..."
Sau vài giây thì Lãng Minh mới giật mình trước thân thể vạm vỡ ấy.
"Tôi xin lỗi...!tại điện thoại của anh."\_
Lãng Minh tự lấy tay che mặt
Tần Thiên Lăng thích thú trước phản ứng của Lãng Minh.
"Ngại cái gì mà ngại..."\_Tần Thiên Lăng quấn khăn phần thân dưới của anh
Sau đó, Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh.
"Bên dưới còn đau...mà vẫn đi lung tung."
Tần Thiên Lăng ngồi xuống giường, vẫn để Lãng Minh ngồi lên anh.

Một tay ôm chặt một tay bật điện thoại lên.
"Có việc gì?"
"Boss Tần...anh đâu rồi? Anh xuất viện rồi thì đến công ty đi chứ?"
"Không đến...bận rồi...cậu và Tần Thiên Phong chia việc cho nhau mà làm, tôi không rãnh."\_Tần Thiên Lăng bấp chấp ngắt máy
Rồi Tần Thiên Lăng nhìn xuống, cười trừ với Lãng Minh.
"Anh không định đi làm sao?"\_Lãng Minh hỏi
"Anh vừa xuất viện mà nghỉ một bữa cũng có sao."
Lãng Minh bó tay luôn.
"Anh còn chưa nói em...anh đang tắm, tự dưng em xông vào làm gì?"
"Thì...do điện thoại reo, tôi tưởng việc gấp..."
"Nếu em muốn xem gì trên cơ thể anh....cứ nói một tiếng...không cần viện lý do đâu..."
Tần Thiên Lăng tự quyết định Lãng Minh cần xem thân thể của anh.

Anh lại đặt Lãng Minh xuống giường, đắp chăn lại.
"Em ngoan ngoãn nằm yên...Cứ bắt anh bế qua bế lại hoài, hơi phiền phức đấy."
Tần Thiên Lăng véo nhẹ má rồi Lãng Minh rồi bước vào phòng tắm.

"Tôi làm ơn mắc oán..."\_Lãng Minh lẩm bẩm
Lãng Minh nằm lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.


Đến lúc Tần Thiên Lăng bước ra, Lãng Minh vẫn chưa thể ngủ.
"Mau ngủ đi..."\_Tần Thiên Lăng nói
"Không ngủ được..."\_Lãng Minh ngồi dậy
Tần Thiên Lăng lại gần Lãng Minh.
"Muốn anh dỗ em ngủ sao?"
Tần Thiên Lăng bước lại, Lãng Minh tự động nhào vào lòng Tần Thiên Lăng.
Tay Tần Thiên Lăng bật công tắc, xoa lưng cho vợ.

"Nghỉ ngơi đi..."
Tần Thiên Lăng không thèm đến công ty, ở nhà ôm vợ ngồi vậy đó.

"Tôi...có thể đẻ con thật sao?"\_Lãng Minh thật sự vẫn chưa tin về điều này
"Đương nhiên...ngày mai, anh dẫn em đến gặp bác sĩ...em sẽ rõ..."
Lãng Minh không biết có nghe được lời Tần Thiên Lăng nói không nhưng đã ngủ ngon lành trong vòng tay của Tần Thiên Lăng.

Đợi Lãng Minh đã ngủ, Tần Thiên Lăng nhắn tin với bố mẹ anh.
"Bố mẹ mau quay về...Có chuyện quan trọng...."
Tần Thiên Lăng quay sang Lãng Minh hôn anh một cái.

"Giúp anh sinh một bảo bảo thật ngoan...Anh sẽ biết ơn lắm đó..."
Sau đó, anh nhắn tin cho Lưu Tinh Hạ.

Tần Thiên Lăng bảo anh ta tìm mấy địa điểm để tổ chức đám cưới, với lại liên hệ với thợ chụp ảnh nổi tiếng.

Tần Thiên Lăng không ngủ mà chỉ lo chuẩn bị cho đám cưới của anh và Lãng Minh.

Anh bấm điện thoại không ngừng nghỉ đến khi Lãng Minh chịu tỉnh dậy.

"Thiên Lăng..."\_Vừa thức dậy thì Lãng Minh đã gọi Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng nhanh chóng quay qua nhìn Lãng Minh.
"Gì đấy?"
"Tôi đói rồi\~\~\~"
"Trước hết đi đánh răng cái đã..."
Tần Thiên Lăng đem Lãng Minh vào phòng tắm.

"Xong rồi...đi ăn cơm..."
Ngủ vào một giấc thì cơ thể Lãng Minh đã hồi phục hơn một nửa.

"Từ từ...đừng kéo anh..."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh vì đói mà gấp gáp đến lạ.
Anh không biết có những vị khách đặc biệt đang ngồi chờ anh bên dưới.
\_Continue\_

Bình Luận (0)
Comment