Y chỉ lùi sang bên mấy bước rồi cũng không đi nữa, ngồi bệt xuống đất. Quần áo trên người đã sớm bị nước mưa và bùn đất làm cho dính đầy bẩn thỉu.
Dân thôn Thanh Khê đều như vậy nên Vân Tiểu Yêu cũng quên mất, mình đâu có sạch sẽ gì hơn con mèo con vừa lăn ra từ bếp lò.
Y ngồi đó, đầu óc trống rỗng. Thậm chí còn có chút mông lung nghĩ rằng: Là người kia quá sạch sẽ.
Không chỉ người đó, ngay cả Hà Ngọc Liên cũng sạch sẽ.
Giờ y mới nhớ lại, hôm đó đứng cạnh Hà Ngọc Liên, y ngửi được mùi xà bông thơm. Chỉ là khi đó không nghĩ kỹ.
Trần Vọng thấy y ngồi im thin thít không nói gì, có chút không hiểu, lại thấy y ôm gối rúc đầu vào giữa hai đầu gối, cả người toát ra vẻ chán nản.
Trần Vọng: "..." Chẳng lẽ khóc rồi?
Hắn lập tức ngồi không yên, không phải vì muốn an ủi Vân Tiểu Yêu, mà sợ Trần mẫu về thấy lại tưởng mình bắt nạt người ta rồi lại dắt về cho thêm đồ ăn.
Vì vậy hắn đứng dậy định đi, nhưng lại dừng chân: "Ta vào đây, ngươi cũng về đi."
Vân Tiểu Yêu lúc này mới ngẩng đầu, thấy hắn đã đứng dậy cũng vội bò dậy: "Được."
Trần Vọng mắt không có vấn đề, trên khuôn mặt gầy gò kia không thấy dấu nước mắt liền nhẹ nhõm thở ra, ừ một tiếng rồi quay người vào nhà.
Đợi hắn vào qua cổng rào, Vân Tiểu Yêu mới rời đi.
Trần Vọng đứng trong sân nhìn bóng lưng y, bất chợt linh cảm nảy lên, không hiểu sao lại nghĩ — Vân Tiểu Yêu chắc sợ mình ngất đi.
Hắn lắc đầu, vẫn là đừng suy nghĩ linh tinh.
***
Vân Tiểu Yêu ở lại đó thật sự là vì hai lý do.
Một là về nhà thế nào cũng bị đánh, thà về trễ chút còn hơn.
Hai là thật sự lo Trần Vọng ngất.
Không vì gì khác, chỉ là sắc mặt người này quá trắng. Giống như tuyết mùa đông nhiều năm trước.
Hà Ngọc Liên có ơn với y, mà giờ bà không có ở đây, nếu Trần Vọng thực sự ngất mà không ai phát hiện, y không đành lòng nên định đợi Hà Ngọc Liên về rồi mới đi.
Chỉ là Trần Vọng không muốn ở cùng y. Cũng do y thất lễ, dù bây giờ thôn Thanh Khê gặp tai họa, ai nấy đều vất vả vì miếng ăn nhưng lễ nghĩa liêm sỉ vẫn không thể bỏ.
Vân Tiểu Yêu thở ra một hơi, cất bước kiên định trở lại làng. Y phải chấp nhận bị xét xử.
Vân Tiểu Yêu tay không trở về nhà, bất ngờ là, y tưởng hôm nay cả nhà bốn người sẽ phải nhịn đói, vậy mà vừa đến cổng đã ngửi thấy mùi cơm khói bốc lên.
Thông thường lúc này là Vân Lai Phúc và Vân Phú Quý ra ngoài tìm được gì đó. Dù biết sẽ chẳng đến lượt mình, nhưng y vẫn thấy nhẹ lòng.
Có lẽ hôm nay Vân Lai Phúc tâm trạng tốt, sẽ không đánh y đi. Vân Tiểu Yêu mím môi, đi về phía nhà bếp.
Bên bếp, Vân Phú Quý đang canh lửa, còn Vân Lai Phúc thì cầm xẻng, đang khuấy món gì đó trong nồi.
Ngửi mùi chắc là canh rau dại.
Mùa xuân năm nay, huyện Thanh Hà có vài trận mưa nhỏ, làm sống lại mảnh núi đã khô hạn lâu ngày, dân làng lũ lượt kéo nhau đi tìm nước, đào rau dại, dựa vào chút lương thực ít ỏi ấy để sống qua mùa.
Nhưng mưa ít, chẳng khác gì muối bỏ biển, người đến nhiều, rau dại cũng nhanh chóng bị đào sạch.
Nước và rau ngày càng khó tìm.
Vân Tiểu Yêu đứng bên cửa, như khúc gỗ không nói gì.
Vân Lai Phúc nghe tiếng chân quay đầu lại, thấy y tay không, lập tức chửi ầm lên: "Mẹ nó, thứ xúi quẩy!"
Vân Tiểu Yêu cúi đầu, làm như không nghe thấy.
Vân Phú Quý biết là y về, cũng quay lại nhìn, hừ lạnh: "Đồ vô dụng, cứ để nó đói đi."
Vân Lai Phúc không nói gì thêm. Nhưng Vân Tiểu Yêu cũng đã yên tâm, hôm nay sẽ không bị đánh.
Dù là vậy, y vẫn rón rén. Tự giác lánh vào phòng củi, không dám làm chướng mắt Vân Lai Phúc.
Vân Tiểu Yêu nằm trên lớp rơm cứng, nghe tiếng động trong bếp kế bên, cố ép mình nhắm mắt ngủ. Y đã một ngày không ăn gì, sớm quen với đói nhưng bụng vẫn đau như bị thiêu đốt.
Y co chân lại, hai tay ôm bụng, cố dỗ mình ngủ. Có thể là quá mệt, cũng có thể là ngất vì đói. Tóm lại là ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng Phương Thúy Trân: "Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, dậy nào..."
Vân Tiểu Yêu mở mắt, trong bóng tối lờ mờ thấy mặt Phương Thúy Trân: "Nương."
Gương mặt gầy gò vàng vọt của Phương Thúy Trân hiện rõ vẻ đau lòng, bà đỡ lấy tay y: "Dậy đi, uống chút canh."
Vân Tiểu Yêu tỉnh táo lại, được nương đỡ ngồi dậy.
Bên ngoài trời đã tối, ánh chiều dần tắt, chiếu vào phòng chẳng được bao nhiêu nhưng Vân Tiểu Yêu vẫn thấy rõ, đó chỉ là nửa bát canh rau dại.
Loáng thoáng vài mảnh lá, không một chút dầu mỡ.
Vân Tiểu Yêu biết đây là phần mẹ nhường lại, mà Vân Lai Phúc cũng chẳng bao giờ để lại cho mẹ bao nhiêu, phần lớn trong này chắc do mẹ dành cho y.
Y lắc đầu: "Mẹ uống đi."
Phương Thúy Trân bỗng bật khóc, nước mắt như vỡ đê, trào ra bao ấm ức suốt bao năm qua: "Ngoan, uống đi con."
Vân Tiểu Yêu chỉ lặng lẽ nhìn mẹ, đợi bà khóc xong, mới giơ bàn tay thô ráp lau nước mắt cho bà: "Cha họ ngủ rồi hả nương?"
Phương Thúy Trân nghẹn ngào gật đầu.
Vân Tiểu Yêu khẽ nói: "Nương, chúng ta bỏ trốn đi."
Phương Thúy Trân lắc đầu: "Trốn đi đâu chứ?"
"Đi đâu cũng được, không đi thì chúng ta đều sẽ chết ở đây."
Phương Thúy Trân không trả lời, chỉ đưa bát canh cho y.
Vân Tiểu Yêu vẫn lắc đầu từ chối. Dù không có gì ăn, nhưng y còn nửa vò nước, không chịu nổi thì sẽ uống. Còn nương, bà chẳng có gì cả.
Y lại nghĩ đến Hà Ngọc Liên. Không biết Trần thẩm lấy đâu ra nhiều đồ ăn đến thế, nếu người đó chịu chia cho y, dù phải bán mình làm nô thì Vân Tiểu Yêu cũng cam lòng.
Nhưng đó là lòng tốt của Trần thẩm, y không thể mở miệng xin được.
Phương Thúy Trân hiểu con mình hơn ai hết, bình thường không nói nhiều, nhìn có vẻ hiền lành dễ bắt nạt, nhưng lại rất bướng, đã quyết rồi thì chín trâu cũng kéo không nổi.
Bà đành phải tự mình uống, "Con ngủ đi, mai nương lại đi nơi khác xem thử."
Vân Tiểu Yêu "dạ" một tiếng. Y chẳng trông mong gì, cũng giống như chẳng dám mong nương sẽ chịu rời khỏi nhà họ Vân.
Y biết nương sợ gì, mà bản thân y cũng chẳng thể cho bà lời hứa hẹn nào.
Bỏ đi chỉ là chọn cái chết để tìm đường sống.
***
Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu tỉnh dậy trong cơn choáng váng quen thuộc. Y ngồi rất lâu mới qua được cơn chóng mặt.
Ra khỏi phòng củi, cửa các phòng khác trong nhà vẫn đóng kín, lúc này mới tờ mờ sáng, hạn hán khiến chim muông bay hết, thôn Thanh Khê im lặng đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng.
Phía xa trời ửng hồng, hôm nay vẫn không có mưa.
Vân Tiểu Yêu không gọi ai dậy, chỉ khép cửa phòng củi rồi rời khỏi nhà.
Ra khỏi sân, y đi thẳng tới cây đa già, gạt nhánh cây, lôi ra cái vò đất giấu mấy ngày nay, mở lớp vải đậy, uống một ngụm nhỏ.
Đầu hạ sáng tối còn mát, vò nước để trong hốc cây mấy ngày, nước uống vào mát lạnh. Một ngụm nước trôi xuống cổ họng chưa kịp giải khát, chỉ mấy hơi thở sau, bụng lại đau quặn như bị cắt.
Vân Tiểu Yêu ôm bụng, tựa vào rễ cây. Y không lạ gì cảnh này, thậm chí vì đau nhiều mà thành quen, biết rõ đây là triệu chứng do đói.
Không biết bao lâu trôi qua, đau đớn đến mức tưởng mình sẽ không qua khỏi, bụng mới ngừng giật thắt. Y dựa vào rễ cây th* d*c, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên mặt, giọt mồ hôi trên trán lấp lánh như ánh nước.
Đôi mắt y mang sắc nâu như loài mèo, vốn nên trong trẻo rực sáng, nay lại xám mờ vô thần, phủ một tầng tử khí.
Đúng như hôm qua Trần Vọng nghĩ, Vân Tiểu Yêu thật sự cận kề cái chết. Chỉ là Vân Tiểu Yêu biết mình mạng lớn, bao nhiêu lần lâm nguy như vậy, cứ tưởng sẽ chết nhưng cuối cùng vẫn đau đớn mà sống tiếp.
Y nghỉ một lúc, khi trời bắt đầu oi bức, hơi lạnh trên người mới dần tan.
Hồi sức xong, Vân Tiểu Yêu cất vò nước lại, gác nhánh cây lên như cũ rồi rời khỏi gốc đa.
Hôm nay y không muốn tới huyện Thanh Hà, định thử vận may ở mấy khu rừng gần đó.
Quanh làng Thanh Khê không có núi lớn, chỉ có vài đồi cao thấp lởm chởm, khi mưa thuận gió hòa còn nhặt được chút gì, nhưng ba năm hạn hán, mấy cây còn sống cũng chẳng ăn được.
Y không muốn chưa chết vì đói đã chết vì trúng độc.
Muốn lên núi, nhất định phải đi qua túp lều nhà Trần Vọng, nhưng lần này Vân Tiểu Yêu chỉ nhìn từ xa, không lại gần.
Nếu thật sự kiếm được gì, sẽ chia cho Trần thẩm một phần, cái vò đựng nước kia y còn chưa trả...
Vân Tiểu Yêu cũng hiểu rõ vận may mình không tốt, trước khi lên núi đã không kỳ vọng nhiều, quả nhiên, y đi gần nửa ngày, vừa khát vừa đói, lật tung cả sườn đồi cũng không tìm được thứ gì ăn được.
Đến mức hoa mắt chóng mặt, nhìn đá cũng thấy nó như có vị ngọt.
Không tìm được gì, Vân Tiểu Yêu cũng không thất vọng, y đã quen với cuộc sống tuyệt vọng, nhận ra rằng đau khổ mới là số phận của mình.
Vân Tiểu Yêu quay về nhà.
Về đến nơi, Vân Lai Phúc và mấy người kia vẫn chưa về, Vân Tiểu Yêu ngồi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Y nghĩ, hôm nay tránh không nổi rồi, nếu Vân Lai Phúc đánh chết mình thì càng hay, vì hôm nay trời đẹp, mát hơn hôm qua, chết vào một ngày nắng đẹp như thế, cũng xem như không tệ.
Trong lòng Vân Tiểu Yêu bỗng yên ổn lại, nếu thực sự phải chết, vậy thì trước khi chết sẽ nói cho nương biết y giấu hơn ba trăm văn, bảo bà cầm lấy rời khỏi thôn Thanh Khê đi tìm tỷ tỷ.
Còn phải nói thêm, là Trần thẩm tốt bụng cho y đồ ăn, nếu nương muốn đi, có thể hỏi thử Trần thẩm xem có thể mua vài cái bánh bao để mang theo đường không.
Nghĩ vậy, Vân Tiểu Yêu thậm chí thấy có chút mong chờ.
Vì thế khi Vân Lai Phúc về nhà thấy y ngồi dưới mái hiên, cơn giận liền bốc lên mặt, y lại không hề sợ như mọi lần, thậm chí còn cười một cái: "Cha, hôm nay con vẫn không xin được gì ăn."
Lửa giận của Vân Lai Phúc bị châm thẳng, sải bước đến gần, vung tay tát.
Bốp một tiếng, mặt Vân Tiểu Yêu lệch sang một bên, nửa mặt đau đến tê dại, chỉ còn tai là ong ong như có ruồi vo ve.
Vân Lai Phúc lại giơ chân đạp tới: "Ngươi là đồ tiện nhân, hôm nay không đánh chết ngươi thì không được."
Vân Tiểu Yêu ngã lăn xuống đất, bốp một tiếng, đầu đập mạnh, vang lên tiếng động rõ ràng.
Rất đau, nhưng Vân Tiểu Yêu lại bật cười, cười không thành tiếng: "Cha, sức cha không bằng trước nữa rồi."
"Ngươi còn dám cãi? Ta vất vả nuôi ngươi lớn, ngươi báo đáp tao thế nào? Một miếng ăn cũng xin không nổi, sao không tự bán mình đi? Hả... đồ ti tiện..."
Trong đầu Vân Lai Phúc chỉ còn một suy nghĩ: đánh chết đứa vô dụng chỉ biết ăn hại này.