Sự việc đã đến nước này, mọi người đều rõ ràng, ngoài việc rời khỏi thôn Thanh Khê ra thì không còn lựa chọn nào khác, mà đề nghị của Trần Thanh lại đúng lúc giúp họ giải được bài toán rời đi. Bán đi một ít nước là họ có thể tích góp được chút lộ phí, ít ra lúc tìm được chỗ dừng chân tiếp theo, họ cũng không đến nỗi chết đói dọc đường.
Mọi người nhanh chóng chấp nhận hiện thực, ai nấy đều vội vã quay về nhà lấy vò gốm, thùng gỗ đến để lấy nước. Dù có b*n n**c hay không thì trước mắt cũng phải giải quyết xong vấn đề hiện tại.
Cái quỳ của Trần Thiên Phúc đã gỡ bỏ được bệnh cũ đè nặng trong lòng Hà Ngọc Liên bao năm nay, lúc này bà nhẹ nhõm toàn thân, sảng khoái vô cùng.
"Trân tỷ, Tiểu Yêu, chúng ta cũng về thôi."
Hiện giờ nơi này chỉ còn lại họ và lý chính.
Vân Tiểu Yêu nghĩ một lát, nói với Hà Ngọc Liên: "Hai người cứ về trước đi, con lát nữa sẽ về."
Hà Ngọc Liên hỏi: "Con ở lại làm gì?"
"Không có gì đâu, hai người về trước đi."
Thấy y kiên trì, Hà Ngọc Liên cũng thuận theo. Phương Thúy Trân dặn dò: "Đừng về muộn quá."
Vân Tiểu Yêu gật đầu, hai người mới cùng nhau rời đi. Họ vừa đi khỏi, ánh mắt Vân Tiểu Yêu liền dừng lại trên người lý chính vẫn im lặng nãy giờ.
Y không biết phải an ủi người một lòng vì thôn Thanh Khê này như thế nào. Lý chính vốn có thể cùng người nhà rời đi, nhưng ông không yên tâm, dù có khổ sở cũng phải ở lại chỉ vì một tia hy vọng. Vân Tiểu Yêu biết rõ hai thứ tình cảm này có lẽ không thể đem ra so sánh, nhưng y hiểu tâm trạng của lý chính.
Y không biết nên an ủi thế nào, dứt khoát không nói gì nữa. Lý chính trầm mặc rất lâu, Chỉ đến khi dòng nước trong giếng từ đục hóa trong, ông mới mở miệng: "Ta nhớ hồi nhỏ ở đây còn chưa có cái giếng này."
Vân Tiểu Yêu lặng lẽ lắng nghe.
"Nó không biết từ khi nào lại phun lên, lúc ấy mọi người cũng không mấy để ý, vì thôn Thanh Khê thiếu gì nước đâu. Nó cứ lặng lẽ ở đó, nhiều nhất là giúp kẻ lên núi xuống núi giải khát chút thôi, không có tác dụng gì lớn." Ông chậm rãi kể, tựa như qua mấy lời ấy lại nhìn thấy được thôn Thanh Khê thuở nhỏ trong ký ức, ánh mắt không giấu nổi vẻ hoài niệm.
Nhưng giờ nó đã không còn như xưa nữa, Vân Tiểu Yêu nghĩ, người thôn Thanh Khê nhờ cái giếng này mới có được con đường cuối cùng để sống. Nó giống như đang dốc ra sức lực cuối cùng của mình để che chở cho thôn Thanh Khê.
Nhưng đây thực sự là ơn huệ của ông trời sao?
Vân Tiểu Yêu không rõ. Y cũng không hiểu, vài hôm trước lúc đến xem thì giếng còn khô cạn, sao lại đột ngột tuôn nước ra thế này.
Lý chính vẫn tiếp tục nói, giọng lẩm bẩm của ông kéo Vân Tiểu Yêu từ dòng suy nghĩ quay trở lại: "Thôn Thanh Khê có biết bao suối trên núi, ngay cả hồ Thanh Khê cũng cạn rồi, sao chỉ có mình nó còn nước?"
Vân Tiểu Yêu hiểu ý ông, ông không phải đang nói cái giếng này không nên tồn tại. Ông đang hỏi, ngay cả ông cũng còn ở lại, tại sao hồ Thanh Khê lại không thể giữ được?
Vân Tiểu Yêu lắc đầu, nói thật: "Ta không biết."
Lý chính cười khẽ, quay đầu nhìn y. Trong ký ức của ông, Vân Tiểu Yêu là đứa không có ấn tượng gì rõ ràng, luôn yên lặng, gặp người biết lễ phép chào hỏi, diện mạo chẳng nổi bật, gia cảnh cũng không dư dả, không có gì đặc biệt. Y không giống hồ Thanh Khê, từng để lại trong ký ức ông một dấu ấn rực rỡ.
Nhưng hôm nay, hình bóng của Vân Tiểu Yêu lại trở nên rõ nét trong đầu ông.
"Đứa nhỏ Trần Vọng ấy, ánh mắt sáng, má đầy thịt, là đứa biết kiếm tiền, biết thương người, sau này con sống với nó cho yên ổn, sớm sinh con đẻ cái cho nhà họ Trần, khổ bao năm rồi cũng nên hưởng chút ngọt." Lý chính cười càng lớn tiếng, "Chỉ tiếc là không uống được rượu mừng của hai đứa, thấy cũng tiếc."
Vân Tiểu Yêu rất muốn nói mình với Trần Vọng không phải loại quan hệ đó, nhưng có lẽ lý chính cũng không tin nên y không nói gì, chỉ hỏi: "Ngài sắp đi rồi ạ?"
"Ừ."
Lý chính có gia đình, ông biết vợ con mình đang ở đâu. Còn Vân Tiểu Yêu thì không, một khi rời khỏi thôn Thanh Khê, y và Phương Thúy Trân sẽ phải lưu lạc trên con đường tìm Vân Phú Sinh. Nhưng cũng không sao, có mẹ ở đâu là có nhà, y không sợ.
"Lý chính, ngài bảo trọng."
Lý chính phất tay rời đi. Bóng lưng ông thẳng tắp, Vân Tiểu Yêu không phân rõ đó là sự bướng bỉnh cuối cùng hay là đã buông bỏ.
Lý chính đi rồi, Vân Tiểu Yêu tìm một chỗ cao ngồi xuống, nhìn vào cái giếng dưới kia, suy nghĩ xem rốt cuộc nó làm sao lại có nước. Khu sau núi hễ chỗ nào có thể có nước, hôm ấy Vân Tiểu Yêu đều đã xem qua, nên nước Trần Vọng có được chắc chắn không phải từ thôn Thanh Khê.
Nhưng việc nhà họ Trần có nước đã từ lâu, lâu đến mức lúc Vân Tiểu Yêu mới được Hà Ngọc Liên đưa về nhà họ Trần thì chuyện đó đã tồn tại rồi.
Vân Tiểu Yêu chỉ có thể nghĩ ra hai khả năng, một là Trần Vọng và Hà Ngọc Liên có được nước từ nơi nào đó ngoài thôn Thanh Khê, nhưng Hà Ngọc Liên lại dẫn người đến chỗ này, khả năng đầu tiên bị gạt bỏ.
Khả năng thứ hai càng khó tin hơn, kỳ lạ giống như cái giếng này bỗng dưng xuất hiện nước. Nước là do Trần Vọng biến ra.
Vân Tiểu Yêu từng nghe người kể chuyện ở huyện thành nói qua, có một loại pháp thuật gọi là điểm thạch thành kim, người biết pháp thuật ấy có thể biến đá thành vàng, y chưa từng thấy, cũng không tin. Nếu thực sự có người như thế, thiên hạ đã loạn từ lâu rồi.
Hơn nữa trong truyện cũng nói, loại pháp này có giới hạn thời gian, qua thời gian sẽ biến lại thành đá, chỉ có thể lừa được những kẻ tham lam.
Vân Tiểu Yêu vẫn chưa rời đi là vì đang đợi phép ấy mất hiệu lực. Nhưng đợi mãi, đợi đến khi dân làng đi rồi lại quay lại, múc nước từ giếng vào thùng gỗ, vò gốm hết lần này đến lần khác, đợi đến khi mặt trời ngả về tây, nước giếng vẫn không ngừng chảy.
***
Trần Vọng ngủ đến chiều mới tỉnh, tỉnh dậy liền tùy tiện ăn chút gì đó, thuận tiện nghe Hà Ngọc Liên kể lại chuyện hôm nay, sau đó mới phát hiện từ lúc mình tỉnh đến giờ chưa thấy Vân Tiểu Yêu, liền hỏi: "Vân Tiểu Yêu đâu?"
Hà Ngọc Liên lúc này mới nhớ ra, thấy ngoài trời nắng đã gần lặn sau núi: "Còn ở rừng trúc đấy, con đi gọi về luôn đi."
Rảnh cũng là rảnh, tiện thể xem bé ngốc kia đang làm gì, Trần Vọng liền ra ngoài. Ngủ một giấc rồi, tinh thần hắn khá hơn nhiều, thoạt nhìn thì chẳng thấy có gì bất thường.
Thong dong bước đến rừng trúc khô, vừa nhìn đã thấy Vân Tiểu Yêu đang ngồi xổm bên giếng, sắc mặt nghiêm trọng, như đang suy nghĩ chuyện gì ghê gớm lắm.
"Làm gì đó?"
Vân Tiểu Yêu ngẩng đầu lên, nhìn theo tiếng gọi. Giếng ở chỗ trũng, Trần Vọng từ nhà đi đến, tất nhiên là đứng trên cao, sau lưng hắn là ánh tà dương, Trần Vọng đứng trong ánh sáng ấy, quanh người đều được phủ một lớp ánh vàng thánh khiết. Hắn giống như tiên nhân từ trời giáng xuống.
Vân Tiểu Yêu nghĩ mãi vẫn không ra, đầu y không hợp để nghĩ mấy chuyện phức tạp thế này, đến mức làm đầu mình muốn bốc khói mà vẫn chưa hiểu được.
Nếu đây là trò bịp của Trần Vọng thì dân làng đến rồi lại quay về, lấy đi bao nhiêu nước, vậy mà giếng vẫn không ngừng phun. Còn nếu không phải trò bịp, giả sử điểm thạch thành kim là có thật thì Trần Vọng học được bản lĩnh ấy từ đâu? Chẳng lẽ là bỗng dưng khai ngộ?
Tất cả đều cần một khởi đầu, thứ duy nhất Vân Tiểu Yêu có thể nghĩ đến là Trần Vọng từng ngã một cú cách đây nửa năm.
"Ngươi không phải là Trần Vọng, đúng không?"
Ánh mắt Trần Vọng vốn luôn lạnh nhạt giờ có chút thay đổi, nhìn Vân Tiểu Yêu nghiêm túc hơn vài phần.
Hai người lặng lẽ đối mặt.
Ánh tà dương treo cuối chân trời thu lại đường viền cuối cùng, ánh sáng bao quanh Trần Vọng cũng vụt tắt.
Trời bỗng chốc tối sầm.