Tiểu Quất Nhi - Tam Mục

Chương 32

Hoàng Đế không thể đi vào phòng sinh, tất cả mọi người đi vào phòng bên nhìn Hoàng Tử.

Ta cũng chuẩn bị đi theo vào, chân trước vừa mới bước vào cửa, Lý Quân Khoát đột nhiên quay đầu lại, bảo với công công bên người mình: “Đưa Khánh Tần trở về,” Hắn lại khắc chế mà nói với ta: “Mệt cả đêm rồi, trở về ngủ đi!”

Có lẽ hắn cũng biết bên trong không phải là một tiểu hoàng tử trắng trẻo đáng yêu, hắn không muốn để ta bị dọa.

Con người của ta chỗ tốt nhất là hiểu được đúng mực, hắn bảo ta đi thì ta sẽ nhấc váy quay đầu, mệt thì mệt thật, sợ cũng sợ thật, rốt cuộc trong bụng ta cũng đang có một đứa nhỏ, nếu ta nhìn thấy cái gì đó mà sinh ra sợ hãi thì phải làm sao đây.

Hoàng Hậu lúc trước đều đứng ở phía trước cuối cùng thể lực cũng không thể chống đỡ nổi, vài bước dừng lại, nàng giống như là rất đau mỗi khi bước chân đi, nàng đi xem muội muội rồi mới đi xem hoàng tử.

Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt, đi đường cũng phải dựa vào tường, quầng thâm trước mắt khiến cho ta lo lắng, không biết nàng có thể chịu đựng được không.

Thấy nàng chỉ cần không chú ý là có thể ngã, Tần Hòe ở nắm lấy cánh tay Hoàng Hậu nâng nàng lên, trước cả cung nữ.

Ta thấy một màn này, thật không kịp lúc, trong lòng mỏi mệt lại thêm một chút sợ hãi, ta gọi: “Tần Hòe, đi thôi!”

Hắn rũ mắt nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng ở lúc đó hơi nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh bộ diêu của nàng quay đi, ánh mắt của hai người không chạm lẫn nhau.

Tần Hoài ngay lập tức buông tay, lui về phía sau hai bước, làm một lễ nghi tiêu chuẩn, quy củ giống như tất cả những thị vệ bình thường khác, lưu loát cúi đầu.

Khi trở về, ta ngồi ở trên kiệu, nói nhỏ với Tần Hòe: “Hôm nay huynh làm sao thế, hồn vía lên mây, kia là Hoàng Hậu nương nương, huynh đi dỡ làm cái gì?”

Tần Hòe cười một cái, vô cùng tiêu sái: “Tiện tay thôi, không nghĩ nhiều như thế!”

Hắn đúng là cũng có chút hiệp nghĩa, trước kia vẫn còn nghịch ngợm thường không cố kỵ cái gì, ta cũng có thể hiểu.

“Rốt cuộc cũng không phải trong nhà.” Ta mệt mỏi, nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó thì dựa về sau nghỉ ngơi, nói với Tần Hòe: “Để ý muội một chút, đừng để muội ngủ gật mà ngã.”

Tần Hòe trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, có ca ca ở đây!”

84.

Ta coi như tránh thoát một tai họa đáng sợ.

Đại hoàng tử không qua khỏi, Thái Y bó tay không có cách nào đối với trường hợp hoàng tử sinh dị dạng này. Nếu mà mạnh mẽ cắt đôi môi của hoàng tử thì hơi hấp tấp một chút, đứa trẻ nghẹn đến nỗi sắc mặt xanh tím, cuối cùng tắt thở mà chết.

Bên ngoài, chỉ nói đại hoàng tử yếu đuối từ trong bụng mẹ, một tháng sau mới tuyên bố bị bệnh chết.

Nhưng ta nghe người ta nói, đại hoàng tử không chỉ có không thở được, mà mặt mũi cũng kỳ quái, chỉ là một đứa trẻ dị dạng.

Đầu rất nhỏ, lúc sinh ra sắc mặt đã hơi đen, đôi mắt lại to đến mức đáng sợ, có một con mắt tất cả đều là lòng trắng, không có con ngươi.

Có người nói, Phương Tần đã làm Bồ Tát tức giận, có người nói là Phương Tần bị người khác tính kế.

Nhưng dù thế nào thì cũng không có cách nào che giấu bản chất của câu chuyện, đại hoàng tử đã chết, c.h.ế.t không thể diện, trở thành cấm kỵ của hoàng gia.

Sau lần đó, Thái Hậu bị bệnh nặng một trận, Hoàng Thượng sau khi rời đi thì xử tử rất nhiều người ở Dực Khôn Cung, liên tiếp một tháng sau cũng không hề đến hậu cung.

Cũng may là hắn chưa quên ta, có lẽ bởi vì ngày ấy sau khi biết thì rất sợ, hắn không màng quy củ mà đem ta đến Dưỡng Tâm Diện, với lý do là dưỡng thai.

Lý Quân Khoát không tin vào thần phật, hắn chỉ biết mọi sự đều do người.

Thân thể Phương Tần khỏe mạnh, dưỡng thai cũng cẩn thận, theo lý thì không có vấn đề gì xuất hiện. Nhưng làm hại người cũng sẽ hại đến mình, suy cho cùng, việc nàng thiết kế hãm hại Lạc Thường tại cũng có quan hệ rất lớn.

Lý Quân Khoát không muốn ta lại bị liên lụy đến giữa các nàng, cũng sợ Phương Tần vừa mất con lại chuyển thù hận đến ta, vì vậy mang ta đến Dưỡng Tâm Điện.

Ở đây, ta cùng với Lý Quân Khoát cùng ăn cùng ở, hạnh phúc nhất là mỗi sáng thức dậy đều có thể ôm chặt người bên cạnh, ấm áp vô cùng.

Lý Quân Khoát bị bóng đè mấy ngày liền, nửa đêm đang ngủ lại toát mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, ta cũng bị cánh tay của hắn lắc cho tỉnh lại, mỗi lần như thế hắn đều vô cùng yếu ớt, ngoài ta ra chưa ai thấy được sự yếu ớt này của hắn.

Hắn sẽ ôm ta, giống như là hấp thu loại năng lượng nào đó, nhắm chặt hai mắt run rẩy, lông mi cọ vào cổ của ta: “Tiểu Quất Nhi, trẫm nhất định phải bảo hộ cho nàng thật tốt.”

Không có gì an tâm bằng việc đặt ta ở ngay dưới mí mắt hắn.

Ta là người vô cùng dễ dàng thích nghi, có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, không có gì sợ hãi, yên tâm thoải mái mà ở lại. Tuy rằng không được ra ngoài, nhưng ở Dưỡng Tâm Điện không hề thiếu người nói chuyện.

Có một tiểu thái giám trẻ tuổi là nhiệt tình nhất, trong cung có chuyện gì cũng không thể thoát khỏi lỗ tai của hắn.

Sau khi Phương Tần tỉnh lại nghe được tin Hoàng tử qua đời, nổi điên mà đập phá rất nhiều đồ vật, cơ thể vốn dĩ yếu ớt lại càng yếu hơn.

Thư Lan Âm bị gọi đến chỗ Phương Tần nửa ngày, đến khi ra ngoài thái dương có máu.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hoàng Hậu nương nương suy nghĩ quá nhiều, cho dù làm sao cũng không thể ngồi dậy ra khỏi giường.

Phong vân biến hóa, Dưỡng Tâm Điện lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment