Sáng sớm vừa tỉnh dậy, Hà Ngọc Liên thấy Vân Tiểu Yêu, liền hỏi: "Tiểu Vọng tối qua không về à?"
Gần tới tháng mười đã là cuối thu, nước để trong chum suốt một đêm lạnh buốt thấu xương, Vân Tiểu Yêu chỉ rửa mặt thôi mà mười đầu ngón tay cũng đỏ bừng vì lạnh.
Nghe Hà Ngọc Liên hỏi, y khẽ lắc đầu.
Hà Ngọc Liên lẩm bẩm: "Cũng không biết đi làm gì."
Vân Tiểu Yêu cũng chẳng rõ, nên không thể giải thích gì.
Trần Vọng không về, nhưng buổi sáng vẫn cứ bắt đầu chậm rãi.
Trong nhà có rất nhiều việc phải làm, giặt giũ nấu ăn, tưới rau và cho gà vịt ăn, tất cả đều cần sức người và thời gian.
Đợi làm xong hết việc nhà, người thì đi giặt quần áo, người thì tiếp tục thêu khăn, ai nấy đều bận rộn nhưng trật tự.
Vân Tiểu Yêu đang dọn dẹp phòng trong nhà, thì nghe thấy tiếng Phương Thúy Trân đang ngồi dưới hiên thêu khăn: "Về rồi hả, trong nồi có cháo đấy, chắc vẫn còn nóng, để ta múc cho con một bát."
"Không cần đâu Trân di, con ăn ở huyện thành rồi." Trần Vọng có vẻ thấy nhà im lặng quá, lại hỏi thêm một câu: "Mọi người đâu cả rồi?"
"Liên muội và Phú Sinh ra sông giặt đồ rồi, Như Hải vào huyện thành, Tiểu Yêu thì ở trong phòng."
"Vậy di cứ làm việc đi, con về phòng đây."
Nghe hắn bình an trở về, trong lòng Vân Tiểu Yêu cũng nhẹ nhõm hẳn. Y đóng cửa tủ lại, quét bụi xong, vừa gom rác vào hót rác thì Trần Vọng bước vào phòng.
Vân Tiểu Yêu đứng thẳng người, đặt chổi và hót rác sang một bên, phủi phủi tay hỏi: "Sao đi lâu vậy?"
"Ừ." Trần Vọng không giải thích, đóng cửa phòng lại, cả những hiểm nguy đêm qua cũng khép lại sau cánh cửa ấy.
"Đóng cửa làm gì?"
"Lại đây." Trần Vọng ngồi xuống cạnh bàn, vẫy tay gọi y.
Vân Tiểu Yêu nghiêng đầu, tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Trần Vọng đợi y ngồi xuống bên cạnh, mới từ trong ngực lấy ra một túi tiền phồng lên, hình dáng không đều: "Ban đầu định không nói cho em biết, sợ em lo, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, chi bằng để ta nói trước."
Vân Tiểu Yêu mơ hồ đoán được đó là gì, chân mày nhíu chặt.
Trần Vọng đặt túi tiền lên bàn, đẩy sang: "Hôm qua Tống Lãng tìm ta là để cùng hợp tác bắt trộm. Đây là thù lao, tổng cộng 11 lượng."
Vân Tiểu Yêu vừa nghe liền sốt ruột: "Huynh có bị thương không?"
Y vừa nói vừa đưa tay ra kiểm tra, nhưng bị Trần Vọng nhẹ nhàng ngăn lại: "Không sao, người thường không làm gì được ta."
Nhưng trong mắt Vân Tiểu Yêu, đống bạc kia chẳng đáng là gì, chỉ cần hắn không bị thương, y mới thở phào. Trần Vọng cảm thấy lòng mình mềm như bông gòn.
Bấy lâu nay, trong gia đình họ, hắn như thân cây chống đỡ cả mái nhà, còn Vân Tiểu Yêu, không phải là nhánh hay lá, mà là rễ, luôn âm thầm nuôi dưỡng hắn.
Trần Vọng yêu sự hồn nhiên đáng yêu của y, sự khéo léo trong chuyện nghiêm túc, và cả việc trong mắt trong lòng y chỉ có mình hắn.
Vân Tiểu Yêu biết hắn không sao mới yên lòng, lúc này mới có tâm trạng nhìn túi tiền ấy: "Sao nhiều thế?"
"Phú thân thưởng đấy, ai tham gia bắt trộm cũng có phần."
Vân Tiểu Yêu đưa tay sờ thử túi bạc, chạm vào một v*t c*ng: "Thứ gì mà đáng giá vậy?"
"Một pho tượng Phật bằng ngọc. Ừm, ta nhìn rồi, quả là vô giá." Pho tượng ấy cao nửa thước, chạm khắc tinh xảo, sống động như thật, nhìn là biết do danh thủ làm ra. Nghe Tống Lãng nói, phú thân ấy định truyền pho tượng này cho hậu thế, bọn trộm dám ra tay chính là đụng đến gốc rễ nhà người ta.
Những chuyện như tượng Phật nhà người ta hay thưởng bao nhiêu bạc, Vân Tiểu Yêu thật ra chẳng quan tâm, y chỉ để tâm một chuyện: "Sau này huynh còn làm mấy việc nguy hiểm kiểu đó với Tống đại nhân nữa không?"
Trần Vọng cười cười, không để tâm lắm: "Không nguy hiểm đâu, lấy bạc không mà." Quả thực là lấy không, hắn chỉ phối hợp hành động, đến lúc bọn trộm định hủy tượng Phật liều mạng thì hắn mới ra tay đoạt lại.
Vân Tiểu Yêu nhớ tới bản lĩnh kỳ lạ biến thành nước của hắn, bèn im bặt. Y đẩy túi tiền lại: "Huynh giữ đi."
Trần Vọng nhướng mày: "Em không giữ à?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu.
Trần Vọng ngạc nhiên, người ta thì vợ giữ tiền, sao đến lượt mình lại là vợ đưa tiền cho chồng?
"Em..."
"Ừm?" Vân Tiểu Yêu nhìn hắn, "Sao thế?"
Trần Vọng đột nhiên cảm thấy nếu còn nói gì nữa là mình không biết điều, bèn mở túi bạc ra, lấy hai lượng đưa cho y: "Em giữ đi, còn lại để làm tiệc cưới." Hắn lắc lắc túi bạc.
Tiền của chia ra giữ cũng tốt, lỡ có người cần gấp thì người kia có thể xoay xở.
Vân Tiểu Yêu cũng nhận lấy, hai lượng bạc mang theo bất tiện, y giấu vào tủ áo.
"Huynh đi rửa mặt, thay đồ rồi ngủ một chút đi."
Trần Vọng gật đầu: "Lấy đồ giúp ta."
Vân Tiểu Yêu xoay người lấy quần áo sạch cho hắn, trong lúc ấy Trần Vọng lặng lẽ thu túi tiền vào không gian.
Chiều hôm đó, Hà Ngọc Liên trở về, biết Trần Vọng đã về, cũng không hỏi hắn đi làm gì, chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Chuyện này cứ như Trần Vọng chưa từng là Trần Vọng, lại thành một bí mật nữa giữa hai người.
Chu Như Hải chạy vài chuyến lên huyện thành, đúng là mèo mù vớ cá rán, tìm được việc ở một tửu lâu. Bếp sau của tửu lâu thiếu người, có lẽ chưởng quầy thấy tay nghề mổ gia súc của hắn nên phá lệ tuyển người ngoài.
Phải biết tửu lâu là nơi hay tuyển người quen biết thân thích.
Hôm ấy về nhà nói việc này, mắt hắn sáng rực. Cả nhà ai cũng mừng, dù một tháng chỉ có mấy trăm văn, không bằng bán heo, nhưng giờ họ không có vốn, Vân Phú Sinh cũng không tham, trước mắt ổn định là quan trọng nhất.
Hôm sau, Chu Như Hải đã lên huyện thành sớm bắt đầu làm việc. Biết nhà hắn xa, chưởng quầy còn cho phép đến trễ hai khắc.
Có lẽ vì sắp đến ngày cưới, chuyện tốt cũng nối đuôi nhau tới, chưa được mấy hôm, Hồ sư phụ lại gửi tin, nhờ Trần Vọng đi xem giếng, hơn nữa còn là hai nhà, chỉ là không cùng địa điểm.
Ngày thành thân sắp tới, Trần Vọng không dám chậm trễ, hôm đó mang theo hành lý lên huyện thành gặp Hồ sư phụ, đợi làm xong hai việc trở về thì đã là rằm tháng mười.
Lúc này nhà đã thay đổi hẳn. Trong nhà một đám người bận tới bận lui, ồn ào náo nhiệt, người này nói một câu, người kia đáp một tiếng, như thể cái chợ.
Dễ thấy nhất là sắc đỏ rực rỡ từ trong ra ngoài, cổng treo lồng đèn đỏ, cửa sổ dán chữ hỷ đỏ, đâu đâu cũng cho thấy nhà này sắp có hỉ sự.
Trong sân toàn người quen, ngoài người nhà ra còn có lý chính và vợ ông ấy, cả nhà Tống Gia Hưng và mấy hàng xóm, thậm chí Tống Lãng cũng đến.
Trần Vọng ở thôn Tống gia gần nửa năm, dân số không nhiều, sớm đã quen mặt hết, đương nhiên biết nửa thôn đều đến rồi. Bảo sao hắn thấy nhà chật hẳn đi, sắp không còn chỗ đặt chân.
Tống Lãng hôm nay không mặc sai phục mà mặc thường phục, còn thắt áo choàng, đang giúp bóc tỏi.
Trần Vọng từ xa trở về, bụi đường đầy người, liền hỏi: "Sao ngươi cũng tới?"
Tống Lãng hỏi ngược lại: "Không hoan nghênh à?"
Thôi được rồi, hỏi cũng bằng không, Trần Vọng xua tay, xách bọc định vào phòng, lại bị Tống Lãng gọi lại: "Tiểu Duẫn cũng ở trong."
"Hắn..." Trần Vọng không biết nghĩ tới điều gì, không nói tiếp, mà quay sang nhà bếp.
Trong bếp cũng đầy đồ đạc, ngoài bàn ghế còn có thịt viên chiên, cá chiên... đựng trong rổ lớn.
Trong bếp cũng có người, Trần Vọng vừa vào càng thấy chật chội hơn. Hắn thấy Hà Ngọc Liên liền gọi: "Nương, con về rồi, có gì ăn không, cho con bát."
Hà Ngọc Liên đang bàn với người khác xem thức ăn có đủ không, có cần nấu thêm không, chẳng rảnh trả lời, chỉ tay ra bếp: "Tự đi mà xem."
...Thôi được, nghĩ bà đợi mãi mới được uống trà cưới của con dâu, Trần Vọng không tính toán với bà.
Giờ hắn về đúng lúc không trễ không sớm, ăn sáng rồi mà chưa tới trưa, trong nồi có cháo thịt, vẫn còn ấm. Trần Vọng rửa bát đũa, múc đầy một bát ăn ngấu nghiến.
Hàng xóm tới giúp thấy hắn ăn như ma đói đầu thai, cười nói: "Coi bộ đói dữ nhỉ?"
Trần Vọng ăn nhanh nhưng không thô lỗ, ăn rất yên lặng, không có tật xấu chẹp miệng, nghe xong liền cười: "Sáng đi sớm quá, chưa ăn gì."
Có người khác nói: "Còn trẻ mà, chịu đói sao được."
Mọi người cười ồ lên.
Hà Ngọc Liên cũng bất đắc dĩ: "Nó trước kia không thế đâu."
Một câu nói, người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Hàng xóm tưởng là bóng ma nạn đói hai năm để lại, còn Trần Vọng biết bà lại nhớ tới đứa con ruột của mình. Đúng là không phải cùng một người, dù bề ngoài giống tám phần.
Đã một năm rồi, Trần Vọng vẫn chưa dám đi sâu tìm hiểu, không biết Hà Ngọc Liên là phát hiện sự thật mà không nỡ tin, chỉ muốn mơ hồ sống tiếp, hay thật sự mù mờ chuyện hắn.
Nhưng bất luận thế nào, Trần Vọng đều mong là vế sau. Sự thật với bà quá tàn nhẫn, không biết thì hơn.
Trần Vọng ăn no, lại đem đồ bẩn đi giặt phơi, trong sân toàn người nhưng hắn vẫn dễ dàng thấy được hai phu phu Tống Lãng.
Thấy Tống Duẫn ra ngoài, hắn mới lau khô tay về phòng. Vừa vào, hắn đã phát hiện phòng mình thay đổi. Không chỉ sạch sẽ, mà đồ đạc còn được sắp xếp lại, thậm chí có thêm mấy món mới, Vân Tiểu Yêu thì ngồi ngay trước chiếc bàn trang điểm mới ấy, quay lưng về phía hắn.
Vân Tiểu Yêu nhận ra bước chân của hắn, tiếng chân Trần Vọng không giống ai, rất vững vàng. Nếu là ngày thường, y sẽ chạy ngay lại, nhưng hôm nay lại ngồi im.
Trần Vọng cũng thấy lạ: "Em ngồi đó làm gì vậy?"
Vân Tiểu Yêu mím chặt môi, vẫn không nhúc nhích.
Trần Vọng hơi ngẩn ra, như đã hiểu, hắn đóng cửa lại.
Vân Tiểu Yêu nghe tiếng cửa đóng lại thì càng căng thẳng, nhất là bên ngoài toàn người.
Trần Vọng bước từng bước đến gần, tới bên Vân Tiểu Yêu, mới hiểu vì sao y ngồi yên nãy giờ.
Vân Tiểu Yêu cúi đầu khi hắn đến gần, Trần Vọng tuy chưa thấy rõ mặt y, nhưng đã nhìn thấy hộp phấn, son môi và gương đồng trên bàn.
Trần Vọng nhìn một cái đã hiểu, hỏi: "Trang điểm rồi?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu.
Trần Vọng cười khẽ, lại hỏi: "Không cho ta nhìn à?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu.
Trần Vọng cúi người, hạ giọng, chậm rãi hỏi: "Vậy em có ý gì?"
"Ta..." Vân Tiểu Yêu có vẻ do dự, phải chần chừ thật lâu mới từ từ ngẩng mặt lên.
Trần Vọng nhìn chằm chằm không rời. Dù chỉ là dặm phấn tô son đơn giản, nhưng người ấy lại thêm phần rực rỡ, đặc biệt là đôi môi, căng mọng sáng bóng, như đang mời gọi người ta hái lấy.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến Trần Vọng khao khát muốn hôn tới điên cuồng, nhưng hắn nhịn được. Hắn nâng cằm Vân Tiểu Yêu, nghiêm túc nói: "Rất đẹp."
Vân Tiểu Yêu nhìn hắn, xác định hắn thật lòng, mặt mới dần dần đỏ ửng. Mặt y vừa đỏ lại càng thêm vẻ mị hoặc không tả nổi, như kết hợp giữa ngây thơ và quyến rũ.
"Ngày mai cũng trang điểm vậy nhé?"
Vân Tiểu Yêu ban đầu không quyết, đây là lần đầu y trang điểm, lại không quen, tuy hôm trước Tống Duẫn khen không dứt miệng, y vẫn thấy lưỡng lự, giờ nghe Trần Vọng hỏi vậy mới gật đầu.
Trần Vọng hôn lên trán y, giọng đầy ý cười: "Ta rất mong chờ." Chưa bao giờ hắn lại mong ngóng thành thân đến vậy.
Mà Tống Duẫn quả là người hàng xóm tốt, giúp đỡ không ít.