Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 35

Sau lần gặp Quan Minh đó Thi Niệm đã trả lời Cecil, chính thức gia nhập RCM với thân phận trợ lý nhà thiết kế, bắt đầu công việc kiếm sống ở New York.

Trong những người của Klein, những nhà thiết kế có thâm niên cao đều sẽ có đoàn đội của riêng mình, mà Thi Niệm mới vào đơn thương độc mã, rất nhiều chuyện nhất định phải cố gắng hết sức, tính năng loại vải, phong cách, màu sắc, bao gồm cả cân đối giá thành, biện luận thiết kế, trao đổi với tổ in ấn, lại hết lần này đến lần khác cùng bên kỹ thuật điều chỉnh hiệu quả thiết kế, nghiên cứu xác định thị trường, điều tra thương hiệu, viết báo cáo…. tất cả mọi việc đều là tự mình làm, đến cả lúc tan làm về phòng trọ cũng vẫn phải thu thập các loại thông tin thịnh hành, tin tức chính về họp báo, rồi lại sắp xếp ghi chép lại, còn bận rộn hơn lúc đi học nữa.

Cũng may như vậy cũng tốt, cô có thể nhanh chóng nắm rõ chuỗi vận hành của cả ngành này, cô liên hệ với người mà Quan Minh giới thiệu cho cô, tên là Đỗ Hoán, từ sau khi quen biết Đỗ Hoán, bọn họ rất thường xuyên nói chuyện trao đổi, Đỗ Hoán đã lăn lộn trong ngành này hơn 10 năm rồi, kinh nghiệm cá nhân vô cùng phong phú, nhưng lại khuyết thiếu tầm nhìn quốc tế, điểm này vừa vặn là thứ mà Thi Niệm ở nước ngoài có thể tiếp xúc được nhanh nhất, cô chia sẻ với Đỗ Hoàn quy trình làm việc và kinh nghiệm quản lý mà bản thân đã tự mình đúc rút được.

Sau này nhận được lời mời của Đỗ Hoán, thỉnh thoảng cô sẽ tham gia cuộc họp nội bộ của thương hiệu Bách Phu Trưởng từ xa, dần dẫn qua lại thân thiết hơn với những thành viên nòng cốt của Bách Phu Trưởng, mặc dù bọn họ chưa từng tận mắt gặp Thi Niệm, nhưng mỗi lần họp đều sẽ gọi cô một tiếng cô Niệm, trong mắt của những người trẻ tuổi ở đoàn đội này, có lẽ Thi Niệm cũng chỉ tầm tuổi bọn họ, nhưng cô tốt nghiệp ở Parsons, lại đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế ở RCM, sự từng trải của cô khiến bọn họ kính phục, cộng thêm mỗi lần họp cô không hề nói nhiều lời, hầu như đều là lắng nghe, nhưng chỉ cần cô mở lời, những thông tin cô truyền đạt đều rất có giá trị, đưa ra ý kiến thường cũng rất chuẩn xác, cho nên trong mắt những người trẻ tuổi này Thi Niệm giống như là đại thần vậy.

Thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của Thi Niệm là ở một sự kiện lớn xảy ra vào tháng 5, được Cecil đề xuất, Thi Niệm tham gia giải đấu lớn CFDA, Cecil nói với cô giải thưởng này là cơ hội thể hiện tài năng của các nhà thiết kế toàn cầu, nếu như giành được giải thưởng sẽ có được tài nguyên vô cùng tốt.

Thi Niệm nghe theo đề xuất của Cecil, trong quá trình sáng tạo tác phẩm dự thi, cô sẽ nhớ đến những lời mà lần ở biệt thự ngoại thành phía Đông Quan Minh nói với cô, đích thực, ở đâu không quan trọng, quan trọng là niềm tin trong lòng không bị mất đi.

Chỉ khi thật sự đứng ở đỉnh cao của giới thời trang quốc tế, mới có thể biết làm sao để giải thích về văn hóa dân tộc mình cho tất cả mọi người hiểu.

Về mặt chất liệu cô chọn tơ lụa truyền thống, mềm như lông, vận dụng kỹ năng hội họa của bản thân, tiến hành thêu tay một bức quốc họa đã thiết kế sẵn, lại cắt xén vừa sát với người, phối thêm tua rua lúc ẩn lúc hiện, động và tĩnh kết hợp, làm nổi bật lên nét quyến rũ, tao nhã lại vừa mang vẻ thần bí hơi hướng phương Đông của người con gái.

Tác phẩm này khiến Thi Niệm bộc lộ được hết tài năng giữa những thí sinh tham gia tranh giải, với phong cách cá nhân mãnh liệt, kỹ thuật thủ công tinh tế hoàn mỹ đã giúp cô trở thành nhà thiết kế mới nổi có độ thảo luận cao nhất trong giới.

RCM đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mừng cho cô, đêm đó cô là nhân vật chính, Klein cũng đích thân đến chúc mừng cô, cô gái nhìn vẻ ngoài thì dịu dàng, nhưng phong cách tác phẩm lại rất mạnh mẽ đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Klein, anh hỏi về ý tưởng của Thi Niệm, thực ra nguồn cảm hứng rất đơn giản, chính là một câu nói mà ông chủ ở tiệm quạt đã lơ đễnh nói tới.

Sau đó cô nhớ lại trước đây ở trên thuyền Quan Minh đã từng nhắc với cô về bức tranh ni cô, anh còn nói tất cả đường vòng ở trên đời này, những việc đã trải qua, kể cả sự chững lại cũng đều có ý nghĩa, những thứ này sẽ biến thành giá trị độc nhất vô nhị theo cô cả cuộc đời.

Đến ngày này Thi Niệm mới thật sự cảm nhận được giá trị của câu nói này, trước đây ngày ngày vẽ tranh, luyện thư pháp, cũng từng chán nản, cảm thấy mông lung mờ mịt, bây giờ cô kiên dịnh như vậy, tất cả những việc trải qua trước đây, bất luận là tốt hay xấu, tất cả những thứ này đều là một bộ phận trong cuộc đời cô, đi theo cô, cũng trở thành cô.

Từ lúc được người khác chú ý ở CFDA, cuộc sống của Thi Niệm đã có sự thay đổi rất lớn, đột nhiên nhận được rất nhiều lời mời từ bốn phương tám hướng, hoạt động giao tiếp xã hội của cô rất nhanh đã trở nên vô cùng bận rộn, sau đó cô được điều đến bên cạnh Klein, trong RCM, các tiền bối trước kia căn bản không thèm ngước mắt nhìn cô cũng vì sự thay đổi này mà dần dần rất nhiệt tình với cô.

Chẳng bao lâu sau Thi Niệm đã có được sự tín nhiệm của Klein, anh càng ngày càng cảm thấy cô gái đến từ phương Đông này không chỉ làm việc nghiêm túc, mà đối nhân xử thế cũng sẽ khiến cho người khác cảm giác vô cùng thoải mái, không bởi vì tài năng của bản thân mà huênh hoang thích thể hiện.

Bởi vậy Klein bắt đầu dẫn cô tham gia các loại hội họp nhiều hơn, dần dần Thi Niệm đã quen biết được với không ít người có quyền thế trong giới, trước đây chỉ có thể nghe đọc được qua kể lại, hiện nay lại có thể cùng nhau uống sâm panh nói chuyện, cứ như là đột nhiên bước vào một thế giới hoàn toàn mới vậy.

Lúc đầu cô có chút lo lắng, nhưng sau này tham gia nhiều cuộc hội họp như vậy, cũng trở nên thành thạo hơn.

Đồng thời, cũng trong khoảng thời gian đó Cận Bác Nam chính thức thành lập một công ty tài chính của mình ở phố Wall, thế là anh tổ chức một bữa tiệc tối vô cùng sang trọng.

Đương nhiên cũng đặc biệt mời Thi Niệm và hai người bạn cùng phòng của cô, mấy năm nay cô với mấy cô gái thuê phòng chung vẫn sống với nhau như bạn bè, thi thoảng họ sẽ rủ nhau đi ăn cơm chung, hoặc là giúp đỡ nhau mấy việc vặt, cùng nhau tập thể dục,…. biết anh thành lập công ty tự mình làm ông chủ, họ cũng cảm thấy vui mừng thay anh.

Nhưng đến khi tham gia tiệc tối của Cận Bác Nam, điều khiến bọn họ không ngờ tới là đến tham gia không chỉ có những tinh anh ở phố Wall, mà còn có cả những chính khách bình thường chỉ có thể thấy qua màn hình ti vi, thậm chí còn có rất nhiều doanh nghiệp có uy tín và danh tiếng.

Vốn dĩ Thi Niệm cảm thấy khá ngạc nhiên với vòng quan hệ của Cận Bác Nam, sau đó được Alexis nhắc nhở, Thi Niệm mới để ý đến cha mẹ Cận Bác Nam cũng đến, bới vậy những tầng quan hệ này có lẽ là do cha mẹ anh rải sẵn đường cho con trai mình.

Nhưng khiến cho Thi Niệm không thể ngờ tới là, mẹ của Cận Bác Nam – nhà ngoại giao da trắng khí chất nổi bật sau khi nhìn thấy cô đến, không những trực tiếp đi về phía cô, gọi cô rất thân mật là “Niệm”, còn ôm cô và nói với cô cuối cùng cũng gặp được cô rồi, khiến cho Thi Niệm cảm thấy vô cùng hoang mang.

Sau đó bà cứ thế kéo Thi Niệm đi gặp không ít bạn bè, rất nhiều người đều là những nhân vật nổi tiếng đến từ các quốc gia khác nhau.

Sự nhiệt tình của mẹ Cận Bác Nam khiến cho Thi Niệm trong chốc lát không thể ngăn cản, nhất là ở trong hoàn cảnh này, Thi Niệm cũng không tiện từ chối.

Trong lúc trò chuyện, Thi Niệm phát hiện mẹ của Cận Bác Nam vậy mà lại biết rõ về bản thân mình như vậy, bà đều giới thiệu với mọi người Thi Niệm là nhà thiết kế nổi tiếng, mà Thi Niệm không để ý bộc lộ thiên phú giao tiếp khiến cho mẹ của Cận Bác Nam rất bất ngờ, về việc Thi Niệm thông thạo nhiều thứ tiếng trước đó bà không hề biết.

Khi Thi Niệm trò chuyện thành thạo với những vị khách đến từ Ý, Pháp của bà, bà thân là nhà ngoại giao cứ như là vớ được châu báu, càng ngày càng yêu thích Thi Niệm.

Tình hình hôm đó rất hỗn loạn, Thi Niệm cũng không biết tại sao bản thân chỉ tham dự một buổi tiệc xã giao lại có thể quen biết được cả cha mẹ của Cận Bác Nam, hơn nữa đối phương còn rất nhiệt tình và thân thiện với mình khiến cô cảm thấy có hơi thụ sủng nhược kinh.

Khi mới quen cha mẹ Quan Viễn Tranh, lúc nào cô cũng phải tạo sự khách sáo nhất định, cô có thể cảm nhận được cha mẹ của Cận Bác Nam là thật sự nhiệt tình đối với cô, từ khi cô xuất hiện ở buổi tiệc tối, người nhà của anh ấy đã quan tâm đến cô quá mức bình thường, đến cả hai đứa em gái của anh ấy thi thoảng cũng sẽ đến nói chuyện với cô.

Mấy lần cô liếc mắt hỏi dò Cận Bác Nam rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng anh ấy lại chỉ cười chứ không trả lời cô.

Mãi đến lúc tiệc sắp tàn, Cận Bác Nam mới mời Thi Niệm ra phía hậu trường, Thi Niệm cũng muốn tìm anh để hỏi cho rõ xe anh đang bày trò gì?

Hai người đến một phòng tiếp khách ở phía hậu trường, Thi Niệm còn chưa kịp mở lời, đã phải trợn tròn mắt nhìn Cận Bác Nam lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, quỳ nửa gối nói với cô: “Anh biết, anh biết vì sao em cứ luôn né tránh anh, vì sao vẫn cứ mãi một mình, anh đều hiểu, về quá khứ của em, có lẽ em từng phải trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng việc này không thể nói lên điều gì cả, hôm nay mượn buổi tiệc này để em gặp người nhà anh, là muốn cho em biết, anh, và cả gia đình anh đều sẽ không để ý đến em của trước đây, có lẽ những điều này nếu đặt ở trong nước, đối với một số gia đình mà nói sẽ là trở ngại, nhưng ở đây, trong nhà của anh, những điều này đều không quan trọng, cha mẹ anh chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà có bất cứ thái độ gì với em, anh cũng như vậy, anh chỉ muốn cho em được hạnh phúc, Niệm Niệm, gả cho anh, được không?”

Khi Thi Niệm nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh kia, trong lòng vô cùng cảm động, không phải bới vì màn cầu hôn này, mà là cảm giác được người khác chấp nhận.

Một khoảng thời gian dài trong quá khứ, cô sống rất tự ti, cho dù cô và Quan Viễn Tranh có quan hệ vợ chồng thực sự hay không, nhưng sự thật thì cô là một người phụ nữ đã từng kết hôn, cho nên khi người khác hỏi cô về kinh nghiệm tình trường, rất nhiều thời điểm cô đều sẽ cố gắng né tránh quá khứ khủng khiếp ấy của mình.

Cô chưa từng nghĩ sẽ tìm bạn trai hay chồng ở đây, nếu như sau này có một ngày, Quan Minh thỏa hiệp được với gia đình, cô tận mắt chứng kiến anh kết hôn và có gia đình riêng của mình, cô có lẽ sẽ buông bỏ chấp niệm trong tim mình, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Chỉ là cố vẫn rất cảm kích Cận Bác Nam và người nhà anh, dẫu biết được quá khứ của cô mà vẫn có thể nhiệt tình với cô như vậy.

Cô cũng rất cảm kích Cận Bác Nam không cầu hôn cô ở bên ngoài hoặc là trước mặt người nhà anh, nếu không, vào một ngày quan trọng với anh như vậy, nếu từ chối anh thì Thi Niệm sẽ cảm thấy thật sự vô cùng khó xử.

Cô rũ mắt im lặng một hồi lâu, sau đó đi đến trước mặt Cận Bác Nam quỳ nửa gối giống như anh, cười với anh, sau đó giơ tay ra nhẹ nhàng đóng chiếc hộp nhẫn lại, trong phút chốc đó, cô nhìn thấy sự mất mát to lớn trong đáy mắt Cận Bác Nam.

Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt người khác từ chối loại chuyện này, cũng có chút không đành lòng, cứ cảm thấy nên nói gì đó để xoa dịu không khí gượng gạo giữa hai người, nhưng rồi lại chỉ nói với anh: “Đừng đợi em, tuyệt đối đừng đợi em, đi tìm một người con gái tốt hơn nhé.”

Đây cũng là lần đầu tiên Cận Bác Nam bày tỏ nỗi lòng mình ở trước mặt Thi Niệm kể từ hai năm quen biết nhau, Thi Niệm cũng không ngờ anh sẽ trực tiếp như vậy, vậy mà lại cầu hôn cô vào ngày như thế này.

Cô vốn tưởng rằng mình đã nói rõ với anh rồi, Cận Bác Nam ưu tú như vậy, sẽ không vì cô mà đánh mất đi tôn nghiêm của mình.

Nhưng điều khiến Thi Niệm không thể ngờ tới là, từ sau khi Cận Bác Nam bày tỏ với cô, anh lại bắt đầu theo đuổi cô vô vùng nhiệt liệt.

Anh ở dưới tầng khu trọ của Thi Niệm đợi cô từ sáng sớm chỉ vì để đưa bữa sáng cho cô, cũng sẽ đặc biệt tranh thủ đến vào lúc hoàng hôn buông xuống, mang theo một bó hoa tươi, anh sẽ dùng cách trực tiếp nhất để nói với Thi Niệm và bạn bè của cô rằng anh yêu cô nhiều thế nào, dường như cả thế giới đều cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng Thi Niệm vẫn một mực lẩn tránh.

Cô nói với anh, trong lòng cô đã có người khác rồi, tim đã lấp đầy rồi, đầy đến nỗi không thể nào chứa đựng thêm một người nào nữa, nhưng Cận Bác Nam lại không tin, Thi Niệm đến New York lâu như vậy rồi, bên cạnh vẫn chưa từng xuất hiện người đàn ông nào, điểm này anh rất rõ ràng, huống hồ người chồng trước của cô đã không còn trên đời này nữa, anh không hề coi đây là lý do, thế là anh hỏi Thi Niệm rằng người trong lòng cô rốt cuộc là ai?

Thi Niệm không thể nói cho anh biết là ai, ngoại trừ Alexis tự mình đoán được ra, trên thực tế cô không thể nói cho bất kỳ ai.

Mặc dù New York và Trung Quốc cách xa vạn dặm, nhưng có những vòng luẩn quẩn dẫu sao vẫn có thể tiếp xúc được, cô không thể nào nói chuyện này ra làm ảnh hưởng đến tiền đồ và danh tiếng của Quan Minh được, chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng.

Cứ như thế, Cận Bác Nam càng cho rằng cô nói trong lòng đã có người khác chỉ là lý do thoái thác mà thôi, thực tế là không hề có người nào cả.

Một tháng sau, Thi Niệm đổ bệnh, không phải là bệnh gì nặng, chỉ là cảm cúm dẫn đến phát sốt thôi, chỉ là bên này khám bệnh rất phiền phức, nên cô cũng lười đi bênh viện, ở nhà tự mình hạ nhiệt vật lý, rồi cứ nằm đó, đầu óc choáng váng.

Trong mấy năm cô qua đây, cũng có hai lần bị ốm vặt, đều ỷ lại vào tuổi trẻ đề kháng cao, chịu đựng một thời gian là có thể khỏi, chỉ là con người khi bị ốm đau đều khó tránh khỏi trở nên yếu đuối và nhạy cảm.

Cận Bác Nam nghe nói Thi Niệm bị sốt thì vội vàng chạy đến, Alexis mở cửa cho anh, cả đêm đó Thi Niệm vô cùng khó chịu, sốt đến nỗi toàn thân đau nhức, lông mày cau lại không hề giãn ra, cả người rét run muốn trùm kín chăn.

Trong tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, phát sốt thì cần phải ủ, ủ đến khi toát mồ hôi là sẽ đỡ, nhưng Cận Bác Nam biết cô như vậy sẽ không thể hạ sốt, người sẽ rất khó chịu, anh không ngừng túm chăn lại, lúc sau Thi Niệm lại đắp lên người, anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác kéo xuống, lại dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán và lòng bàn tay cho cô, giúp cô hạ nhiệt.

Tận đến lúc gần sáng, Thi Niệm mới hạ sốt, ý thức cũng minh mẫn hơn chút, cô nhìn thấy Cận Bác Nam dựa vào cạnh giường trông coi cô cả đêm đột nhiên muốn khóc, trái tim con người rốt cuộc vẫn là thịt, chỉ trong phút chốc đó, cô nảy sinh cảm giác mở mịt đối với tương lai, cô không biết bản thân cứ khư khư cố chấp tiếp tục kiên trì như vậy liệu có kết quả hay không, cũng không biết sau này còn có cơ hội trở lại mảnh đất thân thuộc với cô nữa không, cô dường như…. đang ép chính bản thân mình đi vào ngõ cụt.

Lúc sau Alexis gọi Cận Bác Nam ra ngoài ăn chút gì lót dạ, sau khi anh ra khỏi phòng, Alexis bước vào.

Từ trong lời kể của Alexis, Thi Niệm mới biết đêm qua Cận Bác Nam nghe được cô ốm xin nghỉ ở nhà, thì lập tức bỏ công việc chạy vội đến đây.

Alexis nhỏ giọng nói với cô, hiện giờ công ty của Cận Bác Nam mới vừa đi vào hoạt động, có thể trong tình huống công việc bộn bề như vậy mà vẫn có thể ngay lập tức đến đây trông coi cô, còn chăm sóc cô cả đêm, cộng thêm việc quen biết cô thời gian dài như vậy, nhân phẩm của anh cô quá rõ ràng, chưa nói đến bối cảnh gia thế của Cận Bác Nam, chỉ xét đến tình cảm mà anh dành cho Thi Niệm thôi, thân là bạn bè, cô không hy vọng Thi Niệm bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy.

Thi Niệm chỉ yên lặng lắng nghe, cô đều hiểu, đạo lý cô đều hiểu, nhưng cô đã từng thấy phong cảnh đẹp nhất rồi, ở đỉnh núi tuyết xa xôi, mỗi bước đi của cô đều là vì có thể tiến tới gần hơn nơi đẹp đẽ nhất trong lòng kia, thì làm sao có thế tham luyến phong cảnh ven đường như thế này được chứ?

Một lúc sau, Cận Bác Nam lại bước vào, ngồi ở chiếc thảm bên cạnh giường cô, anh nói với cô rất nhiều lời, nói từ việc người nhà anh sau khi gặp Thi Niệm thì rất hay nhắc đến cô, mẹ của anh rất thích cô, vẫn luôn muốn mời cô đến nhà làm món sở trường cho cô thử, em gái anh nói cô trông giống như công chúa phương Đông rất thần bí, hy vọng anh đưa Thi Niệm về nhà, bọn họ muốn cùng Thi Niệm uống trà chiều, chụp ảnh đẹp.

Anh còn nói đến tương lai của hai người, nếu như Thi Niệm muốn ở New York dài hạn, nếu như không muốn làm ở RCM nữa, bọn họ cũng có thể sắp xếp cho cô vào một thương hiệu cao cấp khác, hoặc là nếu như cô muốn, bọn họ cũng sẽ giúp cô thành lập một thương hiệu độc lập thuộc về chính cô, cô sẽ có một chỗ đứng của bản thân trong giới thời trang ở New York, gia đình họ sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.

Nếu như sau này cô muốn quay về Trung Quốc, bố của anh cũng có một vài sản nghiệp ở trong nước, anh có thể đưa cô quay về Trung Quốc sinh sống, hoặc là đi lại giữa hai bên, những điều này đều không thành vấn đề.

Thi Niệm vùi đầu vào trong chăn, nước mắt không ngừng chảy xuống, Cận Bác Nam không chỉ cho cô một khoảng trời, còn cho cô tùy ý tô điểm màu sắc cho vùng trời xanh này.

Nếu như lo lắng về việc tự mình phát triển, bất cứ người con gái có lý trí nào đều không có cách nào từ chối được sự cám dỗ này, đặc biệt là cô vừa mới bộc lộ tài năng ở trong giới này, ở thời kỳ thăng tiến then chốt như vậy, đừng nói gả cho Cận Bác Nam, chỉ cần tạm thời duy trì mối quan hệ yêu đương với anh ấy thôi, cô cũng có thể dễ dàng thâm nhập vào giới thượng lưu New York vẻ vang kia rồi, từ đó tài nguyên và danh tiếng sẽ không ngừng đến với cô.

Nhưng từ góc độ tình cảm mà nói, làm sao cô có thể buông bỏ người đàn ông có ân cứu mạng mình, làm sao có thể mở lời với anh Sênh, nói với anh rằng bản thân ở New York qua lại với một người đàn ông khác được chứ?

Cô không nói được nên lời, cũng không làm được.

Ngày đó, trước khi đi Cận Bác Nam nói với cô mấy năm nay anh luôn chú tâm vào công việc, sẽ không tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào, nếu như cô thay đổi ý định, chỉ cần cô ngoảnh lại, anh sẽ luôn ở đó.
Bình Luận (0)
Comment