Tiểu Nha Hoàn Đã Bỏ Chạy

Chương 3

11.

Ngày đó, sau khi Thẩm Ánh An rời đi, ta treo tấm biển “Đóng cửa” trước quán sớm.

Lúc chạng vạng, trời bắt đầu mưa nhẹ.

Ta sửa soạn bản thân thỏa đáng, soi gương xác nhận không có dấu vết đã khóc mới đi đón Giản Giản.

Bởi vì bận rộn buôn bán, ta thường xuyên đưa Giản Giản qua nhà Lý thẩm, Lý thẩm sẽ trông bé và cháu nội Tiểu Hổ cùng một lúc.

Nhà bà ấy đông người, ta đóng gói hoành thánh còn sót lại trong quán và đưa cho bọn họ.

Lúc bung dù chuẩn bị bước ra, cửa kêu kẽo kẹt, Giản Giản tự mình chạy về.

“Mẹ, con nhìn thấy thúc thúc kia ở ngoài đường, thúc ấy không có dù, cứ dầm mưa, tội nghiệp lắm.”

“Nhưng mà con đưa thúc ấy kẹo mạch nha mà anh Tiểu Hổ cho con rồi.”

Tóc bé phủ một lớp sương nước, ta tháo bím tóc cho bé, xõa tóc ra, dùng khăn lau khô.

“Trời mưa thì đừng chạy về một mình, chờ mẹ đến đón con.”

“Vị thúc thúc đó nhận kẹo của con cho à?”

“Dạ.”

Cô bé chớp đôi mắt to xinh đẹp, trả lời bằng giọng ngọt ngào:

“Con còn động viên thúc, gặp phải khó khăn thì đừng sợ, hãy cố gắng hết sức nếu có thể giành được, nếu thật sự không được thì cũng không nên lùi bước……”

Ta cười bất đắc dĩ, bé đã thông minh và lanh lợi từ nhỏ, nhớ rõ những điều ta nói.

“Bây giờ con còn nhỏ, ở bên ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình trước, lỡ như gặp trúng người xấu thì rắc rối lắm.”

Sau khi dỗ bé ngủ, ta thắp nến rồi bắt đầu rửa rau, nhặt rau, bằm nhân, ngày mai phải dậy sớm làm mì.

Mấy năm nay nếu nói không vất vả là giả.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy con gái đáng yêu, năng lượng trong ngày lại quay về.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, có người gõ cửa.

Có lẽ là người qua đường muốn tá túc, nhưng ta không thể cho ai tá túc ở đây, nên lấy một cây dù, nghĩ rằng cho người ta mượn dù cũng tốt.

Vừa mở cửa, một bóng người đã lao tới ôm ta vào lòng.

12.

Người hắn ướt sũng, tóc nhỏ nước, cọ vào người rất khó chịu.

Hơi thở lại ấm áp, hòa vào hơi thở của ta một cách bá đạo.

Chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc khi da thịt kề nhau này, ta biết hắn là ai.

Trước đây hắn thường dùng hương tuyết tùng tươi mát và lạnh lẽo, hiện giờ đổi thành trầm hương, càng nồng hơn trong mưa.

Thẩm Ánh An giữ sau đầu ta bằng một tay, ngậm môi ta, sau đó tấn công từng tấc một không thương tiếc, tựa như muốn nghiền nát ta thành từng mảnh trong cơ thể hắn.

Mưa như trút nước, hắn thậm chí không thể chịu đựng được việc đổi chỗ, muốn lãng mạn và vui vẻ cùng ta ở đây.

Thật là điên rồ.

Ta giãy giụa khó chịu, cắn môi hắn trong hoảng loạn.

Mùi máu nhanh chóng lan ra giữa môi và răng.

Đuôi mắt hắn đỏ hoe, gặ/m c/ắn miệng ta tựa như trả thù:

“Có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không?”

Miệng đau quá, ta nhịn đau, rưng rưng ngẩng đầu.

Nước mưa trượt xuống mặt hắn, hắn thở hổn hển, nói như ra lệnh:

“Cho dù không có nô tịch, ngươi vẫn là người của Thẩm phủ, cùng ta trở về!”

Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

“Tổ mẫu đưa khế ước bán mình cho ngươi là để ngươi làm lương thiếp, không phải thả ngươi tự do.”

“Ngươi lại chạy trốn, nên nhận hình phạt nào?”

Ta lùi ra sau hai bước, quỳ xuống đất, mặc cho mưa làm mờ tầm nhìn.

“Muốn đánh muốn phạt, tùy thiếu gia xử lý.”

“Phạt xong, xin thiếu gia hãy buông tha cho ta.”

Ta không thấy được biểu cảm của hắn, chỉ nhìn thấy hắn nắm chặt tay lại rồi buông ra, run rẩy dữ dội.

“Không bảo ngươi quỳ, mau đứng dậy.”

Trong lúc dây dưa, một giọng nói tràn ngập lo lắng vang lên:

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?”

Không biết Giản Giản tỉnh dậy khi nào, dụi đôi mắt ngái ngủ, xõa tóc.

Thấy ta quỳ dưới mưa, bé đi chân trần về phía sân.

Lòng ta thắt lại, vội vàng đứng dậy ôm bé vô phòng, cả giận:

“Không lo ngủ, ra ngoài làm gì!”

“Mẹ, có phải thúc thúc xấu xa này muốn bắt nạt mẹ không?”

Thẩm Ánh An đi theo vào phòng, chật vật nhìn hai mẹ con chúng ta, sau một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại.

“Bé gọi ngươi là mẹ?”

Thấy ta không đáp, hắn lại hỏi Giản Giản: “Cha ngươi là ai?”

Giản Giản vòng tay qua cổ ta, hừ lạnh với hắn:

“Cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”

Thẩm Ánh An đến gần chúng ta từng bước một, bước chầm chậm, giọng run rẩy:

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đứa bé ngây thơ, trả lời quá nhanh: “Ba tuổi.”

Ta thầm nghĩ không tốt, đành phải tìm cách lấp l iếm:

“Thiếu gia đừng hiểu lầm, bé là con gái nuôi của ta, nhặt từ đống rác ba năm trước, vì vậy tên là 『 Nhặt Nhặt 』.”

Thẩm Ánh An không tin: “Chiếu Thủy, ngươi không thấy ngươi giải thích quá nhiều hay sao?”

Giản Giản cũng không vui, tức giận cựa quậy trong vòng tay ta:

“Mẹ, mẹ nói con ở trong bụng mẹ chui ra mà?”

“『 Khởi đầu thì đơn giản, kết thúc sẽ to lớn 』, tên của con rõ ràng có ý nghĩa như vậy, không phải là nhặt rác!”

13.

Mặt Giản Giản có bảy phần tương tự Thẩm Ánh An, hình dáng khuôn mặt thì giống ta.

Dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi.

Ta ôm chặt con gái, sợ bị hắn cướp đi.

Thẩm Ánh An ngồi xổm xuống, giơ tay muốn sờ mặt Giản Giản, nhưng sợ nước mưa trên tay sẽ làm ướt mặt bé, nên dừng lại giữa không trung.

Giọng cực kỳ dịu dàng, tựa như đang lấy lòng.

“Cảm thấy như đã từng quen biết ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên mới nhận kẹo mạch nha của con.​​​‍‍‍​‍‍​​‍​‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍​‍​‍‍​‍​‍‍​‍‍‍​‍‍‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍​‍‍​‍‍‍‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍‍​‍​‍‍​​‍‍​‍‍​​‍​‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​‍‍​‍‍​‍‍​‍‍​​‍​‍‍​‍‍‍​‍​‍​‍‍​​‍‍​‍‍‍​‍‍​‍​‍‍‍‍‍​‍‍‍‍​‍​‍‍‍​‍‍‍​​​‍”

“Giản Giản, ta là cha của con.”

Giản Giản không chịu thừa nhận hắn, đưa tay ra: “Ngài bắt nạt mẹ của ta, trả kẹo lại cho ta.”

“Ta không có bắt nạt mẹ của con.”

Giọng Thẩm Ánh An nhẹ nhàng đến mức gần như sắp nhỏ nước, vẻ mặt vui mừng:

“Đã ăn rồi, rất ngọt, cảm ơn con đã động viên.”

Sau đó hắn nhìn ta, nói với vẻ sợ hãi: “Cũng may đã tìm được, nếu không sẽ tiếc nuối cả đời.”

Ta ngước mắt lên nhìn hắn, bắt gặp vài phần thâm tình trong ánh mắt ấy.

Giản Giản phồng má, hừ lạnh:

“Mẹ nói không sai, bên ngoài quả nhiên có nhiều kẻ lừa đảo.”

Tất cả những lời dỗ dành bé của Thẩm Ánh An đều bị nghẹn trong cổ họng.

Giản Giản nhìn môi ta:

“Mẹ, miệng của mẹ bị sao vậy?”

“Ăn hoành thánh nóng.”

“Ngài cũng ăn hoành thánh à?”

“Ừ.”

Thẩm Ánh An liếc ta bằng khóe mắt, rồi nói: “Hoành thánh rất ngon.”

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu không có con bé ở đây, chắc ta đã nổi cáu.

Tâm trạng Thẩm Ánh An rất tốt, đứng dậy vươn vai, giống như đang nói việc nhà:

“Ta ướt rồi, ở nhà tắm thế nào?”

Ta định nói nhà ta không có chỗ cho hắn tắm.

Giản Giản trừng mắt với hắn: “Không nhìn thấy mẹ của ta cũng bị ướt hay sao? Muốn tắm thì để mẹ ta tắm trước.”

“Ừ, Giản Giản nói đúng, ta sơ xuất quá.”

Thẩm Ánh An là thiếu gia, từ nhỏ đã quen đặt bản thân lên hàng đầu, còn không tri kỷ bằng con gái ba tuổi của ta.

Hắn biết sai nên sửa: “Chiếu Thủy, để ta trông bé, ngươi đi tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm.”

“Mẹ, con sẽ giúp mẹ nhìn chằm chằm ngài ấy, để ngài ấy không thể có bất kỳ ý đồ xấu nào đối với mẹ.”

Giản Giản cho ta một ánh mắt trấn an.

Ta và Thẩm Ánh An đã vui vẻ rất nhiều lần, nếu hắn muốn làm gì, ta không ngăn được.

Nhưng hắn không dám làm điều đó ở trước mặt con bé.

Tắm rửa xong, ta phát hiện Giản Giản không đáng tin cậy đã ngủ rồi.

Dưới ánh nến vàng ấm áp, bé ngủ yên bình, đắp chăn, nằm trên cái gối nhỏ, thở nhẹ, lông mi như lông quạ buông xuống bóng mờ nhạt.

Thẩm Ánh An dựa vào mép giường, không nỡ rời mắt.

“Sao bé xinh đẹp thế, vừa giống ngươi vừa giống ta, thật đáng yêu.”

Ta lau tóc, lạnh lùng nói: “Nhà không lưu khách, ngài cần phải đi.”

Hắn bất mãn: “Mưa lớn như thế, ngươi muốn đuổi ta đi đâu?”

Hắn hiện tại quả thật không có chỗ để đi.

Ta nhất thời chợt nghĩ đến chuyện, vì sao Thẩm Ánh An xuất hiện ở nơi này, không có người hầu bên cạnh?

Hắn chán ghét nhìn bộ quần áo trên người mình, không thể nhịn được nữa, chủ động bưng nước nóng đi tìm bồn tắm.

Tóc ta vừa dài vừa dày, thật vất vả mới lau khô được một nửa, đang chuẩn bị bôi dầu thầu dầu thì hắn đã tắm xong.

Ta nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, giật mình.

Thẩm Ánh An vô tư đứng đó, trên người không có bất kỳ vật che chắn nào.

14.

Ta vội vàng quay đầu lại, cả giận: “Ngài làm gì đó?”

Tuy rằng đã có con, nhưng đã xa cách nhiều năm, ta vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi nhìn thấy cơ thể hắn trong tình trạng này.

“Đừng đánh thức bé.”

Hắn hạ giọng, có vẻ ngượng ngùng:

“À, ngươi đừng lo lắng, ta không có ý kia, trong nhà không có quần áo để thay hay sao?”

Trong nhà chỉ có ta và Giản Giản, làm sao có quần áo phù hợp với hắn?

Hơn nữa, nếu thật sự tìm được một bộ quần áo nam nhân, với tính tình của hắn, nhất định sẽ phá nát nhà của ta.

“Không phải ngài có quần áo à?”

“Ướt rồi, mặc vào khó chịu lắm.”

Không biết hắn đã đi tới phía sau ta từ khi nào.

Ta không thể tiếp tục né tránh, đơn giản quay lại, nhìn thẳng hắn một cách cởi mở.

Vai rộng eo thon, trên người không có chút mỡ thừa, cơ bụng tám múi vừa phải.

Dáng người đẹp như thế đủ để cho người ta đỏ mặt và tim đập nhanh.

Ta không dám nhìn xuống nữa, hắn lại nghiêng người tới gần hơn, trầm giọng nói:

“Đêm nay, chúng ta ngủ như thế nào?”

Trong nhà chỉ có hai giường, Giản Giản đã chiếm một giường.

Không thể đuổi hắn đi, ta đành phải đưa ra cách giải quyết tốt nhất:

“Ta và Giản Giản ngủ ở phòng sau, ngài ra phòng bên ngoài, không được vào.”

"Ừm, được.”

Nhà ta nhỏ, nội thất không tốt, ta tưởng Thẩm Ánh An sẽ ghét bỏ nên nói: “Tuy căn phòng đơn sơ, nhưng rất ấm áp.”

Bên ngoài mưa to giàn giụa, một đêm ngủ ngon.

Rạng sáng khi mưa đã tạnh, tối hôm qua không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên ta phải thức dậy sớm hơn ngày thường, đi ra quán gói hoành thánh.

Sau bữa sáng, ta về nhà gọi Giản Giản dậy.

Không ngờ Giản Giản đã dậy, nhưng Thẩm Ánh An thì chưa.

Bé nằm trên giường Thẩm Ánh An, ôm má, ngọt ngào hỏi:

“Cha ta đã chết, làm sao ngài sống lại được?”

“Trước đây ngài chưa gặp ta, làm sao biết ta là con gái của ngài?”

Thẩm Ánh An không biết nên khóc hay cười, thành thật nằm trong chăn, bị hỏi mà không trả lời được.

Ta ôm Giản Giản xuống giường, liếc nhìn hắn:

“Mặt trời đã lên cao, sao còn chưa dậy?”

Vẻ mặt hắn ngượng ngùng: “À, quần áo của ta chưa khô.”

Ta không thể để hắn trần như nhộng trốn trong chăn cả ngày, ta hết cách, đành phải ra phố mua quần áo cho hắn.

Xa cách đã bốn năm, ta vẫn nhớ rõ kích cỡ của hắn.

Tựa như một thứ gì đó khắc sâu vào xương, tưởng rằng đã quên, vẫn có thể nhớ lại ký ức đó bất cứ lúc nào.

Sau khi mua quần áo ở chợ xong trở về, ta ném quần áo cho hắn: “Mau mặc vào!”

Thẩm Ánh An đang mặc đồ, bỗng nhiên nói: “Chiếu Thủy, hình như ngươi đã thay đổi.”

Ta chợt nhận ra rằng, trước đây ta luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, bây giờ lại thực sự nói chuyện với chủ tử cũ của mình với giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy.

Hắn không giận, cười nói:

“Hung dữ, nhưng, ta rất thích."

Hắn nói, thích.

Trái tim đã đóng băng bấy lâu nay dường như chạm vào ngọn lửa và sắp tan chảy.

Ta kịp thời tránh ngọn lửa đó, tự khuyên mình đừng mắc sai lầm tương tự.

Đó chẳng qua là sở thích của chủ nhân đối với chó mèo, thuận miệng nói mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment