Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 11

Lạc Lạc trở về Phượng Hoàng đảo. Mộng Nhi cũng không có cách nào tuân thủ lời hứa ở lại Hồn Thiên Bảo cùng nàng, đều là do tên Giang Ngư chết tiệt kia, nói cái gì mà Mộng Nhi ở cùng nàng sẽ bị nàng dạy hư, còn dám đem Mộng Nhi về Ích Châu nữa! Làm hại nàng mấy ngày qua nhàm chán muốn chết.

Lão thái thái từ phương Nam trở lại nghe được Mạc Tịch Thiên cùng Kỳ Nhi thành thân liền hết sức tức giận!

Nhưng không phải là tức giận vì Mạc Tịch Thiên lấy Liễu Kỳ Nhi mà là vì sau khi bọn họ thành thân, phu thê lại ở hai nơi khác nhau, thế này còn ra thể thống gì nữa!

Kỳ Nhi vội giải thích cùng bà là giả thành thân, nói đến khô cả cổ, thế nhưng lão thái thái lại không nghe nàng giải thích. Không thể làm gì khác hơn là đành phải ở chung cùng Mạc Tịch Thiên.

Nàng nằm sấp bên bệ cửa sổ nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài, hoa tuyết màu trắng xinh đẹp, lạnh lẽo nhưng nhìn lâu quá cũng sẽ rất chán nha!

“Nàng mở cửa sổ ra mà không mặc thêm y phục sẽ lạnh đó.” Mạc Tịch Thiên nhíu mày, cầm lấy áo khoác lông chồn treo trên tường phủ lên cho nàng.

“Mạc đại ca?” Kỳ Nhi vui mừng nhào vào trong lòng hắn.

“Ta mới không có dễ sinh bệnh như vậy đâu! Đúng rồi, sao chàng lại có thời gian rảnh rỗi quay về đây chứ?”

Cuối năm là lúc các nhà buôn lớn bận rộn nhất, Hồn Thiên Bảo cũng không ngoại lệ. Một đống sổ sách từ các nơi đưa đến đã chất cao như núi rồi, các đại quản sự cùng Mạc Tịch Thiên mấy hôm nay đều ở trong phòng nghị sự gần như cả ngày.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của nàng, Mạc Tịch Thiên hơi mất tự nhiên.

Hôm nay, ở trong phòng nghị sự, hắn chợt nghĩ đến một chuyện, càng nghĩ trong lòng càng bất an, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ xuống công sự phức tạp, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các quản sự, vội vàng trở lại phòng.

“Mạc đại ca?”

Mạc Tịch Thiên nhíu chặt mày, có chút tức giận hấp tấp nói: “Nàng không nên gọi ta là Mạc đại ca nữa!”

“Tại sao? Ta vẫn gọi chàng như thế mà?” Gọi lâu như vậy, hiện tại mới phản đối không khỏi có hơi kỳ quái sao? Nàng không nhịn được bĩu môi.

“Kỳ Nhi.....” Mạc Tịch Thiên khẽ nâng cằm nàng lên, thâm tình nhìn vào mắt nàng.

“Chúng ta coi như là phu thê, nàng cứ gọi ta là Mạc đại ca không cảm thấy xa lạ sao? Hử?”

“Đó là giả.” Nàng nói theo trực giác xong liền hối hận, nàng quên là Mạc Tịch Thiên ghét nhất nàng nói như thế.

Quả nhiên, hắn lại tức giận!

“Nàng hoàn toàn không thích ta, phải không?” Mạc Tịch Thiên cứng ngắc, gầm nhẹ.

“Không phải như thế, chàng....chàng....Ai, chàng biết rất rõ là ta thích chàng mà.” Hắn làm sao vậy? Hôm nay hỏa khí có vẻ rất lớn nha.

“Vậy thì nàng thích ta giống như....Giống như thích huynh trưởng sao?” Hắn ngập ngừng hỏi ra vướng mắc lớn nhất trong lòng mình.

Nàng chưa từng nói thương hắn! Đây là chuyện hắn đột nhiên nghĩ đến trong phòng nghị sự.

Mấy ngày hôm nay, tuy hai người cùng nhau nồng tình mật ý nhưng vẫn không vượt quá giới hạn, đây là sự quan tâm của hắn đối với nàng, thế nhưng, trong lòng hắn vẫn có chút không xác định được......Nàng chưa từng nói thương hắn, lời nói thuộc về tiếng lòng của tình nhân, nàng từng nói thích hắn, có phải là loại thích đối với huynh trưởng hay bằng hữu hay không?

“Không phải vậy! Mạc đại ca, sao chàng lại nghĩ như thế?” Hắn đã hôn nàng nhiều lần như vậy, giữa huynh muội sẽ hôn môi nhau sao?

“Gọi tên ta.”

“Kia? A, ừ, Tịch....Tịch Thiên.” Kỳ Nhi bất giác đỏ mặt, lần đầu tiên gọi thẳng tên của hắn, cảm giác thật kỳ lạ.

“Nàng chưa từng nói qua, nàng yêu ta!” Mạc Tịch Thiên lên án.

Kỳ Nhi ngạc nhiên!

Đầu óc chuyển động thật nhanh, tổng hợp lại những lời nói cùng hành động kỳ lạ của hắn ngày hôm nay—chẳng nhẽ, hắn bỏ lại những công sự kia để quay trở lại đây, chỉ vì....

Nghĩ đến đây, Kỳ Nhi không nhịn được nở nụ cười....

Sắc mặt Mạc Tịch thiên bỗng nhiên trầm xuống, hắn cảm thấy bị sỉ nhục!

“Chàng....” Nàng ngẩng đầu lên thấy được sắc mặt khó coi của Mạc Tịch Thiên, nàng càng cười đến vui vẻ!

Nàng lè lưỡi, ngại ngùng bước đến gần thân thể cứng ngắc của hắn, kiễng mũi chân, ở bên tai hắn khẽ nói: “Ta yêu chàng.”

Mạc Tịch Thiên không có động tĩnh, nghiêng đầu qua một bên giống như không nghe thấy gì.

Trời ạ! Nụ cười của Kỳ Nhi càng sâu thêm, đại nam nhân này dường như đang cùng nàng....Giận dỗi?

Nàng thật sự rất muốn cười ra tiếng! Không được, phải nhịn! Nếu không chỉ sợ hắn sẽ nổi điên.

Nàng lại dựa vào lần nữa, dùng thanh âm có chút uy hiếp nói: “Ta nói lại lần nữa, chàng còn không có phản ứng vậy thì sẽ không còn có lần sau đâu đó.”

“Ta yêu chàng, Mạc Tịch Thiên.” Những lời này nói rất nhẹ nhàng, êm ái giống như một loại xướng ca.

Thế nhưng, Mạc Tịch Thiên vẫn không có phản ứng!

Nàng hơi giận, cảm thấy như bị rớt đài, xoay người muốn rời đi....Mạc Tịch Thiên nhưng lại trở tay bắt được nàng.

“Lôi kéo ta làm gì? Không phải là không muốn để ý đến ta sao?”

“Ta yêu nàng, Kỳ Nhi.” Thanh âm của hắn run run, giống như mới thoát ra từ trong kích động.

“Hừ! Ta không thương chàng!” Nàng vẫn chưa nguôi giận.

Mạc Tịch Thiên cũng không để ý nàng, tay hơi dùng lực kéo nàng vào trong lòng, vui sướng ôm lấy nàng, nâng nàng lên xoay tròn trên không như một đôi hồ điệp mỹ lệ.

“Nàng yêu ta nha! Kỳ Nhi của ta cũng yêu ta nha!” Hắn mừng rỡ cười to!

Kỳ Nhi bị hành động của hắn dọa cho kinh sợ, tức giận trong lòng đã sớm biến mất. Thấy dáng vẻ vui mừng của hắn cũng không nhịn được nở nụ cười vui sướng.

“Đúng vậy, ta cũng yêu chàng....”

“Ta yêu nàng, ta yêu nàng....”

Ngoài cửa sổ bông tuyết vẫn nhẹ bay như cũ, bên trong phòng lại là một mảnh ấm áp.....

P/S: Phù! Vậy là cuối cùng cũng hoàn thành bộ truyện này mình thật sự cảm thấy rất vui! Cám ơn mọi người đã ủng hộ cho truyện. Sự theo dõi của các bạn là nguồn động lực cho mình, trong thời gian qua nếu mình dịch có chỗ nào chưa hay thì ông các bạn bỏ qua cho mình nhé! Thanks mọi người rất nhiều!
Bình Luận (0)
Comment