Tiểu Phượng Hoàng

Chương 7

Thư Dương gấp đến độ mặt ướt nhẹp mồ hồi: “Không phải, ngươi... Ta...”

“Được rồi được rồi!” Ta vỗ vỗ vai hắn: “Có phải có chuyện gì khó nói phải không? Mẫu thân ngươi bị uy hiếp hay cha ngươi bị trúng độc?”

“Đều không phải à?” Ta nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên của Thư Dương: “Vậy chính là ta rồi? Ta mắc bệnh nan y hả?”

Thư Dương vẫn lắc đầu, ta tiếp tục đoán: “Ma Chủ bị đoạt hồn rồi, muốn khơi dậy đại chiến Tiên Ma, ngươi chịu nhục nằm gai nếm mật chuẩn bị lật đổ Ma Vương? Thế nên cần hậu thuẫn? Sau đó phải dựa vào quan hệ thông gia lôi kéo quan hệ khắp nơi?”

‘’Vẫn không phải? “Vậy chính là...” Thư Dương bịt miệng ta: “Sau này ngươi ít xem thoạii bản thôi!”

Ta giang tay, nếu không thì tại sao?

Thư Dương bưng chén nước trên bàn lên một hơi cạn sạch: “Bốn phía Ma giới đã bị Chấn Tây Vương lôi kéo, muốn lật đổ phụ vương, trước đó phụ vương bị trọng thương, tạm thời không thể chống lại bọn họ, sở dĩ dự định để ta thành thân là để để kéo dài thời gian, đến lúc đó có thể một lưới bắt hết.”

Chẳng phải cũng gần như ta đoán sao... Thoại bản quả thật không lừa ta!

Thư Dương nói tiếp: “Vốn dĩ ta không muốn mọi người đến đây dính vào chuyện này, thế nhưng mấy ngày nay bị con gái của hắn quấn lấy không thể thoát thân, ngay cả thời gian nói nói với ngươi một tiếng cũng không có.”

Ta hiểu rồi, chỉ là: “Không phải từ lúc ngươi mới ra đời đã bị cha mình ném lên Tiên giới sao? Thế nào mà theo ý của ngươi, ngươi còn muốn giúp cái tên cha cặn bã kia?”

Thư Dương lắc đầu: “Phụ vương là vì bảo vệ ta, nếu như ta ở Ma giới, không biết có thể sống đến khi trưởng thành hay không...”

Ta gật đầu: “Vậy ta là muội muội?”

Thư Dương thì thào mở miệng: “Ta sợ ta thất bại, khiến ngươi đau lòng...”

Gần đây số lần trợn trắng mắt thật sự đang dần tăng lên: “Thế ta có phải là muội muội không?

Thư Dương cúi đầu: “Không phải là muội muội, là... Lòng ta có nàng... “

Không ổn... Hình như đuôi vểnh lên rồi!

Ta ho khan một tiếng: “Ừm khụ khụ... Chàng đã nói như vậy rồi, ta nhất định sẽ giúp chàng! Yên tâm!”

“Không được, đây là chuyện của nội bộ Ma tộc ta...” Ta cắt ngang lời hắn nói: “Ta là con dâu Ma tộc, chuyện của chàng không phải là chuyện của ta sao!”

“Hả.. con dâu...” Thư Dương nói lắp bắp: “Có phải hơi sớm quá hay không?”

Ta trợn trắng mắt mắt nhìn hắn, ta thật sự sợ mí mắt này của ta không xuống nổi nữa rồi: “Đừng nói nhảm, đi!”

21

Đến ngoài cửa thư phòng, ta vô cùng khí phách đẩy cửa ra: “Cha.”

Cha ta kinh ngạc nhìn ta, đang chuẩn bị nâng ta lên, kết quả ta và cha ta sượt qua người nhau, trong chốc lát đã nhào tới dưới chân Ma Vương Thẩm Uyên: “Cha! Con dâu bất hiếu! Không ngờ lại khiến bọn vô lại đạo chích mơ ước tộc ta, xem ra ta không đánh cho bọn chúng tan tác là không được.”

Phía sau ngoại trừ cha ta thở mạnh, còn lại yên tĩnh như gà...

Mẫu thân ta ho khan một tiếng, nhấc cổ ta ra khỏi đùi Ma Vương: “Người lớn nói chuyện, trẻ con chớ xen vào!’’

Cha ta trừng mắt nhìn ta, giống như một người đàn ông bị phụ lòng.

Có vẻ giống như bị cắm sừng nữa...

Thư Dương đi theo phía sau đóng cửa lại, kéo ta qua một bên, rót một chén nước đưa đến miệng của ta, ta cúi đầu uống một ngụm.

Ba người bọn họ nhìn dáng vẻ phế vật của ta đều không còn gì để nói nữa rồi.

Cha ta thở dài: “Cứ làm theo như vừa mới nói đi! Nếu không phải vết thương của ngươi do A Thế gây ra, chúng ta mặc kệ ngươi!”

Cha ta vừa nói gì? Ma Vương bị thương nặng trong trận chiến trước là do mẫu thân ta gây ra?

Mẫu thân uy vũ!

Sau đó mẫu thân ta lại nói với ta kế hoạch của bọn họ, thật ra cũng giống với Thư Dương nói từ đầu, chỉ là chúng ta phải rời khỏi đây, nếu cứ ở lại nơi này, đối phương nhất định sẽ có phòng bị. Nhưng cũng không thể cứ đơn giản như vậy rồi rời đi, vậy thì không phải là Thiên Thế Phượng tộc rồi!

Đầu tiên là ta và Thư Dương được dịp ầm ĩ trước mặt mọi người một trận, là cái kiểu ân đoạt nghĩa tuyệt đó. Sau đó mẫu thân để xả giận cho ta bèn đập phá Ma cung, đánh Ma chủ và Thư Dương, rồi mang theo ta đây đang “thương tâm gần chết” rời khỏi.

Sau đó chúng ta sẽ lén quay lại, phụ thân mẫu thân ta phụ trách đi trói Chấn Tây Vương lại, Ma Vương phụ trách đối phó những kẻ có lòng phản loạn ở bên ngoài.

Về phần tại sao không tìm Tiên tộc, tộc nào cũng có phần tử cực đoan, cũng không cần tăng thêm phiền não làm gì.

Chỗ duy nhất ta không hài lòng trong cái kế hoạch này chính là, Thư Dương sẽ mặc đồ cưới bái đường với cô gái kia!

Thư Dương biết ta khó chịu: “Mao Mao...”

Hắn ấp a ấp úng, khiến cho sự khó chịu ban đầu của ta càng tăng thêm: “Có việc thì nói! Tân lang ạ!”

Hắn thấy ta tức giận, vội vàng nói: “Mao Mao, ta muốn, ta muốn, sớm cùng nàng bái đường...”

Ta vừa nghe, lập tức tươi cười rạng rỡ, đúng rồi! Ta có thể bái đường với Thư Dương trước!

“Đi! Ta phải đi ngay bây giờ!” Ta kéo Thư Dương quay về phòng của hắn.

Thư Dương ngăn cản ta: “Đi nói một tiếng với Phụ Vương và phụ mẫu nàng đi!”

Ta nhìn hắn: ‘’Chàng muốn bị phụ mẫu ta đánh chết sao?’’

Thư Dương suy nghĩ một chút, run rẩy: “Không muốn!”

Ta kéo hắn về phòng, tìm hai cây nến long phượng, tìm thêm tấm vải đỏ che trên đầu: “Phượng thần trên cao! Hôm nay ta và thiếu chủ Ma tộc Thư Dương kết làm phu thê, vĩnh viễn không xa không rời, cả cuộc đời chỉ có một người này mà thôi!”

Thư Dương thâm tình nắm tay của ta: “Ta lấy Ma vương thề! Thư Dương chỉ thích Mao Mao, vĩnh viễn không xa không rời, cả cuộc đời chỉ có một người này, nếu trái lời thề, vạn kiếp bất phục!”

22

Ngày thứ hai, Thư Dương và con gái Chấn Tây Vương lại muốn đi dạo phố, ta chờ bọn họ tới khu vực phồn hoa nhất, chạy ra làm âm ĩ với Thư Dương một trận, thuận tiện còn tát cô gái kia một cái, thật sự sảng khoái!

Buổi chiều mẫu thân ta sẽ đập Ma cung, vẫn đánh thêm một trận với Ma Vương, khiến Ma Vương nhìn qua càng thêm “thương tích chồng chất!”

Tên Chấn Tây Vương kia là một tên không có đầu óc, thấy Ma Vương lại bị thương, không ngờ nói phải nhanh chóng thành hôn, xung hỉ cho Ma Vương!

Vốn cũng chưa đến hai ngày, vội vàng chịu chết như vậy làm gì.

Vào ngày thành hôn, ta vùi mình trong đủ loại tin tức ở thư phòng Ma Vương, đợi trái đợi phải không thấy người trở về, lại nghe thấy tiếng người huyên náo vô cùng náo nhiệt bên ngoài.

Trong lòng có chút nôn nóng bèn hóa nguyên hình, nhìn bộ lông xinh đẹp của mình, nhịn đau biến thành màu đen...

Biết mình chỉ gây thêm phiền, ta khiêm tốn đi dọc theo chân tường.

“Sao ở đây lại có một con gà đen?”

Gà đen thì không qua được đúng không?!

Ta ngẩng đầu nhìn lên, hay lắm! Người quen!

Người đến nhìn ta: “Con gà này sao quen mắt thế nhỉ...”

Có thể không quen sao? Trước đây không phải là ngươi đưa ta đến trước mắt Chấn Tây Vương sao! Ngươi đúng là một tên đầu gỗ!

Đầu óc ta suy nghĩ rất nhanh, chuyện trước đây bọn họ trói ta lên cột gỗ làm gà nướng ta không bao giờ quên, ngươi đã tự mình đưa tới cửa...

Ta cướp lời hắn: “Sao ngươi còn ở đây? Đại ca đang tìm ngươi?”

Hắn sửng sốt: “Nhưng đại ca bảo ta đến thư phòng Ma chủ trộm tin tức mà!”

Hai tên này không hổ là hai huynh đệ, đã từng ăn thua thiệt một lần rồi, Chấn Tây Vương vẫn còn để tên ngu này đi trộm tình báo.

Trí thông minh của hai ngươi có vấn đề sao?

Ta gật đầu một cái: “Đúng rồi! Đại ca bảo ta đến đây hỏi ngươi có trộm được gì không?”

Hắn lắc đầu, biểu đạt không có. Ta bày ra dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép: ”Tại sao ngươi còn không trộm được, đến ta còn biết tin tức ở đâu, ngươi không biết ư?

Hắn kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi biết?”

Ta ưỡn ngực: “Đương nhiên! Lẽ nào ngươi nhìn ta trông không quen sao?”

Hắn gật đầu.

“Ngươi nhớ lần trước ngươi bắt nhầm tiểu Phượng hoàng của Phượng tộc không? Đại ca cố ý để ta biến thành dáng vẻ của nàng ta tới giúp ngươi!”

Hắn chợt hiểu ra: “Bảo sao ta thấy ngươi quen như vậy! Rất giống con gà đen lần trước! Nhưng mà hơi lớn...”

Ta nhịn...

“Tin tức không ở thư phòng, ngươi cho là Ma Vương đần vậy sao, tin tức quan trọng sẽ ở thư phòng à? Theo ta đi! ]

Nói xong ta thoát khỏi tay hắn, nghênh ngang đi lên phía trước, hắn chần chừ một chút rồi theo sau: “Ngươi không thể nói cho đại ca là ta không tìm được tình báo, nếu không đại ca lại muốn đánh ta…’’

Ta liếc hắn: “Vậy ý ngươi là toàn bộ công lao đề thuộc về ngươi?”

Hắn gãi đầu một cái: “Ha ha, chờ đại ca thành Ma Vương, ta bảo đại ca phong cho ngươi làm Ma chủ, đến lúc đó ngươi muốn cái gì có cái đó, pháp bảo mỹ nữ mọi thứ đều không thiếu!”

Bà! Đây! Là! Nữ!

Ta tức giận mang theo cái tên cái tên đầu gỗ này chạy đông chạy tây, rất nhanh đã khiến hắn trở nên mơ hồ.

Thừa dịp hắn đang tìm đường, ta khoan thai chui vào một bụi cỏ bên cạnh cách hắn không xa, sau đó hóa thành hình người.

Ta không ngừng đào bới trong túi càn khôn, đây là phấn ngứa, vô dụng! Đây là thuốc gây cười, vô dụng! Mê dược đâu? Tìm được rồi!

Khà khà... Đây là mê dược ta đặc biệt tìm Nhị sư huynh chế cho ta, nghe nói một phát là gục~ vốn muốn dùng trên người Thư Dương... Khụ khụ...

Tiện tay giật hai cái lá cây, nhét vào trong lỗ mũi. Đổ vào khăn tay, nhẹ nhàng đi tới: “Vị đại ca này, xin hỏi Lâm Khê Các đi phía nào?”

Hắn xoay người: “Cái gì Lâm Khê... “ Ta ném khăn tay về phía mũi hắn, hắn gục xuống “Bịch” một tiếng.

Ta vuốt vuốt tay áo, hừ hừ! Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay bà đây!

23

Chờ đến khi mọi người tìm được ta, thì ta đang đào hầm, Ma tộc này đất cứng quá, không ngờ dùng pháp thuật không được! Chẳng lẽ là ta học nghệ không tinh?

Lúc ta đang hổn hển đào đất, ở phía sau có người xách cổ ta lên: “Ai! Ai dám ám toán ta! Có biết ta là ai không?”

Quay đầu nhìn lại: “Mẫu thân~ mọi người giúp xong rồi à?”

Rướn cổ nhìn ra sau, cha ta với vẻ mặt bất đắc dĩ, Thư Dương ngẩn người, Ma Vương không thể tin tưởng: “Ngươi... Sao ngươi có thể đào đất nơi này? Nơi này là cấm địa Ma tộc, chỗ nào cũng có cấm chế!’’ Ma Vương với khuôn mặt run rẩy.

Cấm địa? Chẳng trách lúc tiến vào bị ngăn cản trong nháy mắt... Ta nhìn cái hố sâu nửa thước, lại nhìn người nằm trên đất: “Kết thúc rồi sao?”

Mẫu thân ta dẫn ta đi ra ngoài: “Tìm nửa ngày không thấy con, tưởng con đã bị bắt nên Thư Dương đã khóc đã nửa ngày rồi.”

Ta xoay cổ, thấy Thư Dương với đôi mắt ửng hồng: “He he... Mãi không thấy động tĩnh gì của mọi người, con lo lắng nên ra xem một chút, nếu không không bắt được tên khốn nạn này.”

Ta chỉ vào người trên đất: “Nương, người buông con ra, con còn chưa nướng hắn đâu!”

“Nướng cái gì mà nướng! Đây là người của Ma tộc, giao cho Ma tộc xử lý là được.” Mẫu thân ta không nói lời nào đã dẫn ta ra khỏi cấm địa Ma tộc.

Trở lại tiền điện, phụ mẫu ta biểu thị nếu mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta đây cũng trở về.

Ta nhăn nhăn nhó nhó không chịu đi, Thư Dương nhỏ giọng với ta nói, bảo ta chờ hắn tới cầu hôn!

Phụ thân mẫu thân mang ta về Phượng tộc, mỗi ngày cha ta đều nói với ta, thế giới bên ngoài tốt như thế nào, đặc sắc ra sao, ta nên đi nhìn ngắm các khía cạnh của thế giới xung quanh nhiều hơn.

Ta nói với người, ta có thể đi cùng Thư Dương, có người chăm sóc ta, không phải là sẽ yên tâm hơn sao?

Cha ta cạn lời luôn.

Trái lại mẫu thân ta lại chẳng quan tâm, bà nói, con cháu tự có phúc của con cháu, quan tâm như vậy làm gì.

Dưới ánh chiều tà, ta buồn chán dựa vào cây ngô đồng nghỉ ngơi, bên tai truyền đến một tràng tiếng cười: “Tiểu sư muội đang nhớ Thư Dương sư đệ đấy à?”

Ta liếm môi: “Sao Tứ sư huynh lại rảnh rỗi đến đây? Yêu tộc bị diệt rồi à?’’

Tứ sư huynh giơ tay đưa cho ta một túi hạt dẻ: “Yêu tộc của sư huynh đang hưng thịnh phồn vinh, muội bớt cái mỏ quạ đen lại cho ta.” Nói rồi đưa ta thêm bình rượu, ta tiếp nhận uống một ngụm, rượu ngon!

Tứ sư huynh buồn cười nhìn ta: “Hôm nay Thư Dương sư đệ dẫn theo sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, ta còn có cha của hắn đến cầu thân đấy.”

Ta vừa nghe vừa bụm miệng nhảy vọt xuống, khi chạy tới tiền sảnh, sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, Ma Vương, cha ta, nương ta, còn có Thư Dương đều đang ở đó.

Thư Dương thấy ta, cười nói với ta: “Mao Mao, ta tới rồi!”

Mặt cha ta đen lại: “Ta không đồng ý! Mao Mao còn nhỏ!”

Ta không để ý tới cha ta, cười bổ nhào qua: “Tướng công! Chúng ta cầm kiếm lên và đi đến chân trời góc bể đi!”
Bình Luận (0)
Comment