Tiểu Mỹ Nữ

Chương 14

Người bên kia điện thoại có nhớ hay không thì cô không biết, nhưng Phó Tinh Thần đột nhiên nghĩ tới.

Đây chẳng phải đây là đối tượng gặp mặt lần trước của Giang Dạ hay sao.

Cô gái kia tiếp tục nói, mấy câu kia không hơn không kém mà rót vào lỗ tai cô——

“Anh ta không những cá tính lãnh đạm, thân thể còn không tốt, cậu biết thân thể không tốt chỉ cái gì không —— chính là nơi đó!”

“Lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, không phải cá tính lãnh đạm hay sao!”

“Nhưng thật ra cũng không tồi, còn biết nói trước cho tớ…” Cô nàng rất nhanh đem lời nói sửa lại “Bất quá người lại không tồi, nhưng cũng không thể đền bù khuyết điểm của anh ta!”

Phó Tinh Thần thiếu chút nữa vấp ngã, không dám nghe thêm, bước nhanh đi ra ngoài.

Cô hôm nay đi ra ngoài có chút sốt ruột, trừ bỏ di động cùng hợp đồng, cái gì cũng không mang theo.

Đoạn đường ở Trà Hương Các không tính là tốt, ở đây lui tới hoàn xe riêng, đi tới đi lua vài phút, Phó Tinh Thần vẫn không nhìn thấy một chiếc xe taxi nào.

Cô quay đầu nhìn cửa Trà Hương Các, sau đó từ di động tìm ra dãy số của Hoắc Cận Sơ, vừa muốn gọi điện, bên tai truyền đến tiếng còi xe.

Phó Tinh Thần xác định chính mình không chắn đường đi, nhưng vẫn lui về phía sau nửa bước nhường ra đất trống.

Tiếng còi xe lại lần nữa vang lên.

Phó Tinh Thần trố mắt, màn hình di động đã tắt, cô thuận thế ngẩng đầu, sau đó thấy được trước mặt dừng lại chiếc xe hơi màu đen, chủ điều khiển hạ cửa xe hơn phân nửa, lộ ra nửa khuôn mặt của người đàn ông.

“Lên xe.”

Phó Tinh Thần theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Em lui một bước thử xem.”

Giang Dạ ngữ khí lãnh đạm, anh nghiêng đầu từ trong xe nhìn qua, Phó Tinh Thần nhất thời nghe không hiểu là mệnh lệnh hay là uy hiếp, cung phản xạ của cô quá dài, liền thật sự lui về phía sau một bước.

Phía sau lưng bỗng dưng đụng vào một vật cứng, phía sau có người khoa trương mà “Ai u” một tiếng, thanh âm có chút thô ách, “Tiểu thư, nhào vào trong ngực tôi sao?”

Phó Tinh Thần giật mình, ý thức được chính mình đụng vào người khác, lập tức quay đầu xin lỗi.

Cô cảm thấy mình nhận lỗi nhìn rất có thành ý, người nọ lại không tính toán như vậy mà bỏ qua, duỗi tay bắt lấy tay phải của cô: “Em gái đi một mình sao?”

Phó Tinh Thần dễ dàng tránh được, buột miệng thốt ra: “Anh quản được?”

“Em vừa rồi đụng vào tôi, tôi như thế nào liền không quản được?”

Người này rõ ràng là cưỡng từ đoạt lí, Phó Tinh Thần mặc kệ hắn, xoay người liền đi, chỉ là đi được vài bước, cô liền ý thức được người nọ đi theo sau.

Phó Tinh Thần bước chân dừng một chút, Giang Dạ quay xe dừng lại bên chân cô, âm thanh như cũ nhạt nhẽo: “Lên xe.”

Cô dừng lại, người phía sau cũng dừng lại.

“Cùng một câu nói,tôi không muốn nói lại lần thứ na” Giang Dạ đem cửa xe ghế phụ mở ra, lại thong thả ung dung bỏ thêm một câu: “Tôi không thân với cô.”

Mặt Phó Tinh Thần lập tức đỏ lên.

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân làm cho da đầu cô dựng đứng cả lên, Phó Tinh Thần không dám do dự, đem cửa xe kéo ra ngồi xuống.

Giây tiếp theo,xe hơi màu đen từ bên chân người nọ chạy qua, khoảng cách bánh xe tới mũi chân người nọ không tới hai centimet, phía sau lưng anh ta đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, vừa thấy xe kia khí thế biến mất, chỉ thấp giọng mắng “Đen đủi”.

Giang Dạ chạy xe rất nhanh, không tới vài phút, xe đã vào đường chính.

Đầu Phó Tinh Thần dần dần thả lỏng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng: “Cảm ơn Giang tiên sinh.”

Giang Dạ không đáp lời, lúc chờ đèn đỏ ấn cái bật lửa, lửa màu lam xuất hiện.

Đèn xanh thay đổi, anh đem bật lửa tùy tay ném vào đồng hồ đo giờ, khởi động xe hỏi cô: “Đi chỗ nào?"

“Tây giao hoa đình, nhà số 32.”

Giang Dạ từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, “Sợ tôi như vậy sao?”

Phó Tinh Thần lập tức ngồi thẳng: “Không có.”

Tuy nói tự nhiên như vậy, nhưng ngữ điệu lại cứng đờ.

Giang Dạ chỉ cong môi, không tỏ ý kiến.

Phó Tinh Thần dứt khoát cũng không mở miệng, cô đem đầu hướng ngoài cửa sổ, bả vai dần dần thả lỏng.

Mười lăm phút sau, xe dừng lại ở cổng biệt thự,Phó Tinh Thần mơ màng sắp ngủ, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

Giang Dạ cũng không gọi cô, trùng hợp Đường Mộ Bạch gọi điện tới,anh chỉ nhàn nhạt mà liếc mắt Phó Tinh Thần, liền ấn nghe.

“Tam ca, em lần có để quên bệnh án ở trên xe, anh nhìn xem có ở đây không?”

Đường Mộ Bạch luôn ngồi ghế phụ, Giang Dạ tự động đem ghế sau xem nhẹ, mở cái hộc nhỏ, kết quả bệnh án không thấy, nhưng thấy được vật nào đó không nên xuất hiện.

Trên bao bìa in chữ " Thuốc bổ thận tráng dương", Giang Dạ tùy tiện cầm lấy lọ thuốc, biểu tình không tính là tốt, nhưng là ngữ khí lại ngoài ý muốn nhu hòa: “Đường Mộ Bạch, cậu nhàn rỗi nhỉ?”

“Tam ca, anh——” bên kia Đường Mộ Bạch dừng một chút, tựa hồ là đã biết anh chỉ cái gì, mở miệng mang theo nửa ý cười, “Anh xem em quan tâm anh biết bao, biết thân thể anh không tốt, mấy ngày hôm trước ghé bệnh viện lấy cho anh lọ thuốc, đều là thuốc nhập khẩu không có tác dụng phụ, Tam ca, anh cũng không cần quá cảm động, chỉ cần sau này đừng hố em là được"”

Phó Tinh Thần cảm thấy mình tỉnh lại không đúng lúc.

Trong xe quá mức an tĩnh, an tĩnh đến mức cô có thể nghe được lời của nói của Đường Mộ Bạch, nghe đến rõ ràng rành mạch, Giang Dạ không nói lời nào, chỉ theo thói quen cong khóe miệng.

Không khí có phần quỷ dị.

Đường Mộ Bạch không tiếp tục cái đề tài kia, hỏi anh: “Tam ca có tìm thấy bệnh án hay không?”

Giang Dạ cười khẽ: “Cậu để ở đâu?”

“Khẳng định ——”

“Không tìm được.”

Giang Dạ đem kính chiếu hậu chỉnh thấp một ít, vừa muốn ra sau xe xem, bên cạnh liền đưa qua một bệnh án hơn mười tờ giấy, “Rớt ở kẽ hở……”

Bên kia hiển nhiên cũng nghe được những lời này, trầm mặc vài giây, thanh âm đột nhiên liền nâng cao: “Giang Dạ —— trên xe anh cư nhiên có phụ nữ?!”

" Nghe lầm rồi.” Giang Dạ đem bệnh án tiếp nhận đi, một tay cầm di động hướng về cửa sổ, “Tý nữa sẽ gọi người đưa đồ qua cúp đây.”

Anh nói xong trực tiếp đem điện thoại cắt đứt, quay đầu nhìn về phía Phó Tinh Thần: “ Tỉnh lại khi nào?”

Đuôi mắt Phó Tinh Thần liếc qua lọ thuốc kia, lại kết hợp với lời nói của cô gái kia nói ở Trà Hương Các, trong lòng tức khắc có kết quả.

Cô nhấp môi đem, đem ý cười bên miệng giấu xuống, “Mới vừa rồi."

Không biết Giang Dạ có tin hay không,khóe môi anh vẫn đang cong lên, cũng không tiếp tục hỏi Phó Tinh Thần, chỉ là đem chốt xe mở ra.

Phó Tinh Thần nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Giang tiên sinh đã đưa tôi trở về.”

Giang Dạ cảm thấy, nếu lễ nghi có thể dùng để đánh giá con người, Phó Tinh Thần khẳng định là đạt chuẩn, tuy rằng tính tình không tốt, nhưng lúc bình thường tính tình cũng không tính là xấu

Tầm mắt anh vừa nhấc, đột nhiên hỏi: “Em làm việc ở công ty của Kỷ Thần Viễn ?”

Phó Tinh Thần xoay người lại, tuy rằng có chút không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.

Giang Dạ giơ tay để ở vô lăng, “Phim mới của Trì Minh, nhà đầu tư là tôi.”

Phó Tinh Thần bị nghẹn một chút.

Trì Minh người này cô đương nhiên biết, thứ sáu Mạc Văn Ngữ đưa cô trở về có nhắc qua, nói thời gian thử vai để qua diễn thử, chỉ là cô không biết nhà đầu tư sẽ là Giang Dạ.

Phó Tinh Thần không kịp mở miệng, lại nghe Giang Dạ nói: “Nếu Trì Minh tuyển em, nhớ rõ cách xa hắn một chút.”

Trầm mặc nửa phút, Phó Tinh Thần nói: “Giang tiên sinh, diễn viên cùng đạo diễn, hẳn là không có biện pháp bảo trì khoảng cách quá xa.”

Giang Dạ cong cong khóe môi, anh nhìn cô một cái, sau đó đem kia điếu thuốc vừa mới lấy ra yên lặng bẻ gãy, giơ tay ném vào gạt tàn thuốc, anh hỏi: " Vậy cùng nhà đầu tư thì sao?”

“Có lẽ sẽ nếu không có việc gì thì sẽ không gặp gỡ.”

“Về lần trước ——”

Phó Tinh Thần thiếu chút bị sặc nước miếng, vốn dĩ cô tính toán sẽ quên việc này, không nghĩ tới hôm nay sẽ bị Giang Dạ nhắc tới, cô như có như không mà liếc về phía lọ thuốc, ở trước mặt anh tiếp tục mở miệng: “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tôi có thể giải thích.”

Giang Dạ không nói, chỉ là nhẹ hạ tầm mắt dừng ở lọ thuốc vài giây, sau đó một tay đem hộc nhỏ khép lại.

Còn giải thích —— giải thích cái rắm, cô hiện tại hẳn là yên tâm đi?

Giang Dạ không ngốc, biết hình ảnh mình trong mắt nha đầu này, đã biến thành người đàn ông không cứng lên được.

Bị người ta nhìn thấy cùng chính mình nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, anh cũng không giải thích, chỉ cười như không cười mà liếc nhìn cô một cái: “Khá tốt…… Vào đi thôi.”

Phó Tinh Thần gật đầu, động tác như cũ mau lẹ, từ cửa xe biến khỏi tầm mắt anh rất nhanh, chỉ dùng nửa phút.

Thẳng đến khi của biệt thự đóng lại, Giang Dạ mới lấy lại giọng nói hướng về phía di động, nhàn nhạt mà phun ra một chữ.

“Nói.”

Đường Mộ Bạch vừa nghe ngữ khí liền này cảm thấy không tốt, không nhịn xuống hỏi câu: “Tam ca, có phải hay không lại bị tiểu cô nương đánh một cái tát?”

“Cậu cảm thấy anh sẽ bị cô ấy đánh lần thứ hai?” Giang Dạ hỏi lại.

“Được rồi, đổi vấn đề, lần trước anh vì cái gì lại hôn cô nàng?”

Giang Dạ không đáp.

Nửa phút sau, Đường Mộ Bạch lại nói: “ Đừng nói anh không khống chế được.”

“Không phải không khống chế được.”

“—— Anh là cố ý?”

Giang Dạ cười một chút, không phủ nhận.

Anh xác thật là cố ý.

Ngày đó hôn Phó Tinh Thần chỉ là ngoài ý muốn, tự chủ của Giang Dạ không kém như vậy, không đến mức nhìn thấy cô là không khống chế được.

Chẳng qua lúc Phó Tinh Thần xuống xe thời, vừa đúng lúc thấy Kỷ Thần Viễn từ Hán Giang đi ra, hình như là muốn lại đây cùng anh chào hỏi.

Tình địch gặp mặt, vốn dĩ hết sức đỏ mắt, huống chi Giang Dạ cũng không muốn Phó Tinh Thần nhìn thấy Kỷ Thần Viễn, biện pháp nhanh nhất cùng hiệu nghiệm nhất chính là hôn cô.

Đường Mộ Bạch còn nói giỡn: “Tam ca, anh có phải hay không đặc biệt hâm mộ Kỷ Thần Viễn?”

“Không có,” Giang Dạ đem cửa sổ xe kéo lên, ngón cái từ bên môi nhẹ nhàng ma sát, đáy mắt như bậc lên ánh lửa, tỏa sáng lấp lánh,anh thấp giọng cười: “Anh mày đã muốn hôn cô ấy từ rất lâu”

Đường Mộ Bạch bội phục mà gật đầu, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy Giang Dạ lại bỏ thêm một câu: “Là ghen ghét”
Bình Luận (0)
Comment