Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 62


Sau ba năm, cuộc sống của Tần Thiên Lăng và gia đình nhỏ đã vô cùng ổn định.

Trong suốt thời gian qua, Tần Thiên Lăng cùng nhau Lãng Minh nuôi dạy bảo bảo.
Bây giờ, bảo bảo đã trở thành một cậu bé kháu khỉnh, lanh lợi vô cùng.
"A Bối, con đi kêu ba ba của con xuống dùng cơm."\_Tần Thiên Lăng
"Vâng ạ\~\~\~"
Cái chân ngắn ngủn của A Bối từng bước leo lên cầu thang.

Lãng Minh thay quần áo xong bước ra ngoài.

"A Bối...cẩn thận...sao con đi lên đây?"
"Tại...vì...bố Lăng kêu con...á ba ba\~\~\~"\_A Bối
"Thiên Lăng...anh thiệt là..."\_Lãng Minh bế A Bối lên bước xuống nhà
Tần Thiên Lăng đang dọn thức ăn ra bàn thì vợ anh bước xuống.

"Sao anh để A Bối của chúng ta đi lung tung như thế được?"
"Anh kêu A Bối gọi em xuống dùng cơm."\_Tần Thiên Lăng lại nựng má Lãng Minh, mặc kệ A Bối nhìn chằm chằm hai người
Lãng Minh hất tay Tần Thiên Lăng.
"Anh không biết tự đi gọi sao mà cứ sai bảo A Bối."
"Biết rồi...biết rồi...mau dùng cơm đi, nguội mất."
Tần Thiên Lăng kéo ghế cho vợ ngồi, còn bắt A Bối tự trèo lên ghế.

Lãng Minh lườm Tần Thiên Lăng.

"A Bối lớn rồi...có thể tự làm được."
Tần Thiên Lăng nói thế mà ngồi bóc vỏ tôm cho vợ.
"Baba ơi\~\~\~, con cũng muốn ăn cái...đó\~\~\~"
"Con không ăn được đâu...sẽ bị dị ứng mất....Ngoan ngoãn mà ăn thức ăn của phần con đi..."\_Lãng Minh ngồi xích lại A Bối
"Baba\~\~\~con không muốn ăn..."
"Được rồi...được rồi...để baba đút cho con ha\~\~\~"\_Lãng Minh cầm bát cháo lên
A Bối vui vẻ ăn, thằng bé rất giống bố nó, rất thích được Lãng Minh quan tâm.

Đột ngột, A Bối bị cướp baba.

Lãng Minh bị kéo đi khi anh mới đút cho A Bối có vài muỗng.

Lãng Minh nhìn Tần Thiên Lăng ra hiệu.

Tần Thiên Lăng vẫn níu tay Lãng Minh.
"Em quan tâm anh chút đi\~\~\~"\_Tần Thiên Lăng
"Cất ngay cái bộ mặt đó...không có phù hợp với anh đâu."\_Lãng Minh lạnh lùng quay sang A Bối
A Bối cười hì hì vì ba ba bỏ rơi bố Lăng vì bản thân nó.

Suốt cả ngày, bố con nhà Tần chỉ lo dành nhau baba.

Nhưng hầu hết, người thắng cuộc là A Bối.


Tần Thiên Lăng làm gì có đối thủ, bây giờ có rồi đó!!!
Chỉ trong một lát, Lãng Minh đã cho A Bối ăn xong.

Anh bế A Bối xuống, cho A Bối chạy đi chơi.

Lúc này, Lãng Minh mới bắt đầu dùng bữa.

Phần thịt bò trên đĩa của anh đã cắt sẵn, anh nhìn qua Tần Thiên Lăng thì thấy vẻ mặt như vừa lập công lớn vậy.

Lãng Minh cười mãn nguyện, sau bao nhiêu năm, Tần Thiên Lăng vẫn vì Lãng Minh mà làm những điều nhỏ nhặt nhất.
Lãng Minh dời ghế lại gần Tần Thiên Lăng.

"Gì đây?"\_Tần Thiên Lăng thích thú
"Anh mau ăn đi...đừng có mà cười cái điệu cười đó nữa."
"Anh cười thì làm sao? Em đã chủ động như vậy mà."\_Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh ngồi lên người anh
"Đừng có như vậy...A Bối đang ở gần đây đó."
"Không sao...thằng bé không có ở đây...Hay chúng ta làm gì đó đi..."\_
Tần Thiên Lăng vòng tay qua ôm chặt Lãng Minh
"Này...ngồi thế này...xấu hổ lắm."
"Anh cũng bận với công việc, đã lâu chưa vui vẻ với nhau...Bây giờ, em có muốn?"\_Tay Tần Thiên Lăng lòn tay vào sâu bên trong áo Lãng Minh
"Không được..."\_Lãng Minh vùng vẫy
Anh nhìn qua thì A Bối với chiếc xe con con trên tay.
"Hai người...làm gì? Cơm...mau ăn đi\~\~\~"
Lãng Minh lập tức đứng lên.

"Ừm...baba biết rồi.

Lát nữa, baba đưa con đi chơi nha? Con cùng dì Vương đi thay đồ đi."
"Đi chơi...là...là...la...lá...la."\_A Bối cùng dì Vương vui vẻ đi lên phòng
"Anh đó..."\_Lãng Minh trách Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh vào người anh.
"Chỉ một lát thôi..."
Tần Thiên Lăng ôm chặt Lãng Minh mà hôn tới tấp.

Anh vẫn mê đắm sự ngọt ngào từ đôi môi của Lãng Minh.
"Đủ rồi đó..."\_Lãng Minh đẩy Tần Thiên Lăng ra
"Anh đưa em và con đi chơi."
Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh đi thẳng lên phòng.
"Em có thể tự đi...không cần phải bế nữa."
"Bế vợ mà cũng bị mắng hả?"
"Không phải...ý là A Bối mà nhìn thấy sẽ cười em mất."
"Được rồi...sau này, sẽ bế em lúc không có A Bối có được không?"\_
Tần Thiên Lăng dịu dàng xoa đầu Lãng Minh
"Đi thay đồ."\_Lãng Minh chạy đi lấy quần áo
Đợi hai ông bố xuống thì A Bối phải ngồi phòng khách khá lâu.


Không biết hai con người đó, làm gì nữa!!!
Tần Thiên Lăng cùng Lãng Minh xuống nhà.

Lãng Minh bế A Bối trên tay, bước ra xe.

Tần Thiên Lăng mở cửa xe cho vợ con anh.

Trời lúc đó đã tối, khoảng 6h\-7h giờ.

"Đi công viên...công viên\~\~\~"\_A Bối vui vẻ reo lên
"Được thôi...bố Lăng chở con đi."
Tần Thiên Lăng chạy vèo đến một công viên gần nhà.

Công viên là nơi trẻ con thích nhất, A Bối cũng không ngoại lệ.

A Bối nhảy cẩn lên, nắm tay của baba mà đung đưa.

Gia đình ba người đến công viên, có hai người vui còn một người thấy vô vị.

"Baba...đua quay\~\~\~"
"Để baba đi mua vé."
"Không cần...ở yên đây....anh đi mua vé giúp em."
Tần Thiên Lăng tìm một băng ghế đá, để hai bố con nhà đó ngồi yên rồi mới yên tâm rời khỏi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên Tần Thiên Lăng đi công viên.

Mặc dù giành đi mua vé nhưng Tần Thiên Lăng khá chật vật.

Anh khá khó chịu với dòng người chen chút để mua vé.

Một lúc lâu sau, Tần Thiên Lăng mới trở về chỗ của Lãng Minh.

"Đây...vé của em."
"Nhiều như vậy..."
"Người bán vé bảo không có tiền thối lại."
"Thế anh có muốn chơi cùng không?"
"Không cần..."
Như vậy đấy, Lãng Minh với A Bối bỏ Tần Thiên Lăng một mình ngồi ở đó.

Lãng Minh cùng A Bối thích thú chơi trò đua quay.

Tần Thiên Lăng phải khổ sở đưa mắt tìm vợ con của mình.


Cũng may, Lãng Minh với A Bối liên tục vẫy tay Tần Thiên Lăng nên anh cũng an tâm.

Trò chơi này cũng có chút thú vị.

Lãng Minh tươi cười, trong tay ôm A Bối nhìn Tần Thiên Lăng.

Hình ảnh này anh đã không được nhìn thấy một thời gian rồi, vì công ty đang có rất nhiều việc nên thời gian anh dành cho Lãng Minh và A Bối cũng giảm đi.

Còn trong buổi hôm đó, Lãng Minh chơi trò chơi với A Bối mệt xỉu, vì sấp vé Tần Thiên Lăng đưa cho.

Lãng Minh sợ lãng phí tiền, có bao nhiêu chơi đến hết sạch vé.

Lãng Minh và A Bối vui, Tần Thiên Lăng cũng thấy vui lây.

Lãng Minh bế A Bối đến chỗ Tần Thiên Lăng.
"Chơi đủ rồi về thôi."\_Lãng Minh
"Về đi\~\~\~A Bối mệt rồi."\_A Bối
"Về thì về."\_Tần Thiên Lăng lấy khăn lau mồ hôi cho vợ
Lãng Minh cười nhìn Tần Thiên Lăng.

A Bối ở đây liền thấy mùi cẩu lương của hai vợ chồng nhà đó.

"Lau...cho A Bối\~\~\~"
"Khăn này, tự lau đi...lớn rồi."\_Tần Thiên Lăng lạnh nhạt với đứa con bé bỏng của mình
A Bối nước mắt lưng tròng.

"Haha...thôi đừng khóc...bố Lăng giỡn đó...để baba lau giúp cho con nha."
A Bối đưa mặt ra cho Lãng Minh.

Thằng bé giống y hệt như lúc bố Lăng của nó làm nũng với Lãng Minh.
"A Bối...qua đây bố Lăng bế...Baba của con mệt rồi."
"Không chịu\~\~\~thích baba."
Tần Thiên Lăng sầm mặt xuống
vì thằng tiểu quỷ này cứ bám lấy vợ anh.

"Không sao...em bế A Bối cũng được mà."
Trên đường đi ra xe, A Bối thấy một xe kem, thằng bé liền đua đòi.
"Kem\~\~\~baba"
Lãng Minh nhìn qua Tần Thiên Lăng.

"Không được mua...tối rồi, không được ăn mấy thứ linh tinh này.

Em đừng mua cho thằng bé."
Lãng Minh mấp máp môi.
"Thật ra là em cũng muốn ăn thử.

Nếu không mua cũng không sao đâu."\_Lãng Minh nhỏ giọng
"Vậy...anh đi mua ngay."
Tần Thiên Lăng vừa rời đi thì Lãng Minh cười tươi.
"Thấy baba con giỏi không?"
"Hay lắm baba\~\~\~"
Câu chuyện là hai người này hợp sức lại để sai bảo Tần Thiên Lăng.

Tần Thiên Lăng cứ đụng vào Lãng Minh là bị mắc bẫy.


Hehe!!!
Tần Thiên Lăng trở về với ly kem to.
"A Bối, con mau cảm ơn bố Lăng đi."
"Cảm ơn, bố Lăng\~\~\~"
Vừa dứt lời, A Bối và Lãng Minh tha hồ chén sạch ly kem.

Tần Thiên Lăng không động vào một tí.

"Bây giờ thì thật sự về chưa?"\_Tần Thiên Lăng
"Ừm...về thôi."
Công viên đến giờ này vẫn còn đông người nên Tần Thiên Lăng cứ đi sát vào vợ, không cho ai động vào.

Tần Thiên Lăng đưa vợ con anh về nhà an toàn.

A Bối mệt nên ngủ trên tay Lãng Minh trên đường về nhà.

Lãng Minh cẩn thận đưa A Bối cho dì Vương rồi lên phòng.

Anh thay đồ xong rồi nằm lăn ra giường.

"Tiểu Minh...nằm ngay ngắn lại."
Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh lại gần anh.

"Thiên Lăng...mai anh có việc gì không?"
"Có một dự án mới...do bên đối tác tổ chức...anh phải đi dự."
"Chán thật đó...ngày mai là chủ nhật mà cũng phải đi làm sao?"
"Em có ý gì đây?"
Lãng Minh nghe mùi ám muội từ Tần Thiên Lăng lập tức tránh xa.

Đồng thời, điện thoại của Lãng Minh reo lên.

"Alo...ai vậy ạ?"\_Lãng Minh
"Tôi là Mễ Khắc Hoàng đây.

Nhớ tôi không?"
Lãng Minh nhìn qua thấy khuôn mặt khó chịu của Tần Thiên Lăng liền bật lo ngoài.
"Tôi nhớ...Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện là...có một buổi tiệc họp mặt, kỉ niệm 7 năm ra trường.

Tôi mong cậu đến dự."
"Cậu nhắn cho tôi thời gian và địa điểm."
"Tôi xin lỗi vì trễ rồi còn làm phiền cậu."
"Không sao đâu..."
Tần Thiên Lăng giật lấy điện thoại cúp máy.

"Sao thế?"
"Nói chuyện ngọt ngào với cậu ta quá nhỉ?"
"Không có\~\~\~"
Lãng Minh nhào vào lòng Tần Thiên Lăng.
"Gì đây? Tự dưng...em ấy..."\_Nội tâm Tần Thiên Lăng
\_Continue\_

Bình Luận (0)
Comment