Ngày hai mươi lăm tháng Chạp, Quán Mì Tiểu Yêu treo bảng nghỉ Tết. Vì Trần Vọng và Hà Ngọc Liên đang ở trong huyện, tiện tay sắm sửa luôn đồ Tết, hôm đó hai mẹ con kéo một chiếc xe lớn chất đầy đồ trở về nhà.
Lại một năm cũ sắp qua, đón chào năm mới.
Mỗi khi đến thời điểm này, người dân thường nhìn lại một năm thu hoạch ra sao. So với năm ngoái, gia đình Vân Tiểu Yêu đúng là khởi sắc không ít.
Năm ngoái mới chuyển đến thôn Tống gia, không có ruộng đất, lương thực phải mua, chỉ trông cậy vào mấy luống rau trong vườn và nửa gian củi dự trữ. Còn năm nay, Trần Vọng thuê gần tám mẫu đất khô ở thôn Tống gia, trồng hai vụ đậu phộng và đậu tương, không chỉ đủ dầu ăn cho cả nhà mà cả thực phẩm thường ngày và giống cho năm sau cũng không thiếu, thậm chí Vân Tiểu Yêu còn tặng Tống Duẫn hơn mười cân.
Nửa đầu năm còn thu được nửa mẫu ngô, đã phơi khô tích trữ trong kho, cần dùng thì đem đi xay bột. Nửa cuối năm lại trồng thêm khoai lang, khoai môn và khoai tây.
Khoai lang và khoai môn để được lâu, nếu bảo quản tốt thì sang năm vẫn ăn tiếp được. Khoai tây thì phần lớn đem bán, phần còn lại để nấu ăn hoặc làm miến.
Chưa kể chuồng gà vịt còn hơn bốn mươi con. Tóm lại, năm nay thật sự là một năm được mùa.
Giao thừa năm nay, Trần Vọng mang từ kho ra một quả bí đao lớn do chính nhà trồng, bảo sẽ làm lẩu bí đao. Lẩu thì tốn củi, nhưng một năm chỉ một lần, hai người lớn cũng để bọn trẻ làm theo ý.
Ăn xong cơm tất niên, phu phu Tống Duẫn như thường lệ qua gọi họ đi xem hoa đăng.
Trần Vọng nắm tay Vân Tiểu Yêu đi sau, vừa đi vừa nghĩ, sang năm giờ này, đứa nhỏ trong bụng y không còn được ẵm trong bụng mà sẽ là bế trên tay rồi.
Thế nhưng điều khiến hắn canh cánh nhất vẫn là: "Năm ngoái câu ấy em nói rốt cuộc là gì?"
Vân Tiểu Yêu không ngờ hắn còn nhớ suốt cả năm trời, càng không chịu nói: "Ừm, chờ đến già rồi sẽ nói."
Trần Vọng nghiến răng, nhéo cái má tròn trịa hơn sau khi mang thai của y. Mà câu ấy lại càng chứng thực lời hứa năm nào của hắn: Sẽ cùng Vân Tiểu Yêu ngắm pháo hoa cả đời.
Ngày mười sáu tháng Giêng, tiệm mì mở cửa trở lại, vẫn còn vớt được chút không khí Tết, Trần Vọng còn đốt pháo cầu may cho năm mới.
Sau tháng Giêng là vụ xuân, vòng xoáy lặp lại này công bằng cuốn lấy tất cả mọi người.
Bụng Vân Tiểu Yêu đã lớn, nhiều việc không tiện, chỉ có thể giúp những việc đơn giản. Chẳng hạn như chọn giống.
Năm nay không định trồng nhiều đậu phộng và đậu tương như trước, mà sẽ chia ra trồng ngô xuân và khoai lang.
Khoai lang chuyên dùng để ép bột, phục vụ cho tiệm mì. Đậu phộng và đậu tương phải đợi sau tiết Thanh minh mới xuống giống, nên trước tiên chọn giống rồi để đó, không cần vội.
Ngày mùng tám tháng Hai, lý chính bất ngờ đến tìm Trần Vọng. Lúc ấy, Vân Tiểu Yêu và Tống Duẫn đang ở trong phòng tâm sự.
Tính theo tháng, y sẽ sinh vào tháng Năm, chỉ còn chưa đầy ba tháng, rảnh rỗi nên y định may vài bộ đồ nhỏ cho con. Nghe nói lý chính đến, Vân Tiểu Yêu thấy lạ nhưng vẫn đỡ bụng ra đón khách.
Lý chính vừa thấy bụng bảy tháng của y đã vội nói: "Đừng vất vả, ta nói vài câu rồi đi. Mấy hôm trước ta nhận được thư của cháu trai, nhờ ta bán lại nhà cũ. Người trong nhà các ngươi ai cũng tốt, ai ai cũng thấy rõ, hàng xóm láng giềng sống hòa thuận là tốt nhất. Nên ta đến báo cho một tiếng, ngươi với Trần Vọng bàn xem, nếu muốn mua thì tới tìm ta."
Vân Tiểu Yêu hơi ngẩn người, không ngờ là chuyện lớn như vậy. Y còn chưa lên tiếng thì Tống Duẫn đã hỏi trước: "Sao đang yên đang lành mà Tống Nhạc lại bán nhà?"
Lý chính nghe vậy cười nói: "Hắn thăng chức rồi, từ nay cả nhà định cư trong quận thành. Nhưng hắn cũng dặn ta để ý, tìm cho hắn một căn nhà mới gần chỗ các ngươi."
Tống Duẫn lập tức đồng ý: "Chuyện này để ta lo, ta bảo người đi tìm."
Lý chính gật đầu: "Thế thì tốt quá." Rồi quay sang Vân Tiểu Yêu, "Ngươi nhớ nhắn lại với Trần Vọng."
Lý chính đặc biệt đến báo là coi trọng họ. Vân Tiểu Yêu cảm tạ ông.
Sau khi lý chính đi, Tống Duẫn đỡ y vào phòng: "Hai ngươi bàn bạc kỹ, nếu mua được thì từ nay chúng ta mãi là hàng xóm."
"Ta cũng không nỡ xa các ngươi."
"Thế thì tốt." Tống Duẫn chạm nhẹ vào bụng y, "Ta còn định làm thông gia với ngươi đấy."
Câu này y nghe phát chán cả tai rồi.
Tối đến Trần Vọng về, lúc ăn cơm, Vân Tiểu Yêu mới kể lại chuyện lý chính. Nhà họ từ trước đến nay luôn giải quyết việc ngay, không trì hoãn.
Mọi người nghe xong, Trần Vọng hỏi đầu tiên: "Nương thấy sao?"
Hà Ngọc Liên nói: "Nếu đã định ở lại thôn Tống gia thì mua luôn cho tiện."
Không nói đến mỗi tháng phải trả tiền thuê, tính cả năm cũng tốn không ít, chỉ riêng chuyện tiện lợi, cũng phải có nhà của mình mới thật sự tiện.
Phương Thúy Trân cũng đồng ý.
Trần Vọng gật đầu: "Mai ta đến hỏi giá."
Vợ chồng Vân Phú Sinh nhìn nhau, tạm thời không nói gì.
Vân Tiểu Yêu cũng không nói, mãi đến khi về phòng mới bảo: "Nhà này ít cũng phải 30 lượng, muốn mua thì chắc phải động đến số bạc dành cho đứa nhỏ."
Chi phí mở tiệm và học phí là gom góp từ hơn 10 lượng bạc dành dụm cộng thêm chỗ bán trang sức vàng của Trần Vọng.
Mấy lượng bạc riêng y có từ trước cũng đã tiêu cho chi dùng trong nhà, chỉ còn 10 lượng mà Trần Vọng đưa thêm, vốn dành để lo sinh nở, bình thường không động đến.
Quan trọng hơn, tuy tiệm mì làm ăn tốt, nhưng giờ chỉ vừa hòa vốn, chưa có lãi nên trong tay họ thật sự không có đến 30 llượng bạc có thể tiêu ngay.
Chiều y có hỏi Tống Duẫn, căn nhà khá rộng, có sân, chắc cỡ 30 lượng, dù lý chính có giảm giá thì cũng chỉ được ba, năm trăm văn — với cái giá 30 lượng, đó chỉ là hạt muối bỏ biển.
Trần Vọng ôm y vào lòng, một tay ôm eo, một tay đặt trên bụng: "Đừng lo, ta có cách."
Vân Tiểu Yêu sợ hắn lại bán trang sức, nhắc: "Cả nhà ở lâu rồi, chẳng cần gấp. Nếu lý chính nhất định muốn bán cho mình thì hỏi xem có thể chờ vài tháng được không, chúng ta gom đủ rồi mua."
Trần Vọng hiểu ý: "Không bán trang sức đâu."
Y gật đầu.
Tay Trần Vọng trượt từ bụng xuống đùi: "Nằm xuống, ta xoa chân cho."
Vân Tiểu Yêu nghe lời nằm xuống. Từ tháng thứ sáu, chân y đã bắt đầu sưng đau, lang trung bảo là bình thường, sinh xong sẽ hết. Y không tiện tự xoa, chỉ đành nhờ cha đứa nhỏ giúp.
Lần này cũng vậy, được Trần Vọng chăm sóc một lát, y đã ngủ thiếp đi. Gương mặt y vẫn ngây thơ vô ưu như thường, chẳng chút nào giống sắp làm a phụ.
Trần Vọng cúi hôn lên trán, kéo chăn đắp cho y. Dù đã tháng Hai nhưng vẫn là thời tiết ẩm lạnh, sáng tối chênh lệch, không giữ ấm kỹ dễ bị cảm.
Hôm sau, Trần Vọng về sớm, đến nhà lý chính bàn chuyện mua nhà. Sau nửa nén nhang, hắn trở về, vừa vào cửa liền nói: "Lý chính đưa giá là 33 lượng, đã có người thẩm định. Nếu chúng ta thấy đắt thì có thể tìm người khác thẩm lại. Mọi người thấy sao?"
Vân Tiểu Yêu nghĩ, so với Tống Duẫn dự đoán cũng không sai biệt nhiều. Chứng tỏ lý chính không hét giá.
Chu Như Hải cũng nói: "Nhà không nhỏ, lại có vườn rau, hai cây ăn quả, giá vậy là hợp lý rồi."
Trần Vọng gật đầu: "Nên ta bàn với lý chính, trước đưa 20 llượng tiền cọc, còn lại 13 lượng trả trong một năm. Nếu không ai phản đối, ta sẽ đi ký giấy."
Nhưng trong một năm mà kiếm được 13 lượng cũng không dễ.
Vân Tiểu Yêu sợ hắn áp lực lớn, ảnh hưởng sức khỏe: "Không thì chúng ta xin khất thêm nửa năm, trả lãi thêm một ít."
Trần Vọng nói: "Ta định làm lại nghề đào giếng."
Dạo này bận quá nên hắn tạm dừng, sư phụ Hồ cũng biết nên không tới tìm. Chủ yếu là mùa đông ít người thuê đào giếng, lại đi xa, khó nhận việc. Nếu giờ nhận lại, chỉ cần ba năm đơn hàng cộng với tiền lời tiệm mì, là đủ. Nhưng đó mới chỉ là dự tính, không phải chuyện gì cũng như ý.
Lúc này, Vân Phú Sinh nói: "Ta còn ba lượng bạc, ngươi cầm dùng trước."
Mọi người đều nhìn nàng. Ai cũng biết số bạc ấy không dễ có.
Chu Như Hải chỉ là phụ bếp, không nấu chính, lương mỗi tháng 300 văn, còn phải đưa 100 cho Vân Tiểu Yêu tiêu dùng trong nhà, lại thêm học phí của Chu Tuệ Minh, ba lượng ấy là vợ chồng họ tích góp từng đồng.
Trần Vọng không khách sáo, đỡ được chút nào hay chút ấy: "Cảm ơn, sau này ta sẽ trả lại."
Chu Như Hải xua tay: "Người một nhà, đừng khách sáo. Cứ làm việc trước đã."
Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh mỗi người về phòng lấy tiền đưa Trần Vọng.
Một khắc sau, Trần Vọng ký giấy trở về, 23 lượng bạc giao đi đổi lại được hai tờ giấy.
Từ giờ, họ đã có nhà của mình.
Trần Vọng nhớ đến lời hứa với Vân Tiểu Yêu, thổi lên tờ khế đất, nói: "Chỉ còn thiếu mảnh đất nữa thôi."
Không đầu không đuôi, vậy mà Vân Tiểu Yêu lại hiểu.
Nợ một khoản lớn như vậy, cả nhà càng thêm chăm chỉ kiếm tiền.
Trần Vọng truyền tin mình "tái xuất" cho Hồ sư phụ, nửa tháng sau đã nhận được đơn hàng, nhưng lần này khá xa, cả đi cả về cùng thời gian đào giếng, ước chừng tám ngày.
Từ lúc Vân Tiểu Yêu mang thai, họ chưa xa nhau lâu vậy, đêm trước khi Trần Vọng đi, Vân Tiểu Yêu không nói gì, nhưng đến đêm hôm sau thì mất ngủ. Không có cái ôm quen thuộc ấm áp bên cạnh, y trở mình suốt đêm, chỗ nào cũng thấy không ổn. Lúc thì đau chân, lúc lại nằm không thoải mái, tóm lại là rất nhiều chuyện không vừa ý.
Sáng hôm sau, Vân Phú Sinh và mọi người nhìn thấy vành mắt thâm đen dưới mắt y, đều hiểu ngay — bệnh tương tư lại phát rồi.
Vân Tiểu Yêu tưởng mình phải gắng chịu mấy hôm, không ngờ đến ngày thứ ba, Trần Vọng đã vội vàng quay về.
"Ta không yên tâm, nên giao việc xong là quay về trước."