Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 67


Lãng Minh đưa A Bối đến trường thì lập tức thay đổi thân phận.

Lãng Minh biến thành một cô gái cực kỳ quyến rũ tiến thẳng tới phòng mạt chược.

Nơi đó vào vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Lãng Minh giả dạng thành một cô phục vụ, bưng trà rót nước cho những người ở đó.

Được một lúc thì mục tiêu của anh cũng đến.
Tần Thiên Lăng tiếp đón một đám người, đều là những tay máu mặt trong lĩnh vực kinh doanh.

Xem ra, Lãng Minh đã lựa chọn đúng thời điểm.

Lãng Minh lập tức đến chỗ của đám người đó mà tiếp đón.

Vừa nhìn, những ông già trạc tuổi 50 đều tỏ ra thích Lãng Minh.

Được nước làm tới, Lãng Minh dìu vị lớn tuổi nhất ở đó, tay của ông ta cũng gian xảo đặt lên eo Lãng Minh.

Tần Thiên Lăng giận đến mặt đỏ bừng nhưng anh cũng không thể làm gì, vì đây là thương vụ lớn nhất anh từng có được.

Tần Thiên Lăng không ngờ, Lãng Minh có thể dùng chiêu thức này để trả thù anh.

Lãng Minh làm cho anh bực bội mà vẫn phải kiềm lại, chưa kể Lãng Minh cho Tần Thiên Lăng thấy sự lẳng lơ của anh trước mặt người khác.

Dường như Lãng Minh mà Tần Thiên Lăng yêu thương đang dần tìm cách rời xa anh.

Lãng Minh cho vị khách đó cho ngồi ngay bên cạnh để hầu nước.

Khuôn mặt Tần Thiên Lăng lộ rõ vẻ mặt bức bối.

Tần Thiên Lăng không dám ngẩn mặt lên vì chán nghét cái khung cảnh trước mặt anh.

"Vậy thương vụ hôm nay, cậu định cho tôi hưởng bao nhiêu lợi ích đây?"
Tần Thiên Lăng cố chịu đến cuối buổi bàn chuyện.


Đến lúc này người khó chịu nhất vẫn là Lãng Minh.

Lãng Minh cố gắng làm cho Tần Thiên Lăng điên tiết lên.

Nếu Tần Thiên Lăng nổi điên lên, kéo Lãng Minh ra ngoài, giận Lãng Minh càng nhiều thì có lẽ Lãng Minh sẽ tha lỗi cho Tần Thiên Lăng.

Nhưng không được rồi, Tần Thiên Lăng chẳng làm gì, cũng không thèm nhìn Lãng Minh.

Lãng Minh đã cảm nhận được vị trí của anh trong Tần Thiên Lăng không quan trọng đứng đầu như trước nữa.

Khoảng thời gian, đêm nào cũng không ngủ cùng Lãng Minh, cắm đầu vào công việc thì không nói gì đi.

Nhưng việc đem một người về nhà và còn có thai với người đó, đã quá sức chịu đựng của Lãng Minh.

Điều đó cũng là lý do, anh xuất hiện ở quán mạt chược này.

Mọi chuyện bàn bạc công việc đã xong xuôi, Tần Thiên Lăng tiễn khách.

Tần Thiên Lăng quay lại bên trong.
Hai vợ chồng nhìn nhau với ánh mắt khó xử, cả hai đều đổ lỗi cho đối phương.

Xung đột vô hình giữa Tần Thiên Lăng và Lãng Minh ngày càng lớn dần.

"Tiểu Minh..."
"Đừng có gọi tên tôi."
Bóng lưng của Lãng Minh bỏ đi, làm Tần Thiên Lăng bất giác vác anh lên, bỏ vào trong xe.

Lãng Minh cố vùng vẫy thoát ra nhưng cửa xe cũng bị khoá mất.

"Mau thả tôi ra..."\_vài giọt nước mắt khẽ rơi xuống từ đôi mắt đượm buồn của Lãng Minh
Tần Thiên Lăng bị doạ đến tay chân luống cuống.
"Được rồi...em hứa là không được chạy."
"Đêm qua, anh và Chu Bạch Nhân có vui vẻ không?"
"Anh không có..."
"Tôi không muốn nghe anh giải thích.


Nói cho tôi biết anh còn yêu tôi không?"
"Anh còn..."
"Vậy tại sao anh lại làm vậy với tôi và A Bối hả? Rồi nhỡ sau này, A Bối hỏi thì tôi biết ăn nói làm sao đây? Anh có từng đến nghĩ chuyện này khi anh và Chu Bạch Nhân..."\_Lãng Minh hét lên với tất cả sức mạnh mà anh có
"Anh xin lỗi..."\_Tần Thiên Lăng ghì Lãng Minh vào lòng
"Đủ rồi...tôi còn bất cứ niềm tin vào người như anh."\_Lãng Minh đẩy mạnh Tần Thiên Lăng
"Tha lỗi cho anh đi...hôm đó là do anh ngu dốt, không biết kiềm chế."
Miệng Lãng Minh cười mà nước mắt cứ tuôn ra.

"Thật ra...tôi không nên tin anh ngay từ đầu, để giờ hối hận rồi."
Lãng Minh định đến đây để đùa giỡn với Tần Thiên Lăng, định trêu cho anh ghen đến điên lên.

Nhưng cuối cùng, anh đã tự đùa giỡn với anh, với chính cảm xúc anh đang có với Tần Thiên Lăng làm chính bản thân anh tổn thương, đau khổ, tim anh thật sự đã rỉ ra máu.

"Để tôi đi có được chưa?"
Tần Thiên Lăng vẫn im lặng.

"Tôi đã không còn tí giá trị để anh lợi dụng.

Bây giờ, Chu Bạch Nhân có thể đẻ con cho anh.

Anh giữ lại đồ vô giá trị như tôi để làm gì?"
"Em câm miệng cho tôi..."
Tần Thiên Lăng nhào lại, mút điên cuồng đôi môi của Lãng Minh.

Lãng Minh tức giận, liên tục đánh vào lưng Tần Thiên Lăng.
"Buông tôi ra...tên khốn này..."
Tần Thiên Lăng khoá chặt hai tay Lãng Minh đưa lên đỉnh đầu, nhìn chằm chằm anh.
"Anh muốn có con..."
"Đi mà đòi với Chu Bạch Nhân."\_
Lãng Minh hét vào mặt Tần Thiên Lăng
"Đừng nhắc đến cậu ta...tập trung vào chuyện của chúng ta đi này."
Tần Thiên Lăng chiếm lấy cái cổ của Lãng Minh mà mút mát.


Lãng Minh khó chịu liên tuôn ra những lời chửi rủa Tần Thiên Lăng.

Lãng Minh càng làm cho Tần Thiên Lăng kích thích.

Tần Thiên Lăng lột sạch đồ Lãng Minh xuống.

Tần Thiên Lăng thẳng thừng cho ngay vào trong Lãng Minh.
"Aaaaa...Đau quá...tên khốn này...!mau rút ra ngay."
Tần Thiên Lăng chẳng để ý tới Lãng Minh mà cứ ung dung đâm "hoa cúc" đến bị thương.

Do Lãng Minh cứ vùng vẫy, Tần Thiên Lăng phải nhanh chóng kết thúc rồi bắn đầy trong "hoa cúc" của Lãng Minh.

Bây giờ, người Lãng Minh xơ xác, tâm hồn lẫn thể xác đều vỡ tan ra thành từng mảnh vụng.

"Mau lấy ra đi..."\_Lãng Minh nức nở bảo
Tần Thiên Lăng cứng đầu ngâm "cậu nhỏ" một lúc lâu bên trong Lãng Minh.

Thật sự muốn Lãng Minh đẻ cho anh một bảo bảo nữa.

Lãng Minh khóc đến mắt đỏ hoe, anh biết Tần Thiên Lăng muốn dùng đến bé để ràng buộc anh, khiến anh không bao giờ chạy khỏi.

Không biết lấy đâu ra sức, Lãng Minh khóc, khóc và khóc, ngoài việc này ra, anh có thể làm gì nữa.

Anh biết sẽ có một sinh mạng sẽ xuất hiện trong bụng anh và anh phải chịu trách nhiệm với nó.

Anh không thể thoát khỏi Tần Thiên Lăng, phải luôn chịu cảnh phụ thuộc vào Tần Thiên Lăng.

Tần Thiên Lăng bước ra khỏi xe, để vợ anh có một không gian riêng.

Sẵn tiện, cũng đi mua cho Lãng Minh một bộ quần áo.

Nhưng khi trở về, chiếc xe biến mất.

Lãng Minh đã tự lái xe đi và biến mất một cách kỳ lạ.

Tần Thiên Lăng nhấc điện thoại lên gọi cho Lãng Minh 10 cuộc, 20 cuộc rồi 30 cuộc điện thoại.

Anh bắt đầu lo lắng tột độ.

Tần Thiên Lăng bắt xe về nhà, tủ quần áo đã mất mấy bộ quần áo.


Tâm trạng Tần Thiên Lăng bắt đầu chùn xuống, Chu Bạch Nhân đột ngột bước vào với vẻ mặt uất ức.

"Anh Lãng tát em rồi bỏ đi rồi..."
Tần Thiên Lăng không thèm để ý Chu Bạch Nhân bị đánh ra sao, anh quan tâm mỗi Lãng Minh.
"Em ấy đi từ lúc nào?"
"Khoảng 30 phút trước..."
Tần Thiên Lăng định chạy đi thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
"Boss Tần, đêm đó, trong phòng khách sạn của anh không có ai bước vào.

Còn Chu Bạch Nhân đi vào phòng bên cạnh mà.

Tôi sẽ gửi video cho anh."\_Nghe tới đây, Tần Thiên Lăng trừng Chu Bạch Nhân
"Này...cậu xem đi...Còn dám lừa tôi."\_Chu Bạch Nhân bị trút giận mà nằm dài ra đất, bị đánh đến không còn sức đứng dậy
"Nói...anh kêu cậu làm việc này..."
"Người quen thôi...chị họ của tôi\-Liêu Nhất Vỹ."
Tần Thiên Lăng nghe thấy thì sững người.
"Lại là cô ta...Vậy thì Tiểu Minh."
Tần Thiên Lăng nhấc máy điện cho A Cung.
"Cậu cử người đi tìm anh dâu mau lên...Và điều tra tung tích của Liêu Nhất Vỹ."
Liêu Nhất Vỹ tội nhẹ nên được thả ra cách đây vài tháng.

Và việc đầu tiên cô ta làm khi ra tù là ý định trả thù Lãng Minh.

Liêu Nhất Vỹ sắp xếp Chu Bạch Nhân vào quyến rũ Tần Thiên Lăng.

Vì Tần Thiên Lăng cự tuyệt Chu Bạch Nhân nên Liêu Nhất Vỹ mới bịa chuyện Chu Bạch Nhân có thai.

Cô ta thành công trong việc làm rối loạn tình cảm của Tần Thiên Lăng và Lãng Minh.

Bây giờ thì đã đến cực đỉnh, Tần Thiên Lăng mới buông lỏng sự an toàn của Lãng Minh thì Liêu Nhất Vỹ nắm bắt.

Cô ta cho người đưa Lãng Minh về căn cứ.

Lãng Minh bị trói chặt người trên một cái ghế.

Liêu Nhất Vỹ hất vào Lãng Minh một thau nước lạnh.

Lãng Minh bàng hoàng thức dậy.
"Xin chào...lại gặp nhau rồi."\_Liêu Nhất Vỹ
\_Continue\_

Bình Luận (0)
Comment