Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 2


Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)
Trong nháy mắt đó, dường như Lục Cốc quên cả hô hấp.
Sau khi nhìn thấy biểu tình lạnh lùng cứng rắn của Thẩm Huyền Thanh, đầu cậu ong một tiếng, trước mắt như xuất hiện ảo giác, đã tưởng tượng ra cảnh y sẽ chết dưới nắm đấm của hắn.
Trong lúc hoảng hốt, y không biết mình đang ở nơi nào, cũng không biết chuyện Thẩm Huyền Thanh nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi ra ngoài, mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng kêu lo lắng, mới khiến y hồi phục tinh thần.
Có vài người vây quanh cửa, thấy rõ y không phải Lục Văn, Vệ Lan Hương trực tiếp ngất xỉu.
"Nương! Nương, người đừng nóng vội, đừng nóng vội."
Thẩm Nhạn cùng đại tẩu Kỷ Thu Nguyệt vội vàng đỡ lấy Vệ Lan Hương.

Mấy thím ở lại giúp đỡ rửa bát đũa chưa về, thấy vậy lập tức chạy tới giúp ấn huyệt nhân trung, Thẩm gia vốn đang vui mừng náo nhiệt lập tức loạn cả lên.
Rất nhanh sau đó Vệ Lan Hương liền tỉnh lại, nhìn Lục Cốc trong phòng, cả giận nói: "Ngươi là ai?"
Lục Cốc chậm rãi đứng lên, tay chân luống cuống, bị nhiều người nhìn như vậy, nước mắt lăn dài cũng không tự biết, hai mắt mở to, hô hấp khó khăn, nhất thời ngay cả nói cũng không thành tiếng, sợ hãi không thôi.
"Người này hình như là Lục Cốc nhà bọn họ, do tức phụ trước của Lục Đại Tường sinh."
Lục Cốc lắp ba lắp bắp không nói nên lời, cũng may có thím đang giúp đỡ nhận ra y.

Bà ở thôn cạnh bên thôn An gia, trước đây còn thường lui tới cùng các cô nương và song nhi thôn An gia, nhưng cũng đã năm, sáu năm, chỉ có ấn tượng mơ hồ về Lục Cốc, cũng phải nghĩ một lúc mới nhận ra.
Vừa nghe được lời này, Vệ Lan Hương càng thêm tức giận.

Vì hôn sự này, trong nhà bận rộn bao lâu không nói, sính lễ hai mươi lượng cùng hạ sính lúc trước, cái nào không phải là tiền?
Huống hồ từ sau khi trượng phu bà chết, đến gần đây gia đình bọn họ mới tốt hơn chút.
Ba năm trước vào mùa đông lúc Thẩm Thuận Phúc vào núi, không cẩn thận trượt ngã gãy chân, còn rơi vào trong hồ nước.
Tuy nói hồ nước đó cạn, chính ông có thể cố gắng leo lên, nhưng ngày đông rét buốt nước lạnh thấu xương, người có hỏa khí nhiều đến mấy cũng là quá sức chịu đựng.
Quần áo cả người ông ướt đẫm, lại lạnh cóng, không có cách nào leo lên được.
Sau cùng vần là có người trong thôn lên núi đốn củi nghe được tiếng động mới cứu Thẩm Thuận Phúc đông lạnh đến tím tái tay chân trở về.
Thương tổn này, chỉ riêng khám bệnh bốc thuốc đã tốn không ít tiền, bán đi rất nhiều thứ nhưng đáng tiếc vẫn không cứu được người.

Dùng các loại thảo dược dai dẳng, tính mạng kéo dài được thêm nửa tháng, cuối cùng vẫn là đi mất.
Cuộc sống trong nhà vì không có tiền mà khó khăn một khoảng thời gian, may là Thẩm Huyền Thanh cùng ca ca Thẩm Nghiêu Thanh đều không chịu thua kém, lúc đó hai người họ một mười lăm một hai mươi, đều là hán tử trẻ tuổi, có sức lực lại có thể chịu khổ.
Thẩm Huyền Thanh mười tuổi đã bái lão thợ săn trên núi làm sư phụ, may là đã học xong món nghề này, sau khi cha mất thì xuất sư, tự mình lên núi săn thú, ngày mùa còn ra đồng làm việc.

Hai huynh đệ lúc rảnh rỗi còn có thể đi bốc vác vài ngày ở mấy thôn lân cận hoặc trong huyện.

Cứ vậy hai, ba năm, trong nhà cũng không còn khó khăn như vậy nữa.
Vệ Lan Hương thấy cuộc sống dần khấm khá, con thứ lại đã mười tám, hôn sự vốn nên định ra từ sớm, nhưng do mấy năm qua làm chậm trễ, nữ nhi, song nhi tốt nhà người ta làm sao có thể cam lòng chịu khổ nhà nghèo.
Hơn nữa lúc Thẩm Huyền Thanh cùng ca ca thắt lưng buộc bụng, dốc sức chịu khổ mới mười lăm tuổi, cũng chỉ là một thiếu niên chưa lớn.
Lúc còn Thẩm Thuận Phúc, cuộc sống của bọn họ coi như không tệ, vậy nên Thẩm Huyền Thanh đến năm mười lăm tuổi cũng chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Vệ Lan Hương đau lòng nhi tử, hôn sự của nhi tử không muốn làm qua loa, mãi đến năm nay mới nhìn trúng Lục Văn, đính hôn cho Thẩm Huyền Thanh.
Hai mươi lượng sính lễ, là muốn một Lục Văn dễ nhìn còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Bà bỏ ra hai mươi lượng, Lục gia lại gả người khác tới, cơn giận này làm sao có thể nuốt trôi được?
"Đi! Cùng ta về Lục gia nhà người nói lý lẽ, để xem Lục Đại Tường cùng Đổ Hà Hoa có gì để nói!"

Vệ Lan Hương đẩy ra mấy người đang đỡ bà, kéo Lục Cốc ra ngoài.

Bà đang tức điên người, làm sao có thể để ý tới Lục Cốc bị bà kéo tới lảo đảo.
Bà đi được một nửa lại nói với Thẩm Huyền Thanh: "Đi, lấy hôn thư tới đây cho ta!"
Hôn sự tốt đẹp bị biến thành như vậy, những người khác trong Thẩm gia cũng không nhịn được, sau khi Thẩm Huyền Thanh lấy hôn thư tới đều muốn đi cùng tới Lục gia nói lý.
Cơm thừa canh cặn trong sân còn chưa dọn xong, Vệ Lan Hương càng nhìn càng phẫn nộ.

Phải biết rằng những món ăn này, đều là do nhi tử của bà làm lụng bận rộn cả một tháng mới làm ra được.
Thầm Huyền Thanh có tay nghề săn thú, sính lễ cùng quà cưới đã tốn không ít tiền, trong tay hắn vì vậy cũng hơi thiếu thốn, vì để tiết kiệm cho tiệc cưới, hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Mỗi bàn nhà họ đều có mười món một canh, gồm một đĩa gà hầm, một đĩa thịt heo rừng chưng, một đĩa tim phổi lợn thái lát, một đĩa gan lòng hỗn hợp, một đĩa thịt thỏ xào cay, một bát cá hấp xì dầu.

Nguyên món mặn đã có sáu món, còn có bốn món chay cùng một bát canh thịt viên, có thể nói là phong phú hiếm thấy.
Dù là nhà giàu trong thôn làm hỉ sự chưa chắc đã hào phóng bằng chi thứ hai Thẩm gia, thịt thà dầu mỡ như vậy.
Mâm cỗ nhà họ khiến nhiều người trong làng không thể buông đũa, ăn một miệng dầu mỡ.

Không chỉ trẻ con không quan tâm đến thể diện, ngay cả những người lớn tuổi cũng vậy, sợ gắp ít hơn người khác.
Mà thịt trong đó phần lớn đều là Thẩm Huyền Thanh kiếm được.

Trừ gà nhà bọn họ nuôi ra, hắn còn săn được sáu con gà rừng, chặt ra rồi trộn lẫn gà nhà, nên không cần giết nhiều gà mái đẻ trứng.

Thỏ cũng là hắn mang theo hai con chó săn bắt được trong núi.
Mùa hè trời nóng, vì để thỏ và gà rừng không nhanh hỏng, Thẩm Huyền Thanh còn tốn công bắt sống, để nuôi trong nhà một thời gian dài.
Lợn rừng cũng là hắn săn được.

Lợn rừng trong núi không dễ chọc, nhất là lợn đực mọc răng nanh.

May là vận khí hắn tốt, đi vòng quanh trong núi sâu bảy, tám ngày, dùng bẫy đào giết được một con lớn.
Tim phổi lợn cùng gan lòng hỗn hợp không đỉ cho hai mươi mấy bàn, Thẩm Huyền Thanh liền lên trấn mua thêm một ít, còn hơn ba mươi con cá kia là hắn bắt được trong sông Thanh Khê.
Những thứ trong sông trong núi đúng là không tốn tiền, nhưng cũng không dễ mà lấy được.
Vì chuẩn bị những thứ này, hơn một tháng hắn đều bận rộn, cả người đen gầy, đến đêm hầu như đều là đặt đầu xuống liền ngủ, nhưng nghĩ tới có thể lấy phu lang, trên mặt hắn không biểu tình, nhưng trong lòng đã sớm mong chờ.
Từ sau khi trong nhà dần tốt lên, Thẩm Huyền Thanh vẫn vào núi săn bắt, mỗi lần nương đưa lương khô cho hắn, ít nhiều đều sẽ nói một câu, nếu lấy được tức phụ hoặc phu lang, hắn có thể được ăn cơm nóng.
Giống như những hán tử khác, trước đây hắn không có ý tưởng gì, chỉ muốn nỗ lực làm việc để trong nhà có cuộc sống tốt hơn.

Đến khi lớn dần lên, thấy những người cùng tuổi lần lượt cưới vợ sinh con, lại thêm nương thỉnh thoảng nhắc tới, Thẩm Huyền Thanh cũng dần để tâm tới chuyện cưới phu lang.
Hai người trong núi có lẽ sẽ náo nhiệt hơn chút, ít nhất còn có người nói chuyện cùng.
Cho nên sau khi định ra hôn sự với Lục Văn, tuy hắn không nói gì, nhưng trong lòng vẫn là cao hứng, làm việc có mệt mỏi đến đâu cũng cảm thấy đáng giá.
Ai ngờ sau khi vén khăn hỉ lại thấy một song nhi khác, vui mừng của hắn như bị dội một chậu nước lạnh, thậm chí còn không hiểu sao lại thành ra như vậy.
Lục Cốc mặc một thân y phục đỏ, Thẩm Huyền Thanh cau mày cũng không thay quần áo, vừa ra cửa liền bị người chú ý.
Thấy Vệ Lan Hương mặt đầy tức giận lôi kéo tân phu lang, người trong thôn tò mò không thôi, đang ngày đại hỉ, sao Thẩm gia lại thành ra như vậy.
Đến cửa thôn gặp được vài hán tử đang tán gẫu, Thẩm Nghiêu Thanh đi sau cùng nói với họ vài câu, mấy người kia liền đi theo bọn họ.
Đến thôn khác kiếm chuyện, thế đơn lực bạc có thể sẽ phải chịu thiệt, lại nghe nói người thôn Thanh Khê bọn họ bị lừa gạt, mấy người này cũng có quan hệ không tồi với huynh đệ Thẩm Nghiêu Thanh, đương nhiên là cùng chung mối thù.
Một đám người hùng hổ đánh tới thôn An gia.

Thời điểm đến thôn An gia, thấy tân lang cùng tân phu lang một thân hỉ phục, vài người còn đang thì thầm, chưa tới ngày lại mặt sao lại trở về rồi, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt Lục Cốc mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cả đường dường như là bị lôi đi, Lục Cốc vấp chân mấy lần, may là không ngã xuống.
Y đầy mặt kinh hoàng, viền mắt đỏ hồng, không biết phải làm sao, bộ y phục rộng rãi càng làm tôn lên dáng người gầy yếu, đơn bạc.
Bộ y phục này là may cho Lục Văn, y lại gầy hơn Lục Văn, mặc bộ y phục này không vừa người chút nào.
Lục gia cách cửa thôn không xa, dù có người muốn mật báo cho Lục gia cũng không kịp.

Hơn nữa đám hán tử trẻ tuổi kia người nào người nấy trừng mắt nhìn, hầu như không ai muốn lo chuyện bao đồng, tự rước phiền toái trước mặt bọn họ.
Cửa viện bị người một cước đá văng, trong lòng Lục Cốc run rẩy, Vệ Lan Hương kéo tay y tiến vào Lục gia, mặt đầy phẫn nộ nói: "Lục gia, các ngươi ra đây cho ta!"
Đỗ Hà Hoa thò đầu ra cửa sổ, lại bị một câu quát này làm cho thụt trở về.
"Đỗ Hà Hoa! Hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta, người con trai ta muốn cưới là Lục Văn nhà ngươi, sao lại thành Lục Cốc rồi?"
Do quá phẫn nộ, thanh âm ôn hòa ngày thường của Vệ Lan Hương cũng bị ép cao lên không ít, khiến người thôn An gia quanh đó nghe được rõ ràng.
Bà móc ra hôn thư trong ngực, giơ lên nói: "Trên này viết rõ ràng, là Lục Văn nhà ngươi, không phải Lục Cốc!"
"Ta thật muốn hỏi ngươi, Lục gia các ngươi muốn làm gì?"
"Nghĩ bọn ta là cô nhi quả phụ dễ ức hiếp đúng không? Ta cho ngươi biết Đỗ Hà Hoa, ngươi đừng hòng!"
Vệ Lan Hương càng nói càng tức, tay cầm hôn thư cũng run rẩy, lúc này Đỗ Hà Hoa mới sợ hãi rụt rè đi ra.
Nhìn đám người này, trong lòng bà ta không tránh khỏi sợ sệt, nhưng không muốn cứ bị mắng như vậy, bên người nhiều người xem trò vui như vậy, mặt mũi bà ta sau này biết để đâu?
Bà ta vừa vội vã vừa xấu hổ, dưới tình thế cấp bách nhìn thấy Lục Cốc, liền chỉ vào mặt y mắng: "Mày được lắm, cái tên không có mặt mũi.

Tao đã nói sao mới sáng sớm đã không thấy người đâu, hóa ra là trộm kiệu hoa nhà tao.

Mày cái đồ mặt dày, xem tao hôm nay đánh chết mày!"
Đỗ Hà Hoa trút giận lên Lục Cốc quen rồi, đánh mắng không chút do dự, lấy cây gậy trong góc tường tới muốn đánh y.
Lục Cốc vừa nhìn thấy cây gậy liền theo bản năng muốn trốn về sau, mặt còn trắng hơn vừa nãy.
Nhưng cho dù bà ta có đến được trước mặt y, cũng sẽ bị mấy hán tử trừng mắt dọa trở về.
"Thím à, không phải chứ ta nói cho thím hay, mồm miệng điêu toa là sẽ bị sét đánh đấy."
Tức phụ Thẩm Nghiêu Thanh, Kỷ Thu Nguyệt thấy bà ta đổi trắng thay đen, giờ còn muốn đánh người, sao có thể nhịn được, mỉa mai cười nói: "Y phục trên người y là ai mặc cho sao thím có thể không biết? Trang điểm trên mặt y là do bà tử vẽ, chẳng lẽ thím cũng không biết sao?"
Vệ Lan Hương thuận theo đó mà mắng: "Ngươi là người chết hả? Tùy tiện để y mặc y phục của Lục Văn?"
Lại hỏi: "Lục Văn ở đâu? Để hắn ra đây.

Ta thật muốn xem xem, Lục Cốc có bao nhiêu bản lĩnh, ngồi vào vị trí tân phu lang mà Lục Văn hắn còn không biết.
Kỷ Thu Nguyệt cao giọng phụ họa, nói: "Đúng thể, để Lục Văn ra đây.

Nhà ta cưới là Lục Văn, Lục Cốc liền trả lại cho các ngươi, Lục Văn quay về cùng chúng ta."
"Để Lục Văn đi ra." Hai thím giao hảo với Vệ Lan Hương cũng chỉ vào phía đối diện hét lên: "Chưa từng thấy song nhi nhà ai xuất giá rồi còn trốn trong nhà, để người gả thay.

Lục gia các ngươi đúng là mới mẻ.
Đỗ Hà Hoa không đánh lại, cãi cũng không thắng được nhà người ta mấy cái miệng, thấy tình thế không ổn lập tức lật mặt, ngồi xuống đất bắt đầu khóc lên.
"Thật đúng là tâm địa độc ác, ta đã tạo nghiệt gì mà dính phải thứ vô lương tâm thế này..."
Bà ta khóc trời gào đất, miệng không biết là đang mắng ai, vừa khóc vừa đấm đất, nói chung chính là không chịu nói Lục Văn đang ở đâu.

Thôn phụ không nói lý còn thích càn quấy phần lớn đều vậy, Kỷ Thu Nguyệt không thấy bất ngờ, chỉ nói rằng: "Thím à, bà mà không để Lục Văn ra đây, ta có thể tự mình vào đó tìm, tân phu lang theo chúng ta trở về là chuyện thiên kinh địa nghĩa*."
*Thiên kinh địa nghĩa (天经地义): lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười.
Đỗ Hà Hoa mắt điếc tai ngơ, miệng cứ ai u ai u kêu lên, một thân bụi đất cũng không quan tâm, càng khóc càng thê lương.
Kỷ Thu Nguyệt nhìn bà ta như vậy liền biết Lục Văn hơn nửa là không ở nhà, nhưng vẫn chưa hết hi vọng, đi quanh nhà tìm một hồi, đừng nói Lục Văn, ngay cả bóng dáng Lục Đại Tường cũng không thấy đâu.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lý trưởng thôn An gia, Bao Chí Nho nghe tin liền chạy tới, phía sau là vài tráng hán trẻ tuổi.
Người dân thôn Thanh Khê chặn trong sân, Đỗ Hà Hoa thấy trưởng thôn đến, lập tức cách đám đông mà khóc lóc nói: "Đánh người rồi, đánh người rồi, tam thúc công mà không đến ta sẽ bị bọn họ đánh chết mất."
Bao Chí Nho đã sáu mươi hai, có thể coi là đức cao vọng trọng trong vùng, vì là đứng hàng lão tam trong nhà, nên người trong thôn thường gọi ông là tam thúc công, ngay cả người bên mấy thôn phụ cận cũng đều gọi như vậy.
Vệ Lan Hương trừng mắt liếc Đỗ Hà Hoa một cái, sau khi Bao Chí Nho đi vào liền lấy hôn thư qua, cũng lau nước mắt khóc lóc nói: "Tam thúc công, nhà chúng ta muốn cưới là Lục Văn, trên này đã viết rõ, bọn họ lại cố tình gả Lục Cốc tới, đây không phải là bắt nạt người khác sao, sao ta có thể nuốt trôi cơn giận này đây?!"
Bao Chí Nho biết chữ, sau khi giơ hôn thư ra ánh mặt trời nhìn một phen, lại nhìn về Lục Cốc mặc hỉ phục, lông mày liền nhíu lại.
Chuyện này không dễ xử lý, cho dù là người An gia thôn cũng thấy Lục gia sai hoàn toàn.
Bao Chí Nho nghĩ một lúc, vẫn là Thẩm gia có lý, nếu thật sự đến tai phủ nha trong huyện, lão gia trong phủ nhìn thấy hôn thư cũng sẽ để Lục Văn về Thẩm gia, vì vậy mở miệng nói: "Ta nói này Hà Hoa, đã có hôn thư làm chứng, ngươi cũng không nên hồ đồ nữa."
Nghe vậy, Đỗ Hà Hoa liền bò từ dưới đất lên, khóc lóc nói: "Tam thúc công, là người không biết, Lục Cốc nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi nhưng một người đến cầu hôn cũng không có, cứ kéo dài như vậy, sau này sao ta có thể nhín mặt thân nương y, nếu không phải vì y, ta sao có thể đem mối hôn sự tốt đẹp này cho y?"
"Là do ta nhất thời hồ đồ, thấy y khóc đến đáng thương, mới nhẹ dạ mà gật đầu đồng ý."
"Ta nghĩ, cưới ai về xong mà chẳng đóng kín cửa mà sống, lại nói, ban đêm sau khi tắt đèn thì cũng đâu có khác gì."
Bỗng nhiên mọi chuyện lại đổ lên đầu mình, Lục Cốc hoảng sợ luống cuống, sau khi nghe được lời của kế mẫu, y lắc đầu theo bản năng, không phải như vậy, y chưa từng nói với bà ta muốn cọc hôn sự này.
Bị Đỗ Hà Hoa một miệng nói lung tung khiến cho tức giận không nhẹ, Vệ Lan Hương trực tiếp mắng: "Chó má mẹ nhà ngươi! Lục gia các ngươi lừa gạt người khác, nghĩ người khác ngu si thành cái dạng gì rồi? Ta là muốn cưới Lục Văn mới hạ hai mươi lượng sính lễ, bằng không làm gì có chuyện ta lại tự nhiên tiêu tiền như rác thế hả?"
Trong lúc cãi nhau âm ĩ, Lục Cốc vốn không dám nói lời nào, nhưng Thẩm Huyền Thanh cách đó mấy bước lại liếc mắt nhìn y, nam nhân cao lớn cau mày lạnh mặt khiến y sợ hãi không thôi.
Y liền biết, Thẩm Huyền Thanh đang nghĩ xem có phải y muốn cọc hôn sự này không.
Không chỉ Thẩm Huyền Thanh, có lẽ những người khác cũng nghĩ y như vậy.

Tại lúc y bị Thẩm gia phát hiện, Lục Cốc đã đủ khó xử, linh hồn nhỏ bé của y như trôi nổi giữa không trung, không điều gì có thể khiến y an ổn được nữa.

Hiện giờ kế mẫu lại một phen đảo lộn trắng đen, khiến cho mặt mũi cùng tôn nghiêm của y vốn chẳng còn bao nhiêu, trước mặt nhiều người như vậy triệt để mắt hết, không còn chút nào nữa.
"Nương, rõ ràng là Văn ca cùng người trấn trên..."
Hiện giờ là mùa hè, Lục Cốc lại lạnh đến mức cả người run rẩy, thanh âm của y không lớn nhưng Đỗ Hà Hòa vẫn luôn để tâm xem y có nói lung tung hay không liền nghe được, nổi trận lôi đình quát mắng: "Được lắm, đồ đĩ thõa không biết xấu hổ! Thân nương tốt đoản mệnh của mày thì mày không học theo, thế mà hại người trục lợi lại rất am hiểu! Cũng không biết là dã chủng nhà ai, tao hảo tâm nuôi mày lớn, cho mày ăn mặc, giờ mày lại hại Văn ca nhà tao à?!"
Hai chữ "dã chủng" khiến trên mặt Lục Cốc hoàn toàn mất đi huyết sắc, chân y mềm nhũn, thân thể khẽ run, miễn cưỡng mới có thể đứng vững.
Đỗ Hà Hoa mắng chửi y ngày càng khó nghe, ngay cả Vệ Lan Hương cũng có chút nghe không nổi, đang muốn quát mắng ngăn cản thì Thẩm Huyền Thanh lên tiếng.
"Được rồi!" Hắn tiến lên một bước, lông mày vẫn nhíu chặt, trầm giọng nói: "Là người Lục gia các ngươi hủy hôn trước.

Nếu Lục Văn không muốn gả, ta cũng không bắt buộc, chỉ là hai mươi lượng sính lễ kia không thể cho không các ngươi."
Vệ Lan Hương chỉ vào Đỗ Hà Hoa cả giận nói: "Đúng thế, còn có hạ sính lúc trước, cái nào mà không phải dùng tiền mua? Lục gia các ngươi lấy tiền cùng quần áo nhà ta, đến ngày thành thân lại bỏ chạy, chỉ cầm tiền chứ không xuất giá, chuyện tốt trên đời này để Lục gia các ngươi chiếm hết sao, trên đời sao có chuyện vô pháp vô thiên như vậy được?"
"Cũng không thể để bọn ta đưa tiền mà ngay cả bóng người cũng không thấy đâu chứ, trả tiền lại ngay!" Kỷ Thu Nguyệt cũng bị tức điên, càng nói càng kích động.
Vừa nghe đến hai chữ "trả tiền" mặt Đỗ Hà Hoa liền đỏ lên, không phải xấu hổ, mà là nóng nảy.

Đó là hai mươi lượng bạc đấy, đã đến tay bà ta còn muốn bà ta trả lại sao, vậy là muốn mạng bà ta rồi!
"Ngươi biết lớn nhỏ, ta đang nói chuyện với nương ngươi, làm gì đến lượt ngươi xen vào?" Bà ta chỉ vào mũi Kỷ Thu Nguyệt mắng lên.
Kỷ Thu Nguyệt không tức đến ngất đi, nhưng cũng đã tức đến nỗi mặt đỏ bừng thở không ra hơi, vẫn là Thẩm Nghiêu Thanh nhanh chóng đi tới đỡ nàng, còn vỗ lưng thuận khí mới khiến nàng bình tĩnh lại.
"Đỗ Hà Hoa, bà!" Vệ Lan Hương run cả tay, chỉ vào Đỗ Hà Hoa tức giận trách mắng.
"Thím à, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung được."
Thẩm Nghiêu Thanh đỡ tức phụ nhìn về phía Đỗ Hà Hoa sắc mặt tái xanh.

Hắn lớn lên cao to, thanh âm trầm thấp không giấu được tức giận, khiến Đỗ Hà Hoa theo bản năng câm miệng lại.
Kỷ Thu Nguyệt cũng không phải người sẽ nhận nhục chịu đựng, sao có thể nuốt trôi cơn tức này, nàng vốn tính tình hoạt bát, lúc thường nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại nhanh nhảu, giờ tức giận nói còn nhanh hơn, tằng tằng mắng: "Không phải bà thì song nhi của bà cũng là cái loại hàng đĩ điếm, không khác gì lũ người tạp nham trên trấn.

Nếu giờ bà còn biết chút ít xấu hổ, thì nên đi treo cổ, không thì chính là có lỗi với tổ tông Lục gia nhà bà đấy!?
Thanh danh trong sạch đối với song nhi cũng cô nương không thể nghi ngờ là vô cùng quan trọng.


Kỷ Thu Nguyệt sao có thể không biết điều này, chính là nàng không nhịn được cũng không nuốt trôi cơn tức này.

Rõ ràng nói gả tới rồi lại đổi ý, coi nhà họ như khỉ mà đùa giỡn, hơn nữa là do Đỗ Hà Hoa sỉ nhục nàng trước.
Vừa nghe được những lời này, Đỗ Hà Hoa như pháo châm lửa, gân cổ nhảy lên mắng: "Cái con gái điếm kia, ăn nói bố láo vui hại Văn ca nhà tao, xem tao có xé rách cái miệng mày ra không!"
Bà ta xông tới muốn đánh Kỷ Thu Nguyệt, lại bị Thẩm Nghiêu Thanh kéo tay hất sang một bên, khiến bà ta ngã nhào trên đất, lập tức khóc lên, hét toáng nói muốn chết, muốn chết.
Nhóm hán tử trẻ tuổi của thôn An gia thấy người thôn khác động thủ, trừng mắt định đánh lại.
Kỷ Thu Nguyệt thấy bọn họ tức giận nhìn Thẩm Nghiêu Thanh, dù sao vẫn đang ở địa bàn đối phương, nếu thật sự đánh nhau sẽ chỉ có người Thẩm gia chịu thiệt, vì thế cười lạnh một tiếng nhanh chóng nói: "Quả nhiên là người thôn An gia các ngươi bá đạo.

Song nhi chỉ thu sính lễ chứ không gả chồng, ngay cả chúng ta muốn đến nói lý lẽ cũng phải chịu đòn.

Ta thấy thanh danh thôn An gia các ngươi nếu truyền đi, không biết còn bao nhiêu người phải chịu trận đây? Ta cũng không tin trên đời này không có vương pháp công đạo.
Bao Chí Nho rốt cuộc vẫn là lý trưởng, trong chuyện này là Lục gia đuối lý, làm ra chuyện hoang đường như vậy.

Nếu thật sự bị truyền ra ngoài, quả thật sẽ làm tổn hại thanh danh thôn An gia bọn họ.

Hơn nữa, hôm nay nếu người thôn Thanh Khê bị đánh, họ sẽ quay về tập hợp thêm nhiều người tới.

Chuyện này mà làm lớn tới ta huyện lão gia, tuy nói ông có vài phân mặt mũi, cũng không tránh được bị người cười nhạo sau lưng.
Ông xua tay, ra hiệu cho người thôn An gia bình tĩnh lại, nói: "Nào nào, chuyện đều đã như vậy, còn gọi tới đánh lui làm gì, có chuyện gì thì nói rõ, không cần phải phát cáu lên như vậy."
"Tam thúc công, bọn ta cũng muốn thế lắm chứ, nhưng tiền không thể cho không bọn họ vậy được." Vệ Lan Hương lau nước mắt, nhịn xuống hận ý mà nói.
Nếu là Lục gia hủy hôn trước, Thẩm gia muốn đòi lại sính lễ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cứ vậy mọi chuyện liền kết thúc, Bao Chí Nho nhìn về phía Đỗ Hà Hoa.
Ông còn chưa nói lời nào, Đỗ Hà Hoa đã gào lên, ngồi dưới đất khóc lớn: "Trời muốn diệt ta mà, ta đây vận rủi tám đời gì mới đụng phải chuyện này.

Sáng sớm các ngươi đã mang người đi, đến giờ lại muốn đuổi về.

Thẩm gia các ngươi tự cho mình là người tốt, có khi sau lưng đã sớm chiếm đoạt người ta.

Giờ thì hay rồi, Thẩm gia các ngươi chiếm được người, lại quay về đòi tiền ra, ta làm sao mà sống đây..."
Đỗ Hà Hoa vừa khóc vừa la hét, miệng cứ nói lung tung liên tục.
"Đỗ Hà Hoa! Bà nói láo!" Vệ Lan Hương vừa nghe bà ta không thèm để ý gì đến thanh danh, còn muốn vu hại nhi tử chính mình, sao có thể nhịn nổi, liền nhặt gậy gỗ Đỗ Hà Hoa vừa ném xuống đất lên.

Bà tức giận, đời này chưa từng uất ức đến vậy, cầm gậy đánh lên.
"Đánh ngươi là được rồi!"
Đệ đệ Lục Đại Tường, Lục Đại Hòa cùng hai người con trai vốn đang đứng ngoài cửa quan sát, dù sao cũng là Lục gia bọn họ vô lý, nhưng lúc này có đánh nhau, người trong thôn đều đang nhìn, ông ta cũng đâu thể làm rùa rụt đầu, liền xúi giục vài hán tử trung niên cùng tuổi, cùng nhau đánh vào.
Lúc thường giọng Đỗ Hà Hoa đã lớn, giờ bị đánh càng giống heo bị chọc tiết hét thảm thiết, khiến Lục Đại Tường vốn đang trốn ở gần đó cũng phải nhảy ra, giả trang thành vừa mới ra ruộng quay lại, cầm cuốc nổi giận đùng đùng chạy vào trong viện, hỗn chiến với người thôn Thanh Khê.
Trong chớp mắt, tình thế thay đổi.

Bao Chí Nho tức giận đến nỗi râu ria dựng đứng cả lên.

May là còn mấy hán tử ông dẫn tới nghe lời ông can ngăn bọn họ, nếu không gậy quốc lẫn lộn thế này, nháo ra mạng người cũng không phải không thể.
Trong sân loạn thành một nồi cháo, đám hán tử thí đánh nhau, tức phụ Lục Đại Hòa cùng con dâu cũng đều vội vàng tiến vào, cũng không thể trơ mắt nhìn Đỗ Hà Hoa bị Vệ Lan Hương Kỷ Thu Nguyệt còn có hai thôn phụ khác đánh mắng.
Trong lúc không ai chú ý, Lục Cốc đã cúi đầu tránh khỏi đoàn người đi ra ngoài.
Coi như có người biết lúc nãy là Đỗ Hà Hoa không biết lựa lời nói lung tung, nhưng đó vẫn là nương y.

Kế mẫu thì có làm sao? Mấy năm nay Đỗ Hà Hoa nuôi y, dù ở nhà đánh thế nào, mắng ra sao, bên ngoài vẫn rất tốt, ngụy trang giống hệt một kế mẫu hiền từ.
Một song nhi gả cho người khác, cùng ngày liền bị đuổi về, vốn đã không còn bao nhiêu thể diện, giờ còn trước mặt nhiều người như vậy nói y không còn trong sạch.
Không bao lâu sau, có người từ đâu thôn hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa hô: "Không xong rồi, không xong rồi! Lục Cốc nhảy sông rồi!".

Bình Luận (0)
Comment