Tiểu Nương Tử Đào Hôn

Chương 13

Người đang ngồi kinh ngạc không dứt, thì ra Đông Tiến Thần đã không còn sống.

"Thì ra hắn là kẻ giả mạo . . . . . ." Đông Ngưng Song lầm bầm nói, không biết nghĩa phụ của mình….nhiều năm chính Đông Tiến Thần giả.

Cao Thiên Hải nói tiếp, đem chân tướng ở trước mặt mọi người nói rõ, "Mười năm trước, Đông Tiến Thần mới vừa lên làm Tri huyện, trên đường đi nhậm chức gặp phải mưa gió, cùng người kia – Trình Xuân Lâm – tìm nơi ngủ trọ. Bởi vì ở đây hoang vắng, nơi ngủ trọ cũng không nhiều, vì vậy hai người quen nhau rất nhanh , hơn nữa biết thân phận của đối phương.

"Lúc ấy chẳng qua hắn chỉ là nha môn phụ trách trưng thuế, thấy Đông Tiến Thần không chỉ sinh cùng năm, ngay cả thân hình cũng có chút tương tự, liền nổi lên lòng tha, ý nghĩ muốn thay thế hắn, giết chết hắn ,sau đó lấy thân phận của hắn ngồi lên vị trí Tri huyện đại nhân ."

Lệ Hướng Phong nghe vậy, vẫn không hiểu tại sao cha hắn lại bị liên lụy, "Cao huynh, có gì liên quan đến cái chết của cha ta?"

Cao Thiên Hải hung tợn nhìn Trình Xuân Lâm nói: "Nếu như ta đoán không sai, lúc ấy lệnh tôn cũng tìm nơi ngủ trọ cùng , chỉ là đã rời đi trước thời gian , không biết chuyện Trình Xuân Lâm giết chết Đông Tiến Thần."

Lệ Hướng Phong nghe Cao Thiên Hải nói như vậy, thông suốt hiểu, trên mặt căm hận, "Nói cách khác, ba năm trước đây, cha ta nhận ra người này, cho nên rước lấy họa sát thân?" Đây là lý do hợp lý để giải thích cho cái chết của cha hắn

Cao Thiên Hải nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn sắc mặt khó coi của Trình Xuân Lâm, "Trình Xuân Lâm, ta nói nhiều như vậy, có phảiđúng tám chín phần hay không ?"

"Không đúng! Ngươi nói bậy, ta không phải là cái gì Trình Xuân Lâm, ta là Đông Tiến Thần." Cũng đến nước này, hắn vẫn mãnh liệt phủ nhận

"Ha hả. . . . . . Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không nghĩ thông suốt tại sao ta sẽ biết chuyện này, hơn nữa biết ngươi không phải là Đông Tiến Thần ?" Cao Thiên Hải liền nói

"Ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là người nào?" Trình Xuân Lâm không hiểu Cao Thiên Hải tại sao có thể thăm dò lai lịch của hắn, bởi vì duy nhất biết thân phận của hắn đã bị giết chết!

Cao Thiên Hải trả lời, "Hắn nói không sai, cha mẹ hắn đều đã chết, hắn cũng không có vợ, nhưng hắn chưa nói cho ngươi biết, hắn còn một vị huynh đệ." Hắn chính là người cùng Đông Tiến Thần nương tựa vào nhau để sống

"Cái gì? Ngươi và hắn. . . . . . là huynh đệ?" Trình Xuân Lâm kinh hãi, không nghĩ tới Đông Tiến Thần còn có người thân

Chẳng lẽ đây chính là báo ứng, Đông Tiến Thần chết đi, Cao Thiên Hải ra tay báo thù? Lần này, hắn cũng không còn lời giải thích.

"Cao huynh, cho nên ngươi vừa bắt đầu đã biết hắn là giả mạo?" Lệ Hướng Phong hỏi, lúc này mới hiểu rõ tại sao Cao Thiên Hải lại biết thân phận của hắn, hoá ra là thay anh hắn báo thù

"Không sai, nhiều năm qua ta gửi thư cho đại ca nhưng không có tin tức, nên ta rất lo lắng." Cho nên Cao Thiên Hải nhìn thấy Lệ Hướng Phong đưa tin tố giác, mới cao hứng điều tra , quả nhiên hắn phát hiện Đông Tiến Thần sớm đã chết.

Quá đau đớn vì cái chết oan ức của đại ca, Cao Thiên Hải gầm thét, "Trình Xuân Lâm, đến bây giờ ngươi còn không chịu thừa nhận ngươi giết chết Đông Tiến Thần sao?"

"Ta. . . . . ." Trình Xuân Lâm bị Cao Thiên Hải làm cho sợ hãi ngơ ngác nhìn hắn

Nhìn thấy Trình Xuân Lâm bị Cao Thiên Hải ép hỏi mà ngơ ngẩn, Lệ Hướng Phong biết cơ hội không thể mất, lập tức nhìn Đông Ngưng Song thét lên: "Song nhi, cướp lấy đao của hắn, ta tới cứu ngươi."

Lời nói vừa dứt, thân thể hắn liền giống như mũi tên bắn ra –

Đông Ngưng Song hơi ngẩn ra, nhưng nghe theo lời hắn, kéo cánh tay Trình Xuân Lâm ra, nhưng hắn rất nhanh để lại trên tay nàng một nhát dao

"Ai nha! Thật là đau." Trên cánh tay truyền đến một trận lửa nóng, Đông Ngưng Song kêu đau.

"Cút cho ta!" Lệ Hướng Phong ôm Đông Ngưng Song, đá văngTrình Xuân Lâm ra, để cho quan binh tuỳ ý khắc chế hắn.

"Song nhi, để cho ta xem thương thế của ngươi." Lệ Hướng Phong đem nàng đặt ở trên ghế, vội vàng kiểm tra vết thương.

"Thật là đau. . . . . ." Chưa từng trải qua sự sợ hãi như vậy, Đông Ngưng Song cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Lệ Hướng Phong kiểm tra một lát, phát hiện vết thương cũng không sâu, máu chảy ra không nhiều lắm, chân mày giãn ra.

"Không có sao, để ta cầm máu." Hắn xé một mảnh vải lớn trên tay áo của mình, băng vết thương lại cho nàng

Thấy hắn tỉ mỉ giúp nàng băng bó vết thương, đột nhiên Đông Ngưng Song cảm thấy đau đớn, cặp mắt ướt át nhìn gương mặt tuấn tú của hắn.

Chẳng biết tại sao, lòng của nàng hỗn loạn kịch liệt, giống như bị người nhéo vài cái, dùng sức lay động . . . . . .

Chẳng phải hắn không muốn để ý nàng sao? Tại sao thấy nàng bị thương, lại muốn giúp nàng xử lý vết thương? Nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn đang đồng tình với nàng sao?

Trái tim nàng hỗn loạn , vừa muốn đẩy ra hắn, vừa hận không níu lấy cổ áo hắn, hỏi hắn đang làm gì thế?

Tóm lại, đối với nam nhân kia, nàng vô cùng mâu thuẫn, hơn nữa yêu hận chồng chất.

"Tốt lắm, sẽ không chảy máu nữa." Lệ Hướng Phong liên tục xác định vết thương không hề chảy máu, mới dám thu tay lại.

"Ách. . . . . . Cám ơn ngươi." Đông Ngưng Song giương mắt lắp bắp nói tạ ơn.

"Song nhi, không phải ngươi còn rất đau sao, có muốn ta đưa ngươi đi tìm đại phu không?" Lệ Hướng Phong phát hiện khóe mắt Đông Ngưng Song ngấn lệ, cho là vết thương của nàng khiến nàng đau.

"Không cần." Đông Ngưng Song đột nhiên hận hắn làm gì đối với nàng tốt như vậy, không nhịn được thốt lên, "Ta mới không cần sự quan tâm của ngươi."

"Song nhi, tại sao ngươi lại nói như vậy?" Lệ Hướng Phong hơi kinh ngạc, không hiểu nàng nóng giận vì chuyện gì.

"Lệ Hướng Phong, trong mắt ngươi ta là cái gì?" Hiển nhiên hắn không nhìn ra nguyên nhân nàng tức giận , khiến cho Đông Ngưng Song càng thêm căm tức.

Lệ Hướng Phong mím chặt môi, nghĩ thầm nàng đang hiểu lầm cái gì. Muốn đưa nàng đi đến chỗ nào đó giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện đại sảnh chẳng còn ai

Thì ra sau khi bắt được Trình Xuan Lâm. Cao Thiên Hải đã toại nguyện lại không muốn quấy rầy hắn nên đem theo người rời đi.

"Song nhi, ta chưa từng muốn như vậy, ngươi không nên hiểu lầm ta." Lệ Hướng Phong vội vàng tỏ rõ ý định.

"Ngươi đừng gạt ta , Lệ Hướng Phong, không chỉ có như thế, ngươi còn cho là ta cùng tên Đông Tiến Thần giả mạo kia hãm hại ngươi, có đúng hay không?" Chỉ cần nghĩ đến đây, nàng liền tức giận không dứt, chẳng lẽ hắn không biết nàng một lòng hướng về hắn sao?

Hơn nữa bởi vì hắn, nàng rơi vào tay Đông Tiến Thần, phải lo lắng đề phòng, chảy không ít nước mắt. Mà nam nhân này lại xoá sạch không hề nhớ gì?

Nàng hận chết hắn, nàng không bao giờ ... muốn để ý người đàn ông này nữa!

Lệ Hướng Phong sửng sốt, nhất thời không nói được gì, cuối cùng chật vật mở lời, "Song nhi, xin ngươi tha thứ cho ta nhất thời hồ đồ, cho là ngươi bỏ thuốc trong trà. . . . . ."

Đều do hắn lúc ấy tức giận che mất lý trí, sau khi hắn tỉnh táo lại để suy nghĩ, nếu như nàng thật muốn phản bội hắn, sớm nên tiết lộ hành tung Cao Thiên Hải, sau đó cùng Đông Tiến Thần giả mạo bỏ trốn mất dạng, để bọn họ cuối cùng thất bại trong gang tấc.

Nhưng nàng không có làm như vậy, ngược lại còn cứu hắn ra ngoài, điều này chứng tỏ từ đầu tới đuôi nàng không có phản bội hắn!

"Rốt cuộc ngươi cũng biết là ta vô tội?" Đông Ngưng Song tức giận nói.

Lệ Hướng Phong thẹn thùng thừa nhận, "Ừ! Hồ Tử đem sự thực nói cho ta biết rồi." Coi là hắn nhìn nhầm người, không ngờ tới Hương Ngọc bán đứng hắn.

Về phần Hương Ngọc, vì biết mình gây ra đại hoạ, đã sợ chạy trốn, mà Lệ Hướng Phong cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của nàng ta.

Dù sao, nếu như hắn thủy chung tin tưởng Đông Ngưng Song, coi như Hương Ngọc lợi hại thế nào đi nữa, cũng không phá hư nổi.

"Tốt lắm, chân tướng đã rõ, sau này đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi" Cho dù hắn nói xin lỗi, Đông Ngưng Song vẫn tức giận, tính toán cả đời đều không tha thứ cho hắn!

"Song nhi, ngươi có ý gì?" Lệ Hướng Phong sợ hãi hỏi.

"Ngươi còn không hiểu ? Ý ta là chúng ta không còn dây dưa gì tới nhau nữa." Đông Ngưng Song hận không thèm nhìn hắn

"Song nhi!" Toàn thân Lệ Hướng Phong chợt lạnh, vươn tay ôm lấy nàng, "Không phải ngươi đã đồng ý chờ ta báo thù xong, sẽ cùng ta xây dựng kế hoạch cho tương lai, tại sao ngươi có thể đổi ý?"

Đông Ngưng Song không khách khí cắt đứt lời nói của Lệ Hướng Phong, "Tại sao ta không thể đổi ý? Ngươi chạy trốn chừng mấy ngày, cũng không tới tìm ta, hại ta nhất định vì mẹ, đáp ứng thành thân cùng Dương Vạn Tiến ." Chỉ cần vừa nghĩ tới mình phải gả cho Dương Vạn Tiến, cùng nàng động phòng hoa chúc, trong lòng nàng không nhịn được dâng lên cảm giác sợ hãi.

Nàng thậm chí muốn nói, nếu như Lệ Hướng Phong thủy chung không xuất hiện, như vậy nàng sẽ phải tự kết liễu sao!

"Song nhi, ngươi nghe ta giải thích, ta không lập tức cứu ngươi, là sợ Đông Tiến Thần giả mạo nghe được tiếng gió mà đuổi theo, cho nên vội vàng đi tìm Cao Thiên Hải, xác định hắn đã nhận được công văn của triều đình, mới chạy tới cứu ngươi." Thật ra thì không ai biết hắn lo lắng nhiều như thế nào,

"Được rồi! Coi như là ngươi đúng, ngươi mới xuất hiện, tại sao hờ hững với ta như vật, như là người xa lạ?" Đông Ngưng Song không cách nào quên đi bộ dáng hờ hững của hắn, hại nàng khổ sở muốn khóc.

Nàng còn muốn nói, thà dứt khoát để cho Đông Tiến Thần một đao giết chết nàng! Nàng cũng không bao giờ ... muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh băng của hắn.

Hai tay Lệ Hướng Phong bắt được hai vai của nàng, vội vàng lên tiếng giải thích, bất kể như thế nào, nhất định phải nói cho nàng tin."Song nhi, ta cũng không phải không để ý tới ngươi, ta chỉ là muốn Đông Tiến Thần giả mạo sớm bị báo ứng, chờ xong chuyện mới tìm ngươi."

"Ngươi gạt người! Ta không tin!" Đông Ngưng Song bịt lỗ tai.

"Ngươi phải tin tưởng ta, Song nhi, ngươi có biết hay không khi Đông Tiến Thần giả mạo kề dao trên cổ ngươi, ta cũng đã điên rồi, chỉ cần ngươi có thể bình an vô sự, coi như thù giết cha không báo cũng không sao!" Lệ Hướng Phong kích động giải thích.

"Ngươi. . . . . . Ngươi không có gạt ta ?" Đông Ngưng Song để hai tay xuống , không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy.

"Song nhi, ta lừa ngươi làm gì!" Lệ Hướng Phong lộ ra nụ cười khổ, hắn cũng không phải ăn no nhàn rỗi, lấy chuyện trêu cợt nàng làm thú vui.

Có thật không? Vì nàng, hắn có thể buông tha chuyện báo thù? Bất kể là thật hay giả, nhịp tim của Đông Ngưng Song cũng tốt hẳn lên, hưng phấn, sắp không thở nổi.

"Ngươi thật là. . . . . ." Nàng giương mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng bởi vì mình hiểu lầm hắn, ngượng ngùng rũ mắt xuống .

"Song nhi, bây giờ ngươi nên biết ngươi đối với ta, ngươi rất quan trọng." Lệ Hướng Phong nắm bả vai của nàng, thành khẩn nói.

Đông Ngưng Song nghe vậy vẫn không dám giương mắt, nhưng cũng không bỏ qua lời nói nào của hắn.

"Song nhi. . . . . ." Lệ Hướng Phong đột nhiên cúi thấp xuống, thân thể tới gần nàng, gần đến nỗi nàng có thể nghe thấy được hơi thở của hắn.

Đông Ngưng Song khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, hơi nghiêng về phía sau, muốn tách rời khỏi hắn, "Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ làm cái gì?"

Lệ Hướng Phong chằm chằm nàng, "Ta nghĩ muốn. . . . . . Hôn ngươi." Hắn không thể chờ đợi được nữa, một đôi bàn tay lặng lẽ ôm nàng.

"Hướng Phong!" Đông Ngưng Song kinh hãi kêu một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn nghênh đón Lệ Hướng Phong .

Lần nữa thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn của Đông Ngưng Song , Lệ Hướng Phong không nhịn được dục vọng xâm chiếm, không ngừng hôn, khiến cho nàng không chịu nổi phát ra tiếng kêu yêu kiều

"Ưm. . . . . ." Nàng thật nhớ nụ hôn của hắn, nhiệt tình phối hợp, đầu lưỡi tiến công, cho đến khi sắp không thở nổi, mới lưu luyến dừng lại.

Hắn phả ra hơi thở nóng rực, "Song nhi, ngươi biết không? Ta vừa thấy ngươi, liền muốn làm như vậy. . . . . ."

"Hướng Phong. . . . . ." Đông Ngưng Song không nghĩ hắn sẽ đói khát như vậy

Lệ Hướng Phong nhìn chằm chằm gương mặt nàng , "Song nhi, mấy ngày nữa ngươi có nguyện ý cùng ta trở về gặp mẹ ta?"

Hắn rời nhà vì cha báo thù đã được ba năm , hiện tại hung thủ đã đền tội, hắn muốn về nhà một chuyến, để mẹ và muội muội của hắn biết được tin tức tốt lành này

Dĩ nhiên, hắn sẽ không một thân một mình trở về, nhất định phải mang theo Đông Ngưng Song về nhà.

"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn ta cùng ngươi đi gặp mẹ ngươi?" Đông Ngưng Song giương mắt kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy! Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy người nhà ta sao?" Nàng không lộ ra vẻ mặt mừng rỡ , khiến hắn cau mày.

"Ta. . . . . ." Đông Ngưng Song muốn nói lại thôi, nhìn Lệ Hướng Phong.

Không phải là nàng không muốn, chẳng qua nàng bị nhốt mấy ngày nay, nàng luôn nghĩ, tại sao hắn chưa từng nói với nàng, hắn thích nàng ?

Trước kia, nàng cũng không để ý, nhưng nàng xác mình đời này chỉ thích hắn, thì càng khát vọng hắn cũng có thể yêu nàng.

Hắn rốt cuộc có thích nàng không? Không thể từ trong miệng hắn nghe được đáp án, nàng không yên lòng

Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho hắn? Lệ Hướng Phong chợt không an tâm. Mục đích hắn mang nàng về nhà , là muốn công bố quan hệ của hai người

"Song nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho ta sao?" Không nhịn được nội tâm bất an, hắn mở miệng hỏi.

"Cái gì? Ngươi nguyện ý cưới ta?" Đông Ngưng Song khiếp sợ không thôi, run rẩy hỏi.

"Đúng vậy ! Dẫn ngươi trở về, dĩ nhiên chính là muốn để cho mẹ ta biết ngươi là vợ tương lai của ta." Thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, hắn không chỉ có mỉm cười cười một tiếng, bổ sung một câu, “Cô dâu xấu xí cũng nên thấy mặt cha mẹ chồng"

"Là thế này phải không? Nhưng là ngươi. . . . . ." Đông Ngưng Song dĩ nhiên thật cao hứng khi hắn muốn kết hôn với mình, chẳng qua hắn chưa từng nói thích nàng nha?

Lệ Hướng Phong không hiểu tại sao nàng có vẻ do dự, "Song nhi, ngươi còn chuyện gì không tha thứ cho ta sao?"

"Không có. . . . . ." Nàng buồn buồn lắc đầu.

"Vậy ngươi tại sao ấp a ấp úng, có điều gì muốn nói?" Lệ Hướng Phong từ trước đến nay không có kiên nhẫn, nhưng đối với nàng lại rất nhẫn nại.

"Được rồi! Ngươi đã muốn ta nói, ta muốn nói." Đông Ngưng Song hít một hơi thật sâu."Ta muốn hỏi ngươi, ngươi chưa từng nói thích ta, tại sao muốn ta gả cho ngươi?"

Quả nhiên, lời vừa nói ra khỏi miệng, tâm tình nhất thời thoải mái rất nhiều.

Lệ Hướng Phong sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi cười không ngừng, " Song nhi đần, nếu như ta không thích ngươi, cưới ngươi làm gì?"

Vì chuyện này mà giận hắn sao? Nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng cho là hắn sẽ tùy tiện tìm một cô gái để kết hôn sao?

Hắn đương nhiên là thích nàng, cả đời này chỉ yêu mình nàng.

"Ngươi thật thích ta? Không phải gạt ta?" Đông Ngưng Song vui vẻ vô cùng, không nhịn được nhào vào trong ngực hắn.

Thì ra là hắn thích mình ! Nghe chính miệng hắn cam kết, nàng rất vui

"Dĩ nhiên, nếu như không thích ngươi, tại sao ta lại bồi ngươi một đêm động phòng hoa chúc?" Lệ Hướng Phong không nhịn được nhớ lại lần đầu tiên hai người chung đụng.

"Ghét! Tại sao ngươi lại nhắc lại chuyện này? Thật xấu!" Đột nhiên Đông Ngưng Song dùng sức đánh vào lồng ngực hắn, xấu hổ kháng nghị.

"Ha ha! Hiện tại xấu hổ rồi sao?" Lệ Hướng Phong vui vẻ cười to, thấy nàng bởi vì xấu hổ mà bộ dáng mê người, không nhịn được hôn nàng một cái."Song nhi, ngươi có chịu cùng ta trở về một chuyến hay không ?"

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình .

"Ừ! Chỉ cần ta nói cho mẹ một tiếng, ta có thể đi theo ngươi." Đông Ngưng Song lần này không do dự nữa gật đầu đáp ứng, tựa vào ngực hắn, trong lòng chỉ có hắn.

Chỉ cần có hắn nơi nào nàng cũng đi

Coi như hắn muốn trở về làm thủ lĩnh sơn trại, nàng cũng nguyện ý làm thủ lính phu nhân!

"Thật tốt quá, ra mắt mẹ ta xong, ta sẽ hướng mẹ ngươi cầu hôn, sớm bái đường thành thân." Nhìn nàng mặc giá y màu đỏ, Lệ Hướng Phong hi vọng bọn họ chuyện tốt mau mau đến.

Được." Đông Ngưng Song đồng ý, cũng hy vọng lần sau có thể cùng hắn mặc hỉ phục.

"Đúng rồi, Song nhi, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có thích ta không?" Hắn cũng học nàng, hướng nàng đòi một cái đáp án.

Đông Ngưng Song từ trên người hắn ngẩng mặt lên cười, "Hướng Phong, ta thích ngươi, ta đã không cách nào tự kềm chế được liền yêu ngươi."

"Song nhi, ta cũng không cách nào tự kềm chế được, ta yêu nàng." Lệ Hướng Phong nghe vậy, kích động, cúi đầu đoạt lấy môi của nàng, "Như vậy. . . . . . Tối nay ta lại phải bồi ngươi một đêm động phòng hoa chúc sao?"

"Dĩ nhiên! Coi như ngươi không chịu, ta cũng muốn ngươi!" Đông Ngưng Song ngửa đầu, dồn hết tâm tình vào nụ hôn, chứng minh nàng rất yêu hắn.

--- Hoàn-----
Bình Luận (0)
Comment