----------
-"cậu câm mồm lại.còn mở mồm ra được nữa..thời gian bảy năm chưa đủ để cậu nhận ra lỗi? "
-"Hm.cậu lầm rồi.bây giờ người có lỗi.người gây ra lỗi lầm là cậu chứ không phải tôi".
Việt Bách nghênh ngáo tự đắc.
-"để tôi còn xem cậu dở những thủ đoạn gì.đến cuối cùng kẻ có tội vẫn phải trả giá."
-"chờ mà xem."
----------
-"Ý của cậu là..?"
-"Uyển Như đã chết.vậy ra cái chết của Lâm Trọng Khang chỉ có tôi và ông biết.nhớ năm đó tôi đã cho ông bao nhiêu không? Bây giờ việc của ông là lật tất cả mọi thứ về Nhật Thiên.muốn bao nhiêu cũng được"
-"Chuyện đó.không được.tôi đã phạm sai lầm một lần.những gì tôi phải chịu bây giờ là hình phạt đối với tôi.quãng đường còn lại của tôi sẽ không.... "
-"Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn. Thứ Nhất là ngoan ngoãn nghe lời và nhận tiền. Thứ hai là.... "
Việt Bách chỉ tay về chuồng rắn độc mà hắn nuôi.
Khiến Lâm Khải tím xanh mặt.
-"Ông biết đấy..mỗi con đều có chất độc khác nhau.đều thuộc loài rắn độc rất mạnh chỉ cần một nhát thôi.đủ để ông chết ngay tại chỗ rồi.mà ông nhìn xem trong chuồng có những bao nhiêu con?
-"được rồi..tôi sẽ làm"
Lâm Khải sợ đến người run lên bần bật.ông đã từng chứng kiến Việt Bách thả người vào đó.toàn thân người đó sưng lên rất to.dãy dụa vùng vẫy.bị cả rắn chui vào miệng.chỉ trong vòng năm phút.sác người đó không còn nguyên vẹn.
------
-"Nhật Thiên Tú Anh bị bắt cóc"
-------
-"mạng sống của ông do ông tự quyết định"
-"Tôi biết rồi"
Lâm Khải cố gắng bình tĩnh rồi chậm rãi đến chỗ Tú Anh.Nhẹ Nhàng kể lại sự việc 10 năm trước.
--------
10năm trước.
Một buổi tối nọ trời bỗng dưng đổ mưa rất lớn.tiếng sấm chói tai.
Lâm Khải đã cho Lâm Khang uống một tách trà nóng.với lượng thuốc mê khá lớn.đi hay ở loại còn tùy thuộc vào ý trí của người uống.
Lâm Khải cho người đưa ông đi.
Do lượng thuốc khá lớn khiến ông bất tỉnh.hơi thở và nhịp tim vẫn đồng đều.nhưng có điều ông không tỉnh lại.ông phải mất một năm nằm thực vật.
Đến khi ông tỉnh lại.Sức khoẻ bình phục hẳn.những gì diễn ra trong một năm qua đều được quản gia của ông tường thuật lại.
Ông cho người theo dõi Tú Anh.hỗ trợ lúc cần. ông cho tung tin rằng ông đã qua đời.ông ra nước ngoài ngay sau khi tin đồn được phát tán.
------------
Ngày Tú Anh chết đi sống lại rồi chở về mở họp báo.Uyển Như mẹ cô đã nhận ra lỗi lầm.những tình cảm bà dàng cho cô những năm qua đều là chân thành.chứ không phải vì tài sản Lâm Khang để lại cho cô.
Là do Từ Hiểu Lâm đã uy hiếp nếu như không làm theo ý hắn.bắt gả Tú Anh cho hắn thì hắn sẽ gϊếŧ Tú Anh.
Những lần Tú Anh nói rằng muốn từ chối.bà đều đau khổ.đánh cô.đánh hết sức hết lực.chửi rủa thậm tệ rồi về lại phòng khóc.
Đến khi nghe tin Việt Bách về nước.bà quyết định sẽ nói hết cho Tú Anh khi cô trở về nhà.và trước khi Việt Bách tìm đến .nhưng đợi mãi.cô không về.đêm đó bà quyết định đến Nhà Tú Anh.những giữa đường thì bị chặn đầu.siết cổ đến chết.
Khi cái chết cận kề.bà với tay lấy chếc điện thoại thì một dáng người cao lớn mặc chết áo choàng nâu. Đến lại gần bà đạp lên chiếc điện thoại.rồi đá đi.
-"Việt..Việt Bách?"
Cổ bị siết chặt bà khó khăn phát nói
-"Tôi đến để chào bà lần cuối."
Rồi Uyển Như tắc thở..
Hôm sau quản gia phát hiện mà treo cổ trong phòng.
Cảnh sát điều tra. Trong điện thoại của bà có tin nhắn.
Số đó không ai khác là của bác sĩ tâm lí.điều tra thì ông bác sĩ đó nói là bà đã trầm cảm nặng và tìm đến ông
----------
Vậy ra Nhật Thiên vô tội.^^
Việt Bách trông thế mà dữ dằng quá.
Chap này có kinh dị quá hông nhỉ @@ có vấp quá hông.cho tớ nhận xét với