Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 67

Bữa tối hôm ấy, Trần Vọng ngồi vào bàn, nhân lúc cả nhà đang dùng bữa liền công bố tin tức này.

Nghe tin Vân Tiểu Yêu có thai, Hà Ngọc Liên kinh ngạc đến suýt nữa không cầm vững đũa, "Thật sao?"

Trần Vọng gật đầu: "Chiều nay đã mời lang trung xem qua, xác nhận rồi."

"Hay quá hay quá." Hà Ngọc Liên vừa cười, khóe mắt đã rưng rưng, "Nương chờ ngày này đã lâu lắm rồi."

Vân Tiểu Yêu cầm đũa không nói gì.

Dù Hà Ngọc Liên chưa từng nhắc tới, nhưng thân là trưởng bối, tâm nguyện được nhìn thấy con cái hạnh phúc, gia đình viên mãn cũng giống như bao người khác. Con đã thành thân thì con cháu chính là tâm nguyện lớn nhất của bà trong tương lai.

Nhìn hai người là Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân đều xúc động, Trần Vọng lại nói: "Nương, Trân di, con có chuyện muốn bàn với hai người."

Phương Thúy Trân gật đầu: "Con nói đi."

Trần Vọng nói: "Con định làm một chút sinh ý, có lẽ sẽ cần hai người hỗ trợ."

Hà Ngọc Liên ngạc nhiên: "Chúng ta là hai cái thân già, biết được gì chứ?"

"Chuyện không khó, chỉ là sẽ vất vả một chút."

Phương Thúy Trân nói: "Có việc gì thì cứ nói, chỉ cần nương làm được."

Trần Vọng lại nói: "Mấy hôm nữa con sẽ lên huyện xem thử có chỗ nào thích hợp, còn rau ngoài ruộng, sau khi bán xong thì đừng trồng thêm nữa, Phú Sinh tỷ không trông xuể đâu."

Vân Tiểu Yêu thì nhất định không thể làm như trước, chuyện gánh nước bón phân vốn không thể đụng vào nữa. Nhưng Vân Tiểu Yêu lại không vui: "Ta vẫn giúp được." Chẳng hạn như làm cỏ, bón phân, hắn vẫn có thể, chỉ là không làm nặng được thôi.

Trần Vọng nhìn y.

Vân Phú Sinh nói: "Tiểu Vọng nói đúng, việc trước mắt là chăm sóc thật tốt mấy luống mới gieo trồng."

Dù sao rau cũng chỉ có vài phần đất, nhưng lạc, đậu, khoai thì có đến mấy mẫu.

Chu Như Hải cũng phụ họa: "Tiểu Yêu, đừng lo chuyện ruộng vườn nữa, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng."

Cả nhà đều đồng lòng, Vân Tiểu Yêu không còn lời để nói. Y buồn bực lấy đũa chọc chọc cơm trong bát.

Trần Vọng nhận ra tâm tư nhỏ của y, nhưng lại không lập tức dỗ dành.

Cả nhà lại bàn bạc kỹ càng một phen, cuối cùng quyết định Chu Như Hải vẫn tiếp tục làm ở tửu lâu, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân bán nốt số rau còn lại rồi dừng tay, Vân Phú Sinh tạm thời trông coi ruộng vườn, nếu có gì không xoay sở kịp thì để hai người kia phụ giúp.

Vân Tiểu Yêu không ngờ mình mang thai rồi mà lại bị cả nhà "gạt ra ngoài", trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Tối đến lúc đi ngủ, Trần Vọng lên giường, chống tay nhìn y: "Không vui rồi?"

Vân Tiểu Yêu xoay người, ngửa mặt nhìn hắn: "Huynh biết ta sẽ không vui còn làm vậy." Y chỉ là có thai, chứ đâu phải tàn phế.

Trần Vọng bật cười, giọng dịu lại: "Thế thì sao? Em không biết mình đang trong tình trạng thế nào à? Lỡ có chuyện gì, em định bồi thường cho ta một người trong lòng à?"

Một câu khiến Vân Tiểu Yêu nghẹn lời, mà tên xấu xa này lại còn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ y.

Người trong lòng, chỉ nghe thôi mà mặt cũng đỏ bừng.

Vân Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn, khi đỏ ửng bắt đầu lan ra liền vội kéo chăn che nửa mặt mình. Dù đã có con với nhau, Vân Tiểu Yêu vẫn không chịu nổi hắn nói lời tình tứ.

Trần Vọng kéo chăn xuống, nhìn gương mặt đỏ rực của y: "Bình thường em muốn làm gì ta cũng không quản, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, em yên ổn thì ta mới yên tâm được."

Vân Tiểu Yêu còn có thể nói gì? Chỉ đành gật đầu, nếu không thì đúng là không biết điều.

Trần Vọng nằm xuống, tay luồn vào chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới y hỏi: "Ở đây sao?"

Vân Tiểu Yêu tim đập thình thịch theo động tác ấy, nhìn hắn: "Ừ."

Trần Vọng lại hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Y nghĩ một lát: "Chưa có cảm giác gì." Tháng còn nhỏ.

Trần Vọng rút tay ra, ôm lấy eo y kéo vào lòng: "Mấy hôm nữa ta sẽ lên huyện, nếu em thấy khó chịu ở đâu thì nhớ nói với Phú Sinh tỷ, đi khám sớm."

"Ừ."

Trần Vọng hôn lên trán y, hắn thích sự thân mật này với Vân Tiểu Yêu: "Ngủ đi."

Vân Tiểu Yêu thấy hắn chưa tắt nến, hỏi: "Không thổi đèn sao?"

"Không, lỡ nửa đêm em muốn dậy thì còn nhìn thấy đường." Hắn rất chu đáo khi chăm sóc người khác.

Vân Tiểu Yêu dụi vào khuỷu tay hắn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Y vốn dễ ngủ, nay có thai càng dễ ngủ hơn, chưa bao lâu đã mơ màng thiếp đi.

Khi đang mơ màng chưa ngủ hẳn, y cảm thấy ánh mắt Trần Vọng còn dừng trên người mình, khẽ đưa tay chạm lên ngực hắn, mơ hồ hỏi: "Sao huynh còn chưa ngủ?"

Chợt nghe Trần Vọng bật cười: "Ngủ rồi."

Vân Tiểu Yêu nghe vậy liền yên tâm thiếp đi.

Đợi đến khi hơi thở bình ổn, Trần Vọng vẫn chưa thỏa mãn, tay kia vén mớ tóc dính trên má Vân Tiểu Yêu ra, nhìn dáng vẻ ngủ yên tĩnh của y.

Tình trạng nghén của Vân Tiểu Yêu không nặng, chỉ là buồn nôn, không đến mức nôn ói khổ sở, khiến Trần Vọng yên lòng. Cũng vì vậy nên mấy ngày sau mới phát hiện có thai.

Trần Vọng dùng ngón tay vẽ theo đường lông mày y, nhớ lại dáng vẻ y trang điểm, rực rỡ mê người, nhưng vì thấy phiền nên trừ ngày cưới và Tết ra thì chưa từng chải chuốt, bảo rằng thân phận mình là ca nhi bụi bặm, làm bộ công tử không hợp. Trần Vọng vẫn luôn tôn trọng y, chưa từng ép buộc.

Trần Vọng lại nhớ về ngày trước, lúc ấy đầu còn treo trên dây lưng, chưa từng mơ tưởng tới cảnh gia đình viên mãn. Nhưng từ khi đến thế giới này, Vân Tiểu Yêu chính là ánh sáng rọi vào quãng đời tối tăm của hắn.

Giờ ánh sáng ấy còn mang theo một ngôi sao nhỏ, khiến thế giới của hắn càng thêm rực rỡ.

Nghĩ vậy, Trần Vọng lại ôm y chặt hơn, nhưng có lẽ khiến Vân Tiểu Yêu khó chịu, y "ưm" một tiếng, Trần Vọng như sực tỉnh, sợ ép vào con nên vội nới tay.

Sau đó, hắn bật cười khẽ.

"Vân Tiểu Yêu." Hắn nhẹ nhàng nói như thường lệ, "Ngủ ngon."

Hôm sau, Trần Vọng cùng Hà Ngọc Liên ra ngoài, hắn phải lên huyện thăm dò tình hình, đó là việc tốn nhiều thời gian. Mãi đến gần giờ Thân mới về, cũng là để đưa Vân Tiểu Yêu tới nhà Mạnh phu tử.

Vân Tiểu Yêu hỏi tiến triển ra sao, hắn chỉ lắc đầu không nói gì. Làm sinh ý không đơn giản, cho dù đã có ý tưởng cũng phải tốn nhiều tâm lực, không thể thành ngay.

Vân Tiểu Yêu nghĩ hắn hẳn có sắp xếp riêng, nếu có thể nói thì Trần Vọng chắc sẽ nói với mình nên cũng không hỏi thêm.

Học xong ở nhà Mạnh phu tử, Vân Tiểu Yêu phát hiện vạt áo hắn ướt liền hỏi: "Sao thế?"

"Lúc gánh nước tưới rau không cẩn thận bị văng vào."

Vân Tiểu Yêu khựng lại, không ngờ hắn còn tranh thủ thời gian đi làm giúp. Nhưng Trần Vọng xưa nay vốn chu đáo.

Chiều về gió nổi, hơi lạnh len lỏi, Vân Tiểu Yêu sợ hắn cảm lạnh: "Về thôi, sớm tắm rửa kẻo lạnh."

Trần Vọng ừ một tiếng, nắm tay y trở về.

Mấy ngày liền đều như vậy. Cho tới cuối tháng tám, Tống Duẫn đến hỏi, Vân Tiểu Yêu mới biết Trần Vọng từng tìm họ.

Lúc ấy Tống Tụng còn chưa tan học, Tống Duẫn rảnh rỗi liền đến tìm y: "Hôm qua ban đêm Trần Vọng tới tìm A Lãng, ta nghe thấy loáng thoáng, hình như muốn làm ăn, các người quyết định rồi sao?"

Tống Lãng mỗi tháng chỉ nghỉ cố định, nếu có việc phải tìm thì hoặc đến nha môn, hoặc đợi tan làm.

Không biết có phải vì có thai không, mấy hôm nay Vân Tiểu Yêu đều ngủ sớm, hoàn toàn không biết Trần Vọng đã đi gặp họ: "Ừ, việc đào giếng quanh đây Trần Vọng gần như làm hết rồi, huynh ấy không muốn đi xa nên đành tìm hướng khác."

Tống Duẫn cười, ngụ ý sâu xa: "Là không muốn đi xa hay không nỡ rời xa ngươi?"

Vân Tiểu Yêu mím môi không nói.

Tống Duẫn lại nói: "Ta chỉ phụ trách sổ sách, chuyện làm ăn không hiểu mấy, nhưng A Lãng nói có thể điều một quản sự hỗ trợ Trần Vọng, chắc chẳng mấy chốc sẽ có tin."

Vân Tiểu Yêu chân thành: "Cảm ơn các ngươi."

"Cảm ơn gì? Các ngươi cũng giúp bọn ta không ít." Ví như lúc hắn bận việc, Hà Ngọc Liên giúp trông Tống Tụng, hoặc khi Tống Lãng quá bận, thân thể hắn không khoẻ, Vân Tiểu Yêu cũng luôn chăm sóc cả hắn.

Hai nhà xưa nay đều giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là những việc Vân Tiểu Yêu làm rất nhỏ, nhưng Tống Duẫn vẫn nhớ.

Vân Tiểu Yêu định nói chuyện mình có thai, nhưng nghĩ chưa qua ba tháng, thôi thì chờ thêm. Hai người bạn thời thơ ấu nay đều không còn, sau này Tống Duẫn chính là người bạn tốt nhất của y.

Vì vậy y nhịn lại, chỉ nói: "Duẫn ca, qua một thời gian nữa, ta sẽ nói cho ngươi một tin vui."

Tống Duẫn nhìn y hai lượt, đột nhiên nói: "Ngươi có rồi?"

Vân Tiểu Yêu sững sờ: "Sao ngươi biết?"

Tống Duẫn chớp mắt: "Đoán đó."

... Đúng là đoán trúng.

Tống Duẫn nhìn bụng y chưa có gì khác biệt: "Con đầu thường vất vả lắm, lúc mang thai Tống Tụng ta nôn nghén ba tháng liền, người sụt hẳn. Còn ngươi, triệu chứng thế nào?"

"Hiện tại vẫn ổn, thỉnh thoảng buồn nôn, nhưng không nôn nhiều."

"Thế thì ngoan đấy. Sinh con gái hay ca nhi đi, chúng ta kết làm thông gia."

Vân Tiểu Yêu không thấy gì sai, thuận miệng nói theo: "Ta thích Tiểu Tụng lắm, chỉ sợ các ngươi không nỡ."

"Sao lại không nỡ?" Hắn cười tươi rói, "Nếu ta là nam nhân, khỏi cần nó ra mặt, ta đã rước ngươi về làm phu lang rồi."

Tống Duẫn xưa nay hay trêu chọc y, Vân Tiểu Yêu đã quen rồi.

"Chỉ sợ ngươi không nỡ xa A Lãng ca nhà ngươi."

"Cỡ đó ta mới không thèm."

Vân Tiểu Yêu chỉ coi hắn đang nói linh tinh.

Chiều hôm đó, Trần Vọng đưa y đi học, Vân Tiểu Yêu thuận miệng hỏi.

Trần Vọng gật đầu: "Có thật, nhưng người thì còn đang chọn, chắc phải thêm một hai hôm nữa."

Vân Tiểu Yêu nói: "Làm phiền Tống đại nhân nhiều rồi, huynh sau này nhớ tìm cơ hội cảm ơn hắn tử tế."

"Được."

Sau đó Vân Tiểu Yêu không hỏi nữa. Đến chừng ba bốn ngày sau, Trần Vọng đột nhiên bảo: "Chỗ đã chọn xong, hôm khác ta dẫn em đi xem."

Vân Tiểu Yêu ngẩn ra, không ngờ lại nhanh như vậy.

Trần Vọng thấy y nghi hoặc, giải thích: "Tống Lãng tìm người quản lý trong tửu lâu, am hiểu nghề này nên làm rất nhanh."

Vân Tiểu Yêu hiểu ra: đúng là chuyên nghiệp khác biệt.

"Chỗ ấy ta không đi xem đâu, huynh làm xong rồi nói với ta là được."

Thấy y từ chối, Trần Vọng đưa tay ôm lấy đối phương, khẽ hỏi: "Đứa nhỏ quậy em à?"

Thì ra là lo y khó chịu trong người, Vân Tiểu Yêu dở khóc dở cười: "Nó còn nhỏ lắm." Mới chưa đầy hai tháng.

Trần Vọng biết mình quá căng thẳng: "Vậy để làm xong rồi mới đưa em đi. À, ta đem cầm một đôi khuyên tai vàng rồi."

Vân Tiểu Yêu gật đầu, không hề trách hắn. Đứa nhỏ đến sớm làm xáo trộn mọi kế hoạch, giờ không chỉ tiền mở tiệm, còn phải có tiền dưỡng thai, Vân Tiểu Yêu sớm đã đoán được hắn sẽ làm vậy.

Bình Luận (0)
Comment