Việc tìm Vân Phú Sinh không phải là hành động bốc đồng, Trần Vọng ngay từ đầu đã tính đến. Đã xác định sau này kiểu gì cũng phải tìm, vậy thì chi bằng mỗi khi đến một nơi lại hỏi một lần, nếu may mắn gặp được thì càng tốt, ngược lại sau này cũng không cần quay lại lần nữa.
Vì thế, bọn họ dừng lại ở huyện An Dương thêm một ngày, chỉ tiếc kết quả không như mong đợi. Họ đã đi một vòng quanh huyện An Dương, hỏi thăm từng nhà một, vậy mà chẳng có chút tin tức nào về Vân Phú Sinh.
Phía nam quá rộng lớn, muốn tìm một người giữa bốn phương tám hướng không phải dễ. Hơn nữa người dọn đi khỏi thôn Thanh Khê cũng không ít, ở huyện An Dương này, đừng nói Vân Phú Sinh, ngay cả cái tên quen thuộc nào dính đến Vân Tiểu Yêu cũng không nghe được.
Không tìm được tung tích của Vân Phú Sinh, Vân Tiểu Yêu cũng không cảm thấy thất vọng, y vốn hiểu đây là việc lâu dài, không thể nóng vội.
Ngày hôm sau, họ ngồi xe bò đến trấn tiếp theo. Đến nơi, họ lại tiếp tục như cũ, dò hỏi tung tích những người dọn đi khỏi thôn Thanh Khê.
Gia đình Vân Phú Sinh mục tiêu quá nhỏ, nếu mở rộng ra toàn thôn Thanh Khê thì sẽ dễ tìm hơn nhiều. Biết đâu có người quen lại biết Vân Phú Sinh cùng nhà chồng chuyển đến đâu.
Cứ thế, họ vừa đi vừa dừng, tuy vẫn chưa có tin gì của Vân Phú Sinh nhưng huyện Lê cũng đến trong quá trình họ vừa đi vừa dò.
Theo lời Lâm tiểu dược đồng nói, đến huyện Lê chỉ mất mấy ngày đường, vậy mà vì tranh thủ tìm người, cuối cùng họ cũng mất đến mười ngày mới tới nơi.
Hôm họ đến huyện Lê là một ngày nắng đẹp, gió mát. Dù đã bước vào giữa mùa hè, nhưng huyện Lê lại mát mẻ hơn huyện Thanh rất nhiều, không nóng nực như bên kia.
Đến vùng ngoại ô huyện Lê, mọi người mới hiểu tại sao nơi này lại gọi là huyện Lê. Họ đến vào buổi chiều, khi cách huyện Lê còn ba dặm đã nhìn thấy những vườn lê bạt ngàn.
Giờ đã qua mùa lê nở, đang là lúc cây cối sum suê xanh tốt. Xem ra huyện Lê nổi tiếng nhờ trồng lê.
Khi xe bò vào thành, đã là giữa giờ Thân.
Trần Vọng trả tiền xe, nói với họ: "Trời cũng muộn rồi, trước tiên tìm chỗ nghỉ đã, ngày mai rồi tính tiếp."
Ba người gật đầu. Dù là đang đáp lời Trần Vọng, nhưng tâm trí họ đều bị cảnh vật xung quanh hút lấy.
Suốt chặng đường này, họ cũng đã đi qua không ít thành trấn lớn nhỏ, phồn hoa, náo nhiệt gì cũng từng thấy. Huyện Lê chẳng thua kém những nơi đó, đường chính trong thành người qua lại tấp nập, xe cộ đông đúc. Đến giờ này rồi mà vẫn có người bày hàng buôn bán, có cả người biểu diễn xiếc, đội bát, ảo thuật, thuần thú, đủ trò hết sức hấp dẫn.
Hà Ngọc Liên nhìn ngang nhìn dọc một lượt, kinh ngạc kêu lên: "Thật náo nhiệt."
Trần Vọng thấy bọn họ vẫn còn sức xem xiếc, cảm thấy bất đắc dĩ: "Mấy người không mệt à?"
Vân Tiểu Yêu nói: "Cũng quen rồi, ngồi xe lâu cũng thành quen."
"Muốn xem thì mai hãy xem, giờ tìm khách đ**m trước đã."
Tìm khách đ**m cũng không khó, ở Đại Ung, khách đ**m và tửu lâu đều có dấu hiệu rõ ràng: tửu lâu treo cờ rượu, khách đ**m treo một chuỗi lồng đèn hình chữ nhật. Huyện Lê phồn hoa, khách đ**m cũng nhiều, chỉ cần ngó quanh là thấy ngay một nơi.
Vân Tiểu Yêu thấy trước, gọi Trần Vọng một tiếng, giơ tay chỉ qua bên kia đường: "Bên kia kìa."
Trần Vọng liếc mắt nhìn, ừ một tiếng, bốn người vẫn vác theo mấy tay nải, chen qua đám đông đi thuê trọ. Vẫn như mọi khi, thuê hai phòng. Đi xe bò suốt đoạn đường cũng mệt rồi, Trần Vọng gọi nước nóng cho mọi người tắm rửa bớt mỏi.
Vân Tiểu Yêu vẫn ở chung một phòng với hắn, suốt chặng đường này hai người đã quen cách sắp xếp ấy.
Ăn tối nghỉ ngơi một lúc, tiểu nhị mang lên một thùng nước nóng một thùng nước lạnh, Trần Vọng bảo Vân Tiểu Yêu tắm trước, còn mình thì đứng đắn rời khỏi phòng.
Suốt dọc đường, cứ đến giờ tắm là hắn đều tránh đi, đợi Vân Tiểu Yêu tắm xong mới vào.
Phòng họ ở tầng hai, so với những phòng thiên tự hạng nhất trên tầng ba thì bình thường hơn nhiều, tự nhiên cũng nghe rõ những lời khách khứa dưới đại sảnh tầng một.
Trần Vọng nằm dài lên lan can, trong lúc chờ Vân Tiểu Yêu tắm thì nghe được cuộc đối thoại giữa hai nam nhân ở bàn dưới.
"Hôm nay ta đi ngang nha môn, thấy trước cửa dán bản truy nã, hình như có Giang Dương đại đạo gì đó đang lẩn trốn ở đây."
"Thật hả?"
"Không sai được, bản cáo thị ghi rõ rành rành, nếu ai có tin tức, báo với nha môn, bắt được người thì có thưởng lớn."
"Cái bọn đại đạo đó đâu phải người như mình đối phó nổi."
"Chứ sao, hầy, chỉ mong nha môn sớm bắt được tên xấu xa ấy, đỡ cho chúng ta thấp thỏm lo âu."
"Đừng lo quá, ta nghe nói nha môn huyện Lê lợi hại lắm, chưa có vụ nào không phá được, người nào không bắt được cả."
"Cũng đúng, ta chỉ cần lo làm ăn cho đàng hoàng. À mà lần này ngươi chở hàng gì vậy?"
Có vẻ là hai người quen biết hoặc cùng làm ăn, Trần Vọng nghe mấy câu ấy, cũng không để tâm đến câu cuối, ngược lại đối với cái chuyện đại đạo thì thấy khá hứng thú. Nhưng cũng là hứng thú mà thôi, hắn chỉ là một người xuyên không bình thường, không phải kẻ hành hiệp trượng nghĩa gì.
Chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện đại đạo cứ để nha môn huyện Lê đau đầu đi. Hắn đang nghĩ vậy thì trong phòng vang lên tiếng Vân Tiểu Yêu gọi – y tắm xong rồi.
Trần Vọng liền đẩy cửa vào.
Vân Tiểu Yêu đã thay sang bộ đồ khác, tóc rối ướt dính lại thành từng mảng.
"Ta tắm xong rồi, ngươi bảo bọn họ lên thay nước đi."
Trần Vọng ừ một tiếng, lại xuống dưới lầu gọi tiểu nhị đổi nước. Vân Tiểu Yêu gom đồ dơ lại để mai đem xuống giặt một thể. Khách đ**m có dịch vụ giặt đồ, cũng có chỗ phơi, nếu không thì mấy bộ quần áo này, đi đường mười ngày đã bốc mùi từ lâu.
Vân Tiểu Yêu dọn dẹp xong thì tự giác sang phòng Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên ngồi chơi.
Bên kia Hà Ngọc Liên cũng tắm xong rồi, thấy y sang thì kéo y lên giường trò chuyện: "Con thấy huyện Lê thế nào?"
"Cũng được ạ."
"Mai con với Tiểu Vọng ra ngoài đi dạo xem kỹ thêm chút nữa, nghĩ kỹ rồi hãy quyết định."
Vân Tiểu Yêu gật đầu.
Hà Ngọc Liên thở dài: "Nếu thực sự định cư ở đây thì phải nghĩ tới chuyện tương lai rồi."
Sau này ở đâu, làm gì kiếm sống, đều phải tính đến.
"Vâng, đợi ổn định xong, con sẽ xem có thể tìm được việc gì không."
Hà Ngọc Liên khen: "Tiểu Yêu nhà ta thông minh lanh lợi, nhất định làm được."
Vân Tiểu Yêu không ít lần cảm thấy Hà Ngọc Liên có chút hiểu lầm với mình. Không phải hiểu lầm gì to tát, mà là nghĩ quá tốt về y. Thật ra y chẳng giỏi giang gì, nếu nói có điểm mạnh gì, chắc chỉ là biết trồng rau.
Vân Tiểu Yêu ở phòng họ một nén nhang mới quay về, lúc này Trần Vọng đã tắm xong, ngoài trời cũng đã tối hẳn.
Gần đến giờ nghỉ ngơi rồi.
Vân Tiểu Yêu leo lên giường, kể lại với Trần Vọng những lời Hà Ngọc Liên vừa nói.
Trần Vọng nghe xong, đáp: "Để mai đi xem đã, nếu thấy phù hợp thì ở lại đây."
Vân Tiểu Yêu ngồi phía trong, gãi gãi tay mình: "Trần Vọng."
"Sao thế?"
"Thật ra ta chẳng biết làm gì cả."
Trần Vọng nhìn y, cười khẽ: "Ta có nói câu nào chê ngươi sao?"
Vân Tiểu Yêu há miệng, nhưng lại không nói ra được gì. Suốt chặng đường này, thật ra đều là Trần Vọng chăm sóc y, y còn chưa giúp được gì cho Trần Vọng, thậm chí muốn giặt đồ cho hắn cũng bị Hà Ngọc Liên từ chối.
Y không hiểu nổi, rõ ràng Hà Ngọc Liên đã có thể chấp nhận chuyện hai người ngủ cùng phòng, vậy mà lại nhất quyết không cho y động vào đồ của Trần Vọng.