Tiểu Qua Tử

Chương 2

Editor: Calcium

Trên xe, Từ Tư Lễ vừa mới huýt sáo với tiểu qua tử, Lục Tuyết Phiêu cười nhạt: "Bệnh thần kinh."

Từ Tư Lễ bị ba chữ chân thật kích thẳng đến da trên đầu dựng ngược: "Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, mày đừng có nói, hôm nay là lần thứ hai đụng mặt với cậu ấy rồi, không biết chừng là duyên phận. Tướng mạo của cậu ấy còn là gu của tao, vừa không qua chỉnh sửa, thuần tự nhiên, dễ dàng kích thích mong muốn bảo hộ của đàn ông!"

"Đây đã là người thứ mấy mà em có cảm giác chân tình thế rồi, quen được hai ngày liền chia tay, lâu nhất cũng chỉ một tháng, đâu ra lắm chân tình thế?"

Từ Tư Lễ á khẩu không trả lời lại được, nhưng hắn cảm giác được tiểu qua tử không giống những người kia, hắn tìm kiếm sự tán đồng, trong ba người thì Hoắc Kiệt luôn là người định đoạt, vì thế Từ Tư Lễ liền uốn éo: "Anh trai, em muốn theo đuổi tiểu qua tử anh không có ý kiến chứ?"

Hoắc Kiệt tiện tay vén vén mái tóc, không thèm để ý ừm một tiếng.

"Để hôm nào em hẹn cậu ấy đi ăn cơm, nếu thành, Tiểu Tuyết mày đừng có mà nói linh tinh đấy."

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt hun con người đến phát hoảng không mở nổi mắt. Phiền Thành cây cối xanh tốt, tiếng ve kêu vang khắp mọi nơi, hơi nóng cuồn cuộn, ánh mặt trời chiếu xuống tòa nhà tạo thành khoảng bóng lớn.

Diệp Hà Thanh đưa xong các đơn hàng buổi sáng, đầu đầy mồ hôi đến bên cạnh bồn dùng nước rửa mặt để hạ nhiệt.

Thời điểm cậu về đến cửa hàng đã có mấy người đứng hút thuốc, phòng ăn có quy định bất cứ nhân viên nào cũng không được hút thuốc ở đây, người trước mặt này Diệp Hà Thanh nhớ mang máng là thông qua quan hệ nên được nhét vào làm, cũng chính những người này đang dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía cậu.

Lão Chu đã dặn dò cậu mấy trăm lần, gặp phải những người này nếu có thể tránh thì hãy tránh đi, người khuyết tật tìm việc vốn không dễ dàng gì, Diệp Hà Thanh không muốn bỏ công việc đang làm hiện tại, nên cậu vội vàng rửa mặt, mắt nhìn thẳng rời đi.

Mấy người phía không thèm chờ cậu đi đã vội vàng bàn tán: "Mẹ nó, chúng mày thấy không, mông thật vểnh."

"Eo so với đàn bà còn nhỏ hơn, nó thật sự là con trai à?"

"Không phải nó có một chân thừa ra đó sao, què một cái rồi, chẳng lẽ cái chân kia cũng què luôn rồi?"

Đám người phát ra một trận cười kỳ quái đáng khinh: "Nếu không mày ra lột quần nó nhìn thử xem?"

Diệp Hà Thanh thu hồi biểu tình dịu ngoan, hiện lên trong gương là một ánh mắt thanh lãnh, mắt hồ ly tựa như cong thành vầng trăng lạnh, khuôn mặt lớn bằng bàn tay trở nên căng chặt.

Bên ngoài có người đẩy cửa vào, Diệp Hà Thanh mới đổi lại về thần thái ôn hòa ban đầu, người tiến vào tuổi tác xấp xỉ cậu, ra đời làm việc từ rất sớm, đã chịu qua không tí châm chọc và khiêu khích, vì vậy rất không ưa mấy người đứng đằng sau lưng Diệp Hà Thanh nói ra nói vào.

"Mấy tên kia toàn bịa đặt ra mấy lời khó nghe để châm chọc cậu, sao cậu không nói lại với cửa hàng trưởng? Hiện tại cậu đang nổi tiếng trên mạng, nếu chuyện này mà lộ ra thì mấy tên đó chả chết chìm trong nước miếng của dân mạng à."

Thanh niên tức giận bất bình, Diệp Hà Thanh lại rất bình tĩnh. Cậu vốn trưởng thành trước tuổi nên trấn định nói: "Cậu đừng nóng, mấy câu trót lưỡi đầu môi đó vốn không ảnh hưởng gì đến tôi hết, đối phương là người có quan hệ, cửa hàng trưởng cũng chưa chắc đã làm gì được, ở đâu thì cũng đều có khả năng phát sinh lời đàm tiếu, không đáng để phơi bày trên mạng."

Thanh niên tiện đà oán giận xã hội bất công, người có năm bảy loại, Diệp Hà Thanh sóng lớn không sợ mà lắng nghe, sau khi nghỉ trưa tầm hai tiếng, cậu liền tiếp tục đi giao hàng.

Diệp Hà Thanh hiện tại đang là nhân viên giao thức ăn có nhiều đơn nhất, đơn giản là do cậu có khuôn mặt khiến khách hàng yêu thích, còn một số khách hàng khác thuần túy là theo phong trào.

Vì rất nhiều đơn hàng, cửa hàng trưởng lo lắng chân cậu không tiện nên từng đem đơn chỉ định cậu giao cho người khác giao, kết quả sau khi giao thì nhân viên đó bị khách khiếu nại, một lần khiếu nại ảnh hưởng rất lớn đến nhân viên giao hàng, khiếu nại một lần sẽ bị phạt tiền, bởi vậy không ai dám nhận đơn của cậu để giao nữa, Diệp Hà Thanh mỗi ngày ít nhất phải giao 150 đơn.

Chân cậu không chịu được lượng công việc hàng ngày không gián đoạn như thế, vì vậy cửa hàng trưởng mới phân thêm người nữa giao chung nhóm với cậu, để hai người thay phiên nhau lái xe. Hôm nay người cùng nhóm với Diệp Hà Thanh xin nghỉ, tự cậu đi giao một buổi sáng, chân trái hơi hơi đau rồi, nhân lúc nghỉ ngơi thì xoa bóp, chân hơi tê dại.

Công việc sẽ tiếp tục sau giờ nghỉ trưa, Diệp Hà Thanh giao hàng cả buổi sáng nên bộ quần áo của cậu đã ướt đẫm mồ hôi đến mức không mặc lại được, đành phải mượn một bộ mới giặt sạch của đồng nghiệp, dưới hoàn cảnh khí hậu cực nóng bức thế này, ngoài trời giống như một chiếc lồng hấp thật lớn.

Xương gò má của cậu đã đỏ ửng, mồ hôi xuyên qua vành nón dính ướt lông mi, cậu cách một khoảng thời gian liền dừng xe điện ở ven đường lấy khăn ướt lau mặt, da thịt trên cổ lộ ra đã bị ánh nắng mặt trời hun đến đỏ hết một mảng, nhìn qua hơi ghê người.

Diệp Hà Thanh dưới sự nắng nóng của thời tiết giao hàng đến gần 5 giờ chiều, vài đám mây đen đậm đang dần tập trung trên bầu trời, dần dần càng đen hơn. Những trận mưa rào mùa hè đều là bất thình xảy ra, trải qua khoảng thời gian bị hun nóng, Diệp Hà Thanh ở trên đường tiếp tục đón nhận một cơn mưa rào có sấm chớp.

Lúc này cậu không thể không dừng xe dựa vào ven đường ở trạm xe bus, mấy giây ngắn ngủi mà nước mưa xối một thân đầy nước, nhanh chóng lấy áo mưa từ trong cốp xe ra tròng vào người, quần áo ướt dán vào da thịt, thấm mồ hôi, thật sự không thoải mái.

Sau khi đưa xong đơn này thì cậu có thể về ăn cơm rồi nghỉ ngơi một giờ, địa điểm giao hàng có chút đặc biệt, là khu biệt thự nhà giàu, không chỉ yêu cầu phải đăng ký ở chỗ bảo vệ, mà còn phải có sự đồng ý, chứng minh của chủ hộ thì cậu mới được vào trong.

Tiếng mưa rơi ào ào khiến Diệp Hà Thanh không nghe rõ được đối phương đang nói gì, cậu liền đưa điện thoại cho bảo vệ, sau khi có sự xác nhận của chủ hộ, Diệp Hà Thanh mới đi xe vào trong tiểu khu.

Dọc đường đi trong tiểu khu nước chảy thành từng vũng nhỏ làm nổi những chiếc lá rơi xuống, bánh xe nghiền qua, để lại một chuỗi tiếng vang.

Theo như biển số nhà đã ghi, Diệp Hà Thanh tìm được địa chỉ, ôm theo thùng đựng hàng, đến nơi không bị dính mưa mới mở thùng lấy hộp cơm ra. Số lượng đồ ăn khách hàng đặt khá nhiều, hai tay cậu xách mà hơi bủn rủn.

Ấn chuông chờ ở cửa vài phút, bên trong mới có người khoan thai bước ra, là nam sinh trẻ tuổi phóng khoáng cậu nhìn thấy trước đó.

Diệp Hà Thanh vì sợ làm ướt hộp thức ăn nên cởi áo mưa rồi mới lấy hộp cơm. Đối phương không lập tức cầm lấy đồ ăn mà chỉ chỉ cậu nói: "Quần áo cậu ướt hết rồi kìa."

Thực tế thì chân trái của Diệp Hà Thanh mà dính nước lạnh, sau đó không lau khô ngay thì sẽ không dễ chịu, cậu chịu đựng cảm giác hơi đau ở cẳng chân mà gật đầu trả lời đối phương: "Trên đường trời mưa, nhưng đã có thùng đựng đồ ăn giữ rất tốt, cơm không dính nước đâu."

"Cậu vất vả rồi, cùng tôi lên lầu lau qua người đã rồi hãy đi, mưa lớn như vậy, giờ đi cũng không tiện."

Người đang nói chuyện với Diệp Hà Thanh đương nhiên chính là Từ Tư Lễ, hôm nay liên tiếp ba lần gặp được cậu, hắn kiềm chế sự hưng phấn, trong lúc giả bộ thì chính là một người lịch sự phóng khoáng.

Diệp Hà Thanh giao cơm đã được ba năm, gặp muôn hình vạn trạng loại khách hàng, vì khuôn mặt mà cậu gặp cũng không ít phiền phức, dựa vào kinh nghiệm, cậu không lập tức đáp ứng mà nghi ngờ nhìn đối phương.

"Tạ ơn tiên sinh, tôi không có thời gian, không quấy rầy ngài nữa."

Từ Tư Lễ nói: "Không phải đã tới giờ tan tâm rồi sao?" hắn lại nở một nụ cười sáng lạn vô hại, "Tôi biết cậu, thời gian vừa rồi cậu rất nổi tiếng trên mạng, hiện tại lại mưa lớn, chân cậu không tiện đi xe, tôi thành tâm đề nghị vì sự an toàn thì tốt hơn là cậu nên tạm thời ở lại đây tránh mưa đi."

Diệp Hà Thanh đứng tại chỗ lâm vào khó xử, cậu đặt hộp cơm lên bàn sau đó xoay người muốn đi, có một người từ trên lầu bước xuống.

Chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình đỏ rực gây chú ý, có thể là vừa vận động xong trực tiếp xuống lầu nên liền kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán, lộ ra cơ bụng săn chắc mà không khoa trương, mơ hồ còn nhìn thấy tuyến nhân ngư ẩn hiện. Hai chân thẳng tắp của người thanh niên đứng trên cầu thang, lộ khí thế cao ngạo.

Diệp Hà Thanh thoáng nhìn qua đối phương rồi rời mắt đi, cậu nghe thấy đối phương lười nhác mở miệng: "Sao sàn nhà lại bẩn vậy?"

Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn về phía Từ Tư Lễ đang đeo một đôi dép đi trong nhà, lại nhìn xuống đôi giày vài bị nước mưa xối ướt của mình nói: "Xin lỗi, tôi quên không cởi giày."

Từ Tư Lễ nói: "Anh, em cho cậu ấy vào, bên ngoài mưa lớn quá, sàn nhà tí nữa để dì giúp việc xử lý là sạch ngay."

hai người trước mặt bất luận là dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất chúng, Diệp Hà Thanh kém hơn họ khoảng cách khá xa nhưng kỳ quái chính là không hề tỏ ra lúng túng thua kém.

Cậu nhìn lại những dấu giày mình để lại, quay đầu nghênh đón tầm mắt của hai người kia nói: "Để tôi dọn dẹp." Thái độ không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, cụp mi rũ mắt, ngược lại không giống một người nhát gan.

Cũng không hiểu tại sao, Hoắc Kiệt nhìn người thanh niên khuôn mặt non nớt nhưng lại có biểu hiện như một người trưởng thành, đột nhiên phì cười. Hắn mở miệng: "Không cần cậu quét, chờ mưa tạnh rồi hãy về."

Không phải thỉnh cầu, ngược lại giống như ra lệnh.

Trong lúc Từ Tư Lễ tìm một chiếc khăn lông ân cần đưa cho Diệp Hà Thanh lau, Hoắc Kiệt thì đang ngồi ăn, mưa dừng lại, Diệp Hà Thanh liền nhanh chóng đứng dậy rời đi, Từ Tư Lễ đưa cậu ra bên ngoài.

Sau khi tiễn người xong, Từ Tư Lễ trở về híp mắt cười: "Anh, thấy cậu ấy thế nào?"

Hoắc Kiệt nhíu mày: "Phản ứng của tiểu bạch hoa này khá bất ngờ đấy."

Từ Tư Lễ cạn lời nói: "Cái gì mà tiểu bạch hoa chứ, người ta có tên nha, Diệp Hà Thanh, em vừa mới hỏi xong, cậu ấy rất lịch sự mà nói cho em biết. Anh nghe mà xem, Diệp Hà Thanh, tên cũng rất dễ nghe."

Hoắc Kiệt chậm rãi đọc thầm ba chữ này, bất lực đối với tính cách nhiệt tình nhất thời của Từ Tư Lễ, tuy nhiên hồi tưởng lại lúc mới nhìn thấy đôi mắt hồ ly kia, trời sinh đưa tình, chân tuy rằng què rồi nhưng Diệp Hà Thanh xác thực lớn lên rất ưa nhìn, khí chất cũng không tệ, Từ Tư Lễ coi trọng cũng không có gì lạ.

Nhưng hắn không thể không nhắc đối phương một câu: "Ngoại hình của tiểu bạch hoa đúng là không tồi, em ôm ý nghĩ như vậy đối với cậu ta, khó đảm bảo rằng sẽ không có những người có suy nghĩ giống em, có một số người ngoài mặt thì có vẻ thanh thuần, phía sau không biết chừng lại là bộ mặt khác."

Từ Tư Lễ: "Ngược lại em biết anh không thích loại hình kiểu này rồi."

Hoắc Kiệt miễn cưỡng đáp lại một tiếng, so với kiểu tiểu bạch hoa thanh thuần thế này thì anh thích loại hình nhiệt tình hơn.

Đèn đường lục tục thắp sáng cả thành phố, Diệp Hà Thanh thong thả đi xe trên đường. bên tại cậu hơi nóng lên. Khách hàng cuối cùng buổi chiều lúc đưa cậu ra ngoài còn mãnh liệt khen cậu một trận, Diệp Hà Thanh còn chưa phải đàn ông thành thục, cậu vẫn còn rất trẻ.

Mười chín tuổi, đối tượng cậu tiếp xúc phần lớn là những người đã sớm ra đời đi làm, Từ Tư Lễ rộng rãi nhiệt tình, thái độ đối với cậu cũng đoan chính.

Đột nhiên trong đầu cậu hiện lên hình hình ảnh áo đỏ rực như lửa Diệp Hà Thanh vội lắc lắc đầu, trực giác nói cho cậu biết rằng, người đàn ông áo đỏ đó có lẽ không thích cậu.
Bình Luận (0)
Comment