Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 36

Trần Vọng và lý chính làm xong việc rồi mới qua, sau đó hai người đợi một lúc ở cổng thành. Đợi mãi cũng chán, Trần Vọng bèn mời ông uống một bát nước đường của người gánh hàng rong, vừa ăn vừa trò chuyện, nhắc tới chuyện thôn Tống gia, Trần Vọng cũng hiểu thêm được phần nào.

Nhưng uống xong nước đường mà đợi thêm một khắc vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia đâu, lý chính sốt ruột nên về trước. Trần Vọng không chờ được người nhưng lại rất kiên nhẫn, tìm một chỗ mát ngồi xuống chờ tiếp.

Không biết bao lâu sau mới thấy bóng dáng Vân Tiểu Yêu vội vã xuất hiện, tay xách đầy đồ, dáo dác nhìn quanh như đang tìm ai đó.

Trần Vọng biết y đang tìm ai, bèn từ chỗ râm mát bước ra.

"Ở đây."

Vân Tiểu Yêu vừa nghe thấy giọng hắn thì lòng liền yên ổn được nửa, men theo tiếng gọi mà tìm được người, thở phào nhẹ nhõm: "Ta tưởng ngươi về rồi."

"Ta ngồi bên kia." Trần Vọng chỉ về phía mình đi ra, rồi hỏi, "Tống Duẫn đâu?"

"Ở đằng sau. Khi bọn ta ra khỏi thành thì gặp Tống đại nhân đang tuần tra, hắn bị gọi qua rồi."

Trần Vọng đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy phu phu họ Tống trong đám đông phía sau, thấy hắn nhìn qua, Tống Lãng còn giơ tay chào, hắn cũng giơ tay đáp lại, sau đó thu ánh mắt về: "Tống Duẫn không về à?"

"Hắn sẽ về sau cùng Tống đại nhân."

"Nếu ta không chờ ở đây thì sao?"

"Duẫn ca nói nếu ngươi về rồi thì sẽ đưa ta về cùng."

Trần Vọng khẽ ừ một tiếng, cúi người lấy đồ trên tay y. Lúc này mới thấy trong cái giỏ tre mà y xách có lót rơm bên trong, năm con gà con và ba con vịt con đang rúc vào nhau.

"Tự nuôi lấy à?"

"Ừ, gà con với vịt con rẻ." Chỉ là nuôi hơi mất công, nhưng không sao, y có kinh nghiệm, nhất định nuôi tốt.

Trần Vọng lấy hết đồ từ tay y, tự mình xách: "Đi thôi."

Biết hắn vẫn chờ mình, lại còn đợi lâu như vậy mà không hề nổi giận hay trách móc gì, Vân Tiểu Yêu trong lòng thấy ngọt ngào: "Lý chính đâu rồi?"

"Ông ấy về trước để mượn khuôn đúc." Đào giếng mà chỉ đào bằng tay thì không ổn, còn cần khuôn để định hình. Trước kia thôn đã từng đào giếng, khuôn vẫn còn, dọn dẹp lại là dùng được.

Vân Tiểu Yêu quay đầu vẫy tay chào Tống Duẫn rồi đi theo hắn ra khỏi thành, "Đặt gạch rồi à?"

"Ừ, ba ngày nữa họ sẽ giao hàng, giao thẳng tới thôn Tống gia."

Vân Tiểu Yêu biết mua nhiều thì có thể yêu cầu cửa hàng giao tận nơi.

Hai người đi được một đoạn, Vân Tiểu Yêu nói: "Để ta xách một ít."

"Không nặng." Trần Vọng hơi thở vẫn đều, "Mua gì thế?"

"Ta mua không nhiều, ngoài gà con vịt con thì chỉ mua vài gói hạt giống, còn lại đều là đồ của Duẫn ca."

Trần Vọng nhìn đống đồ mình đang xách, có vài gói được gói rất đẹp, không phải loại giấy dầu thô sơ, ngược lại khá nặng tay, có lẽ là hộp gỗ, điều này làm hắn hơi thay đổi ấn tượng về một ca nhi nông thôn.

Xem cách Tống Duẫn tiêu tiền thế này, chắc tiền lương mỗi tháng của Tống Lãng cũng kha khá.

Hắn hỏi Vân Tiểu Yêu: "Sao ngươi không mua? Ta có đưa tiền mà?"

"Ta không biết mua gì cả, với lại Duẫn ca còn tặng ta son phấn nữa." Nói đến bốn chữ cuối, y lén nhìn Trần Vọng, "Duẫn ca tốt lắm đúng không?"

Trần Vọng hơi nhạy cảm với chữ tốt: "Ta cũng cho ngươi bạc mà."

"Không giống nhau."

"Khác ở đâu?"

Tình huống này hình như từng xảy ra, nhưng Vân Tiểu Yêu nhất thời không nhớ ra: "Dù sao cũng không giống."

"Được rồi." Trần Vọng đoán chắc y cũng nói không ra nên không truy hỏi nữa, "Nếu ngươi thấy hắn đáng để qua lại thì cứ giao du nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nghĩ chuyện tiền nong, đã bảo là ta có mà."

Vân Tiểu Yêu không nói gì. Trần Vọng cũng quen với việc thỉnh thoảng y ngẩn người nên không nói tiếp, hai người cùng đi về.

Vào thôn, theo đường chính về thẳng nhà, lúc này đã là giữa trưa, trong nhà nổi lửa, ống khói bay khói, nồi trong bếp đang nấu cháo, trong sân thơm mùi gạo.

"Nương, thẩm, tụi con về rồi."

Phương Thúy Trân từ bếp đi ra: "Ừ."

Vân Tiểu Yêu không nghe tiếng trẻ con, bèn hỏi: "Tiểu Tụng ngủ rồi ạ?"

"Liên muội dẫn thằng bé ra ngoài chơi rồi."

"Chiều còn phải trông nó, Duẫn ca có việc bận, phải về trễ cùng Tống đại nhân."

"Được, hai đứa rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Bà nói xong thì đi tìm Hà Ngọc Liên. Trần Vọng đặt gà vịt con dưới mái hiên, những thứ còn lại để y mang vào nhà: "Cho ăn gì?"

"Lát nữa ta cho ăn là được." Y ôm đồ đi vào.

Nghe vậy, Trần Vọng không bận tâm nữa, đi thẳng vào bếp. Trên bàn bếp bày một giỏ bánh bao, còn có hai món xào nhỏ. Trần Vọng rửa bát rồi múc cháo.

Một lát sau Vân Tiểu Yêu bước vào, thấy hắn đang múc cháo, bèn tới gần: "Chuyện lúc nãy ngươi còn chưa trả lời ta."

"Chuyện gì?"

"Duẫn ca tốt lắm đúng không?"

"Cũng được, sao thế?"

"Hắn còn đẹp nữa."

Nghe vậy Trần Vọng nhìn qua, đặt thìa và bát xuống ngắm y một lúc, rồi đưa tay nâng mặt y lên nhìn trái nhìn phải: "Ta nghe nương nói ngươi trước kia cũng đẹp lắm, chỉ là giờ gầy quá thôi, ăn nhiều vào, sau này chẳng thua gì hắn."

Bàn tay trái của hắn vừa cầm bát cháo nóng nên lòng bàn tay vẫn còn ấm, giờ truyền sang mặt Vân Tiểu Yêu, khiến mặt y cũng nóng bừng lên.

Vân Tiểu Yêu gỡ tay hắn ra, ôm vào lòng: "Trần Vọng~"

Trần Vọng đẩy cái đầu đang dụi loạn của y ra: "Tránh ra, cô nam quả nam phải giữ ý tứ."

Vân Tiểu Yêu chẳng sợ gì cả: "Tối đó cũng ôm rồi, nay lại không được à?"

Trần Vọng lạnh lùng: "Chuyện nào ra chuyện nấy, hôm đó là để an ủi ngươi, đừng có làm hỏng danh tiếng của ta."

"Giờ thì sao?"

"Giờ là ngươi đang làm nũng."

"Không được nũng à?"

"Không được."

"Hừ."

Trần Vọng nén cười: "Thôi, đi lấy đũa ăn cơm."

"Ò."

May mà Tống Tụng không kén người, thấy Vân Tiểu Yêu về mà không thấy a phụ mình cũng không khóc, Hà Ngọc Liên múc cháo, đút từng muỗng cho bé, bé cũng ngoan ngoãn ăn hết. Ăn xong thì buồn ngủ, Hà Ngọc Liên bế vào phòng cho ngủ trưa.

Vân Tiểu Yêu trộn cháo thừa với cám gạo để cho gà vịt ăn. Mấy con gà vịt mới nở chưa lâu, lúc đầu phải chăm kỹ, sợ y không biết cách nuôi, bà cụ bán gà vịt còn cho thêm một gói thuốc bột, thậm chí còn dạy y cách nuôi dòi để cho ăn.

Nhưng thật ra Vân Tiểu Yêu biết cách, chỉ là mỗi người có một bí quyết khác nhau nên y khiêm tốn lắng nghe bà cụ chỉ dẫn. Chỉ cần nuôi tới một tháng là coi như yên tâm, lúc đó có thể thả cho đi rong rồi.

Buổi chiều, ở vườn rau có mấy hán tử tới, Vân Tiểu Yêu còn nhận ra có Tống Gia Hưng. Bọn họ đều tới đào giếng. Giếng nước gần nhà họ nhất nên nước trà cho mấy hán tử cũng do họ phụ trách.

Lý chính còn tính tới việc nhà họ thiếu củi, nên bảo mỗi nhà đem một bó củi qua, ai cũng đồng ý. Thôn Tống gia tuy nhỏ, nhưng trên dưới một lòng.

Tất nhiên, lý chính cũng phân việc cho nhà họ, mỗi nhà ngoài cử một người đàn ông đào giếng, còn phải cử thêm một người đi bãi sông nhặt đá cuội.

Việc này đương nhiên do ca nhi hoặc cô nương đảm nhiệm. Thế là sáng hôm sau, Tống Duẫn lại giao Tống Tụng cho Phương Thúy Trân, rồi cùng nhóm người tới bãi sông.

Sông của thôn Tống gia nằm sát một dãy núi khác, núi non xanh rì, sóng biếc mênh mông, có một cây cầu gỗ bắc qua núi, đứng trên núi nhìn xuống là thấy rõ sườn núi uốn lượn.

Tống Duẫn chỉ về phía bãi sông, tức là rừng núi gần ruộng, nói với Vân Tiểu Yêu: "Đó là hậu sơn của thôn Tống gia, thường ngày chúng ta hay tới đó nhặt củi, đợi việc này xong, ta sẽ đưa ngươi đi."

Vân Tiểu Yêu nghiêm túc nhìn. Hậu sơn nối tiếp nhau từng dãy, sau nó còn có một ngọn núi cao hơn, sừng sững chọc trời.

"Được."

"Đi thôi, mình đi nhặt đá."

Đá cuội cần đủ loại kích cỡ, nhỏ thì trải đáy giếng, to thì xây thành vách giếng, tránh sụp lở về sau. Người đông sức mạnh lớn, cả buổi sáng nhặt được mấy đống, thấy đủ rồi, lý chính bảo mọi người nghỉ, sau này thiếu sẽ nhặt tiếp.

Ngày hôm sau, Tống Duẫn giữ lời, dẫn Vân Tiểu Yêu lên hậu sơn nhặt củi. Phương Thúy Trân thấy y mấy ngày nay vất vả, muốn giúp nên đi cùng, Tống Tụng để Hà Ngọc Liên trông.

Nhà bên này đào giếng, Trần Vọng lo tiến độ, Vân Tiểu Yêu thì theo Tống Duẫn lên núi vài ngày liền. Cắt cành cây, chẻ củi, hai mẹ con gom được hơn mười bó cành lớn và khá nhiều củi. Vác về chất hết vào sân sau, sau sẽ chẻ ra.

Hai bên đều bận rộn, chớp mắt đã qua năm sáu ngày, hôm ấy ba người từ núi về, vất vả vác củi về tới sân sau, Vân Tiểu Yêu vừa bước ra thì nghe tiếng hô: "Có nước rồi!"

Y sững người, lập tức chạy qua.

Bãi đất trống giờ đã khác hẳn trước. Bên cạnh là từng đống đá cuội và đất vàng, gạch xanh xếp ở phía khác, tiếng hô là từ người trong giếng phát ra.

Lý chính nghe vậy, ngẩng lên hỏi xuống giếng: "Thật có nước rồi à?"

"Phải, bắt đầu thấm ra rồi!"

Thật ra trước đó đã có dấu hiệu, càng đào xuống đất càng ẩm, khi ấy họ đã chuẩn bị sẵn.

Tống Gia Hưng than nhẹ: "Thần nhân thật đấy, nói một trượng là một trượng, còn giỏi hơn sư phó đào giếng mấy chục năm."

Trần Vọng vẫn mặt lạnh: "Quá khen."

"Tiểu tử nhà ngươi." Lý chính vui vẻ vỗ một cái lên tay hắn.

Vân Tiểu Yêu vừa vặn đi tới, nói: "Lý chính, ra nước rồi mà ngài còn đánh hắn."

"Ha, ngươi chỉ biết che chở cho hắn."

Vân Tiểu Yêu đứng bên cạnh Trần Vọng, như thể giếng đó do y chọn, đứng thẳng người, dáng vẻ đầy kiêu hãnh: "Ta đã bảo là có nước rồi mà."

"Phải phải phải, ngươi nói đúng." Lý chính không chấp với cậu nhóc, "Mọi người tranh thủ, hai ngày tới phải làm cho xong."

"Vâng."

Đến đây coi như mọi việc đã ổn thỏa, không cần Trần Vọng phải canh nữa, hắn dẫn Vân Tiểu Yêu về nhà, "Mai còn lên núi chặt củi à?"

"Ừ, Duẫn ca nói sắp vào mùa mưa rồi, ta tính tranh thủ làm thêm ít nữa."

"Ta đi cùng."

"Không cần đâu, ta với nương đi là được rồi."

Trần Vọng không nói gì. Dạo này hắn lo chuyện giếng nước, hơi lơ là y, chẳng biết trước kia do suốt ngày ở cạnh nhau không để ý hay sao, mà giờ bỗng nhận ra một chuyện: "Hình như ngươi mập lên rồi."

"Thật à?" Vân Tiểu Yêu sờ mặt mình, nhưng chẳng thấy gì.

"Ừ, má có chút thịt rồi."

Tính ra ở thôn Tống gia cũng hơn mười ngày, ăn ngon ngủ tốt, chuyện phải lo chỉ là chặt củi, mập lên cũng dễ hiểu.

Bình Luận (0)
Comment