Tiểu Phu Lang Của Huyện Lệnh

Chương 96

Cố Thanh Nam phải giải thích cả nửa buổi, Bạch Kim Thời mới miễn cưỡng tin rằng nơi này đúng thật là nhân gian, mấy thứ quy tắc vật lý, đồ điện cũng không phải tiên pháp gì hết.

Bạch Kim Thời hơi đờ ra, dáng vẻ ngốc ngốc, ngẫm nghĩ mãi mới lên tiếng: "Thì ra thế giới của ta chỉ là một hồi trò chơi? Bị người viết sẵn kịch bản?"

Cố Thanh Nam nghe vậy, lo lắng nhìn cậu: "Chính vì sợ em không chấp nhận được nên ta mới luôn giấu. Đáng lẽ ta không nên nói với em."

Bạch Kim Thời lắc đầu, "Không, huynh nên sớm nói cho ta mới phải. Thì ra cha mẹ ta cũng không phải không thương ta, chỉ là vì người trong câu chuyện đó không phải người, mới để ta khổ đến vậy. Biết như vậy lòng ta dễ chịu hơn rồi."

Cố Thanh Nam vẫn tưởng cậu đã sớm không còn bận tâm chuyện xưa, không ngờ vết thương từ thuở bé lại hằn sâu đến vậy, là cả một đời.

Bạch Kim Thời quay đầu thì thấy hắn lại đang khóc, "Sao huynh lại khóc rồi? Trước kia huynh có thích khóc thế đâu."

"Ta đau lòng em." Cố Thanh Nam ôm chầm lấy cậu, dựa đầu vào lồng ngực cậu, "Em đáng thương như vậy, chỉ cần nghĩ đến thôi là ta muốn khóc."

Bạch Kim Thời ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, nhưng Cố Thanh Nam lại càng dụi vào, còn làm nũng, "Em cũng biết đây là nhân gian rồi, nói chuyện yêu đương cũng không ai phạt, vậy sao còn né ta?"

"Ta sợ huynh làm dơ quần áo ta." Bạch Kim Thời nhìn lại áo mình rồi liếc sang hắn. Thân thể Cố Thanh Nam giờ đây chẳng những so với trước kia còn anh tuấn rắn chắc hơn, mà tuyến lệ xem ra cũng phát triển mạnh hơn không ít, "Huynh nhớ tới quá khứ khổ sở của ta, mà ta còn phải dỗ huynh?"

Cố Thanh Nam ủy khuất ngẩng đầu nhìn cậu, nước mắt lưng tròng, lại còn nấc lên một cái, mùi rượu nồng nặc. Đến lúc này Bạch Kim Thời mới phản ứng, thì ra là say.

Cậu nhớ rõ Cố Thành Nam một ly là gục, thế mà trên bàn trà la liệt sáu bảy chai rỗng, "Huynh uống bao nhiêu đó?"

Cố Thanh Nam giơ ba ngón tay lên, Bạch Kim Thời không nhịn được nhíu mày, "Ba chai? Huynh muốn chết à?"

"Ba... hớp."

Bạch Kim Thời: ".........Phòng ngủ ở đâu?"

Cố Thanh Nam ngoan ngoãn chỉ lên lầu. Bạch Kim Thời bất đắc dĩ đứng dậy, vươn tay về phía hắn: "Nào, đi ngủ đã. Tỉnh rượu rồi lại nói chuyện với ta."

"Em muốn ngủ với ta?!" Cố Thanh Nam lập tức tự động lọc hết nửa câu sau, vui vẻ nắm tay người ta, hưng phấn kéo Bạch Kim Thời vào thang máy, ấn tầng ba, "Nhà ta tổng cộng năm tầng lầu, còn có một tầng hầm. Lầu hai là phòng ta livestream, lầu ba là phòng ngủ, lầu bốn dành cho khách, lầu năm để quần áo. Tầng hầm thì có gara với phòng giải trí..."

Hắn vừa dựa vào người Bạch Kim Thời, vừa bấm ngón tay kể từng chỗ trong nhà. Sau đó lại thao thao bất tuyệt kể về công ty mình, khoe khoang số dư tài khoản tiết kiệm, cuối cùng còn kéo tay Bạch Kim Thời hôn mấy cái rõ kêu, "Về sau em theo ta, chỉ cần hưởng phúc thôi!"

Bạch Kim Thời không thèm nghe hắn nói nhảm nữa, kéo người vào phòng, đẩy thẳng lên giường: "Ngủ ngay!"

Cố Thanh Nam thật lâu rồi chưa được ngủ một giấc ngon, từ lúc xuyên tới mới chỉ hơn hai mươi tuổi, quay về lại hơn ba mươi, thân thể cũng không còn được như thời trẻ, gần đây lại mệt mỏi quá độ, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ như chết. Trên mặt còn mang theo nét cười thỏa mãn, ôm lấy gối đầu bên cạnh hôn vài cái, thì thào, "Vợ ơi~"

Bạch Kim Thời liếc hắn một cái, quay đầu chạy đi chơi thang máy.

Giống hệt như năm đó lần đầu tiên lén bấm chốt bồn cầu, nay là lén nghịch thang máy.

Vừa rồi cậu đã nhìn Cố Thanh Nam bấm thế nào, giờ cũng gan lớn thử theo.

Đầu tiên ấn lên tầng năm, cửa vừa mở liền thấy tường giày san sát, quần áo treo thành hàng, mũ và đồ trang sức chất đầy, liền chậc một tiếng: "Còn rất xú mỹ." (chảnh choẹ xấu đẹp lẫn lộn)

Bọn họ khi còn ở cổ đại cũng có kha khá y phục, có điều đa phần là do cậu tự tay may vá, chỉnh chỉnh sửa sửa. Hứng thú dâng lên, cậu lại thử xuống tầng bốn, phòng dành cho khách? Nơi khách nhân trọ lại? Xem ra ở hiện thực Cố Thanh Nam cũng có nhiều bạn bè lắm.

Sau đó đi tầng hai, thấy máy tính, buồng trò chơi, thiết bị phát sóng trực tiếp, đều là những thứ cậu nhìn không hiểu, chỉ biết chắc chắn đắt tiền.

Cuối cùng, Bạch Kim Thời lại rón rén chui vào thang máy, một mình nghịch lên nghịch xuống, nghịch đến nghiện.

Bình Luận (0)
Comment