Tiểu Quất Nhi - Tam Mục

Chương 5

28

“Đêm nay trẫm sẽ đến chỗ nàng.”

Hoàng Đế phê tấu chương xong thì nói với ta.

Ta mài mực cho hắn, chân đau tay cũng mỏi, Hoàng Đế thẳng lưng ngồi phê duyệt tấu chương cũng vẫn giữ nguyên một động tác đó, mày nhíu chặt, không hiểu được hắn có mệt hay không.

Hắn vỗ vỗ chân bảo ta ngồi lên: “Để trẫm ước lượng xem nàng nặng thêm bao nhiêu.”

Không phải là ta làm bộ làm tịch đâu, là thật sự không ngồi xuống được, sợ thật sự nặng quá, chẳng bằng giữ lại niệm tưởng m.ô.n.g lung…

“Sợ đè gãy chân ngài, không ngồi đâu.”

“Đây là thánh lệnh.”

Ta dậm chân một cái, bẹp, dùng sức ngồi lên đùi hắn, âm mưu một đổi một, làm thương tổn thiên kim long thể của hắn.

“Uhm, một mùi hương hoa đào, trẫm ngửi cũng thấy say.” Hoàng Đế đỡ lấy eo của ta, thật sự dùng sức ngồi xuống, hắn cũng không nhúc nhích chút nào, giống như lưu manh mà hít sâu một hơi ở cổ của ta.

Chưa nói một câu nói đứng đắn nào, lại không biết học được ở đâu mấy lời khiếm nhã.

“Thần thiếp không uống rượu, làm sao có thể khiến cho Hoàng Thượng ngửi mà say.” Ta càng không để cho hắn được như ý, “Không phải là Hoàng Thượng muốn uống rượu rồi lấy thần thiếp ra để ngụy trang đó chứ!”

“Shhzz!”

Hoàng Đế ở phía sau kêu lên một tiếng, lòng ta đột nhiên cảm thấy chấn động, cảm thấy bản thân mình thật lớn mật, bản tính này cũng không nên thể hiện ra đối với nam nhân mới gặp được vài lần, cũng không thể đối với Hoàng Đế.

Trong lúc khẩn trương, ta nghe thấy Hoàng Đế trầm giọng nói.

“Dật.” Hoàng Đế, à không, Lý Quân Khoát nói: “Nếu không có ai, ngươi có thể gọi trẫm là Dật lang.”

Lý Quân Khoát, tự là Dật.

Ta không nghe lời hắn, há mồm gọi: “Dật ca ca.”

Thật ra ta cũng hơi xấu hổ một chút.

29.

“Dật ca ca cũng được, Tiểu Quất Nhi lớn nhanh một chút đi!”

Chúng ta cách nhau bảy tuổi, sau khi hắn tạm dừng một lát, vỗ vỗ sau lưng ta, nhiều thêm vài phần yêu thương, thế nhưng lại giống huynh trưởng hơn cả huynh trưởng của ta.

Nhưng hắn là phu quân của ta.

Lúc này, ta lại oán tuổi mình còn quá nhỏ.

30.

Rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng muốn thời gian trôi chậm lại một chút, trong thiên địa một tấc vuông này trôi qua.

Dật ca ca không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ta, bởi vì trong cung không chỉ có một mình ta.

Mỗi lần hắn tới tìm ta, ta hoặc là ở trong phòng đọc sách, một canh giờ không lật nổi một trang sách, chỉ dùng để g.i.ế.c thời gian, không học thêm được gì.

Hoặc là ta đang học thắt dây đeo cùng với Ôn Cẩn, nàng vào cung lâu rồi cái gì cũng biết, so với một đứa trẻ thô kệch như ta, chân tay vụng về làm hỏng không ít đồ vật.

Chưa từng có một ngày nào đúng là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi tinh thần phấn chấn, mà giống một con báo được nuôi dưỡng làm sủng vật, xinh đẹp có thừa nhưng cá tính không đủ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Khi Hoàng Đế không tới chỗ ta, người trong cung vừa nhiều vừa hỗn tạp, các nương nương khác ghét bỏ ta gia đình bình dân, không thích ta, ta thì nóng nảy lại dễ nói sai lời, vì thế trốn tránh không ra ngoài.

Hiện tại trong cung thanh tịnh, Hoàng Đế thường tới chỗ ta, ta suốt ngày chờ hắn, lại càng lười ra ngoài.

“Tiểu Quất Nhi rảnh rỗi không có việc gì, có thể đi tìm Hoàng Hậu xem xét việc nhà.”

Lý Quân Khoát sai người đưa tới hoa cúc vừa mới nở, đem hết chậu này tới chậu khác đến tiểu viện, chồng chồng chất chất, đủ mọi sắc màu, hóa ra trời đã có sương rồi. Không lâu nữa ta cũng mười sáu tuổi.

“Thần thiếp không muốn đi!”

Cậy sủng mà kiêu, hiện giờ ta cũng có chút tự tin và kiêu ngạo.

Cung nữ mới tới ở bên cạnh thấy ta nói chuyện như vậy, giật mình liếc nhìn ta một cái, sau đó lại cuống quýt lui ra ngoài.

Khi nàng đi ra ngoài lại va vào cánh cửa, phát ra tiếng động nhỏ.

Lý Quân Khoát liếc mắt về phía nàng một cái, chưa cần nói gì, chỉ là sau đó ta không còn nhìn thấy tiểu cung nữ này nữa.

Có lẽ nàng phạm vào chuyện gì đó, Lý Quân Khoát không thích bên cạnh ta có người lạ.

31.

Ta vẫn đi đến cung của Hoàng Hậu.

Buổi sáng sớm đi thỉnh an, Lý Quân Khoát tới đây dặn dò Hoàng Hậu, chú ý đến ta nhiều hơn một chút.

Hắn nói chuyện với Hoàng Hậu, lại nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt có chứa ánh sáng.

Ta hơi giận một chút, không thể biểu hiện ra ngoài.

Động tác nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Hậu, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đoan trang khiêm tốn lễ độ mà nói, được.

Những phi tần khác đánh giá ba người chúng ta, Hoàng Thượng Hoàng Hậu họ không dám nhìn chằm chằm, bọn họ nhìn ta, nhìn đến nỗi ta nở hoa.

Vậy ta có thể từ chối không?

32.

Những ngày sau này, cứ hai ngày ta lại đến chỗ Hoàng Hậu.

Khi Ôn Cẩn bóp chân cho ta, xem xét cảm xúc, vui mừng lại mỉa mai mà nói, tiểu chủ rắn chắc không ít.

Màn đêm buông xuống ta thị tẩm, để Hoàng Đế xoa.

“Sờ vui lắm sao? Có thoải mái không?” Ta vội vàng hỏi.

Lý Quân Khoát ôm ta ngủ, nhéo chút thịt trên bụng ta mới mọc ra, nói mềm nói thích.

Ta đoán là không phải hắn dỗ ta đâu, là chính hắn thích thế.

Lý Quân Khoát không chối từ, đúng là xoa nhẹ ta một lượt, cuối cùng phân biệt rõ: “Đủ nạc đủ mỡ, heo nhỏ thượng hạng!”

Đến lúc này ta đã hiểu.

Hắn chê ta sống quá thoải mái, mập lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment