Hoa Phi Tuyết trốn sau màn giường nghe thấy ba chữ "Minh Nguyệt cung", không khỏi tập trung tinh thần, lúc này chỉ nghe nàng ta lại nói, "Muội g.i.ế.c một Địa kỳ kỳ chúng, giả dạng thành hắn, trà trộn vào Địa kỳ phân đàn, lại nghe nói, Địa kỳ kỳ chủ Đỗ Lương Thần đã trà trộn lên Càn Khôn đỉnh..."
Đỗ Lương Thần... Sau lớp màn dày, Hoa Phi Tuyết nhớ đến Địa kỳ kỳ chủ luôn mặc áo màu nâu đỏ, tay cầm mấy viên đá, nói chuyện có chút cà lơ phất phơ, thực tế lại là người rất khó đối phó. Lúc này Kỷ Nhất Ngôn tiếp tục nói: "Muội muốn điều tra xem Đỗ Lương Thần dùng thân phận gì để lên Càn Khôn đỉnh, có một lần nghe nói có một cuộc họp bí mật cực kỳ quan trọng trong Minh Nguyệt cung, liền tìm mọi cách trà trộn vào để nghe lén... Nào ngờ muội đang nấp ngoài cửa đá, Hoàng kỳ kỳ chủ Đoạn Dạ Hoa lại đột nhiên từ trong mật thất xông ra, giật lấy mặt nạ da người của muội, kéo muội vào trong mật thất."
Nói đến đây, Kỷ Nhất Ngôn nuốt nước miếng, có thể thấy lúc đó quả thực rất nguy hiểm: "Trong mật thất, lại không chỉ có bốn vị kỳ chủ Thiên Địa Huyền Hoàng, còn có cả cung chủ Minh Nguyệt cung - Ân Nhược Nguyệt." Ánh mắt nàng ta có chút lơ đãng, tay cầm chén trà run rẩy, "Hắn quay lưng về phía muội, một thân hồng y. Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại có sát khí không che giấu được tỏa ra... Hắn nói với muội: 'Ngươi quay về nói với Lạc Càn Khôn, nếu thông minh, thì trong vòng ba ngày hãy tuyên bố thiên hạ, nhường lại vị trí minh chủ võ lâm cho Minh Nguyệt cung ta. Như vậy tuy bớt đi chút thú vị tranh đoạt, nhưng cũng đỡ phiền. Nếu không, hừ, thì không cần ta nói nữa đâu.' Tiếng cười của hắn rất dễ nghe, nhưng rơi vào tai muội lại âm trầm đáng sợ không sao tả xiết... Hắn là người rất có sức uy hiếp, những lời này đại nghịch bất đạo như vậy, lúc đó muội lại không nói được một lời phản bác, thật sự là mất mặt Càn Khôn môn!"
Kỷ Nhất Ngôn vốn đã đầy lo lắng đau khổ, bây giờ lại thêm tự trách, nhất thời không nói tiếp được nữa. Lạc Thiên Thu vẫn chăm chú lắng nghe, thấy nàng ta không nói nữa, liền an ủi hai câu: "Nhất Ngôn, muội từ nhỏ chưa từng ra ngoài, lần đầu xuống núi làm việc, có thể làm được như vậy, đã là không dễ dàng rồi. Hơn nữa cung chủ Minh Nguyệt cung kia, nhiều năm qua thần bí khó lường, bao nhiêu cao thủ giang hồ bại dưới tay hắn, đến cả toàn thây cũng không còn. Muội gặp hắn, sợ hãi cũng là lẽ thường tình, sao có thể trách muội được?"
Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn hơn, đột nhiên oa một tiếng lao vào lòng hắn, khóc nói: "Thuận Chi ca ca, huynh không biết lúc đó muội sợ hãi như thế nào... Muội tưởng rằng, muội sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa."
Cảnh tượng này, Hoa Phi Tuyết trốn trong bóng tối, nhất thời chỉ im lặng. Lúc này bên ngoài cửa sổ lại có một làn gió thổi vào, thổi tắt ngọn nến đang lay động.
Thu công tử vội vàng đẩy nàng ta ra, nhân cơ hội đi thắp đèn.
Trong bóng tối, Kỷ Nhất Ngôn bỏ đi vẻ mặt ngây thơ sợ hãi, ánh mắt lóe lên, ngược lại có chút thất vọng.
Lúc này Thu công tử đã thay một cây nến mới, trong nhà tranh sáng hơn lúc nãy rất nhiều, Kỷ Nhất Ngôn âm thầm cử động ngón tay, vừa định tìm cách dùng ám khí b.ắ.n tắt ngọn lửa đó, ánh mắt vô tình lướt qua, giữa không trung lại đột nhiên chạm phải một đôi mắt sáng rực trong đêm tối.