Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 20

Một nữ nhân, còn là một nữ nhân đặc biệt xinh đẹp, ngồi trên thềm đá người qua kẻ lại yên lặng rơi nước mặt, cực kỳ khiến người chú ý.


Nam nữ già trẻ nhìn nàng không trang điểm, ăn mặc một đạo bào cũ kỹ nhưng lại sạch sẽ mộc mạc, không tránh khỏi có người sinh lòng trìu mến, tiến lên hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.


"Đây là thiên tiên rơi là a........."


"Là đang đóng phim sao?"


"Không giống, đóng phim cũng không khóc đến mức thương tâm như vậy, nhìn nàng khóc ta cũng muốn khóc theo."


"Chẳng lẽ là thất tình?"


Một ông cụ chỉ vào quần áo trên người nàng, "Cô gái, ngươi là người của Diệu Vân quan sao?"


"Gì, trên núi này không phải chỉ có một cái chùa sao, còn có đạo quan à?"


Ông cụ giải thích với du khách: "Diệu Vân quan từ trước chiến tranh đã có, chùa Diệu Pháp là vài chục năm sau mới xây dựng trên núi."


Hắn thở dài một tiếng: "Lúc ta còn trẻ, còn cùng cha mẹ đến Diệu Vân quan bái lạy, bọn họ nói trong quan có sơn thần, đã bái qua liền có thể bình an được một năm.......... Ta đều đã quên chuyện này, cũng đã quên còn có cái quan này."


"Ai, chúng ta đã vào chùa bái rồi, giờ cũng đến trong quan khấn đi, lão gia gia, đạo quan này đi như thế nào vậy."


Chu Linh lấy lại tinh thần, đột nhiên dưới con mắt kinh ngạc của bọn họ đứng lên, lau nước mắt đi: "Ta biết đi như thế nào, các ngươi muốn đi cùng ta không?"


"Được a.........."


"Đương nhiên được, hiện tại liền đi thôi.........."


.


Phất quang nhu hòa, dừng ở trên người An Điềm.


Ánh sáng dần dần ảm đạm.


Đối phương quét WeChat, lúc muốn chuyển khoản, bán tín bán nghi liếc cô một cái: "Ngươi thật sự không gạt ta chứ?"


An Điềm cười nói: "Thí chủ, bảo bối nhà ngài năm nay thi đại học là tuyệt đối không thành vấn đề, bát tự của hắn trời sinh có quan quỷ cầm thế, công việc ngày sau nhất định phải làm lãnh đạo, nếu ta nói sai thỉnh đến Diệu Vân quan phía tây tìm ta tính sổ là được."


Đối phương nghe xong mặt mày hớn hở, chuyển tiền cho cô, "Ngươi yên tâm, con trai ta chỉ cần trúng tuyển, khẳng định sẽ làm lễ tạ thần."


An Điềm thu sạp, ngẩng đầu, chỉ thấy màu lam nhạt trên trời dần chuyển thành tím nhạt, một đám mây ngũ sắc quét ngang qua phía chân trời, bên cạnh cùng xung quanh hòa thành một màu, giống như bức rèm.


Xốc lên bức rèm kia, phảng phất có thể nhìn thấy trời đầy sao.


Cô tính toán thu nhập hôm nay, tràn đầy vui vẻ: "Cũng không tệ lắm, cách mục tiêu càng gần một bước."


"Ta xong việc rồi."


Cô lầm bầm vài tiếng, hướng trên núi mà đi.


Mặt trời lặn mất tăm, các ngôi sao rốt cuộc cũng thò dầu ra.


Ánh trăng tràn ra ánh sáng lạnh lùng trong trẻo, theo cô từng bước một, cũng theo phương hướng sao trời ngày một lên cao.


Còn chưa tới trong quan, cô liền thấy Bình An và An Thổ chạy tới.


Bình An kích động nói: "Sư phụ, tỷ tỷ thật lợi hại nha, hôm nay mang rất nhiều người tới trong quan, tặng cho Tổ sư gia rất nhiều tiền nhan đèn!"


An Thổ cũng cao hứng "gâu gâu" hai tiếng.


An Điềm nghe xong, khóe miệng nhếch lên.


Cô sờ đầu An Thổ, "Đó là đương nhiên, ta đã tính qua Chu Linh tỷ tỷ là tướng mệnh đại phú đại quý, vô luận nàng ở đâu, ở với ai cũng đều mang đến vận may cho người đó."


Bình An mở ta hai mắt: "Oa....... Vậy sư phụ........"


Hắn túm chặt tay An Điềm: "Nếu như vậy, người và tỷ tỷ vĩnh viễn ở bên nhau đi được không?"


Vĩnh viễn ở bên nhau.


Năm chữ này khiến tâm An Điềm khẽ run lên, nhưng trong nháy mắt sự gợn sóng do kích động đó liền tan, mặt nước rất nhanh tĩnh lặng trở lại, "Đừng nói hươu nói vượn nữa, tỷ tỷ đâu?"


"Tỷ tỷ đang nấu cơm, nàng biết người ra ngoài kiếm tiền mệt mỏi, nên muốn giúp người đấy." Bình An nói.


Đèn dây tóc phát ra ánh sáng mong manh trên đỉnh đầu.


An Điềm nhìn thấy Chu Linh vén tay áo lên, đang xào rau.


Cô ở cạnh cửa nhìn trộm nàng, nhìn một hồi mới đi đến phía sau nàng: "Chu Linh, ta về rồi."


Chu Linh một tay trở, lại không xoay người, "Hôm nay sinh ý thế nào?"


"Cũng không tệ lắm." An Điềm nghe giọng Chu Linh hình như có chút khàn khàn, cảm thấy không thích hợp liền tiến sát vào người nàng nhìn xem: "Chu Linh, ngươi.........."


Cô nhìn thấy đôi mắt nàng hơi sưng.


Là vì nhớ Mạnh Nhất Thần sao?


Đáy lòng cô có chút mất mát.


"An Điềm."


"Ừ, sao vậy?"


"Đáng giá sao?" Chu Linh đảo rau, thấp giọng hỏi: "Hiện tại làm tiểu thần.......Đại sư xem bói, cảm thấy đáng giá sao?"


Mất đi bằng cấp đại học, không có công việc ổn định, ngày ngày màn trời chiếu đất, chịu đựng người khác xem thường, thủ hộ đạo quan nho nhỏ có khả năng sắp bị người khác đoạt đi.


Đằng sau liền im lặng.


Sau đó, nàng nghe thấy An Điềm nghiêm túc trả lời: "Đáng giá."


"Ta có một cái mục tiêu, một cái lý tưởng, một cái nguyện vọng." Nàng ấy nói: "Khiến cho đạo quan phát dương quang đại chính là lý tưởng của ta, ta hiện tại làm rất nhiều chuyện đều là vì lý tưởng này, cho nên như thế nào lại không đáng đây?"


Nàng ấy cảm thấy đáng giá, rất đáng giá.


Chu Linh nghĩ như vậy, rốt cuộc xoay người lại nhìn nàng ấy, "Được, ta giúp ngươi."


Nàng cong đôi mắt, chuyển đề tài: "Tới nếm thử rau ta xào đi."


"Ngon quá! Bình An, An Thổ, mau tới đây ăn đồ ăn tỷ tỷ làm này!"


An Điềm gọi Bình An và An Thổ tới.


Hai người một chó hung phấn mà bỏ rau xanh vào miệng.


Năm giây sau.


An Điềm: "........."


Bình An: "........." Nhe răng trợn mắt vươn đầu lưỡi ra.


An Thổ: "........." Thực không lưu tình mà phun ra.


Chu Linh: ".........." Quả nhiên nàng không có chút thiên phú nấu ăn nào sao?


"Vẫn là để ta làm đi, ngươi trợ giúp là được."


"........Được rồi, ngại quá, ta nấu ăn hình như không ngon lắm........"


"Không sao, có ta làm cho ngươi ăn không phải được rồi sao, ngươi thích ăn đồ ta làm, ta rất cao hứng......"


.


Trước khi ngủ.


Chu Linh đã nằm xuống giường.


An Điềm bỏ áo ngoài, nhìn mắt kính Chu Linh đặt trên ngăn tủ, tò mò đeo lên, "A, như thế nào hai mắt kính này đều phẳng, không có độ?"


Chu Linh nằm trên giường nói: "Hai mắt của ta thị lực đều 5.0."


"Vậy ngươi mang mắt kính làm gì, cho đẹp sao?"


"Như vậy nhìn qua tương đối ngoan ngoãn một chút."


"Đây là cái đạo lý gì?"


Trầm mặc một chút, Chu Linh giải thích: "Lúc ta còn tiểu học, kỳ thật rất nghịch ngợm gây chuyện, thích chơi trò chơi của nam hài, còn so với bọn hắn lợi hại hơn. Mẹ ta đặc biệt lo lắng, cho nên sau này dù ta đã trở nên ngoan ngoan, thế nào cũng vẫn cảm thấy ta chưa đủ nghe lời."


"Sau đó, bạn tiểu học cùng bàn đeo mắt kính, bình thường hắn không nghe giảng nhưng hôm nay lại phá lệ nghe hết tiết, giáo viên khen hắn mang mắt kính lên liền trở nên ngoan hơn. Ta liền quấn lấy ba đòi mua mắt kính, sau khi mang về nhà, mẹ ta nhìn bộ dáng ta liền cười. Cho nên về sau ta thường hay mang."


An Điềm tắt đèn, đắp chăn nằm xuống, "Chuyện bác gái muốn đem ngươi bồi dưỡng thành tiểu thư khuê các thật đúng là chấp niệm a."


"Bà ấy thích như vậy, ta liền nghe theo." Thanh âm Chu Linh nhàn nhạt.


"Vậy còn ngươi, ngươi thích dạng người gì?"


Bị An Điềm hỏi đến sửng sốt, Chu Linh suy nghĩ thật lâu, "Ta không biết...... A, thế nhưng ta lại không biết chính mình thích cái gì."


"Không sao, không biết mình thích cái gì, nhưng khẳng định biết chính mình không thích cái gì." An Điềm ghé vào giường, cánh tay gối lên đầu nhìn nàng: "Chu Linh, ngươi thích mang mắt kính không?"


"Không thích, có ai sẽ thích chứ?"


"Vậy thì trước bắt đầu không mang mắt kính nữa đi, sau đó lấy cái này làm khởi điểm, đi tìm thứ mình yêu thích, thế nào?"


Chu Linh "ừ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đề nghị của ngươi rất hay."


An Điềm cười: "Vậy.......Ngủ ngon."


"Ngủ ngon.......Đúng rổi, An Điềm, phòng ngươi có sâu sao?"


"Sao vậy?"


"Tai trái ta bị cắn một chút, không biết là sâu gì......"


"Ta, ta không biết....."


An Điềm đưa lưng về phía nàng ngủ, mặt đỏ bừng lên.


.


Buổi sáng, ánh mặt trời sáng lạn.


Khi Chu Linh tỉnh lại phát hiện phía bên trái như cũ trống trải.


Nàng bỗng cảm thấy có chút vắng vẻ.


Nàng nằm trên giường không vội vã dậy, mà yên lặng nằm trên giường hồi tưởng mọi việc, một lát sau liền gọi điện thoại cho Tưởng Tiêm.


"Ngươi rốt cuộc nhớ tới ta à?! Hiện tại tình huống của ngươi và Mạnh Nhất Thần như thế nào rồi, cùng kẻ lừa đảo kia lại như thế nào rồi, có bắt được tiểu tam không, kẻ lừa đảo kia có phải tiểu tam hay không......" Tưởng Tiêm nhận được điện thoại của nàng liền bắt đầu hỏi đông hỏi tây.


"Kẻ lừa đảo cái gì hả?" Chu Linh không vui mà sửa lại xưng hô của cậu ta: "Nàng ấy tên là An Điềm, ngươi không có quen biết nàng ấy liền tùy tiện nói nàng ấy là kẻ lừa đảo, thật quá đáng."


Tưởng Tiêm: "???"


Xưng hô này không phải do nàng ấy gọi trước hay sao, như thế nào hiện tại liền đổ lên đầu mình?


Ngay sau đó Tưởng Tiêm lại nghe được Chu Linh tung ra quả bom lớn: "Hiện tại ta đang ở nhà An Điềm, cùng nàng ấy sinh hoạt."


Tưởng Tiêm: "What??? Trong thời điểm ta không biết, ngươi đã xảy ra chuyện gì!!!"


"Những việc này sau này lại giải thích với ngươi, ta hỏi ngươi biết cách nào để thu hút sinh ý không?"


"Cái này....... Ta nhớ mấy nưm trước tới Seoul chơi, có một anh chàng cực kỳ đẹp trai giữ chặt tay ta, nở nụ cười hàm chứa xuân ý nói lời âu yếm với ta, mặc kệ tiếng Hàn ta nghe không hiểu một câu, cặp mắt đào hoa kia của hắn cứ hướng ta phóng mười vạn tia chớp lôi đình, đem ta mê đến thần hồn điên đảo không kiềm chế được, cuối cùng........"


"Cuối cùng?"


Tưởng Tiêm thở dài: "Cuối cùng, hắn đem ta kéo vào trong tiệm trang điểm, dụ ta mua hơn ba ngàn tệ đồ trang điểm."


Chu Linh gật đầu: "Chiêu sắc dụ này thật không tồi."


"........Ngươi hỏi cái này làm gì?"


"Tiểu đạo quan của An Điềm hương khói quá kém, ta muốn thu hút người tới đây." Chu Linh nhớ đến lời nói của An Điềm hôm qua, "Đem đạo quan phát dương quang đại là lý tưởng của nàng ấy, ta muốn giúp nàng ấy."


".......A?" Tưởng Tiêm đã hoàn toàn không hiểu rõ thế giới này.


"Sau này lại nói với ngươi, cảm ơn ngươi cung cấp ý tưởng."


Chu Linh cúp điện thoại, đanh định nghĩ cách thực hiện phương án cụ thể, người bạn làm bên truyền thông bỗng gửi WeChat tới cho nàng:


Chu Linh, ngươi không phải bảo ta chú ý tới sự kiện bé gái bị chứng máu đông kia sao, không nghĩ tới việc này đã khiến cư dân mạng chú ý tới rồi, tin này đang nóng hổi trên Weibo, lượt xem đã vượt một vạn, bất quá tiêu điểm trước mắt đều đang mắng chửi cô gái lừa đảo bà nội của bé gái kia.


Phía dưới có link dẫn đến Weibo.


Cô gái lừa đảo bà nội của bé gái kia.......


Trong lòng Chu Linh đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt.


Nàng click mở liên tục, phát hiện trong nội dung nói chính là: Tính mạng của nữ sinh có chứng máu đông đang bị đe dọa, vì tìm kiếm sự giúp đỡ cho cháu gái, bà cụ trong lúc tuyệt vọng việc gì cũng thử làm, lầm tin vào một nữ thần côn, đem số tiền dùng để chữa bệnh còn lại giao hết cho cô gái kia, hy vọng nàng ta có thể chữa được bệnh cho cháu gái mình, nào biết sau đó cô gái kia lấy tiền xong liền biến mất vô tung vô ảnh, trước mắt, bà cụ và cháu gái đều ở trong bệnh viện.


Phía dưới có người đồng tình, có kẻ oán trách bà cụ mê tín, càng có nhiều kẻ mắng chửi cô gái kia, buông lời khó nghe nhục mạ nguyền rủa nàng ấy.


Đã có cư dân mạng tự tổ chức tìm kiếm, dùng mọi thủ động tra ra danh tính của cô gái kia, muốn đem thân phận nàng ấy lộ ra ánh sáng.


"Nói hươu nói vượn!"


Nàng lập tức mặc quần áo xuống giường, sau khi rửa mặt đơn giản liền gọi điện thoại cho An Điềm: "Ngươi đang ở đâu đấy?"


"Ta ở giữa sườn núi, Chu Linh, làm sao vậy?"


"Đừng đi đâu cả, ta tới tìm ngươi."


Chờ lúc An Điềm nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Linh xuất hiện trước mặt, cả người mệt đến thở hồng hộc, nhìn nàng đưa điện thoại ra trước mặt mình: "Sao lại thế này, ngươi căn bản không lấy của bà cụ đồng nào, vì sao lại đưa tin ngươi như vậy?"


An Điềm đọc xong tin tức, ngẩn người.


Đáy mắt nàng ấy hiện lên thần sắc phức tạp, thất vọng, thương tâm, lại chuyển sang bình tĩnh.......


Biểu tình kia chọc Chu Linh đau lòng.


"Ta và bà cụ đi tìm một phóng viên trước đó bà ấy từng cầu xin qua, ta giúp phóng viên tính mệnh vận thế của nàng ta mấy năm sau, nàng ta đáp ứng sẽ giúp bà cụ."


"Nàng ta đúng thật là giúp bà cụ bằng cách tạt nước bẩn lên người ngươi?" Chu Linh tức giận đến run giọng: "Những người đó bình luận đó dựa vào cái gì mắng ngươi như vậy? Tên phóng viên kia căn bản không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp cơ bản, nàng ta tên gì, nói ta biết, ta nghĩ cách khiến nàng ta bay màu khỏi giới truyền thông......"


"Không sao đâu, Chu Linh."


An Điềm ngược lại rất bình tĩnh, nàng ấy nói: "Trên mạng không phải lúc nào cũng là vậy sao, bọn họ chỉ biết nhìn nội dung mà người khác muốn cho họ xem, tin tức giống như con quay, vĩnh viễn xoay đi lại xoay về không ngừng...... Những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là phóng viên kia xác thật đã làm được, nàng ta làm cho chuyện của bà cụ được mọi người chú ý."


"Bọn họ muốn tìm ra danh tính của ngươi, những cư dân mạng không phân rõ trắng đen này chuyện gì cũng dám làm ra......." Chu Linh lắc đầu: "Ta sẽ không cho phép bọn họ mắng ngươi như vậy, càng sẽ không cho phép phóng viên kia bôi nhọ ngươi như vậy."


"Chu Linh, ta không để bụng người khác nhìn ta thế nào, mắng ta ra sao, loại chuyện này ta đã sớm quen thuộc, ta không sao cả......" An Điềm hơi gấp, đành phải kéo tay áo Chu Linh, "Rồi bọn họ sẽ quên, mà cháu gái của bà cụ cũng sẽ có được phí chữa bệnh........."


"Ta để ý."


Chu Linh cắt ngang lời cô, chăm chú nhìn đôi mắt cô, gằn từng tiếng một: An Điềm, ta để

Bình Luận (0)
Comment