Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 3

Không còn cách nào khác hắn đành phải động tay, cũng rất quân tử mà ôm ngang nàng nhưng vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người rồi bước lên bậc thềm.

Ai ngờ vừa lên trên đình—“A—” một tiếng thét chói tai vang lên khiến hắn hoảng sợ vội buông đôi tay đang ôm Kỳ Nhi xuống—

“Này, ngươi muốn hại chết ta sao? Không muốn thì cứ nói thẳng ra....” Nàng thật sự không thể tin được chỉ vì một tiếng thét lại có thể khiến hắn không quan tâm đến an toàn của nàng, may là thân thể của nàng nhanh nhẹn, kịp thời xoay người mới có thể tránh được một màn thân mật cùng nền đất nha.

Không thấy hắn đáp lại, nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên theo ánh mắt của hắn nhìn qua, à! Thì ra trên đình còn có người.

Chỉ thấy một cô bé mặc quần áo nha hoàn đứng bên cạnh bàn trợn mắt, che miệng lại. Xem ra tiếng hét ban nãy chắc chắn là của nàng rồi! Còn có một vị lão phu nhân đang ngồi trên ghế nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Mạc Tương Vân đồng thời cũng nhìn về phía nàng.

Nhưng mà cho dù là ánh mắt của lão phu nhân rất dọa người, nha hoàn bỗng nhiên hét chói tai thì Mạc Tương Vân cũng không cần phải để cho nàng ngã một cách khó coi như thế chứ? Thật sự hơi quá đáng đó! Đang muốn mở miệng mắng người thì Mạc Tương Vân đã mở lời trước—

“Bà ngoại, ngài sao lại có nhã hứng ở trên này thưởng hồ vậy?”

Hóa ra là bà ngoại của tiểu tử này, khó trách lại bày ra dáng vẻ mèo sợ lão chuột như thế. Nghiêm túc nhìn một chút, hình như lão phu nhân tóc trắng đang rất tức giận, còn Mạc Tương Vân đang sợ hãi cúi đầu, nàng có lòng tốt đưa ra quyết định—không mở miệng, tập trung xem kịch vui.

“Đúng vậy, nhưng vẫn không bằng nhã hứng của ngươi dẫn một cô nương đến thưởng hồ.” Nói đến cô nương lại liếc Kỳ Nhi một cái, tiếp tục nói: “Ta nhớ không làm thì hôm nay không phải mồng 3 sao? Hay là ta đã già rồi nên đàu óc cũng không còn minh mẫn nữa, hiện tại sao ngươi vẫn còn ở đây? Hử?”

Kỳ Nhi nhịn không được cười trộm, trốn tới trốn lui nhưng vẫn cứ bị bắt được, hắn đúng là không phải xui xẻo bình thường nha!

“Chuyện này....chuyện này....” Hắn đúng là số khổ mà, bà ngoại thường rất ít khi đến Quan Nguyệt Hồ, hôm nay sao lại trùng hợp đụng phải chứ, quay đầu lại thấy Kỳ Nhi đang cố nín cười liền hung hăng trừng nàng một cái. Kỳ Nhi nhăn mũi làm ra một cái mặt quỷ hướng về phía hắn, lại còn hào phóng không tiếng động nở nụ cười.

Dĩ nhiên, hành động của hai người không thể thoát khỏi đôi mắt của lão phu nhân, bà nhíu mày hỏi: “Vị cô nương đây là....”

“Lão phu nhân, ngài khỏe, ta tên là Liễu Kỳ Nhi, tạm thời là khách của quý bảo.” Không đợi Mạc Tương Vân trả lời, nàng rất tự nhiên giới thiệu về mình, hơn nữa còn cười khanh khách nhìn lão phu nhân.

“Nàng là khách do đại ca mời đến, hôm nay đại ca bận rộng nhiều việc, cho nên con....” Mạc Tương Vân thật cẩn thận định thoát tội cho bản thân, nhưng lão phu nhân lại nghiêm khắc cắt ngang lời hắn—

“Ngươi cũng biết đại ca ngươi đang bận rộn nhiều việc sao? Vậy ngươi còn đứng ở đó để làm gì? Chẳng nhẽ Thiên nhi vì Mạc gia là trâu làm ngựa mười mấy năm còn chưa đủ hay sao?” Nghĩ đến Thiên nhi là bà lại thấy đau lòng, áy náy, không nhịn được hốc mắt lại đỏ lên.

“Không, không phải vậy, bà ngoại, con—con lập tức đi ngay.” Hắn im lặng không nói, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ giải thích, hắn không có quên đại ca vì bảo vệ Mạc gia đã phải trả giá rất nhiều, nghĩ đến mình thật sự là quá ích kỷ, hắn do dự nhìn về phía Kỳ Nhi....

Kỳ Nhi bị lão phu nhân bỗng nhiên tức giận làm cho hết hồn. Lúc này đang nhẹ vỗ ngực, sao lại thế này chứ! Lão phu nhân tức giận lớn như vậy, xem ra Tịch đại ca rất được cưng chiều nha, nàng ngây thơ nghĩ. Ngay lập tức liền đồng cảm với a Vân, bèn quay sang hắn bày ra vẻ mặt không cần lo lắng.

“An tâm, cô nương này sẽ ở lại đây giúp ta, ngươi mau đi đi.” Lão phu nhân nói.

“Dạ, bà ngoại. Vậy....Con đi đây.” Nói xong liền tỏ ý xin lỗi cùng Kỳ Nhi, rồi vội vàng rời đi.

Sau khi Mạc Tương Vân rời khỏi, lão phu nhân càng quan sát Kỳ Nhi thật cẩn thận.

Kỳ Nhi cũng rất tự nhiên nhìn lại bà, hơn nữa còn không khách sáo đánh giá bà, lão phu nhân một đầu tóc trắng, xem ra không phải tám mươi thì chắc cũng chín mươi rồi. Sắc mặt vô cùng khỏe mạnh, hồng hào, quan sát nàng là một đôi mắt thâm trầm, trong ánh mắt không giấu được vẻ khôn khéo cùng trí tuệ làm cho người ta không kiềm chế được mà sinh lòng kính trọng. Nhưng thêm cái mũi, miệng và những nếp nhăn khắc sâu trên khuôn mặt theo năm tháng lại đặc biệt ôn nhu, chẳng qua là lúc này trong ánh mắt nghiêm khắc cùng dò xét của bà Kỳ Nhi nhạy cảm phát hiện được sự bất mãn cùng xem thường mà bà đang cố gắng che giấu, xem ra hình vị lão phu nhân này giống như là không thích nàng nha.

“Liễu cô nương, ngươi cùng Vân nhi là quan hệ như thế nào?” Lão phu nhân chậm rãi hỏi.

Kỳ Nhi hơi ngạc nhiên.

“Quan hệ gì sao? Ta cùng a Vân hôm nay mới gặp mặt....” Nàng suy nghĩ một lát. “Ừ, coi như là bằng hữu đi.”

“Hôm nay mới gặp sao?” Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt nghiêm khắc lộ vẻ khinh thường nhìn về phía nàng, không khách sáo phê bình.

“Ngươi đúng là một cô nương tùy tiện, lại để cho một nam nhâm mới quen biết chưa đến một ngày ôm vào trong lòng, thật không hiểu cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào nữa, hành vi như vậy còn không biết tự kiểm điểm.”

Kỳ Nhi nghe thế không nhịn được nổi giận, không khách khí đáp lại: “Lão phu nhân, ngài nếu cảm thấy ta không tốt thì đó là chuyện của cá nhân ta, ngài cứ việc phê bình ta, nhưng xin ngài đừng có nói cha mẹ ta như vậy.”

“Hử? Không nhìn ra ngươi lại là một người con có hiếu như thế.” Lão phu nhân hừ lạnh nói, trong ánh mắt nghiêm khắc lướt qua một tia tán thưởng không dễ phát hiện.

Kỳ Nhi cũng lười cùng bà nói thêm câu nữa, một mình nhìn về phía cảnh vật mờ ảo xung quanh hồ. Nàng không biết lão phu nhân vì điều gì mà không thích nàng, cho nên nói nàng tùy tiện không biết tự kiểm điểm, còn phê bình cha mẹ thân yêu của nàng. Bà phê bình hành vi của nàng cũng không sao, dù sao thì nàng cũng nghe người khác nói nhiều rồi, nhưng chính là bà không nên nói cha mẹ của nàng như vậy.

Trong lúc đó, không khí trong đình như ngừng lại, mặc dù trên mặt hồ những giọt nước lạnh lẽo vẫn bắn lên theo từng cơn gió nhưng không khí trong đình vẫn cứ trầm lắng như cũ.

Cho đến khi ấm nước trên hỏa lò sôi lên, nha hoàn Xuân Hoa lấy ra là trà đã sớm chuẩn bị ngâm vào nước, một lúc sau, hai chén trà nóng thơm ngát được đặt lên trên mặt bàn. “Lão phu nhân, Liễu tiểu thư, xin mời dùng trà.” Xuân Hoa cung kính nói.

“Xuân Hoa ngươi đi bảo gia đinh chuẩn bị kiệu cho tốt, trên hồ gió càng ngày càng lạnh rồi.”

“Dạ, lão phu nhân.” Xuân Hoa nhận lệnh lui xuống.

Lúc này trong đình chỉ còn có hai người là lão phu nhân cùng Kỳ Nhi mà thôi.

Lão phu nhân bưng chén trà nóng lên nhẹ thổi, uống một ngụm, nhẹ gật đầu giống như rất vừa lòng.

Liễu Kỳ Nhi mặc dù còn giận dỗi, nhưng là cũng sẽ không bỏ qua chén trà nóng thơm ngát này, không uống rượu trắng không uống rượu. Trà này mới ngửi cũng đã biết là thượng hạng rồi, hơn nữa hương vị cũng không tệ, ừ, đúng là Bích Loa Xuân của Tây Hồ rồi. Cái này ở phương Bắc đúng là hiếm có. Kỳ Nhi chậm rãi uống, hương trà này làm cho tâm tình của người ta càng thêm sảng khoái.

Vì thế, già trẻ hai người đều không nói chuyện, tự mình chìm đắm vào trong hương trà thơm ngát.

Một lúc sau, lão phu nhân đặt chén trà xuống, lặng lẽ nhìn Kỳ Nhi thoải mái uống trà, mí mắt hạ xuống, ánh mắt xoay vòng không biết là đng suy nghĩ điều gì.

“Liễu cô nương, tối may tới Di Hòa Cư cùng nhau dùng cơm tối được không?” Lão phu nhân bỗng nhiên nói.

“Dùng cơm?” Kỳ Nhi suýt chút nữa bị sặc, cố gắng đem ngụm trà kia nuốt xuống, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn về phía lão phu nhân, mới bắt đầu đã nhìn nàng không vừa ý rồi sao lại muốn mời nàng ăn cơm chứ?

“Đúng vậy. Sao thế? Chẳng lẽ ngươi không dám tới sao?” Lão phu nhân ánh mắt lóe sáng giống như bó đuốc liếc nàng một cái.

Kỳ Nhi nhàn nhạt cười, mới nói: “Lão phu nhân mời ta sao dám không đi chứ! Chỉ có điều, xin hỏi sao ngài lại muốn mời ta ăn cơm?”

“Coi như là chủ nhà hiếu khách đi.” Lão phu nhân giọng điệu nhàn nhạt đáp lại.

Sau khi Kỳ Nhi trở lại Ngọc Trúc Hiên, mệt mỏi đến nỗi vừa đặt mình xuống giương liền ngủ thiếp đi. Nha hoàn vào kêu nàng dùng bữa tối nàng cũng không có tỉnh dậy.

Cho đến lúc mặt trăng đã lên cao. Một bóng người lặng lẽ tiến vào phòng nàng, dựa theo bản năng nàng lập tức tỉnh lại, nhưng cũng rất bình tĩnh tiếp tục giả vờ ngủ.

Không biết người đó có ý đồ gì?

Bóng đen nhẹ nhàng đi đến cạnh giường đứng một lúc, ròi khẽ gọi một tiếng: “Kỳ Nhi...”

Là Tịch đại ca!

Nàng nhẹ thở ra, tiếp theo lại nghĩ đến đã muộn thế này hắn tới làm gì chứ?

Hóa ra là hôm nay sau khi họp xong Mạc Tịch Thiên có xem qua sổ sách một chút, mới ra khỏi phòng nghị sự liền nghe nha hoàn báo lại Kỳ Nhi chưa có ăn cơm tối, sợ nàng sinh bệnh nên vội vàng chạy đến Ngọc Trúc Hiên xem thử.

Thấy nàng còn chưa tỉnh, Mạc Tịch Thiên kéo chăn bông qua đắp kín cho nàng, sờ sờ trán nàng mới an tâm, nhẹ nhàng ngồi ở mép giường ngắm nàng ngủ. Xem ra hôm nay nàng chơi rất mệt mỏi rồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp không còn vẻ tinh quái, hoạt bát như ban ngày nhưng lại lộ ra vẻ trầm tĩnh mà hắn chưa từng thấy qua, lông mi cong dài khép lại, cái miệng nhỏ nhắn, hồng phấn khẽ nhếch lên, hơi thở nhè nhẹ, hắn không kìm được từ từ đến gần....Lúc sắp chạm phải môi nàng....Hắn đột nhiên thay đổi mục tiêu, khẽ hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn, trắng hồng một cái, thở dài, xoay người rời đi.

Không biết qua bao lâu, đợi cho trái tim đang đập loạn nhịp của nàng bình tĩnh trở lại mới khẽ mở mắt đưa tay vuốt chóp mũi.

Trời ạ! Hắn nhưng lại hôn trộm nàng!

Lần trước là vì cứu nàng, nàng có thể không tính toán, nhưng mà hắn là nam nhân nha sao có thể đi vào phòng của một cô nương chứ? Còn hôn nàng nữa? Chủ yếu là muốn phá hư danh tiết của nàng mà thôi! Nhưng là nàng cũng không có cảm giác chán ghét nha, làm sao bây giờ.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra manh mối gì cả. Thôi quên đi, cứ chuyên tâm ngủ một giấc là được rồi.

Nàng đối với những chuyện không nghĩ ra được vừa nhạy bén nhưng lại rất nhanh từ bỏ, để tránh làm tổn thương đến cái đầu hoàn mỹ, vô tội của nàng, như vậy rất không đáng nha. Không phải sao?

Nàng nhắm mắt, đắp lại chăn bông. Không đến một lúc sau, nàng liền nằm đè lên chăn, ngủ thiếp đi.

Chỉ là trong vô thức, một bàn tay tuyết trắng vẫn che ở trên mũi không rời.

Buổi tối ngày hôm sau.

Lão phu nhân đang ở trong Di Hòa Cư.

Trên bàn ăn, lão phu nhân ngồi ở ghế trên, Mạc Tịch Thiên cùng Mạc Tương Vân chia ra ngồi hai bên cùng một vị cô nương thanh tú xa lạ. Nhóm nha hoàn hầu hạ ở xung quanh, đồ ăn đã sớm được xếp lên bàn nhưng lại không ai động đũa.

Lúc Liễu Kỳ Nhi chạy tới Di Hòa Cư, nhìn thấy chính là tình hình như thế.

“Ngươi đến muộn.” Lão phu nhân ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng.

“Rất xin lỗi, ta nhất thời tìm không chỗ này, cho nên….” Kỳ Nhi xấu hổ cười nói, nhìn ra được là mọi người còn đang chờ nàng.

“Thiên nhi, nha hoàn trong bảo chúng ta không dẫn đường giúp khách sao?” Lão phu nhân không chút khách sáo cắt ngang lời nói của nàng, quay sang hỏi Mạc Tịch Thiên.

“Bà ngoại, Kỳ Nhi là khách, nên không biết trong bảo….” Mạc Tương Vân vội vàng giải thích giúp nàng, lời còn chưa nói xong liền biết mất trong ánh mắt nghiêm khắc của lão thái thái.

“Ngồi đi.” Lão phu nhân chuyển mắt hướng về phía Liễu Kỳ Nhi ra hiệu cho nàng ngồi xuống, Kỳ Nhi nhẹ thở ra, rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Mạc Tịch Thiên. Mạc Tịch Thiên dịu dàng nhìn nàng, mặt nàng hơi ửng hồng không khỏi nhớ đến buổi tối hôm qua, không được tự nhiên mà hướng về phía hắn nhẹ mỉm cười, rồi lập tức hướng sự chú ý của mình lên trên bàn đầy thức ăn. Xem ra lão phu nhân đối với mình không có ấn tượng tốt, nhưng đồ ăn trên bàn này cũng không tệ lắm,đồ ăn phương Nam chính cống đây. Không thể phủ nhận rằng, nàng đối với món ăn của phương Nam là vô cùng thiên vị nha.

“Xuân Hoa, đem canh bưng lên, chuẩn bị ăn cơm.” Lão phu nhân phân phó nha hoàn đứng bên cạnh nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không quên quan sát vẻ mặt của Mạc Tịch Thiên khi nhìn Kỳ Nhi bỗng nhiên trở nên ôn nhu, say đắm.

Kỳ Nhi vẻ mặt vui sướng không ngừng nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, ở phương Bắc rất khó nếm được đồ ăn phương Nam chính cống, một năm nàng cũng chỉ được ăn có vài lần, không nghĩ tới ở trong đây lại có thể được hưởng thụ một bàn đầy đồ ăn như thế. Mải nghĩ, nước dãi của nàng rất nhanh liền nhỏ xuống. Đã sớm bị đồ ăn hấp dẫn, tạm thời đã quên đi vẻ mặt chán ghét của lão phu nhân đối với nàng.

Chỉ có điều, sau khi bữa cơm này bắt đầu, Kỳ Nhi Không nhịn được thở dài!

Nàng chưa bao giờ biết ăn cơm cũng có thể đau khổ đến vậy, suýt chút nữa khiến cho nàng bị đau dạ dày. Gắp một miếng rau, lão phu nhân chê nàng thô lỗ; uống một ngụm canh thì chê nàng thanh âm quá lớn; cho đồ ăn vào miệng thì chê miệng nàng quá rộng, không có hình tượng thục nữ. Vậy thì nàng cứ im lặng ăn cơm không là được, không nghĩ tới cũng vẫn bị lão phu nhân chê trách, nói nàng ghét bỏ một bàn đầy đồ ăn, thân hình gầy gò như thế lại còn kén ăn. Cái này không được cái kia cũng không đúng, nếu không phải bởi vì bà đã lớn tuổi thì nàng đã phát hỏa từ lâu rồi.

Suốt bữa cơm, lão phu nhân rõ ràng là đang xoi mói nàng nhưng lại ra sức khen ngợi vị cô nương thanh tú ngồi trầm lặng bên cạnh nàng.

Lão phu nhân giống như vô tình lại hữu ý nói để cho Kỳ Nhi biết được, thì ra vị cô nương cực kỳ xinh đẹp này là ái nữ của Lam đảo chủ “Phượng Hoàng đảo” ở phía tây trong Tứ gia giang hồ, gọi là Lam Lạc Lạc, là tiểu thư khuê các đúng chuẩn. Trời sinh yếu đuối, dịu dàng, mới nhìn qua liền khiến cho người ta muốn đặt ở trong lòng bàn tay mà yêu thương, che chở. Suốt bữa cơm không nghe thấy nàng nói một câu dư thừa nào, đối đáp vô cùng tự nhiên, khéo léo đúng là một tiểu thư khuê các điển hình. Điều này làm cho Kỳ Nhi nhớ đến Hương Nhi muội muội cũng dịu dàng, đáng yêu như vậy. Kỳ Nhi lại cẩn thận quan sát vẻ yếu đuối của Lam Lạc Lạc, so với Hương Nhi còn có chút lạnh lùng, hờ hững. Giống như những vì sao trên bầu trời, đối với mỗi người đều phát ra ánh sáng lấp lánh nhu hòa nhưng lại khiến cho người ta không chạm tới được. Kỳ Nhi hào phóng đối với nàng nở nụ cười thân thiện. Nàng cũng chỉ là nhàn nhạt cười đáp lại, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, động tác vô cùng đẹp mắt không chút giả bộ, uyển chuyển chối từ người khác, quả thật so với tính tình hoạt bát của Kỳ Nhi đúng là một trời một vực.

“Ai, lớn tuổi rồi, thời gian cùng các ngươi ở chung một chỗ không được nhiều lắm, bắt đầu từ ngày mai, buổi tối đều đến nơi này cùng ta dùng cơm được không?”

“Dạ, bà ngoại.” Mạc Tịch Thiên cùng Mạc Tương Vân cùng nhau đáp lại, Lam Lạc Lạc cũng nhẹ gật đầu.

Liễu Kỳ Nhi nghe thấy vậy suýt chút nữa thì ngã xuống đất, ta không cần! Nàng ở trong lòng hò hét!

“Lão phu nhân, thân thể ngài còn khỏe mạnh lắm, sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề, ta nghĩ ta…” Nàng có chút nịnh hót nói.

“Sao vậy? Ngươi sợ ăn cơm cùng với lão thái bà này sao? Mới chỉ nói ngươi vài câu ngươi liền không chịu được sao? Nói cũng đúng a, hiện tại những người trẻ tuổi không còn biết kính trọng người già nữa rồi, chỉ biết chê người già phiền phức…Không nghĩ ngươi cũng là một người không hiểu biết như thế…”

Liễu Kỳ Nhi giơ hai tay đầu hàng, đành phải nói: “Mỗi ngày ta đều đến ăn cơm là được chứ gì?”

“Nơi này của ta không chào đón người ‘tâm không cam lòng không muốn’.” Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, cao quý. Lập tức liền gọi nha hoàn: “Xuân Hoa, dìu ta vào trong. Cùng với một nha đầu không có giáo dục nói chuyện khiến cho ta thật sự rất đau đầu.”

Lão phu nhân tự mình trở về phòng, lúc đứng dậy còn khinh thường liếc Kỳ Nhi một cái, sau đó để cho nha hoàn dìu đi chậm rãi ra khỏi phòng ăn.

“Bà …..” Kỳ Nhi phát huy toàn bộ tính nhẫn nại của mình, cố nhịn xuống những lời muốn nói ra. Lão nhân gia xảo quyệt này thật sự là không thể nói lý mà.

Bỗng nhiên Mạc Tịch Thiên nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Bà ngoại không có ác ý đâu.”

Kỳ Nhi nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn, trong lòng tràn đầy không vui cũng theo đó mà tan biến.

“Đúng đó. Kỳ Nhi, tính tình của bà ngoại luôn nóng nảy như vậy đấy, muội không cần để tâm đâu.”Mạc Tương Vân đứng ở bên cạnh nói theo. Không chú ý đến Mạc Tịch Thiên cùng Kỳ Nhi trong lúc đó đang tình chàng ý thiếp.

Kỳ Nhi nhìn Mạc Tịch Thiên rồi lại nhìn sang Mạc Tương Vân, nhún nhún vai miễn cưỡng cười nói: “Thôi quên đi, ta mới không phải là người ích kỷ như vậy đâu.”

Lão phu nhân vừa mới bước ra khỏi phòng ăn, Lam Lạc Lạc cũng uống xong ngụm canh cuối cùng, lập tức liền đứng dậy dùng khẩu khí dịu dàng có chút áy náy nói: “Ngượng ngùng. Mạc đại ca. Mạc nhị ca, Liễu tiểu thư, ta muốn đi về trước.”

“Lạc Lạc, nếu không có chuyện gì thì ở lại đây cùng chúng ta nói chuyện phiếm đi.” Kỳ Nhi đối với nàng có chút hiếu kỳ.

“Không được, cảm ơn.” Nàng hướng về phía Kỳ Nhi mỉm cười, sau đó cùng hai nha hoàn đi theo, tao nhã rời khỏi phòng ăn.

“Lạc Lạc vẫn ở trong này sao?” Kỳ Nhi nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lam Lạc Lạc đang dần khuất xa hỏi.

“Không phải đâu.” Mạc Tương Vân nói.

“Phượng Hoàng đảo mỗi khi đến mùa hè thời tiết nóng đến nỗi có thể nướng người, mà thân thể của Lam Lạc Lạc hình như không được tốt lắm, thường xuyên bị ngất xỉu vô cớ khi vào hè, là một mỹ nhân ốm yếu đúng chuẩn, bởi vì trước đây cha cùng Lam đảo chủ là bạn tri kỷ nên hàng năm chưa qua mùa xuân, Lam đảo chủ sẽ đưa nàng đến đây, xem như là nghỉ hè đi.”

“Hóa ra là như thế. Hình như nàng không muốn cùng người khác gần gũi.”

“Hắc, ta nói cho muội biết, nàng chẳng những là mỹ nhân bệnh tật còn là mỹ nhân đầu gỗ nữa. Ta còn nhớ khi nàng vừa tới, cho dù ta đùa nàng thế nào, nàng cũng chỉ lộ ra một vẻ mặt tươi cười kiểu nhu nhược vậy, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, thật sự không thú vị gì cả. Cả ngày trốn ở trong phòng, rất ít khi thấy nàng ra ngoài, so với tiểu thư khuê các bình thường còn ngoan ngoãn hơn nhiều.”

Xem ra Mạc Tương Vân không thích Lam Lạc Lạc cho lắm.

“Sao vậy? Nghe như ngươi không không thích nàng lắm thì phải?”

“Muội sẽ thích một người đầu gỗ sao?” Mạc Tương Vân hỏi lại nàng.

“Ta thật sự không cho rằng nàng giống đầu gỗ. Chẳng qua là ngươi chưa thực sự hiểu nàng mà thôi.” Kỳ Nhi không do dự giải thích hộ nàng. Có lẽ là do tâm tư, Lam Lạc Lạc cùng Hương Nhi thân thể yếu đuối giống nhau, ngoan ngoãn giống nhau khiến cho nàng không khỏi luyến tiếc, yêu thương. Chỉ là nàng có một cảm giác rất mơ hồ, có lẽ Lam Lạc Lạc cũng không giống như vẻ bề ngoài yếu đuối như vậy.

Sáng hôm sau, mới sáng sớm Mạc Tương Vân đã tới Ngọc Trúc Hiên báo danh. Rất không khách khí đem Kỳ Nhi từ trong giấc mộng ngọt ngào lay tỉnh.

Kỳ Nhi hai mắt lim dim, khi nhìn thấy khuôn mặt tà ác dám cả gan phá tan mộng đẹp của nàng thì lửa giận ngút trời—đồng thời cũng gợi lên thù mới hận cũ trong lòng nàng. Ngày hôm qua niệm tình hắn không ngại vất vả theo giúp nàng nên mới chỉ dạy dỗ hắn một chút nhưng xem ra có người trời sinh ngứa da, thích ăn đòn!

Nàng trừng mắt hắn.

Mà hắn giống như không biết sống chết, cựa kỳ hứng thú đối với nàng nói: “Kỳ Nhi, đã trễ thế này rồi mà muội vẫn còn ngủ à, thật sự rất giống tiểu trư, như vậy không có tốt đâu! Nhưng mà không sao, sau này ta nhất định sẽ đến gọi muội dậy mỗi ngày, cùng ta hưởng thụ vẻ đẹp trong lành của buổi sớm nha.”

“Là vậy sao? Vẻ đẹp của buổi sớm!” Nàng không tức giận ngược lại còn nở nụ cười. Đã thế ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ‘vẻ đẹp’ của buổi sớm!

Bên cạnh, nha hoàn Xuân Ly cũng theo vào cùng Mạc Tương Vân gấp đến nỗi sắp khóc, hai mắt hồng hồng áy náy nhìn nàng, sợ hãi nói: “Tiểu thư, thực xin lỗi….ta không kịp ngăn cản nhị thiếu gia….”

“Không có gì. Ngươi ra ngoài múc cho ta chậu nước để ta rửa mặt đi.” Nhìn bộ dạng của nàng như vậy, chắc chắn là Mạc Tương Vân không để ý đến sự ngăn cản của nàng cố tình chạy vào….Được lắm, tội của hắn lại tăng thêm một bậc nữa rồi—nàng cười lạnh lùng.

“Dạ, cảm ơn tiểu thư.” Xuân Ly nói xong, vội vàng lui xuống.

“A Vân, ngươi ra ngoài đợi ta. Một đại nam nhân mới sáng sớm đã ở trong phòng của một khuê nữ, này còn ra thể thống gì nữa!” Nàng cũng không có quên mẹ đối với những cử chỉ tùy ý của nàng vẫn thường xuyên nhắc nhở; không thể để cho nam nhân tùy tiện ra vào khuê phòng của mình! Nhưng, xem ra nam nhân của Mạc gia giống như không kiêng kỵ vấn đề quan trọng này, dường như là muốn phá hỏng danh dự của nàng nha!

Khuê phòng?

“A! Thực sự xin lỗi, ta thế nhưng lại quên mất, ta liền lập tức ra ngoài, nhưng muội cũng phải nhanh lên một chút đó!” Lúc này hắn mới nhớ ra những quy tắc của lễ giáo, hắn nhưng lại lỗ mãng chạy vào phòng của một cô nương. Chẳng qua là đối với sai lầm lúc nãy hắn lại chẳng thấy có gì không ổn, hắn thật sự là nhìn không ra Kỳ Nhi ngoại trừ vẻ bề ngoài thì có điểm nào giống với một cô nương đâu? (ha ha…chết cười với huynh này mất )

“Được rồi! Ngươi mau đi ra ngoài đi!” Hừ! Nhìn hắn vội vàng muốn hưởng thụ ‘vẻ đẹp’ của buổi sớm như vậy, nàng sẽ vui lòng mà tác thành cho hắn! Nàng chậm rãi cầm một bộ xiêm y màu xanh lá cây mặc vào, đợi Xuân Ly bưng nước ấm tới, cầm khăn mặt thấm nước tùy tiện lau hai cái lên mặt, lại đem mái tóc dài đen bóng, trơn mượt thuận tay bới vài cái, cuối cùng cũng đại cáo thành công. Mỹ nhân chính là được ưu đãi về điểm này, không cần phải trang điểm cũng vẫn đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Lúc Mạc Tương Vân nhìn thấy nàng đi ra, ánh mắt sáng rực lên! Chỉ kém không có nước miếng rơi đầy đất thôi!

“Trời ạ! Hôm nay trông muội giống như một đóa hoa bách hợp ở trong núi sáng sớm tỏa ra hương thơm tươi mát động lòng người, đẹp đến lộn xộn.” Hắn kinh hô, đương nhiên phần lớn là nịnh hót cùng trêu chọc. (sặc luôn)

“Cảm ơn lời khen của ngươi, mặc dù những điều ngươi nói toàn là sự thật, từ ngữ dùng để miêu tả cũng hơi thiếu một chút nhưng ta cũng rất có lòng mà miễn cưỡng nhận, vậy được chứ? Hôm nay ngươi muốn dẫn đại mỹ nhân ta đây đến chỗ nào chơi đây?” Nàng tự cho là rất khiêm tốn mà nhận lời khen ngợi của hắn, nhưng vẫn làm cho hắn bày ra vẻ mặt buồn nôn trông rất khoa trương, ngay cả đến nha hoàn Xuân Ly cũng lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên. Nàng chỉ là cười cười cũng không để tâm, toàn là những chuyện nằm trong phán đoán của nàng.

Cuối cùng hắn cũng khôi phục lại vẻ bình thường. “Hôm nay ta muốn dẫn muội ra phía sau núi, nơi đó chơi rất vui đó, có đủ loại thực vật kỳ lạ, ngay cả một ít hoa cỏ của phương Nam cũng nở được ở chỗ ấy, là một nơi rất kì diệu nha!’’

“Thật sao? Có một nơi đẹp như vậy sao không nói cho ta biết sớm chứ, chúng ta nhanh đi thôi!” Nói xong liền vội vàng lôi kéo tay áo của hắn đi ra ngoài, đã đi ra tới cửa rồi đột nhiên dừng lại——hại Mạc Tương Vân suýt chút nữa thì đụng trúng nàng.

“Làm sao vậy, đột nhiên lại dừng lại thế?”

“Xong rồi, ta vậy mà lại quên mất——ai, ta không thể đi cùng ngươi——” Trái ngược với dáng vẻ phấn khích vừa rồi, nàng chán nản kêu to.

“Vì sao? Mặc dù nơi đó là cấm địa trong bảo nhưng là do ta mang muội đến nên sẽ không sao cả, ta là chủ nhân mà.” Hắn tưởng là do nàng nghĩ tới điều này nên mới kêu to như thế.

“Không phải là nguyên nhân đó đâu, trên thế gian này làm gì có chỗ nào là cấm địa đối với Liễu Kỳ Nhi ta chứ! Ta là có nguyên nhân khác mà!” Cấm địa? Cấm địa là cái quái gì chứ! Nàng hừ lạnh!

“Vậy là nguyên nhân gì? Không vấn đề, ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết giúp muội.” Hắn vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói. (xong, sập bẫy rồi…hey… )

“Thật sao? Một lời đã định nha!” Đôi mắt nàng lấp lánh nhìn hắn.

“Yên tâm! Tứ mã nan truy*!” Nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập vẻ sùng bái, sự kiêu ngạo của nam nhi cứ như thế mà thăng hoa.

* Tứ mã nan truy: bốn ngựa khó đuổi.

“Vậy thì tốt quá, ta đây liền nói cho ngươi biết nguyên nhân.” Nàng rơi vào trong hồi ức, chậm rãi kể lại tình hình năm đó.

“Nhớ rõ khi đó ta mới 6, 7 tuổi, có một lần sư phụ phải xuất môn đi xa không thể mang ta theo, liền đưa ta tới chỗ sư bá ở lại đó nửa năm. Bởi vì khi ta cùng ở với sư phụ đã có thói quen trời còn chưa sáng đã lên núi hái thuốc cho nên mới sớm tinh mơ đã thức dậy. Ở chỗ sư bá ta vẫn duy trì thói quen rời giường sớm đó, chỉ là sư bá cùng sư phụ thói quen làm việc, nghỉ ngơi không giống nhau, sư phụ là ngủ sớm dậy sớm, còn sư bá là ngủ muộn dậy muộn, luôn ngủ cho đến tận trưa mới thức dậy, ngay đến đệ tử của ông ấy cũng như thế. Ngươi thử nghĩ xem, ta muốn ngủ thêm cũng không ngủ được, nhưng là sáng sớm lại không ai chơi với ta, kia muốn bao nhiêu nhàm chán liền có bấy nhiêu a! Thế là ta liền chạy đến phòng ngủ của sư bá đánh thức ông, xin ông ấy gọi các đệ tử dậy chơi với ta, lại nói cho ông ấy biết ngủ sớm dậy sớm có rất nhiều lợi ích——thế nhưng lão già gian xảo kia lại bắt nạt ta còn nhỏ dại, muốn ta phải thề thì mới đồng ý bảo các sư huynh đệ buổi sáng dậy sớm chơi với ta—”

“Ông ấy muốn muội thề cái gì?” Hắn tò mò hỏi.

“Ông ấy muốn ta thề, nếu như sau này mỗi ngày có thể đem chiêu thức võ công mà ông ấy dạy cho ta luyện tập tốt, ông ấy sẽ bảo các sư huynh đệ sáng sớm lúc ta luyện công xong chơi với ta, ngay cả ông ấy cũng sẽ dậy chơi với ta. Lúc ấy khi mới nghe xong ta liền không quá hứng thú, sáng sớm đã kêu ta luyện công ta mới không có chăm chỉ như vậy đâu.”

“Ta nghĩ ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho muội mà thôi, mới có thể bảo muội thề như thế.” Dựa vào tính lười biếng trời sinh của Kỳ Nhi, sư bá sử dụng một chiêu này thật sự rất tuyệt vời.

“Đúng vậy, sau đó ta nghĩ lại chuyện đó đối với ta thật sự chẳng có chỗ nào là không tốt cả, trái lại còn rất có lợi nữa, vừa rèn luyện võ công lại có người chơi cùng ta sao lại không làm chứ? Nhưng là lúc đó có một điểm ta không có nghĩ đến, chờ sau khi nghĩ ra thì đã không kịp nữa rồi, thề cũng đã thề rồi còn có thể rút lại được sao, lời thề này đúng là sai lầm lớn nhất của ta kể từ khi sinh ra đến giờ đó!” Nàng buồn bực nói.

“Ngươi biết sư bá muốn ta thề gì không, ông ấy muốn ta thề, ‘Suốt đời này’, nếu như thức dậy sớm thì nhất định phải hoàn thành bài tập mà ông ấy quy định bằng không thì chỉ có thể đến buổi trưa mới có thể kêu các sư huynh đệ đến giúp ta. Dĩ nhiên chuyện này cũng có cách giải quyết, chính là có người tự nguyện giúp ta hoàn thành bài tập, lúc ấy sợ sư phụ nên các sư huynh đệ đều giúp ta. Nhng là trong lời thề của ta đã nói rõ là suốt đời này nha! Hay nói cách khác cho dù ta cùng sư phụ trở về thì sáng sớm mỗi ngày cũng muốn luyện nhưng là không ai giúp ta cả, bởi vì trên núi chỉ có hai người là ta và sư phụ thôi, cũng không thể bảo sư phụ theo giúp ta được phải không? Cho tới bây giờ ta đã lớn rồi nhưng mà sáng sớm khi thức dậy đều sẽ luyện…Nghe đến đó, ngươi chắc là đã hiểu, không phải buổi sáng ta thích ngủ nướng mà là ta có nỗi khổ tâm trong lòng nha!” Nàng tiếc nuối mà thở dài. (nỗi khổ tâm sao )

“Hóa ra là như vậy, sáng sớm hôm nay muội thức dậy sẽ phải tuân theo lời thề luyện công xong mới có thể cùng ta đi chơi, trừ khi là ta giúp muội hoàn thành, đúng không?” Hắn hiểu rõ gật gật đầu, chả trách nghe nha đầu này nói nàng thường ngủ đến khi mặt trời lên cao mới có thể rời giường, hóa ra nguyên nhân lại sâu xa như vậy (chết cười mất thôi ^^)

“Đúng thế, nhưng ngươi vừa mới nói là muốn giúp ta, ngươi sẽ không đổi ý đó chứ?” Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hắn, làm cho hắn muốn từ chối cũng không được, vả lại chính mình cũng đã đồng ý với nàng rồi.

“Ta nói giúp muội thì chắc chắn sẽ giúp muội, nam tử hán đại trượng phu nói lời giữ lời, muội không nên nghi ngờ ta, nhưng là——sư bá của muội quy định bài tập gì thế?” Chẳng lẽ rất khó sao? Nếu quá khó thì phải suy nghĩ lại một chút…..

Thấy hắn nói rất kiên định như thế, nàng tươi cười rạng rỡ nói: “Rất đơn giản, chỉ cần nằm sấp trên mặt đất, hai bàn tay chống đất chân duỗi thẳng, sau đó chuẩn bị 49 thanh đoản kiếm, chuôi đao cắm trên mặt đất, sau khi cắm xong chỉ cần ngươi có thể thoát khỏi đao trận đó thì là hoàn thành."

“Đơn giản như thế sao?” Không tồi, hắn chỉ cần đem trọng tâm đặt ở một tay, lại chậm rãi men theo khe hở của các cây đao di chuyển là có thể dễ dàng mà thoát khỏi đao trận kia, cái này chỉ cần có một chút bản lĩnh là mọi người đều có thể làm được.

“Đúng nha, nếu không ngươi cho rằng lúc ấy mới chỉ có 6 tuổi ta còn làm được những động tác khó hơn sao? Chỉ có điều làm mãi một chuyện cũng sẽ thấy chán ghét, hôm nay ngươi chịu giúp ta, ta liền cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái nha! Được rồi, để sớm được đi chơi chúng ta mau chóng bắt đầu thôi.” Nàng cười hết sức ngọt ngào.

“Không thành vấn đề, chưa đến một khắc thời gian ta liền hoàn thành.” Hắn tự tin tính toán, không chú ý tới nụ cười quỷ dị của nàng.

* Một khắc = 15 phút.

“Hy vọng là như vậy! ” Nàng nhỏ giọng nói thầm, con rùa lớn ngu ngốc này, mình phải thu thập rồi!

Ngay sau đó Mạc Tương Vân vội vàng chạy đến phòng binh khí lấy 49 thanh đoản kiếm, chỉ còn lại Kỳ Nhi ở phía trước sân chọn một nơi trống trải, một khoảng đất rộng cách xa cây cối và phòng ở, theo như lý giải của nàng thì đất ở chỗ ấy tương đối mềm, đao sẽ cắm được sâu hơn, Mạc Tương Vân cũng không để ý, dù sao thì cũng sẽ kết thúc nhanh thôi, ở chỗ nào cũng giống nhau. Hắn cả thân mình nằm sấp xuống, chân duỗi thẳng chống tay xuống, sau đó để cho Kỳ Nhi cắm những thanh đao sát thân hắn khoảng cách giữa mũi đao và thân hắn chỉ có một cm.

Đợi cho Kỳ Nhi đem 49 thanh đoản đao cắm xong, nàng vỗ vỗ hai tay. “Được rồi, việc lớn đã xong!”

“Vậy ta có thể bắt đầu được chưa?” Hắn ung dung hỏi, trò chơi của trẻ con mà thôi!

“Có thể rồi.” Nàng gật gật đầu, nhưng là lúc tay hắn muốn giơ lên——nàng bỗng nhiên lại kêu lên một tiếng kỳ quái, làm cho hắn theo bản năng hạ tay xuống,

“Chờ một chút, ta thế nhưng lại quên mất một bước cuối.” Nàng nhẫn nại không nở nụ cười tà ác.

“Bước cuối cùng gì?” Còn bỏ sót gì sao?

“Đúng rồi, chính là cái này!” Vừa nói xong chỉ thấy ngón tay nàng khẽ động một cái.

Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, hai viên đá liền không tiếng động bắn trúng huyệt tê của hắn, ngay lập tức hai cánh tay của hắn không thể cử động được.

"Kỳ Nhi, muội làm gì vậy? Mau giải huyệt cho ta!” Hắn kinh sợ kêu to, hai tay không thể cử động bảo hắn sao đứng lên được đây.

"Không có gì, ta chỉ là quên nói với ngươi, còn có động tác nho nhỏ đó thôi.” Nàng tỏ vẻ vô tội, hai tay xòe ra,còn rất khoa trương lắc lắc đầu.

“Ngươi đang chỉnh ta?” Hắn có chút hiểu ra.

“Không tồi.” Nàng nhàn nhạt nói.

“Ngươi sao lại có thể đối xử với ta như vậy, ta chỉ là muốn dẫn ngươi đi chơi thôi, ngươi không nên lấy oán báo ơn như vậy.” Hắn hai mắt trợn to, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy sao? Ta quên nói cho ngươi biết, từ khi sinh ra đến giờ ta hận nhất lúc ta đang ngủ lại bị người khác đánh thức, nhất là sáng sớm, nói như thế—ngươi có hiểu không?” Nàng cũng không chịu thua kém trừng lại hắn, sau đó dùng thanh âm dịu dàng pha chút bi thương tiếp tục trách mắng. “Còn nữa, có nhớ lần đầu tiên gặp mặt không? Khi ấy ta mải đắm chìm trong không khí mê người đó, lúc đang lim dim muốn ngủ là ai chạy tới phá hỏng giấc ngủ của ta? Sau đó niệm tình ngươi chơi đùa cùng ta bởi vì theo ta mà bị lão phu nhân trách mắng, ta mới có lòng tốt tha thứ cho ngươi, không ngờ ngươi còn không biết ăn năn hối lỗi, sáng sớm lại đến đánh thức ta, quan trọng nhất là còn tự ý xông vào khuê phòng của ta, muốn hại ta không gả đi được sao? Những tội đó ngươi có nhận hay không? Còn dám nói ta vong ân bội nghĩa à? Cái này gọi là có thù phải báo. Liễu Kỳ Nhi ta từ trước đến nay nhận của người một giọt thì phải trả lại một sông, đối xử với ngươi như vậy vẫn còn là nhân từ chán, niệm tình ngươi là đệ đệ của Mạc đại ca, là chủ nhân nơi này đấy. Nếu bàn về phương thức mà ta dùng để đối phó với ngươi—hừ hừ, ngươi chỉ cần lấy kết quả hiện tại của ngươi nhân lên mười lần là được, sao nào? Ta xem như quá từ bi đi? Được rồi, không thèm nghe ngươi nói nữa, hiếm khi lại nói nhiều như vậy, khát khô cả cổ rồi, ta phải trở về uống chén nước rồi tiếp tục mộng đẹp mới được. Vậy nhé, ngươi tự chăm sóc cho mình đi. Chắc là buổi trưa ta sẽ rời giường, đến lúc đó ta sẽ trở lại giải huyệt đạo giúp ngươi. Tạm biệt nhé! Phải chờ ta đó!” Vẫy vẫy tay, nàng cũng không quay đầu lại cứ thế ung dung trở về phòng.

“Ngươi—” nghe nàng nói xong có cảm giác như mình thật sự đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nhất thời hắn cũng không biết nên phản ứng thế nào, ngẩn người, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng đâu mới sực tỉnh—tóm lại một câu, chỉ vì hắn đánh thức nàng nên nàng mới tàn nhẫn như thế?

“Liễu Kỳ Nhi—” hắn rống to.

“Ngươi thật là quá đáng, chẳng qua ta chỉ phá giấc ngủ của ngươi mà thôi, ngươi cứ thế này đối xử với ta sao—” Vì thế hắn bắt đầu mở miệng mắng người! Càng mắng càng giận!

“Độc ác nhất đúng là tâm của nữ nhân, tâm ngươi như rắn rết vậy, ngươi....” Dọa nha! Ngay cả Tam Tự Kinh cũng mắng ra được.

Bởi vì, tiếng rống của hắn quá vĩ đại. Một lúc sau, Kỳ Nhi cuối cùng cũng xuất hiện.

Chỉ có điều nàng cũng không có tức giận. Những chuyện như thế này đã quá quen thuộc rồi,có người so với hắn mắng còn khó nghe hơn. Nàng mỉm cười ung dung đến trước mặt hắn, đưa ra một quả táo to, đỏ mọng.

“Đây—xem ta đối với ngươi rất tốt nha, sợ ngươi mắng nhiều quá sẽ khát nước, đặc biệt mang trái cây đến đây cho ngươi! Ai! Con người ta chính là như vậy đó, thật sự là quá thiện lương mà.”

“Ngươi—” hắn đang muốn mở miệng phản bác, thì quả táo lớn trong tay Kỳ Nhi liền bay trúng vào miệng rộng của hắn, cắt đứt lời hắn đang định nói.

“Không cần cám ơn ta! Đây là chuyện ta nên làm, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi.” Nói xong còn cười hì hì giống như vừa mới làm được một việc thiện rồi vui vẻ rời đi. Để lại Mạc nhị thiếu gia khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh đầy trán, miệng còn ngậm một quả táo lớn đang khóc không ra nước mắt.

Ô—ô ô....Ai tới cứu hắn với....

Sương mù dần dần tan biến, không khí trong trẻo, lành lạnh cũng dần ấm áp lên, một lần nữa mặt trời lại tỏa ra ánh sáng cùng sức nóng của nó, chiếu xuống những bông hoa khiến chúng càng thêm rực rỡ hơn, cỏ cây càng thêm xanh biếc hơn, rất có sức sống. Nhìn xem, toàn bộ cảnh sắc càng trở nên tươi đẹp, lung linh hơn! Đến cả giọt nước cũng lấp lánh động lòng người!

Chỉ có điều người làm ra giọt nước vẻ mặt giống như không hài lòng cho lắm.

Lúc này đã là giữa trưa, Mạc Tương Vân nằm ở chỗ đó đã sớm ướt đẫm mồ hôi đến cả quần áo trên người cũng ướt nhẹp dính lên thân thể cao lớn, lộ ra những đường cong hoàn hảo, đồng thời còn toát ra mùi mồ hôi nhàn nhạt! Xem ra chỗ mà Kỳ Nhi chọn thật đúng là tuyệt vời, chỗ này vắng vẻ không một bóng người, ánh nắng chói chang thật sự chiếu thẳng lên người hắn, mồ hôi từng giọt lại từng giọt rơi xuống từ quần áo của hắn, rơi xuống mũi đao đang cắm cách hắn chưa đến vài cm, đã sớm ngấm vào bùn đất màu nâu rồi. Đầu của hắn đã sớm mỏi nhừ không chịu nổi mà gục xuống, cùng những mũi đao cắm trên mặt đất nhìn nhau, mặc cho tóc ướt nhẹp dính vào hai bên gò má, mặc cho vị mặn của mồ hôi vô tình đốt nóng hai mắt hắn, thật sự là quá nhếch nhác, hắn đường đường là Nhị thiếu gia của Hồn Thiên Bảo khi nào đã từng bị trừng phạt như thế này? Hắn có muốn nghiến răng nghiến lợi mà nguyền rủa thêm nữa cũng không được, bởi vì quả táo lớn kia còn đang chắn ở miệng hắn, Kỳ Nhi nhét rất chuẩn, làm cho người ta muốn nuốt không được muốn nhả ra cũng không xong. Nhưng là hiện tại hắn cũng không còn sức lực để mắng người nữa rồi, chỉ mong Kỳ Nhi tới nhanh một chút, cầu xin nàng tha cho hắn, hắn bằng lòng tự nhận tất cả không tính toán nữa.

Dựa vào bóng nắng để phán đoán, hiện tại cũng đã qua buổi trưa rồi, sao nàng còn chưa tới thả hắn? Có trời mới biết hắn không thể chịu nổi được nữa rồi, nếu không phải là phía dưới có mũi đao sắc bén khiến hắn có động lực để chống đỡ thì hắn đã sớm nằm trên mặt đất thở phì phò rồi, chỉ thấy thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, bóng nắng cũng ngày càng kéo dài thêm, mà bóng dáng của Kỳ Nhi vẫn biệt tăm biệt tích như cũ, một đi không trở lại.

Mạc Tương Vân đáng thương, không thể làm gì khác hơn là cùng ánh nắng chói chang và mũi đao hăng hái chiến đấu!

Phía bên phải Ngọc Trúc Hiên có một con đường nhỏ, bóng trúc tĩnh mịch, càng đi sâu vào trong càng tối tăm, tĩnh lặng, cho dù trời đang giữa trưa, bên ngoài rất nóng nhưng trong rừng trúc lại vô cùng thoáng mát, gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi nước tươi mát khiến cho lòng người càng thêm khoan khoái. Con đường mòn khúc khuỷu, quanh co nhưng lại nối thẳng đến phòng bếp của Hồn Thiên Bảo.

Lúc này mặt trời đã lên cao, loài người trên thế gian này cũng có thể hiểu được giờ ăn cơm đã đến rồi, bụng cũng tự động réo lên như nhắc nhở. Bên trong và ngoài phòng bếp, một đám người hầu đang vội vàng nhận đồ ăn để đưa tới các viện náo nhiệt vô cùng. Mặc dù trong các viện đều bố trí một phòng bếp nhỏ nhưng cũng giống như vô dụng, không có biện pháp, làm việc ở trong bảo phần lớn là những nam nhân chưa thành thân, sau khi thành thân đều dọn ra ngoài, mỗi ngày đều đúng giờ đến bảo làm việc, lại đúng giờ về nhà ăn cơm, cho nên toàn bộ đồ ăn trong bảo đều do phòng bếp này phụ trách.

Lần đầu tiên Kỳ Nhi biết đến phòng bếp này quả thật đã bị nó làm cho kinh sợ, kiến trúc đồ sộ, cửa sổ cao lớn, ống khói to lớn...toàn bộ đều vô cùng cao lớn, ngay cả những người làm việc ở trong đây cũng toàn là người cao lớn. Bao quanh nửa phòng bếp là một dòng suối nhỏ nước trong veo, là nơi người hầu rửa sạch đồ ăn, nếu không nhắc đến ống khói luôn không ngừng nhả khói, những bếp lò luôn luôn lép bép và đám người đang ồn ào kia, chỉ nhìn dòng suối nhỏ cùng rừng cây bên cạnh thì chỗ này đúng là một nơi yên tĩnh.

“Ừm, nơi này thật sự là rất thoáng mát nha!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa là nàng sẽ ngoan ngoãn đứng ở rừng cây bên cạnh dòng suối mà hóng mát, ngược lại còn rất hăng hái, vội vàng chen chúc vào trong đám người đang chạy khắp nơi kia, để lại Xuân Ly lệ rơi đầy mặt cùng Hạ Diễm vẻ mặt thờ ơ đứng đợi ở rừng cây bên cạnh dòng suối. Các nàng đang chờ cái gì ư? Đương nhiên là đợi chủ nhân của các nàng đi vào trong chọn món ăn để ăn trưa rồi! Bởi vì, tiểu thư Kỳ Nhi nói, người muốn ăn là nàng mà trong ba người nàng là lớn nhất cho nên phải để nàng tự mình vào chọn đồ ăn. Còn nhiệm vụ của bọn họ là bưng đồ ăn về Ngọc Trúc Hiên, cho nên hai người ở chỗ này chờ nàng lấy đồ ăn, rồi bê về Ngọc Trúc Hiên.

“A Ly, A Diễm, các ngươi xem ta lấy được đồ ngon gì này!” Nàng vui vẻ từ trong đám người chui ra, hai tay bưng một khay đồ ăn rất lớn. “Có bánh trứng gà, mứt đỏ, bánh bột mì, canh thịt dê còn có món tôm chiên mà các ngươi thích nhất nữa, thế nào? Có vừa lòng không? Bên trong còn rất nhều món mgon nữa, bọn họ còn rất nhiệt tình nha, không ngừng lấy đồ ăn cho ta làm hại ta khong biết lấy món nào thì tốt. Chờ chút nữa ta lại lấy thêm một ít nữa để chốc nữa về ăn thử, các ngươi muốn lấy món gì cứ nói đừng khách sáo, ta lại đi lấy cho.”

Nàng hưng trí bừng bừng nói, giống như còn muốn anh dũng tranh đấu một phen.

Từ khi Kỳ Nhi đến Hồn Thiên Bảo, bề ngoài xinh đẹp cùng tính cách hoạt bát, trong sáng làm cho người ta yêu thích, đi đến đâu cũng được khen ngợi, săn đón hơn nữa còn có lời đồn nàng là ý trung nhân của bảo chủ, rất có thể là bảo chủ phu nhân trong tương lai, gần đây nàng cùng Mạc Tịch Thiên gần như là mỗi ngày cùng vào cùng ra, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng cười hiếm có của Mạc Tịch Thiên, càng chứng thực lời đồn về bảo chủ phu nhân, mọi người đối với nàng lại càng phát huy sở trường nịnh hót của mình. Đương nhiên khi những người trong phòng bếp nhìn thấy “bảo chủ phu nhân tương lai” tiến vào, mọi người lại càng ra sức xuất ra sở trường, từng đạo thức ăn thơm phức đều được đưa thẳng đến trong tay nàng, nàng hận không thể đem toàn bộ về để thưởng thức, nàng chọn mấy món trông như là đồ mới, từ chối ý của người hầu muốn bê giúp nàng, tự mình bưng hai khay đồ ăn lớn dễ dàng quay lại bên dòng suối giao cho Xuân Ly cùng Hạ Diễm.

Xuân Ly cùng Hạ Diễm liếc nhau một cái, tiếp nhận khay thức ăn từ tay nàng, Xuân Ly vẻ mặt đau khổ giống như cầu xin nói: “Kỳ Nhi tiểu thư, mấy món này đủ ăn rồi, chúng ta mau về thôi.”

“Nhưng mà bên trong vẫn còn rất nhiều món ngon nha!” Kỳ Nhi có chút không muốn. Rất đáng tiếc! Mỗi món đều muốn nếm thử a!

“Chúng ta mỗi ngày đều phải ăn cơm, thức ăn mỗi bữa đều khác nhau, không đến vài ngày nữa thì những món sở trường của đầu bếp cuối cùng cũng tiến vào bụng của chúng ta, Kỳ Nhi tiểu thư không cần phải nuối tiếc như vậy.” Hạ Diễm cung kính nói.

Kỳ Nhi bước đến gần nàng, híp mắt đối với vẻ mặt vừa thờ ơ lại vừa giống như nhắc nhở của nàng nói: “Hạ Diễm, vẻ mặt của ngươi có thể thay đổi một chút hay không, bộ mặt không nóng không lạnh nhìn rất nản nha! Hạ Diễm, Hạ Diễm, tên của ngươi nhất định là đặt sai rồi. Ngươi nhìn xem vẻ mặt của Xuân Ly rất sinh động, tuy là luôn thích khóc, nhưng là so với vẻ mặt luôn chỉ có một kiểu của ngươi còn tốt hơn nhiều, phải học nhiều một chút, biết không?”

“Dạ, ta sẽ cố gắng học tập.” Nàng vẫn là nhàn nhạt, cung kính đáp lại.

Kỳ Nhi trợn mắt nhìn nàng, mà nàng vẫn như cũ già dặn, vẻ mặt không thay đổi mặc cho nàng nhìn chán chê, giống như muốn nói: có cái gì đẹp chứ, nhàm chán!

“A! Thôi quên đi, quên đi, chúng ta trở về đi.” Kỳ Nhi vỗ trán một cái, chịu không nổi hô to.

“Kỳ Nhi tiểu thư, ta quen biết Hạ Diễm đã một năm rồi nàng đều như vậy đó, ngài cũng đừng ép buộc nàng.” Xuân Ly ở một bên buồn cười nói, nàng thật sự rất thích cung cách làm việc không so đo những việc nhỏ nhặt cùng tính cách kỳ quái của Kỳ Nhi tiểu thư, xem nàng không ngừng cố gắng muốn phá vỡ vẻ mặt duy nhất của Hạ Diễm, tinh thần này thật sự rất đáng nể nha!

“Hừ! Chúng ta cứ chờ xem!” Nàng giống như vô tình lại hữu ý liếc Hạ Diễm một cái.

Nói đùa, nàng sẽ không tin đâu! Một ngày nào đó nàng sẽ nhìn thấy một vẻ mặt khác của Hạ Diễm, chắc chắn, Liễu Kỳ Nhi nàng cũng không phải là người chỉ mới thất bại vài lần mà lại buông tha dễ dàng như vậy! “Không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua” đó chính là châm ngôn của nàng nha.

Tại ba người các nàng đang nói chuyện cười đùa sắp bước vào đường mòn thì một gã sai vặt vội vàng chạy về hướng các nàng.

“Liễu tiểu thư—Liễu tiểu thư, ngài đợi một lát đã, đầu bếp nói có một con cá lớn mới đánh lên từ sông đang hấp, xin ngài đợi một chút, xin ngài mang về nếm thử được không?”

Gã sai vặt này bộ dạng bình thường lại có vẻ thành thật, lúc bày đang thở hổn hển mồ hôi đầy đầu, hơi khom lưng hai tay đan nhau chờ Kỳ Nhi trả lời.

Kỳ Nhi nhìn gã sai vặt bình thường này trong chốc lát, chú ý tới ngón tay của hắn cong một góc lớn—ám hiệu? Hai mắt hiện ra một tia kinh ngạc, bỗng nhiên cười cười, thoạt đầu còn có chút nghi ngờ rồi đột nhiên vui mừng, nàng bằng lòng đáp ứng.

“Được rồi, xem đầu bếp của các ngươi đã có thành ý như thế, ta liền ở tại đây chờ một chút vậy.” Lại quay đầu nhìn Xuân Ly cùng Hạ Diễm đang bưng đồ ăn vẻ mặt đau khổ dặn dò: “Hai ngươi đi về trước đi, nhớ đem đồ ăn cất kỹ, nếu các ngươi đói bụng thì cứ ăn trước, ta ở lại đây chờ con cá lớn kia.” Khi nói những lời này vẫn không quên liếc gã sai vặt kia một cái đầy ẩn ý. Gã sai vặt xấu hổ cười cười.

“Tiểu thư—” Cả hai đồng thanh kêu lên có ý muốn ngăn cản.

Kỳ Nhi liền vẫy vẫy tay, cắt ngang lời nói của hai người, nói: “Rất kỳ quái nha, hai người các ngươi giống như nha hoàn của ta, cần phải nghe theo ta mới phải nhưng sao lại cứ khắp nơi phản đối mệnh lệnh của ta chứ? Hay là trong lòng các ngươi không coi ta là chủ nhân mà xem ta giống như kẻ ăn không ngồi rồi sống tạm ở đây—cho nên....”

“Dạ, không phải đâu, xin tiểu thư tha tội.” Hai nha hoàn sợ hãi kêu.

“Vậy sao các ngươi còn không quay về?” Kỳ Nhi lớn tiếng nói.

“Vâng.” Hai người liếc nhau một cái, do dự một lúc, sau đó lại thấy Kỳ Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm mình, hoảng sợ vội vàng bước nhanh về phía Ngọc Trúc Hiên.

“Thật là, cứ phải hung dữ mới được.” Nhìn theo bóng dáng hơi người dần biến mất ở trên con đường mòn, nàng lẩm bẩm.

“Cứ tưởng rằng muội trốn ở nơi này có thể học được một vài điều cho giống tiểu thư khuê các một chút, không nghĩ tới vẫn còn độc ác như thế!” Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp, mang theo ý đùa cợt cùng châm chọc, đây là thanh âm mà Kỳ Nhi đã quá quen thuộc rồi.

Nàng xoay người, đối mặt với chủ nhân của thanh âm, chăm chú nhìn hắn, chỉ nhìn thấy gã sai vặt kia vốn thành thật, xấu hổ giờ lại hoàn toàn trái ngược, hơi giễu cợt nhìn thẳng nàng, trong mắt không giấu được tia sáng ấm áp mà nàng vốn đã quen thuộc.

“Giang Ngư, huynh thật là có bản lĩnh, đến cả ta trốn ở trong đây huynh cũng tìm ra được, xem ra, ta thật sự không thể coi thường năng lực làm việc của huynh rồi.”

“Không dám, là chủ nhân biết cách dạy dỗ.” Hắn cung kính khom lưng ôm quyền, nhưng trong mắt lại lóe lên tia trêu chọc.

“Hừ, ít nịnh hót đi, có chuyện gì chúng ta đi vào bên trong rừng cây ròi nói.” Nàng cũng không tin người luôn bận rộn như Giang Ngư đây lại có thể đến nơi này thăm nàng, chắc chắn đã có chuyện rất quan trọng xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment