Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 66

Lúc xuống núi, Quan Minh vừa dẫn Thi Niệm bước vào quán cà phê, một tiếng “Bùm” rượu sâm panh phun ra khỏi chai, tất cả những người bạn đồng hành vây quanh và nói lời chúc phúc cho họ.

Thi Niệm được Quan Minh ôm thế này, cả người ngập tràn trong sự hạnh phúc, tiếng cười rộn rã át cả quán cà phê, một số khách du lịch đi ngang qua không biết chuyện gì xảy ra cũng chạy theo hò reo, Quan Minh rất vui, anh mời những người xa lạ đó vào, hôm nay anh sẽ trả hết phí tiêu dùng toàn bộ quán cà phê.

Thi Niệm chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như vậy, gương mặt cô đầy rạng rỡ, cô nhìn anh và mỉm cười, Quan Minh cũng nhìn xuống người đang trong vòng tay anh, trong mắt hai người đều có nhau, nụ cười trên khóe miệng không thể nào mà che đậy đi được.

Mọi người tổ chức một bữa tiệc cầu hôn nho nhỏ cho họ trong quán cà phê, tiếng nhạc vang lên, mọi người cởi đồ trượt tuyết và nhảy múa, thậm chí chủ quán cà phê còn cầm theo một cây đàn guitar để đệm cho họ.

Sau khi chơi đến chiều, cả nhóm lớn lần lượt trở về, Quan Minh và Thi Niệm là những người rời đi cuối cùng, chủ quán cà phê đã tự tay pha một ly Latte caramel muối biển và một ly latte quế cho họ, theo chủ quán nói mùi vị này là duy nhất trên thế giới mà chỉ có chỗ của anh ta đây mới có thể uống được, anh ta nhất định phải làm cho cặp tình nhân mới này nếm thử, coi như là gửi lời chúc mừng đến họ.

Thế là sau khi quán cà phê trở lại sự yên ắng, Quan Minh và Thi Niệm ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn những ngọn núi phủ tuyết trắng ngoài cửa sổ, uống một ngụm cà phê nóng thật ấm lòng và thoải mái.

Cô quay đầu lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, cô hỏi anh: “Anh cười gì vậy?”

Anh trả lời: “Cuối cùng cũng có vợ rồi, có thể không cười được sao?”

Anh cầm cốc cà phê lên nâng về phía cô, cô cũng cầm cốc lên chạm nhẹ vào cốc của anh, anh nói với cô: “Xin được chỉ giáo thêm, mợ Quan của anh.”

Một nét dịu dàng lấp lánh từ đáy mắt cô leo lên chân mày, nhuộm cả bảo năm tháng qua.

Trước khi rời đi, người chủ quán cà phê nhiệt tình nói rằng bao nhiêu năm qua anh ta chưa hề gặp được đôi tình nhân nào cầu hôn ở trên sân tuyết cả, hôm nay quả là một ngày khiến cho người khác cảm thấy cảm động, cho nên không cần bọn họ chỉ trả bất kỳ chi phí nào cả, nhưng Thi Niệm vẫn nhìn thấy Quan Minh nhân lúc người chủ quán không chú ý anh vẫn để một xấp tiền đô ở quầy thu ngân, sau đó nắm tay cô rời đi.

Trên đường trở về, Thi Niệm có một cảm giác rất lạ, trước khi đến bọn họ còn là mối quan hệ người yêu, nhưng khi trở về mối quan hệ của hai người đã càng gần thêm một bước, hiện giờ cô mới biết được là vốn dĩ chuyện hôm qua Quan Minh nói không phải là chuyện đùa.

Cô sắp có chồng rồi, một người chồng thật sự yêu cô đến tận xương tủy, cảm giác này khiến cho cô cả đoạn đường khóe miệng đều nở nụ cười, đến ngay cả khung cảnh của thị trấn cũng trở nên độc nhất vô nhị.

Tâm trạng thoải mái, vui vẻ được duy trì cho đến khi họ bước xuống xe, vừa bước vào biệt thự đã thấy tất cả những người trở về đều tập trung ở phòng khách của biệt thự, ngay khi Thi Niệm bước vào cửa, cô cảm thấy bầu không khí không đúng, vừa rồi rõ ràng là ở trong sân tuyết, mọi người rất vui vẻ, nhưng lúc này cả phòng khách đều cảm thấy không có sức sống, vẻ mặt của mọi người cũng không đúng lắm.

Quan Minh nhận lấy dụng cụ trượt tuyết cất đi, không vội hỏi han gì, trước tiên anh đi đun nước để pha trà, Thi Niệm không kìm được bước vào trong đám đông hỏi han xem là có chuyện gì.

Sau khi hỏi xong thì mới biết được là, chiến tranh thương mại Trung – Mỹ đã chính thức bắt đầu rồi, tổng thống vừa mới xác nhận chuyện này ở trên không quân số 1, đến giờ tất cả mọi người đều rất là hoang mang.

Việc áp thuế bổ sung đối với 34 tỷ USD hàng hóa Trung Quốc đập mạnh như búa bổ vào mọi người, điều này có ảnh hưởng rất lớn đến mọi tầng lớp xã hội, điều đáng khó xử nhất là giới doanh nhân Trung Quốc lâu năm phát triển ra nước ngoài.

Thi Niệm vội vàng tiếp nhận danh sách mới nhất họ nhận được và kiểm tra ngành dệt may, Trung Quốc đã là nước xuất khẩu hàng dệt may lớn, nếu như mức thuế ban đầu là 10% đến 20% bất ngờ tăng lên gấp đôi, có thể dự đoán được mức xuất siêu này sẽ tác động lớn đến ngành.

Đột nhiên tâm trạng của Thi Niệm cũng có chút nặng nề, Quan Minh tìm được khay trà rồi đem ra, đám bạn người Trung bọn họ đều rất thích uống trà, tụ tập lại với nhau ắt sẽ có người nhớ mang theo bộ ấm trà và trà ngon.

Nhưng hiển nhiên lúc này không ai có tâm trạng pha trà, chỉ có Quan Minh tìm ghế sô pha ngồi xuống, đặt khay trà lên bàn, rồi pha trà cho mọi người.

Một người đàn ông có tên tiếng trung là Kỳ Lượng cho biết: “Muốn dùng một con chíp để một nhát bịt miệng lại, sau tất cả vẫn là đánh trúng được điểm mấu chốt, nhiều năm qua Trung Quốc đã chi bao nhiêu cho cơ sở hạ tầng, GDP tăng nhưng công nghệ cao phát triển không theo kịp, một con chip nhỏ như vậy có thể kìm hãm sự phát triển của ngành công nghiệp nghìn tỷ đô. Chúng ta ngồi đây sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì, những ai bị ảnh hưởng thì vẫn sẽ bị ảnh hưởng, xem là tiếp theo sau đây mối làm ăn của mỗi người thì làm thế nào để tránh được rủi ro là thực tế nhất, tôi đã đặt vé máy bay tối nay, phải về Washington trước.”

Tần Hồng Vĩ bên cạnh nói xen vào: “Gấp như vậy sao?”

Kỳ Lượng liếc nhìn người đàn ông đang đứng trong góc, nói đầy ẩn ý: “Anh không vội sao? Nếu chính sách được ban hành, việc làm của bao nhiêu người sẽ bị ảnh hưởng, đây là chiến trường không khói thuốc súng, những người như chúng ta chỉ có thể bị buộc phải tham gia vào trận chiến này, tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có thể cứu giúp được mối làm ăn của mình, nghĩ cách nào đấy tốt nhất để giảm tổn thất xuống ít nhất, không giống những người khác có bản lĩnh rất lớn nên không coi chuyện này ra gì.”

Bỗng nhiên, cả phòng đều im ắng, tất cả mọi người rơi vào yên lặng kỳ lạ, chỉ có nước từ miệng bình trong tay Quan Minh chảy vào trong ly phát ra âm thanh.

Anh đã pha xong tách trà đầu tiên, bất ngờ nhìn người đàn ông đứng ở trong góc tường, nói với anh ta: “Giáo sư Đào, qua đây uống trà.”

Lúc đó Thi Niệm mới phát hiện là mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông này, còn người này từ lúc Thi Niệm quay trở về đã thấy anh ta im lặng đứng ở trong góc đó, Thi Niệm không hề nói chuyện với anh ta, nhìn trông anh ta có vẻ lớn hơn Quan Minh và những người khác tới cả hai giáo, trông anh ta có vẻ lo lắng, nhìn dáng vẻ giống như là đã trạc năm mươi tuổi.

Giáo sư Đào bước vào trong đám đông nhận lấy tách trà đầu tiên từ trong tay Quan Minh, uống một ngụm, rồi đặt tách trà xuống thở dài và nói: “Tôi biết mọi người đang nghĩ về tôi như nào, tôi có chỗ khó xử của mình, khi công nghệ bắt đầu bị phong tỏa, tôi đã nghĩ đến việc quay trở về, nhưng vợ con tôi đang ở đây, đây là một quyết định lớn của cả gia đình chúng tôi, hơn nữa nếu tôi quay trở về đó chưa chắc đã có tác dụng gì.”

Quan Minh pha một tách trà khác và đưa nó cho Thẩm Trí, Thẩm Trí nhận lấy tách trà uống một ngụm và nói: “Các sản phẩm có công nghệ lõi độc lập về mạch tích hợp ở Trung Quốc chỉ chiếm chưa đến 30%, nếu như những người bạn đồng hương đều có cách nghĩ như anh, thì tỷ lệ này của chúng ta sẽ còn giảm bớt.”

Một câu nói khiến cho giáo sư Đào trầm lặng, Quan Minh nói một câu rất đúng lúc: “Lão Đào ạ, chúng ta quen nhau như nào nhỉ?”

Giáo sư Đào nói: “Lúc cậu còn đi học có đánh một bạn học người Nhật, sau khi nghe thế tôi đã đến gặp cậu.”

Quan Minh giúp anh ta pha tách trà thứ hai rồi nói: “Đúng vậy, anh đến nói cho tôi biết là bà nội anh lúc còn nhỏ suýt chút nữa thì bị bọn người Nhật ngược đãi, nếu như còn đánh đám người Nhật này nữa, thì anh tuyệt đối không hề hèn nhát, khi đất nước gặp khó khăn, thì tất cả mọi người đều có trách nhiệm, đúng chứ?”

Giáo sư Đào nhìn tách trà trong tay Quan Minh cũng không nói thêm gì, Quan Minh cười nói: “Ngược lại thì hiện giờ những ai càng có kinh nghiệm dày dặn ở trong xã hội này, thì lại càng rụt rè.”

Nói xong anh đặt tách trà xuống trước mặt anh ta: “Nếu như sau này mà có khó khăn thực tế gì, nhớ rằng anh em hôm nay tụ tập ở đây, nhiều năm qua như vậy cũng không phải là quen biết cho vui.”

Câu nói này đã được ngắt lại từ tách trà này, biểu cảm của giáo sư Đào càng ngày càng trịnh trọng, sau cùng cầm tách trà lên uống cạn rồi nói: “Tôi biết rồi.”

Quan Minh cười, lại tựa vào chiếc ghế sô pha, Thi Niệm tự khắc sẽ nhận lấy việc pha trà này rồi.

Sau đó mọi người bàn bạc đến việc xem những ngành nào có thể chịu sự ảnh hưởng, trận chiến này là một trận chiến kéo dài, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, họ ước tính rằng các biện pháp đối phó có thể sớm được đưa ra trong nước, bằng cách này, họ phải lên kế hoạch trước cho nhiều thứ, đối với các doanh nhân Trung Quốc như họ mà nói, lợi ích và cảm xúc được kẹp hỗn hợp trong cuộc chiến này, chắc chắn cần chuẩn bị cho mùa đông tháng mười hai âm lịch khó khăn nhất.

Sau đó mọi người nói đến chuyện của Quan Minh, tất cả đều cảm thán rằng anh là người có tầm nhìn dài hạn nhất, cuộc chiến thương mại này nhằm vào các doanh nghiệp công nghệ cao trong nước, khi mọi người đang mơ về sự trỗi dậy của Trung Quốc, một cú tát trời giáng vào mặt đã khiến nhiều doanh nghiệp lộ cốt lõi công nghệ chủ chốt do người khác điều khiển, lâm vào cảnh lúng túng trước quy mô lớn nhưng trụ cột yếu.

Mà Quan Minh là người duy nhất trong số họ bắt đầu đầu tư rất nhiều quỹ R&D từ mười năm trước, được sử dụng để đổi mới công nghệ trong dây chuyền công nghiệp, thời điểm đó, hầu như giới kinh doanh đều đắm chìm trong những khoản cổ tức được chia thêm hiện có, bao nhiêu người đầu tư vào kinh doanh bất động sản, để tiết kiệm chi phí R&D, họ đã trực tiếp lựa chọn những sản phẩm nhập khẩu tiết kiệm chi phí, lúc đó Quan Minh đã thành lập đội R&D ở nhiều quốc gia và đề xuất đổi mới mô hình, sự táo bạo của anh đã bị nhiều người nghi ngờ, nhưng giờ nhìn lại, trong cả phòng này, chỉ có công việc kinh doanh của Quan Minh là không bị sự khống chế từ ai.

Mọi người đều nói Quan Minh có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng Thi Niệm lại cảm thấy chấn động chưa từng có, như thể linh hồn của mình đột nhiên du hành đến khu du lịch Nhật Bản năm đó, Quan Minh nói với cô: “Hãy tận dụng tốt hai mươi năm vàng son này, người tiếp theo chiến thắng trên sân nhà thế giới còn chưa biết là ai?”

Vào thời điểm đó, không ai có thể ngờ rằng mối quan hệ giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ sẽ tiến triển thành như thế này trong vài năm, và tất cả bọn họ đều tham gia vào trận chiến.

Khi Kỳ Lượng muốn rời khỏi Montana trước, vì anh ta làm kinh doanh ngoại thương, việc tăng thuế lần này ảnh hưởng trực tiếp nhất đến công việc làm ăn của anh ta, Quan Minh và những người khác đứng dậy tiễn anh ta, bước đến trước cửa, Kỳ Lượng nói với mọi người: “Bất luận là trước đây có ân oán gì, hiện giờ đã đến nước này rồi, mọi người cùng đều là người Trung Hoa, nếu có thể giúp đỡ thì hay cố gắng nhất có thể, sau này nếu tôi có mở lời nhờ mọi người, mọi người đừng có mà không nhận cuộc gọi từ tôi nhé.”

Quan Minh vỗ vai anh ta, những người khác bông đùa với anh ta vài câu, lúc trời chập choạng tối mọi người tiễn anh ta đi về.

Đến tối Thi Niệm lên lầu trước, Quan Minh và những người khác ở dưới lầu bàn bạc đến tận nửa đêm, cô không ngủ ngon giấc được, trong lòng luôn thấp thỏm, trước đây không hề có cảm giác đó, nhưng hiện giờ trên vai cô gánh vác là cả Bách Phu Trưởng, có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ đi trước, trong lòng lo lắng, rất muốn nhanh chóng quay trở về New York.

Quan Minh đến lúc khoảng 4 giờ sáng thì lên lầu, anh vừa bước vào Thi Niệm đã cảm nhận được, lúc cô ngồi dậy, Quan Minh có chút ngạc nhiên hỏi cô: “Bị anh làm cho tỉnh giấc à?”

Thi Niệm lắc đầu, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nhìn về phía anh, anh ngồi xuống mép giường nắm tay cô và nói: “Nếu em không ngủ được nữa thì mau dậy ăn sáng đi, anh sắp xếp hành lý một chút, sau khi trời sáng em liên lạc với Cận tổng, anh muốn đến New York một chuyến để gặp ông ấy.”

Thi Niệm đang có ý định quay lại New York, nghe Quan Minh nói, cô nhấc chăn bước ra khỏi giường, nhưng động tác khiến Quan Minh phải nhìn cô, anh cười và kéo cô lại ngồi lên chân anh rồi nói với cô: “Không cần phải vội, từ từ thôi.”

Thi Niệm có phần lo lắng, dựa vào vai anh và nói với anh: “Anh Sênh, em muốn quay trở về, Bách Phu Trưởng bên đó có một vài đơn hàng xuất khẩu cần em về xem qua, sau này không biết là sẽ phát triển đến mức nào.”

Quan Minh vẫn điềm tĩnh như ban đầu, nói với cô: “Trong lúc khó khăn mới xuất hiện được nhân tài, chuyện gì cũng có hai mặt tốt và xấu, tiểu Niệm, chúng ta cần phải hành động thôi.”

Thi Niệm lúc đó không biết nhiều về câu nói này, nhưng sau khi trở về New York, cô thực sự nhận ra rằng khi gặp khó khăn sẽ xuất hiện nhân tài có ý nghĩa như thế nào.

Họ chào tạm biệt những người còn lại vào sáng hôm đó, những người còn lại cũng lần lượt đặt vé máy bay trong ngày, trước khi đi, Tạ Tiền Thiển vẫn rút danh thiếp ra và nghiêm trang đưa cho Thi Niệm, nói: “Hiện tại tình hình quốc tế đang hỗn loạn, danh thiếp này cô giữ nó đi, có lẽ nó sẽ có tác dụng trong tương lai.”

Thi Niệm cười ngượng ngùng rất muốn nói với cô ấy là bản thân mình là một người công dân tốt hợp pháp, cho dù là có cực đoan như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đi diệt trừ bất cứ ai cả.

Sau khi nhận lấy danh thiếp, cô nhìn và thấy hai chữ “võ quán” cô sững người một lúc, lật lại tờ danh thiếp, nhìn thấy loại hình kinh doanh: đảm nhận việc sắp xếp an ninh cho nhiều sự kiện quy mô lớn khác nhau, kinh doanh vệ sĩ tư nhân, an ninh đặc biệt ở nước ngoài, v.v.

Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn Quan Minh, thấy anh đứng sau đám người, khóe miệng cong lên nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.

Gần như là sau khi đặt chân xuống New York, Quan Minh rất bận, Quan Thương Hải cũng bay từ trong nước sang, bọn họ sang để gặp mặt cha của Cận Bác Nam.

Ngày hôm sau đã bay đến Anh, Thi Niệm phần lớn nghe nói rằng bọn họ đang tiếp cận với các nhà cung cấp mới, đối mặt với sự phong tỏa khác nhau có thể ập đến bất cứ lúc nào, các công ty trong nước muốn đột phá tình trạng khó khăn trước mắt, ngoài việc tăng cường nỗ lực nghiên cứu và phát triển độc lập của họ, trước mắt điều cấp thiết nhất là mở rộng chuỗi cung ứng, tuy chiến tranh thương mại là cuộc chiến giữa các quốc gia nhưng thực chất là vấn đề cung cầu của các doanh nghiệp, việc phân phối nhà cung cấp đến nhiều quốc gia khác nhau có thể tạm thời giảm bớt một phần áp lực do thuế quan gây ra.

Việc kinh doanh riêng của Quan Minh không bị ảnh hưởng nhiều trong cuộc chiến thương mại này, nhưng công việc kinh doanh của gia đình trong tay Thương Hải bị ảnh hưởng rất nhiều, nhiều đối tác của Quan Minh đã bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau, anh dùng những mối liên hệ cá nhân của mình để mở rộng đường đi cho nhiều anh em ở Trung Quốc, trong thời gian này liên tục có những cuộc gọi hội nghị, sau khi từ Montana trở về New York, Thi Niệm rất hiếm khi gặp anh.

Như thể chỉ sau một đêm, tất cả các doanh nhân Trung Quốc ở Hoa Kỳ bắt đầu chạy đôn chạy đáo, một cuộc trỗi dậy ngầm vô hình đang dần dâng trào.

Và bản thân cô cũng rất bận, Centurion có một số hoạt động quy mô lớn mà cô không có thời gian rảnh rỗi, và cô phải sắp xếp các công việc tiếp theo cho Centurion sau khi cô trở về Trung Quốc, may mắn thay, vào thời điểm này, cô đã nhận được một cuộc gọi từ Alexis, cô ấy đã trở về từ Wisconsin, chồng cô ấy dự định đến New York để gia nhập công ty của anh trai cô ấy.

Và Alexis không thể từ bỏ ngành mà mình yêu thích, đây là một tin rất vui đối với Thi Niệm, khi cô mời Alexis gia nhập Centurion và đề nghị Alexis quay lại để giúp cô, cô ấy đã đồng ý ngay lập tức.

Sự trở lại của Alexis là một sự giải thoát cho Thi Niệm, cô cần một người quản lý đáng tin cậy và có nền tảng nhất định trong ngành, Alexis chắc chắn là ứng cử viên phù hợp nhất.

Buổi chiều hẹn gặp Alexis, Quan Minh mới từ bang khác trở về, hiếm thấy anh rảnh rỗi nói muốn cùng cô đi ra khỏi nhà.

Thật trùng hợp, Alexis chỉ mới gặp Quan Minh mười ngày trước, cô ấy theo anh trai tham gia một cuộc đàm phán kinh doanh quy mô lớn, Quan Minh cũng là một trong những người tham dự, vì vậy họ đã gặp nhau lần đó.

Cuộc đàm phán gây ấn tượng sâu sắc với Alexis, Quan Minh không nói một lời nào trong nửa đầu cuộc đàm phán, nhưng đến phút cuối, thái độ cứng rắn của anh khiến đối phương bị sốc. Anh trai cô ấy nói với cô ấy rằng Quan Minh trước đây khi đi đàm phán không phải với cái dáng vẻ này, đều sẽ là bước một bước dừng lại một bước, hoàn toàn đều là nở nụ cười đối đáp người khác, khiến cho người khác không thể nào đoán được là trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng gần đây lại thay đổi phong cách đàm phán.

Vốn tưởng rằng gần đây anh rất bận, không ngờ lại cùng Thi Niệm ra ngoài, nên khi Thi Niệm và Alexis uống trà chiều và tán gẫu về công việc, Quan Minh ngồi một bên làm người nghe trầm lặng, nhẹ nhàng và lịch lãm, dáng vẻ so với hôm đàm phán trước đó như là hai người khác nhau.

Một lúc sau, điện thoại của Quan Minh đổ chuông, anh đứng dậy nói “xin lỗi” rồi ra ngoài nghe điện thoại vài phút, anh vừa rời đi, Alexis đã không kìm chế được phấn khích kéo tay Thi Niệm, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương hỏi, “Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh ấy đã cầu hôn cậu rồi sao? Anh ấy thậm chí còn không đề cập đến điều đó khi gặp tớ lần trước, tại sao cậu cũng không nói gì?”

Thi Niệm cười: “Quả thực khá là đột ngột, nên chưa kịp nói với mọi người.”

Alexis yêu cầu Thi Niệm tổ chức một bữa tiệc ở New York trước khi trở về Trung Quốc, và để mọi người cùng nhau ăn mừng, cô cũng đã đồng ý.

Sau khi chào tạm biệt Alexis, Thi Niệm và Quan Minh đề cập đến việc đàm phán kinh doanh và hỏi: “Alexis nói rằng thái độ của anh rất cứng rắn, không giống tác phong làm việc của anh.”

Quan Minh cười: “Mười mấy năm trước anh đã gặp qua nhóm người đó rồi, lúc đó khi vừa mới ngồi xuống đến ngay cả cốc nước lọc bọn họ cũng không cho anh, nói một câu khó nghe, nếu thế lực chính trị không đủ mạnh thì trước mặt họ chỉ là những con cừu non bị giết thịt, nhìn lại những người da đen hiện giờ, Chicago và Houston vẫn đang đấu tranh cho bình đẳng chủng tộc, hiện nay tình hình của người Trung Quốc không giống như mười năm trước nữa, chiến tranh thương mại nếu anh mà còn mềm mỏng với họ thì ngay cả xương sống cũng bị gãy rồi thì làm gì còn có thể bàn việc làm ăn chứ, bọn họ không đồng ý điều kiện đàm phán của anh, anh hoàn toàn có thể cầm tiền rời đi. Nhớ anh đã nói gì không?”

Thi Niệm nắm lấy cánh tay anh và nói: “Chúng ta là những thương nhân hám lợi, nhưng tiền đề là, chúng ta là người Trung Quốc.”
Bình Luận (0)
Comment