Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 8

Yêu ta? Việc đã đến nước này, chỉ luôn miệng nói yêu ta thì có ích gì? Nàng nhắm mắt lại, nói ra một sự thật.

“Nhưng ngươi lại quyết định lấy nàng.” Nàng không khỏi cười nhạt. “Sau đó lưu ta lại, là muốn ta làm thiếp? Hay là nhân tình? Ha! Thật sự buồn cười!” Nàng đẩy hắn ra cách một cánh tay, lạnh lùng nhìn hắn. “Mạc Tịch Thiên, ngươi rất sĩ diện, Liễu Kỳ Nhi ta cần là một trượng phu, không phải là một nửa. Ngươi hiểu không? Nếu ta không có cách nào lấy được ngươi toàn vẹn.....Như vậy, ta liền buông tha.”

Nàng tuy là hành xử tùy ý, phóng khoáng nhưng vẫn có nguyên tắc riêng. Danh tiết của nữ nhân không phải là thứ có thể đùa giỡn, nhất là Lam Lạc Lạc - một thiên kim khuê nữ có gia thế, danh tiết chỉ sợ còn quan trọng hơn so với tính mạng. Chuyện đã đến nước này, Mạc Tịch Thiên không muốn cưới nàng là tuyệt đối không thể, chỉ dựa vào hắn đường đường là bảo chủ của Hồn Thiên Bảo cùng cá tính của mình, hắn tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với Lam Lạc Lạc, giống như Mạc Tương Vân đã nói, Phượng Hoàng đảo kia sẽ không bỏ qua cho Mạc Tịch Thiên.

“Kỳ Nhi......Nàng biết ta nhất định phải.......” Hiện tại, trong lòng Mạc Tịch Thiên hết sức hỗn loạn, xét về trách nhiệm hắn phải lấy Lam Lạc Lạc nhưng người hắn yêu là Kỳ Nhi, hắn không muốn nàng rời đi, nàng mãi mãi thuộc về hắn. Hắn yêu nàng! Hắn không thể tưởng tượng nổi lại mất đi nàng một lần nữa.

Nàng từ từ cách xa hắn, Mạc Tịch Thiên từ trong kinh ngạc bỗng nhiên ôm chặt nàng. “Ta không cho phép nàng rời khỏi ta!”

“Rất rõ ràng, ngươi đã mất đi tư cách đó rồi.” Nàng nhàn nhạt nói. Hất ra cánh tay cứng ngắc của hắn không có dừng bước, đi ra ngoài cửa.

Hắn thật sự mất đi nàng sao? Hắn muốn dùng cái gì để giữ nàng lại? Hắn không nói gì nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giơ lên kia.

Đại trạch Trần gia tại Ích Châu.

Khi Giang Ngư phát hiện ra nàng chỉ thấy nàng toàn thân ướt đẫm, chật vật không chịu nổi, ánh mắt trống rỗng giống như mất hồn. Hắn hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy nàng, đây là lần đầu tiên hắn thật sự không biết nên làm thế nào, chỉ biết là hắn nhất định phải ôm chặt lấy nàng, giữ cho thân thể nàng ngừng run rẩy. Hắn chưa từng nhìn thấy Kỳ Nhi như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho Kỳ Nhi của hắn luôn hoạt bát, vui vẻ lại trở thành bộ dạng như vậy? (của huynh sao? Rõ ràng là huynh đã mất đi tư cách đó rồi!)

Đột nhiên một trận hàn ý vô thanh vô thức xuyên thấu cõi lòng hắn, hắn rùng mình một cái, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa, có người trong cơn mưa tầm tã này sao? Chẳng lẽ do hắn đa nghi sao?

“Giang Ngư! Mau bế nàng vào trong, có lẽ nàng phát sốt rồi.” Mộng Nhi đứng phía sau bọn họ che dù giúp hai người ngăn trở nước mưa, nàng đi tới bên cạnh Giang Ngư, nhìn thấy Kỳ Nhi hai má đỏ bừng, nhắc nhở Giang Ngư đang luống cuống tay chân đứng đó.

Giang Ngư nghe vậy liền nhìn qua sắc mặt của Kỳ Nhi, trong lòng sợ hãi, vội vàng tiến vào bên trong.

“Ngươi bế nàng vào trong phòng của ta trước, sau đó bảo người hầu chuẩn bị một ít nước nóng mang đến.” Mộng Nhi đuổi theo, hướng về phía bóng dáng của Giang Ngư kêu to.

Mộng Nhi theo vào trong phòng, nhìn thấy Giang Ngư đang đặt cô nương toàn thân ướt đẫm lên giường.

“Ngươi đi bảo gia đinh đun chút nước nóng đến, ta giúp nàng thay y phục ướt sũng ra. Mau nha! Ngươi còn đứng đó làm gì vậy?” Nàng thấy hắn vẫn còn đứng bất động ở đó, ánh mắt có chút quái dị, chợt một suy nghĩ liền thoáng qua trong đầu, chẳng lẽ hắn.....Nàng ngay lập tức biến sắc mặt, tức giận dùng hết sức đẩy hắn ra bên ngoài, dùng giọng điệu không vui còn có chút nguy hiểm nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn giúp nàng thay y phục sao?”

Giang Ngư nghe vậy vội vàng lắc đầu, đâu còn dám nán lại, chính là kỳ quái liếc nàng, cuối cùng nhếch môi cười, vui vẻ hôn lướt qua trán nàng một cái, lập tức chạy trốn. Quả nhiên, Mộng Nhi sững sờ một lúc, lập tức trợn mắt thét chói tai, nũng nịu mắng to: “Giang Ngư thối, ngươi, ngươi lại dám—ngươi không muốn sống nữa à—”

Lúc Kỳ Nhi tỉnh lại, đã là chuyện của ba ngày sau.

Đầu tiên đập vào mắt là một vị cô nương xinh đẹp, ngồi ở bên mép giường không biết đang suy nghĩ cái gì. Nàng có làn da trắng nõn, lông mày lá liễu, một đôi mắt phượng hẹp dài như làn thu thủy, lộ ra phong tình vạn chủng, khiến cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu trong đó, môi đỏ mọng tự nhiên mà diễm lệ, càng làm cho ngũ quan thanh tú của nàng thêm hài hòa. Đúng là một vị cô nương quyến rũ động lòng người! Kỳ Nhi không khỏi tán thưởng.

“Ai nha, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi, thật tốt quá.” Đột nhiên, vị cô nương kia đáp lại ánh mắt nghiên cứu của Kỳ Nhi, phát hiện nàng tỉnh liền vỗ tay vui mừng kêu lên, sau đó thao thao bất tuyệt nói tiếp: “Ngươi không biết, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày rồi đó, ta cũng lo lắng gần chết.....Giang Ngư cứ nói ngươi sẽ không sao, hơn nữa có thể hôm nay sẽ tỉnh, ta còn không quá tin tưởng, không ngờ ngươi thật sự tỉnh lại, thật là tốt quá! Ta phải nhanh chóng thông báo cho hắn. Sao vây?” Cuối cùng nàng cũng chú ý đến vẻ mặt quái lạ của Kỳ Nhi, nàng lập tức hạ mi cúi đầu nhìn kỹ, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ? Cảm thấy không thoải mái sao?”

Kỳ Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, ở trong lòng cẩn thận đính chính lại: vị cô nương này ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp cùng giọng nói dịu dàng trời sinh thì những thứ khác căn bản không có quan hệ với hai chữ ‘Quyến rũ’, quá mức đơn thuần và hoạt bát! Phán đoán sai rồi! Phán đoán sai rồi!

“Chẳng lẽ lại hôn mê nữa? Thật là, hại ta một phen cao hứng hụt rồi.” Thấy Kỳ Nhi đột nhiên nhắm mắt lại, nàng tự cho là đúng lẩm bẩm suy đoán.

“Ta.....Khụ!” Kỳ Nhi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khô rát khiến nàng không thể lên tiếng kháng nghị lại. Sao cổ họng của nàng lại đau như thế, giống như lửa đốt vậy.

“Ai nha, hóa ra ngươi không có hôn mê.........Ngủ.” Ý thức được mình lỡ lời, nàng vội vàng sửa miệng. Nhìn dáng vẻ ho khan đến khổ sở của Kỳ Nhi, liền vỗ nhẹ lưng nàng, cẩn thận nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi rót chén nước cho ngươi.”

Kỳ Nhi uống một ngụm trà mà nàng mang đến, cổ họng dịu đi liền cảm thấy thoải mái hơn.

“Nơi đây là đâu? Ta làm sao lại.....” Nàng tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng đại khái cũng đã đoán được bảy, tám phần, xem ra là do mình té xỉu trước cửa nhà nàng, nàng nhớ rõ trước khi mình ngã xuống đã gặp Giang Ngư mới buông lỏng tinh thần......Mà vị cô nương ‘khí chất phi phàm’ này chắc chắn tám phần là nguyên nhân khiến Giang Ngư tạo phản - Trần Mộng Mộng.

Quả nhiên, Trần Mộng Mộng lập tức giới thiệu: “Ta tên là Trần Mộng Mộng, ngươi cứ gọi ta là Mộng Nhi, nơi này là nhà ta, ngươi bị sốt nên té xỉu, là Giang Ngư bế ngươi vào. Đúng rồi, ngươi tên là Liễu Kỳ Nhi phải không? Giang Ngư đã từng nói qua với ta, ngươi thật sự rất đẹp nha! Ta vốn cho rằng Giang Ngư nói khoác với ta đấy.”

“Cám ơn. Mộng Nhi, ngươi cứ gọi ta Kỳ Nhi là được rồi, ta cảm thấy ngươi mới thật sự xinh đẹp, nếu ta là nam tử thì nhất định lấy ngươi về làm lão bà. Có thể tưởng tượng được, bậc cửa nhà ngươi chắc chắn là bị san bằng đi?”

“Ta nào có tốt như vậy, dung mạo của ngươi so với ta còn đẹp hơn. Nhưng là ngươi nói chuyện này có liên quan gì đến bậc cửa nhà ta?”

“Tất nhiên là có liên quan rồi, ngươi xinh đẹp như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn lấy ngươi, mỗi bà mối đến cũng muốn đạp bậc cửa hai cái, mấy trăm lượt, bậc cửa không bị san bằng thì cũng phải đổi nhiều lần rồi! Ngươi nói có phải hay không?”

“Không đến, ngươi trêu chọc ta. Ta xem như đây là kinh nghiệm của ngươi đi?” Trời ạ, Giang Ngư nói không sai, vị Kỳ Nhi tiểu thư này thật sự chơi rất vui, ừ, mình thích nàng. Lập tức Trần Mộng Mộng cười đến vui vẻ.

“Ta cũng không may mắn đến vậy, còn trẻ không biết gì liền cùng người ta thề non hẹn biển, đã có hôn ước, nào còn cơ hội cho người khác kết thân nữa chứ? Hơn nữa vị hôn phu của ta công phu rất lợi hại, còn có ai dám đánh chủ ý với ta, không bị hắn đánh chết mới là lạ đó.”

“Ngươi có vị hôn phu? Giang Ngư chưa từng nói qua với ta, nhưng là nói cũng đúng, ngươi xinh đẹp như thế, hắn hành động nhanh chóng cũng phải, vị nam nhân kia thật là may mắn, có thể lấy được cô nương xinh đẹp như ngươi, chắc hắn rất thương ngươi.’’

“Ai! Nghĩ đến chuyện này cũng không có gì để nói.....” Kỳ Nhi thở dài.

“Sao vậy? Có phải hắn đối với ngươi không tốt?” Nàng quan tâm hỏi.

“Hắn.....Trước đó hắn đã giải trừ hôn ước với ta.......” Kỳ Nhi cúi đầu, thanh âm nặng nề càng lộ vẻ thê lương.

“Tại sao? Ngươi không thích hắn sao?”

“Không phải, là hắn đã yêu một nữ nhân khác, cho nên.......”

“Quá ghê tởm, sao lại có nam nhân kém cỏi như thế chứ, Kỳ Nhi, ngươi đừng buồn, nam nhân xấu xa như vậy không có cũng được.”

“Nhưng là ta không cam lòng nha.” Nhìn dáng vẻ nàng đau khổ, thương tâm như vậy, Mộng Nhi tức giận bất bình nói: “Ngươi nói cho ta biết, người kia là ai? Ta giúp ngươi trút giận.”

“Thật sao? Nhưng mà chúng ta vừa mới quen biết thôi, như vậy....”

“Kỳ Nhi, tuy rằng chúng ta vừa mới quen biết, thế nhưng ta thật sự rất thích ngươi, ta nguyện ý xem ngươi như tỷ muội mà đối đãi, chẳng lẽ ngươi ghét ta sao?”

“Không, ta sao lại ghét ngươi? Ta với ngươi xem như mới gặp đã thân, ta rất nguyện ý coi ngươi như tỷ muội.”

“Thật tốt quá, như vậy, nói cho ta biết nam nhân kém cỏi kia là ai, ta giúp ngươi báo thù.” (là trượng phu của nàng đó, đi báo thù đê!)

“Nhưng mà người kia rất lợi hại, ngươi đánh không lại hắn.”

“Không sao, ngươi cứ yên tâm nói cho ta biết, ta sẽ gọi người khác đi giáo huấn hắn.”

“Mộng Nhi, thật sự cám ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt.”

“Nói cho ta biết đi?”

“Ừm, vậy ta liền nói cho ngươi biết, cái người nhẫn tâm vứt bỏ ta tên là—Giang Ngư.”

“Cái gì? Giang Ngư?” Nàng trợn to hai mắt, không dám tin, sao lại là.....Làm sao lại.......Nàng lắp bắp nói: “Có phải....Là Giang trong Trường Giang, cái kia bơi lội trong nước—Ngư?”

“Không sai, chính là hắn!” Kỳ Nhi gật đầu khẳng định, mở to hai mắt trong suốt nhìn vẻ mặt biến hóa của Trần Mộng Mộng từ tức giận, kinh ngạc, không tin đến thất vọng, căm phẫn.

“Quá....Quá ghê tởm! Hắn....Sao hắn có thể như thế?” Trần Mộng Mộng lệ nóng quanh tròng, kích động đứng dậy. “Ta—ta đi tìm hắn tính sổ!” Lập tức đạp cửa xông ra.

Ừm, nói nhiều như vậy, thật sự là khát khô cả cổ. Kỳ Nhi thong thả uống ngụm nước cho nhuận họng. Nàng buồn cười nghĩ, vị cô nương tên Trần Mộng Mộng này thật đúng là rất khá, có khuôn mặt mê người, dáng người quyến rũ, thanh âm nũng nịu cho dù là đang tức giận thanh âm vẫn dịu dàng như thế, trời sinh mỹ miều có thể làm điên đảo nam nhân khắp thiên hạ, chỉ tiếc là quá đơn thuần, thật sự là đáng tiếc! Nếu đến phố hoa treo một cái biển, chỉ cần cười vài tiếng thì nam nhân khắp thiên hạ này có ai lại không tự động dâng bạc lên chứ? Quá lời đó chứ! Kỳ Nhi xấu xa nghĩ. (Ta chịu nàng này, con gái nhà lành mà nàng nghĩ đưa người ta đến thanh lâu hành nghề! Bó tay!)

Đây là lần đầu tiên nàng gặp được một cô nương thú vị đến vậy, nịnh nọt cùng hồn nhiên đều ở trên cùng một người, nhìn như đối lập nhưng lại đối lập tự nhiên (ý là không giả dối), không làm ra vẻ chút nào. Giang Ngư này thật đúng là may mắn, lại để hắn đào được báu vật, cũng khó trách hắn luôn luôn lo sợ nàng bị người khác đoạt mất, nữ nhân như thế có thể xếp vào loại hiếm nha.

Nàng cũng là lần đầu gặp phải người dễ gạt như vậy, chẳng trách Giang Ngư cứ chần chừ không mang người đến giới thiệu cho nàng, là sợ nàng đem người ta ăn mất sao? Thật ra thì Liều Kỳ Nhi nàng thiện lương như thế, sao có thể bắt nạt một cô nương đáng yêu như vậy chứ. Thương còn không kịp nữa! Sao có thể ăn hiếp nàng? Sau đó nàng liền nhẫn nại không có ra ngoài, nở nụ cười gian xảo.....(ta nổi hết cả da gà rồi. Thiện lương ư? Ai tin đây!)

Hiện tại nàng đi tìm Giang Ngư, chỉ sợ Giang Ngư liền nếm mùi đau khổ.

“Liễu—Kỳ—Nhi—”

Truyền đến cùng với tiếng rống to là ‘Rầm’ một tiếng, cửa gỗ khắc hoa trong khuê phòng của Trần Mộng Mộng bị vỡ thành ngàn mảnh, rơi đầy đất, Giang Ngư vẻ mặt giận dữ đứng ở nơi đó, giống như La Sát đòi mạng, âm ngoan nhìn Kỳ Nhi đang ở trên giường vẫn thần thanh khí nhàn như cũ. Toàn thân hắn tràn đầy lửa giận giống như muốn thiêu đốt nàng.

“Sao ngươi lại phá hỏng cửa của ta? Không nghĩ đến ngươi chẳng những là kẻ phụ tình còn là một tên lỗ mãng nữa, trước kia ta đã nhìn lầm ngươi rồi.”

Theo phía sau hắn, một giọng nói mềm mại chợt vang lên, chỉ thấy lửa giận trên người Giang Ngư như bị một cơn dông tố quét qua, lại càng như ngọn lửa bị dập tắt, lập tức biến mất không chút dấu vết.

Hắn bất đắc dĩ xoay người, bước từng bước sang bên cạnh, để cho thân hình nhỏ xinh của Trần Mộng Mộng đi vào, sau đó khom người nói: “Mộng Nhi, ta là quá tức giận, tuyệt đối không phải cố ý.”

Trần Mộng Mộng ‘hừ’ một tiếng, bước lên trước, không để ý đến hắn.

Trần Mộng Mộng đi tới bên cạnh Kỳ Nhi, cầm tay nàng, nói: “Kỳ Nhi tỷ tỷ, thật xin lỗi, hắn thô lỗ như vậy chắc chắn là dọa đến tỷ rồi, không sao, muội từ nay về sau sẽ không để ý đến hắn nữa.”

“Mộng Nhi, muội thật tốt.” Kỳ Nhi cầm ngược lại tay nàng, lập tức tay hai người liền nắm chặt lại, giống như tỷ muội tình thâm khiến người khác cảm động.

Lúc này có người nhìn không vừa mắt, lập tức tách tay của hai nàng ra, ngang ngược mười phần kéo Trần Mộng Mộng vào lòng.

“Hai nữ nhân không có việc gì thì thân mật như thế làm gì chứ? Muội đừng nghĩ bắt cóc Mộng Nhi.” Hắn mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Kỳ Nhi.

“Giang Ngư, ngươi buông ta ra!’’ Trần Mộng Mộng liều mạng đẩy hắn ra. “Ta không cần nam nhân xấu xa như ngươi.”

“Nam nhân xấu xa? Ngươi vì mấy câu nói của nàng liền định tội cho ta, vậy coi ta là cái gì? Mấy tháng chung sống, ở trong lòng ngươi ta không đáng giá như thế sao? Không bằng mấy câu nói khiêu khích của nàng? Liền cho rằng ta là kẻ phụ bạc, nam nhân xấu xa sao?”

Lần đầu tiên Giang Ngư đối với nàng hung dữ như thế, nàng sợ hãi, nước mắt tự động rơi xuống.

“Ngươi.....Ngươi dữ như thế làm gì! Ngươi hung dữ với ta như thế, ta cũng không để ý đến ngươi nữa......” Nước mắt nàng rơi như mưa, lớn tiếng khóc.

“Nàng.....Nàng.....” Ai! Nhất thời Giang Ngư liền luống cuống tay chân, vừa tức vừa đau lòng, lấy ra khăn tay, giúp nàng lau nước mắt, bất đắc dĩ trừng Kỳ Nhi, ý là, như vậy muội đã hài lòng chưa? Đương nhiên truyền vào trong mắt Kỳ Nhi, đương nhiên thành hắn có ý tứ khác, đó chính là—xin ngươi tha cho ta đi! (Té ghế với nàng này!)

Kỳ Nhi rất hào phóng mà gật đầu. Đối với phiền toái do nàng gây ra tuyệt không cảm thấy hổ thẹn.

Khi một người tâm tình không tốt, nàng liền không muốn kẻ khác vui muốn người khác cũng buồn khổ giống mình, cho nên đó là đáng giá. Vì vậy, nàng tuyệt không cảm thấy hổ thẹn.

Đại sảnh Trần gia.

“Giang Ngư, đây là tư liệu do các nơi gửi đến sao?”

“Vừa đến. Ta đang sắp xếp lại, xong ngay đây.” Giang Ngư vùi đầu vào đống giấy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Hắn đang nghiên cứu đống tư liệu do các phân đà của ‘Thủy Ngân’ gửi tới, một tay bận rộn lật cuộn giấy ở trên bàn, một tay cầm bức họa vẽ địa cầu với đủ loại ký hiệu hắn xem mà không hiểu, đồng thời mở ra một tờ giấy ghi chép tên địa danh cùng thời gian.

Kỳ Nhi thấy hắn bận tối mắt tối mũi, không nhịn được vỗ vỗ người đang ngồi trên ghế nhàn nhã ăn mứt quả—Trần Mộng Mộng.

Trần Mộng Mộng quay đầu, mỉm cười nhìn nàng, Kỳ Nhi dùng giọng điệu vừa hâm mộ lại có chút cảm thán nói: “Mộng Nhi, nói thật nha, muội thật sự kiếm lời đó.”

Đối với việc Kỳ Nhi bỗng nhiên nói lung tung đã không còn thấy kỳ lạ nữa, Mộng Nhi cùng nàng ở chung với nhau một khoảng thời gian cũng hiểu được phần nào tính cách của nàng.

Nàng từ từ nuốt xuống quả mơ chua chua ngọt ngọt, liếm liếm ngón tay mới nuốt nước miếng, mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: “A? Kỳ Nhi tỷ, xin hỏi ý của tỷ là như thế nào?”

Nghe khẩu khí của nàng thì có ba phần giống với Giang Ngư, Kỳ Nhi nhẹ nhướn mày, thương tâm nói: “Giang Ngư đó. Có hắn thì muội cũng không phải bận tâm bất kỳ chuyện gì nữa, hắn đương nhiên sẽ hoàn thành tốt tất cả mọi chuyện, tất cả nha.”

Mộng Nhi liếc nàng một cái, buồn cười nói: “Kỳ Nhi tỷ, không biết bây giờ Giang Ngư đang vì ai mà làm việc, vì ai mà bận rộn nha?”

Kỳ Nhi nghe xong cười khan vài tiếng, ngồi xuống ghế trống bên cạnh nàng, nói: “Ta xem hắn như người trực tiếp lãnh đạo mà! Hắn nghe lệnh ta, vì tổ chức góp một phần công sức cũng đúng thôi. Với lại sau khi ta đi rồi, loại chuyện này cũng sẽ không còn nữa, nhưng muội thì lại khác, Giang Ngư rất chung tình với muội, muội bảo hắn làm gì hắn dám nói không làm sao? Chỉ sợ suốt đời này nhất định sẽ dính chặt lấy muội, muốn quăng đi cũng không dễ đâu, thật sự khiến người ta hâm mộ, nhưng mà muội không cảm thấy đó cũng là một loại gánh nặng sao?”

Lập tức vẻ mặt Kỳ Nhi đổi từ đùa giỡn sang nghiêm túc nói: “Nghĩ đến muội tuổi còn trẻ, sớm như vậy đã bị hắn khóa chặt, đều không có cơ hội hưởng thụ tuổi thanh xuân tự do tự tại cùng tư vị tuyệt vời khi được rất nhiều nam nhân khác theo đuổi, muội không thấy đáng tiếc sao?”

Thấy nàng gật đầu, Kỳ Nhi lại tiếp tục: “Cho nên muội không thể chỉ vì Giang Ngư có điều kiện xem như là tốt, lại buông tha quyền lợi cùng nam nhân khác kết giao, kết giao với nhiều người có thể dễ dàng so sánh hơn, nói không chừng còn gặp được người tốt hơn Giang Ngư, có phải không? Nếu như muội chỉ biết đến mỗi Giang Ngư lại bỏ qua những nam nhân tốt khác, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?” (Chịu nàng này đã xúi giục con gái nhà lành lại còn nói được rất lý lẽ nữa!)

“Nhưng mà, muội cùng nam nhân khác ở chung một chỗ, Giang Ngư hắn sẽ rất tức giận.”

Quả nhiên Mộng Nhi đã động lòng, nhưng là nàng rất sợ Giang Ngư tức giận, mặc dù nàng chỉ có thấy qua vài lần.

Một lần là Vương công tử ở cách vách tới tìm con chó của hắn bị mất tích, mới cùng nàng nói vài câu đã bị Giang Ngư không phân biệt tốt xấu đánh cho văng ra ngoài, còn có lần biểu ca (anh họ) ở kinh thành đến thăm nàng, Giang Ngư cũng rất không lễ phép, luôn trừng mắt với biểu ca, hại hắn sợ đến nỗi ban đêm liền cáo biệt rời đi. Còn có rất nhiều tình huống như vậy nữa, chỉ cần nam nhân hơi đến gần nàng một chút, Giang Ngư liền nổi giận vô cớ cho nên nàng biết Giang Ngư không muốn nàng ở cùng nam nhân khác. Còn nàng tuy có chút bất đắc dĩ cùng tức giận nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào, dù sao điều đó cũng chứng tỏ hắn quan tâm đến nàng, không phải sao?

“Muội mặc kệ hắn tức giận! Ta nói rồi cả đời này Giang Ngư đều bại trong tay muội, cho dù hắn tức giận cũng sẽ không làm gì được muội, muội cứ yên tâm. Hơn nữa kết giao thêm bằng hữu thì thế giới của muội cũng rộng lớn hơn, đối với muội chỉ có lợi không có hại đâu.”

“Cái này.....” Mộng Nhi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

“Yên tâm, muội cứ tin tưởng ta, ta sẽ không hại muội.” Kỳ Nhi vỗ nhẹ tay nàng khiến nàng kiên định hơn, nhất thời không chú ý sau lưng có một bóng đen đang dần che phủ nàng.

“Đúng nha! Muội chỉ biết hại ta mà thôi—” Khẩu khí bất thiện của Giang Ngư từ sau lưng nàng truyền đến.

“Thật không nghĩ đến ta vì muội cam chịu làm trâu làm ngựa, lại nhận lại được như thế. Kỳ Nhi, rốt cuộc muội còn có lương tâm nữa hay không?”

Mộng Nhi lập tức nhìn chằm chằm hắn, thay Kỳ Nhi biện hộ: “Giang Ngư, sao ngươi có thể nói như thế với Kỳ Nhi tỷ? Nàng cũng không có nói nửa câu không tốt về ngươi, ngược lại còn nói ngươi rất tốt đấy.”

Đây chính là chỗ lợi hại của nàng! Giang Ngư tức giận nghĩ.

Thấy sắc mặt Giang Ngư vẫn u ám như cũ, Mộng Nhi sao còn hồn nhiên được nữa, căn cứ vào kinh nghiệm đúc kết được cũng biết hắn đang nghĩ điều gì. Vì vậy, nàng liền hạ giọng nói: “Thật ra thì Kỳ Nhi tỷ cũng chỉ muốn tốt cho ta, mới bảo ta kết giao thêm bằng hữu, điều này cũng không có gì sai nha.”

Liếc một cái thấy Giang Ngư mặt sắp biến sắc, nàng lập tức nói tiếp: “Nhưng là ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ngươi là tốt nhất, dù sao thì ta cũng thật sự rất thích, rất thích ngươi, Ta nghĩ, trừ ngươi ra ta sẽ không thích ai khác cả.”

“Thật sao?” Giang Ngư nghe xong, tâm tư lập tức ngọt ngào, Mộng Nhi nói trừ hắn ra sẽ không thích ai khác nữa ư? Đây là thật sao?

“Thật.” Mộng Nhi gật đầu một cái, không nhịn được nhìn về phía Kỳ Nhi. Kỳ Nhi nhìn nàng nhíu mày, cười cười, ý nói: Muội xem, ta không có lừa muội đúng không?

Hôm qua lúc cùng Kỳ Nhi nói chuyện phiếm nàng từng nói qua nàng rất sợ Giang Ngư tức giận, có đôi khi thật sự không chịu nổi hắn nữa. Kỳ Nhi nghe vậy, lập tức dạy nàng cách này: khi thấy Giang Ngư tức giận chỉ cần nói “Nàng chỉ thích một mình hắn” thì hắn sẽ không giận nữa, hơn nữa còn rất vui sướng hỏi nàng một câu “Có thật không?”

Trời ạ! Thật là linh nghiệm!

Kỳ Nhi tỷ thật sự rất lợi hại, từ sâu trong đáy lòng Mộng Nhi quả thật rất bội phục, sùng bái nàng.

Khôi phục lại tâm tình, Giang Ngư liền tha thứ cho Kỳ Nhi về tội dám xúi giục Mộng Nhi.

Giang Ngư đi đến trước mặt hai người, mở ra cuộn giấy viết đầy chữ đưa cho Kỳ Nhi.

“Đây, ta chỉnh lý lại ra được những thứ này, muội xem một chút đi.”

Kỳ Nhi giơ tay lên, nhưng không phải là nhận lấy cuộn giấy hắn đưa qua mà là giành mứt quả với Mộng Nhi, chỉ dám vụng trộm liếc hắn một cái, lười biếng nói: “Tay ta đang bận nhưng ta lại rất rảnh. Huynh nói mau đi.”

Tâm tình Giang Ngư đang rất tốt, không để ý thu lại cuộn giấy, ngồi xuống ghế đối diện với hai người, lựa chọn tư thế thoải mái nhất, mới mở cuộn giấy ra, nhàn nhạt nói: “Thật ra thì chúng ta cũng không thể xác định phải làm gì để có dị tượng đưa sư phụ muội về chỗ của bọn họ, cho nên chúng ta chỉ có thể phán đoán dựa theo nơi phát sinh cùng thời gian xảy ra dị tượng. Theo như tư liệu mà tổ chức chúng ta gửi đến, ta đã loại trừ những nơi theo lời đồn là không thấy hoặc dị tượng không phát sinh nữa, lại đối chiếu với thời điểm bắt đầu phát sinh, rất may mắn chỉ còn lại hai địa phương ta cho rằng có khả năng nhất, một ở phương Nam, một ở phương Bắc, nhưng nếu hai nơi này đều không phải thì ta nghĩ sư phụ muội không cần quay về nữa, cứ ở lại đây định cư.” (nói tóm lại cái đống loằng ngoằng này muốn nói đến lỗ hổng của không gian mà thôi!)

“Nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, tóm lại hai vùng kia là ở đâu?”

“Đúng vậy, Giang Ngư, ta cũng bắt đầu cảm thấy gần đây ngươi nói nhảm hơi nhiều đấy.” Mộng Nhi theo sau phụ họa.

Cho dù bị oán trách nhưng Giang Ngư cũng vẫn cứ tươi cười đối với Mộng Nhi, sau đó liếc Kỳ Nhi một cái đầy bất mãn, tất nhiên chỉ dám liếc khẽ thôi không thể để nàng phát hiện, hắn cũng không muốn chịu thêm chút tai bay vạ gió gì nữa.

Mấy ngày nay tuy là hắn không hỏi nhưng qua nhiều năm quen biết, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Kỳ Nhi rất kém hơn nữa còn là cực kỳ kém nha! Nàng chẳng qua chỉ giả vờ mạnh mẽ, vui vẻ không muốn bị ai phát hiện mình đang không vui. Hắn cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, hắn tin khi nào nàng muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra, nếu nàng đã không muốn nói cho dù hắn có làm thế nào đi nữa thì nàng cũng vẫn không nói. Hơn nữa, hắn càng tin chắc rằng gần đây Mộng Nhi đúng là bị nàng làm hư rồi còn Kỳ Nhi tuyệt đối là cố ý. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với nàng thì nguyên nhân chắc chắn chỉ có một—bởi vì tâm tình của nàng kém, cho nên hắn nhất định phải tự bảo vệ mình.

“Tại phương Nam là sau Âm Sơn Quan ở Bạch Vân trấn, còn tại phương Bắc—vừa khéo, ngay tại khu rừng phía sau núi ở Hồn Thiên Bảo.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của Kỳ Nhi, quả nhiên, vừa nghe đến Hồn Thiên Bảo sắc mặt nàng chợt tái nhợt, tay cầm mứt hoa quả cũng ngừng lại một chút, nhưng chỉ là thoáng qua, nàng liền khôi phục như cũ, nếu không phải do hắn đặc biệt chú ý thì cũng sẽ không phát hiện ra.

“Muội muốn tra nơi nào trước?” Hắn hỏi Kỳ Nhi.

“Ta còn lựa chọn được sao?” Nàng hỏi ngược lại hắn. Hiện tại đang là mùa hè, không thể trở về phương Nam, đó là cấm địa của nàng.

“Thật ra ta cho rằng khả năng lớn nhất là ở phương Bắc.”

“Hử?”

“Muội nghĩ xem, ngay từ đầu bọn họ đã sống ở phương Bắc, rất ít đến phương Nam, tại sao lại thế? Muội đã nói qua bọn họ có dị năng, có lẽ theo trực giác bọn họ cho rằng đường về nhà là ở tại phương Bắc, chỉ có điều là không biết chính xác ở nơi nào mà thôi.”

“Giống như ‘Huyết Ảnh’ cho dù muốn trả thù loài người, cũng bắt đầu triển khai từ phương Bắc, điều này cũng có thể giải thích theo ý khác, có lẽ trong tiềm thức của ‘Huyết Ảnh’ vẫn khao khát được về nhà.”

“Không sai. Nếu như sự thật giống như chúng ta nghĩ, chờ chúng ta xác định được địa điểm thì chuyện đối phó với ‘Hyết Ảnh’ liền trở nên dễ dàng hơn.”

“Vậy là chúng ta phải đến phương Bắc sao?” Mộng Nhi hưng phấn kêu to.

“Nàng cũng muốn đi theo chúng ta ư?” Giang Ngư nhíu mày, quả quyết nói: “Không được, như vậy rất nguy hiểm, nàng ở nhà đi.”

Mộng Nhi đang muốn phản bác, Kỳ Nhi liền mở miệng giải thích.

“Mộng Nhi, ý của Giang Ngư là lần này chúng ta không phải là đi chơi nên rất nguy hiểm. Muội theo chúng ta thì Giang Ngư hắn không chắc có thể đảm bảo an toàn cho muội, nếu lỡ muội có chuyện gì thì sao? Cho nên ta khuyên muội cứ ở nhà là được rồi.”

Kỳ Nhi liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt tán đồng của Giang Ngư, tà ác cười một tiếng, nói tiếp: “Với lại, rất vất vả muội mới thoát khỏi ma chưởng của Giang Ngư, nói không chừng có thể gặp được một người nam nhân có thể bảo vệ muội tốt hơn so với Giang Ngư, nguyện ý dẫn muội đi đó.”

“Kỳ Nhi—” Giang Ngư nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở nàng nên nói chuyện cẩn thận một chút.

“Ta nói đều là sự thật, chúng ta đi chuyến này không biết phải mất bao lâu, để Mộng Nhi ở lại một mình, huynh yên lòng nhưng ta không có lòng tin đâu.”

Kỳ Nhi nhún nhún vai, không để ý đến ánh mắt giết người đang phóng đến của hắn, dù sao cũng có Mộng Nhi nàng có gì phải sợ chứ?

“Giang Ngư! Mang ta đi nha! Ta cam đoan sẽ không gây phiên toái đâu.” Mộng Nhi lôi kéo tay áo hắn, thanh âm mềm mại cầu xin. Giang Ngư cảm thấy cực kỳ khó xử.

“Còn có, ta cũng sẽ giúp đỡ bảo vệ nàng, huynh còn lo lắng gì nữa?” Kỳ Nhi ở một bên nói theo.

Tầm mắt Giang Ngư dời về phía nàng, không khỏi hoài nghi, vì sao Kỳ Nhi cứ nhất định muốn Mộng Nhi đi theo?

“Được rồi. Nếu Kỳ Nhi cũng nói như vậy thì nàng có thể đi cùng.”

“Oa! Quá tuyệt vời, ta chỉ biết ngươi tốt nhất mà.” Mộng Nhi cao hứng xoay tròn. Kỳ Nhi lại lảng tránh ánh mắt dò xét của Giang Ngư.

Vận mệnh thật là nực cười cũng cực kỳ đáng ghét!

Giữa nàng và Mạc Tịch Thiên, do nàng bắt đầu nhưng lại kết thúc do kẻ thứ ba, đúng là kết thúc nực cười nha! Cứ tưởng đã nắm chắc trò chơi tình ái, khiến nàng toàn tâm toàn ý bỏ ra chân tình, tưởng rằng kiếp này cứ như vậy mà nhận định hắn, mà hắn cũng không phụ kỳ vọng của nàng, dịu dàng yêu thương nàng. Lúc ở bên dòng suối trên đồng cỏ khi hắn bày tỏ tình yêu với mình, nàng đã hạnh phúc biết bao nhiêu, cho rằng từ nay về sau hai người có thể hạnh phúc, vui vẻ ở chung một chỗ, ai ngờ chỉ vì một trò đùa dai của ông trời lại để cho nàng mất đi hắn. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ trượng phu cùng nữ nhân khác, nàng có phải là rất cố chấp, rất ích kỷ không? Nếu như nàng có thể hòa hợp cùng Lam Lạc Lạc như thế nàng vẫn còn có được hắn, tuy chỉ là một nửa, còn tốt hơn so với hoàn toàn mất đi phải không?

Ha ha! Nàng cười khổ, chuyện đó là không thể nào, mặc dù nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, thế nhưng nàng không có cách cùng một nữ nhân khác chia sẻ trượng phu, tình cảm của nàng một khi đã bỏ ra thì đối phương cũng phải toàn tâm toàn ý, không thì nàng cũng không cần!

Liễu Kỳ Nhi nàng không cần thứ tình yêu không trọn vẹn!

Nhưng mà nàng rất đau khổ nha!

Hiện tại, nghĩ đến cảnh tượng hắn có lẽ đang cùng Lam Lạc Lạc ôm ấp ở cùng một chỗ, lòng nàng lại như vỡ nát thêm lần nữa không thể ghép lại được. Lại nghĩ đến có thể hắn vì chia lìa mình mà sống trong đau khổ, nàng liền đau thương đến rơi lệ. Dù cho có nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi, sớm biết như vậy, thà rằng không quen. Thế nhưng tình cảm chân thành đã bỏ ra sao có thể thu hồi đây? Tình yêu trao đi sao có thể lấy lại đây?

Nàng sợ. Nàng thật sự rất sợ!

Hiện tại, bởi vì nàng ngụy trang mới có thể trông giống như kiên cường, một khi lớp vỏ bọc yếu đuối này bị phá vỡ thì nàng sẽ gục ngã, nàng nhất định sẽ gục ngã mất!

Nàng cần chút thời gian, mà khoảng thời gian này có thể giúp nàng kiên cường hơn, không còn yếu đuối nữa. Mà Mộng Nhi chính là lựa chọn tốt nhất, có Mộng Nhi tham gia mới có thể quấy rối tâm của Giang Ngư, tâm tư căng thẳng mới nhẹ nhõm đi một chút. Nàng thừa nhận, nàng không có cách nào đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Giang Ngư.

Nếu một mình cùng Giang Ngư đến Hồn Thiên Bảo, đường xá xa xôi nàng nhất định sẽ không chịu nổi nội tâm đau khổ, dằn vặt, nàng sẽ không chịu được mà khóc lóc, kể lể với hắn đến lúc đó phòng tuyến mà nàng thật vất vả dựng lên sẽ sụp đổ mất. Nàng tin chắc rằng một khi Giang Ngư biết chuyện tuyệt đối sẽ đi tìm Mạc Tịch Thiên tính sổ mà kết quả đó nàng hoàn toàn không mong đợi. Nếu như đã quyết tâm rời khỏi Mạc Tịch Thiên thì tuyệt đối phải dứt khoát, dù cho có tan nát cõi lòng nàng cũng không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

Từ nhỏ đến lớn, nàng phiêu bạt khắp nơi cũng đã gặp không ít người, mắt nhìn người của nàng chưa bao giờ sai cả, là thiện là ác, là thực là hư, chưa bao giờ tránh được đôi mắt tinh tường của nàng, liếc mắt một cái có thể biết được bản chất của một người, gặp phải Mạc Tịch Thiên là may mắn hay bất hạnh đây? Nàng vô cùng tin tưởng nhưng vẫn đấu không lại sự đùa cợt của lão thiên gia, thật là ứng với câu: “Người tính không bằng trời tính!”

Hắn không phải là một nam nhân hoa tâm, ngược lại rất chung tình. Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn nàng đã biết được bản chất của hắn, tình cảm của người nam nhân này không dễ dàng trao ra, một khi đã yêu nhất định là trọn đời trọn kiếp. Tương tự, nam nhân như vậy cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cho dù cực khổ bao nhiêu hắn cũng chấp nhận. Thế nhưng, giữa ái tình của trách nhiệm hắn sẽ chọn thế nào? Nàng yêu thương một nam nhân như thế là may mắn hay bất hạnh đây?

Nửa muốn đi nửa không muốn đi, nửa muốn gặp nửa không muốn gặp. Tại một khắc cuối cùng, nàng hận mình không thể trốn chạy, bỏ xuống mọi thứ một mình đi đến cuối chân trời, nhưng mà, nàng phải bỏ xuống thế nào đây? Nàng nhìn như lãnh đạm, tùy hứng, đối với chuyện của bản thân cũng là đặc biệt cố chấp, nàng không thể bỏ xuống ân tình sâu nặng với sư phụ, trốn tránh trách nhiệm với cha mẹ, nàng nhất định phải cưỡng ép chính mình bước vào đó—lãnh địa của hắn, cho dù nàng có nguyện ý hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt không khỏi hốt hoảng, đầu óc cũng một mảnh hỗn loạn. Trong lòng vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, mong đợi điều gì chứ? Sợ hãi cái gì? Gặp lại hắn sao?

Ai! Chữ tình thật đả thương người nha! Không nghĩ luôn luôn tự do tự tại, trêu chọc người thành tính như nàng, lại thua bởi chữ ‘tình’, nàng không nhịn được cười khổ.

Ngẩng đầu là một khoảng trời màu lam u buồn, cúi xuống lại là mặt đất xanh biếc phiền loạn.......

Trấn Hoàng Thạch.

Lại tới trấn Hoàng Thạch.

Tương tự, cũng lại ở “Tửu lâu Hảo ngon.”

Đưa Mộng Nhi vào trong khách phòng phía sau tửu lâu nghỉ ngơi, dặn dò Giang Ngư chiếu cố nàng, Kỳ Nhi liền một mình đi ra bên ngoài tìm một bàn để ngồi, nhàm chán nhìn con phố thưa thớt người, trong mắt không tự chủ để lộ ra vài phần bi thương.

Dọc theo đường đi, nhóm ba người họ đi một chút lại dừng, cuối cùng cũng đến trấn Hoàng Thạch, lúc này Kỳ Nhi vẫn mặc nam trang, gương mặt thư sinh này là kiệt tác của Giang Ngư, cho dù là ai cũng không nhận ra nàng.

Mộng Nhi lần đầu tới phương Bắc còn chưa quen khí hậu hanh khô ở nơi này nên thường bị ngất xỉu dọa Giang Ngư sợ đến nỗi luống cuống tay chân, may mà bọn họ đã đến trấn Hoàng Thạch liền ở lại tửu lâu kiêm quán trọ ‘Hảo ngon’ duy nhất ở trấn này.

Càng gần đến Hồn Thiên Bảo vẻ mặt của nàng cũng càng lạnh lẽo, dọc đường rất ít khi vui đùa. Nàng vẫn biết Giang Ngư và Mộng Nhi vẫn lo lắng cho mình, thế nhưng nàng cũng không có cách trở lại thành Liễu Kỳ Nhi vui vẻ như trước. Chỉ vì càng gần đến Hồn Thiên Bảo cũng chính là đại biểu cho việc—càng đến gần Mạc Tịch Thiên.

Không thể dối gạt mình thêm nữa. Nàng muốn gặp hắn! Nàng thật sự rất nhớ hắn, rất nhớ!

Nhưng là nàng không thể!

Gặp được thì đã sao? Thà rằng không gặp thì hơn.

Cảm xúc mâu thuẫn vẫn vây lấy nàng. Nàng rất phiền muộn, thật sự rất mệt mỏi nha!

Khôn khéo như nàng cũng không có cách nào thoát khỏi tấm lưới vô hình—lưới tình này.

Chẳng lẽ khi yêu, mọi người cho dù rất thông minh, bình tĩnh cũng sẽ trở nên thất thường sao? Ai cũng không thoát khỏi được những phiền não đó sao?

Kỳ Nhi lại một lần nữa nhắm mắt lại, chôn đầu vào lòng bàn tay, kiềm nén tiếng nấc nghẹn ngào.

Nàng chưa bao giờ biết khi yêu lòng lại mệt mỏi đến thế, giống như mất hồn mất vía, cả người vỡ thành từng mảnh không còn sức sống.

Biết rõ nhớ hắn là sai nhưng lại không thể kiềm chế được. Giống như thiêu thân lao vào lửa, hiểu rõ lao vào ánh lửa kia chỉ có một con đường chết mà thôi nhưng vẫn cứ lao vào.

Ngu ngốc biết bao nhiêu!

Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi vai khẽ run của nàng, dịu dàng an ủi.

“Kỳ Nhi.....”

Nghe được Giang Ngư thở dài, khẽ gọi lòng nàng liền mềm nhũn, ý thức được tâm tình sắp vỡ òa, nàng hất nhẹ tay hắn ra, gục xuống bàn không để cho hắn thấy nàng rơi lệ, dùng thanh âm nghẹn ngào nói: “Huynh tránh ra.....để cho ta yên tĩnh một lát. Ta một chút....chút nữa.....sẽ ổn thôi.”

Giang Ngư yên lặng, đau lòng nhìn Kỳ Nhi yếu đuối. Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm, đau khổ của nàng. Hỏi nhưng nàng không chịu nói, khiến cho hắn càng đau lòng hơn.

Hắn tin rằng chân tướng của mọi việc đều ở Hồn Thiên Bảo, hơn nữa nhất định có liên quan đến Mạc Tịch Thiên. Xem ra chuyện này nên giải quyết nhanh một chút, hắn cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ, sa sút của nàng nữa.

Hồn Thiên Bảo.

Buổi trưa, Giang Ngư cùng Kỳ Nhi thành công trà trộn vào Hồn Thiên Bảo, hai người vẫn mặc quần áo của người hầu.

Hai người bình tĩnh chạy thẳng đến cấm địa phía sau núi, cổng vào có mười mấy thị vệ đang canh giữ, dựa vào võ công của Kỳ Nhi và Giang Ngư thì không mất bao nhiêu sức lực liền có thể giải quyết xong.

Nhưng mà bọn họ không muốn hành động lần này của mình sau này sẽ ảnh hưởng đến Hồn Thiên Bảo.

Vì vậy, Kỳ Nhi ném ra một viên đá nhỏ, lợi dụng lúc nhóm thị vệ đồng loạt quay đầu tra xét thì hai bóng người như quỷ mị đã sớm ẩn vào bên trong.

Thủ pháp này tuy cũ kỹ nhưng lại rất đơn giản và hiệu quả.

Men theo con đường nhỏ quanh co, càng vào sâu bên trong cảnh vật càng kì dị, không khí càng thêm oi bức.

Mặc dù hiện tại hạ chưa qua nhưng tiết trời phương Bắc đã từ từ lạnh giá, lá phong sớm đã chuyển đỏ, cây cối cũng đã héo tàn, cằn cỗi, tuy bên ngoài mặt trời chiếu rọi nhưng vẫn không thể ngăn được từng trận gió lạnh, mùa đông đã dần chế ngự rồi.

Mà bên trong núi lại giống như mùa hạ ở phương Nam, càng sâu vào trong càng oi bức, nhiệt khí kỳ lạ cũng tràn ngập khắp nơi.

“Kỳ Nhi, nơi đây có chút giống với đỉnh Vân Hà mà sư phụ muội ở nha.”

Những cây cổ thụ cao lớn chọc trời khiến người khác líu lưỡi không nói nên lời, thân cây rộng lớn mười mấy người ôm không xuể, nhìn lên cao cành lá như che kín bầu trời. Một vài loài cây kí sinh to lớn, diễm lệ mê người, còn có một vài loại thực vật nhiệt đới mà Kỳ Nhi cũng không nhận ra. Trong rừng, những cây mây xanh biếc đan xen giống như tấm rèm, rêu xanh trơn trợt thấm đẫm hơi nước, thỉnh thoảng trong ánh nắng lại lóe lên hào quang rực rỡ. Trong không khí oi bức còn mang theo mùi lá cây mục nát, tầng lá mục giống như một tấm thảm mềm mại. Đại thụ che khuất phần lớn ánh sáng, thỉnh thoảng ánh nắng vẫn xuyên qua tầng là chiếu lên cảnh vật nơi đây, tia sáng mờ ảo mông lung như ẩn như hiện, một chùm, hai chùm, ba chùm kéo dài đến tận phía trước, hình thành một không gian riêng biệt càng làm tăng vẻ huyền ảo.

“Đỉnh Vân Hà vẫn còn bình thường đó, cảnh sắc nơi đây không giống với cảnh sắc ở nhân gian, nhìn xem, những thực vật này vừa diễm lệ lại to lớn, huynh đã từng nhìn qua chưa? Những thực vật lớn như vậy ta còn chưa từng thấy qua đâu.” Kỳ Nhi vừa bước qua những rễ cây vừa nói.

Giang Ngư mỉm cười đang định trả lời, bỗng nhiên nghe thấy một hồi tiếng vang nho nhỏ.

“Có người!”

Hắn và Kỳ Nhi không hẹn mà cùng hô nhỏ một tiếng, kinh ngạc liếc nhau một cái.

“Huynh xác định là người sao? Nói không chừng là yêu ma quỷ quái gì đó nha.” Kỳ Nhi thân hình bất động, nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh, trêu chọc nói, giọng điệu tựa như có chút chờ mong.

“Muội xác định không cần trốn sao?” Giang Ngư cũng hứng thú dạt dào nhìn về bên đó, nhẹ nhàng bước đến gần Kỳ Nhi.

Ở trong cấm địa huyền ảo của Hồn Thiên Bảo lại có người xuất hiện, thật sự là chuyện khó có thể xảy ra. Nhưng sẽ là cái gì chứ? Nghe thanh âm này chắc hẳn là một động vật không nhỏ, hơn nữa không chỉ có một con.

Bọn họ chờ đợi quái vật đột nhiên xuất hiện trước mắt....Một bước, hai bước....(bó tay với trí tưởng tượng của hai người!)

Đợi thanh âm kia xuyên qua lá cây mây, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khiến bọn họ kinh ngạc!

“Lam Lạc Lạc!” Kỳ Nhi nhìn người xuất hiện trước mặt mình, không khỏi kinh hô!

“Các ngươi là ai? Ngươi biết ta sao?” Lam Lạc Lạc cũng sợ hết hồn, ngay sau đó trấn tĩnh hỏi ngược lại nàng. Thị vệ phía sau nhìn thấy Kỳ Nhi liền tận lực bảo vệ Lam Lạc Lạc.

Kỳ Nhi là dịch dung để trốn vào nên Lam Lạc Lạc đương nhiên là không nhận ra nàng.

“Nơi này là cấm địa của Hồn Thiên Bảo, hai người các ngươi thật là lớn mật dám tự tiện lẻn vào, không sợ vi phạm quy tắc trong bảo bị trừng phạt sao?” Một tên giống như thủ lĩnh thị vệ hướng về phía Kỳ Nhi quát lớn.

Giang Ngư cùng Kỳ Nhi liếc nhau một cái, thật sự không thể ngờ lại có người tới nơi này, thật là sai sót. Xem ra phải tốn chút thời gian rồi.

Hai người nhìn nhau cười, nhún nhún vai, cùng hô nhẹ một tiếng: “Lên.” Tiếng vừa dứt thân hình cũng bay lên, Kỳ Nhi cùng Giang Ngư rất ăn ý cùng hướng về nhóm thị vệ kia.

Nhất thời, đao quang kiếm ảnh, lên lên xuống xuống. Lam Lạc Lạc được bảo hộ ở một bên, nàng nghi ngờ nhìn Kỳ Nhi đang giao chiến bên trong, vừa rồi người kia thật sự đã kêu tên nàng, nàng biết hắn sao?

Thấy hai người cùng nhóm thị vệ giao chiến, bọn họ giống như đang chơi đùa cùng nhóm thị vệ kia, nàng không khỏi nhíu mày. Võ công của những tên thị vệ này thực sự bôi nhọ uy danh của Hồn Thiên Bảo. Trên thực tế nàng không hiểu rõ, không phải là do võ công của bọn họ kém mà là võ công của hai người này thật sự là quá cao cường cho nên hai người mới có thể thoải mái chơi đùa như thế.

“Dừng tay!”

Trong lúc Kỳ Nhi cùng Giang Ngư giao chiến như đang vui đùa với mấy tên thị vệ thì một tiếng quát lạnh lẽo vang lên cắt đứt trận chiến.

Giang Ngư cùng Kỳ Nhi nghe tiếng liền nhanh chóng lùi lại, nhìn về phía người đang đi tới.

Sao lại có người? Nơi đây thường náo nhiệt như vậy sao?

“Bảo chủ, nhị bảo chủ.” Hầu hết thị vệ đều trông thấy người đi tới, chật vật đứng dậy, cùng nhau kêu lên.

Mạc Tịch Thiên? Trong mắt Kỳ Nhi lướt qua một tia bi thương. Giang Ngư mẫn cảm liếc Kỳ Nhi một cái, lại đem ánh mắt hướng về phía hai nam nhân cao lớn đang đến gần.

Một người trẻ tuổi, bộ dạng tuấn tú, nhưng lại có chút bất cần đời. Xem ra chắc chắn là nhị bảo chủ của Hồn Thiên Bảo – Mạc Tương Vân.

Còn người kia tuy có khí chất ôn hòa nho nhã nhưng cả người lại phát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta chùn bước. Giang Ngư cẩn thận đánh giá hắn. Người này chính là Mạc Tịch Thiên, đúng là không tồi.

Chỉ thấy trong mắt Mạc Tịch Thiên không chứa bất kỳ kẻ nào, từ khi vào đến chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Nhi, tận sâu trong đáy mắt có một thứ tình cảm khó nói. Xem ra mọi chuyện rất không hay nha!

Dễ dàng nhận thấy, Mạc Tịch Thiên đã nhận ra Kỳ Nhi tiểu thư. Giang Ngư không nhịn được bật cười, Kỳ Nhi liền tức giận trợn mắt liếc hắn một cái, hắn nhìn về phía nàng nhún nhún vai, lại liếc Mạc Tịch Thiên một cái, ý nói: Muội quen hắn! Mời muội tự mình đối phó.

Đối với Giang Ngư không có nghĩa khí, Kỳ Nhi liền quyết định không để ý đến hắn nữa, nàng nghênh đón ánh mắt của Mạc Tịch Thiên đang chăm chú nhìn mình, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, ở bên trong khu rừng nóng bức không có bất kỳ thanh âm nào cả.

Giống như trong trời đất này chỉ còn hai người bọn họ.

Ánh mắt Mạc Tịch Thiên nhanh chóng thay đổi tràn ngập đau xót, để lộ ra tâm tư của hắn.

Vẻ mặt của Kỳ Nhi vẫn như cũ không thay đổi, dĩ nhiên nàng cũng nhìn thấy vẻ đau khổ của Mạc Tịch Thiên, nhưng là nàng không cam tâm! Nàng không cam tâm nha!
Bình Luận (0)
Comment